Chương 16

Lão Ngũ nhìn ánh mắt tràn đầy sát khí của y, không khỏi rùng mình.

"Ngươi phản ứng lớn như thế làm gì? Hắn đào trúng mộ phần của tổ tiên ngươi à?" Người bên cạnh không hiểu chuyện, nói.

Đường Tiêu Dao liều mạng dùng hai tay đè lại nắm tay cứng ngắc của y, sợ Trác đại hiệp thật sự đứng dậy bẻ gãy cổ người nọ. Hắn vội nói: "Thật ngại quá, vị bằng hữu này của ta uống rượu có chút say, không khống chế được sức lực. Để các vị chê cười rồi."

Lão Ngũ nghe vậy cũng buông xuống cảnh giác, nói: "Không sao không sao, người trẻ tuổi mà... Ta nghe nói hôm đó hắn đào mộ của một vị đạo sĩ ở Tân Châu, nơi đó cách kinh thành hơn bốn trăm dặm về phía Bắc. Sau khi trở về hắn liền đem tin này rao khắp giang hồ, cuối cùng là Bùi Hách cắn răng bỏ ra hai mươi thỏi bạch kim đoạt về."

Đường Tiêu Dao cảm nhận tay của Trác Trọng Ly giãn ra, sắc mặt y cũng dễ coi hơi.

Trác Trọng Ly rút tay về, nhàn nhạt nói: "Cây trường thương đó là giả."

Một kẻ trong đám người giang hồ bỗng đập bàn, gã khinh thường nói: "Ngươi chẳng qua chỉ là một tên công tử bột, làm sao biết được thật hay giả? Ngươi lại là ai, thiếu niên đồ sơn Hồng Thiên Lang sao?"

Lão Ngũ thấy tên đồng bạn say xỉn không biết lựa lời, vội tiến đến chặn miệng hắn lại, cười gượng: "Thật ngại quá, vị huynh đệ này của ta cũng say quá rồi. Nhị vị công tử đừng để trong lòng."

Đường Tiêu Dao không ngờ sẽ có một màn này, hắn xua tay đáp: "Không không, là chúng ta thất lễ trước, các vị đại hiệp xin thứ lỗi."

Nói tới đây, Đường Tiêu Dao gọi tiểu nhị đến, bảo gã lát nữa tính tiền bàn bên cạnh vào hóa đơn của mình.

Lão Ngũ và mấy tên đồng bọn bỗng giật mình, sau đó cười ha hả nói cảm tạ, còn đứng dậy kính Đường Tiêu Dao một ly.

Có tiền liền chính là cha, bọn hắn mới không muốn cãi nhau với cha.

Trác Trọng Ly nhìn Đường Tiêu Dao uống liên tiếp năm ly rượu, ánh mắt y hơi động.

Bữa ăn rất nhanh liền kết thúc, hai người vẫn tuân theo mục đích ban đầu, chỉ nếm thử một chút. Món nào ngon thì sẽ ăn nhiều hơn hai ba đũa để đoán thử nguyên liệu đặc biệt, phần thức ăn còn lại thì bảo tiểu nhị gói đem về.

Tiểu nhị lần đầu tiên thấy có người dùng thức ăn ở đây mà lại để thừa nhiều như vậy, không khỏi giật mình, gã thấp thỏm hỏi: "Nhị vị khách quan cảm thấy món ăn của Ngư Tịch Các chúng ta không hợp khẩu vị sao? Nếu có chỗ nào muốn góp ý, xin cứ việc nói với tiểu nhân."

Đường Tiêu Dao cười, lắc đầu nói: "Không phải, món ăn của bổn quán rất ngon. Chỉ là ta đang có bệnh phong hàn trong người, miệng lưỡi nhạt nhẽo, ăn cái gì cũng không vô. Lần sau khỏi bệnh, chúng ta lại ghé qua một chuyến."

Tiểu nhị lúc này mới thầm thở phào. Thanh toán xong, gã xách hai hộp thức ăn theo bọn họ ra ngoài, Đường Tiêu Dao bảo gã đưa hộp cho Tề thúc cất đi, còn mình thì xoay người lên ngựa.

Nào ngờ một trận choáng váng bất ngờ ập đến, làm cái chân đang bước lên thùng xe của hắn khựng lại giữa không trung, cả người mất thăng bằng ngã về phía trước.

Trác Trọng Ly vẫn luôn đi phía sau hắn, thấy vậy liền nhanh như chớp bắt lấy khuỷu tay đối phương.

Đường Tiêu Dao suýt thì đập đầu vào thùng xe, cũng may có người kéo lại. Hắn đờ ra như khúc gỗ, chẳng hiểu bản thân là làm sao thế này.

Hắn nghe thấy giọng nói trầm thấp của Trác Trọng Ly vang bên tai: "Say đến nỗi không nhìn thấy đường đi rồi à?"

Ngữ điệu của Trác Trọng Ly không nhanh không chậm, vẫn lạnh nhạt như bình thường, nhưng Đường Tiêu Dao chẳng hiểu sao lại nghe ra được một tia gấp gáp ẩn trong đó.

Hắn cảm thấy đầu mình bị choáng đến hồ đồ rồi nên mới nghe ra như thế.

Đường Tiêu Dao nhíu mày, một tay đỡ trán, Trác Trọng Ly cũng nhanh chóng buông tay.

Đường nhị thiếu gia nghiêng đầu nhìn y, khàn giọng nói: "Trọng Ly, lúc nãy ta chỉ tìm bừa một lí do nói cho vị tiểu nhị kia thôi, mà bây giờ hình như... thật sự bị bệnh rồi. Ngươi xem cái miệng quạ này của ta."

Trác Trọng Ly vừa bực mình vừa buồn cười, chẳng biết nói gì cho phải.

Thấy y không có phản ứng gì, trong lòng Đường Tiêu Dao bỗng dâng lên một nỗi ủy khuất khó nói. Hắn tự mình bò lên xe ngựa, chật vật dựa vào thùng xe.

Chính mình đang mong đợi cái gì chứ?

Hi vọng đối phương dành một chút quan tâm ít ỏi cho mình ư?

Bởi vì kiếp trước không nhận được tình cảm của người khác, bây giờ liền cầu mong bọn họ cho mình một chút mùi vị yêu thương sao?

Đường Tiêu Dao, ngươi thật nực cười.

Bản thân ăn quả đắng lâu rồi, bây giờ chỉ vì nếm được một viên kẹo ngọt liền chờ đợi người đưa tới viên thứ hai, thứ ba?

Hắn nên biết ẩn sâu trong những viên kẹo ngọt ngào đó chính là kịch độc chết người.

Còn muốn chờ mong sao?

Còn muốn đâm đầu vào chỗ chết sao?

Đường Tiêu Dao nuốt xuống nghẹn ngào mắc kẹt ở cổ họng, vô thức co người lại, từ từ ổn định cảm xúc.

Hắn không biết rằng, Trác Trọng Ly ở bên cạnh sớm đã thu hết những biểu cảm phức tạp kia vào mắt.

Tề thúc ngồi ở phía trước không nghe thấy hai vị chủ tử ra lệnh, liền quay đầu hỏi: "Thiếu gia, cô gia. Tiếp theo hai ngài muốn đi đâu ạ?"

Trác Trọng Ly quay đầu nhìn người đang thất thần bên cạnh, hỏi: "Hồi phủ sao?"

Đường Tiêu Dao rất nhanh đã xốc lại tinh thần, lắc đầu nói: "Còn chưa đi xem nhà và đến Trác phủ mà, sao có thể trở về?"

"..." Trác Trọng Ly muốn nói gì đó, cuối cùng lại nuốt vào.

"Tề thúc, phiền thúc đưa chúng ta đến đường cái Huyền Đăng.." Hắn một bên nói, một bên lật xem tấm bản đồ vẽ kinh thành mà Đường Dữ đưa cho mình hôm trước.

Đường Tiêu Dao cảm thấy không khỏe nên đành phải gác lại ý định ghé thử quán cơm khác. Bọn họ thẳng tiến đến vài toà nhà đang cho thuê trên đường Huyền Đăng, nơi mà đại ca hắn đã đánh dấu sẵn trên bản đồ từ trước.

Tòa nhà này khá gần Ngư Tịch Các, đi một chốc liền đến.

Người môi giới thấy có xe ngựa dừng trước cổng, lập tức chạy đến đón bọn họ vào trong tham quan.

Đường Tiêu Dao ngắm nghía xung quanh, hỏi thử: "Tòa này bán giá bao nhiêu?"

Người môi giới thấy bộ dạng hắn giống như chưa trải sự đời, lại ăn mặc cao quý không khác gì công tử thế gia. Lão ta cười cười, nói cho Đường Tiêu Dao một cái giá trên trời: "Thưa công tử, tòa nhà này mới được xây dựng gần đây. Chất gỗ và đồ vật bên trong vẫn còn rất mới, cho nên có giá ba mươi thỏi vàng ạ."

Đường Tiêu Dao nghe vậy liền mỉm cười: "Ba mươi? Này cũng quá đắt so với giá trị của nơi này đi. Lão bản cũng biết một tòa nhà giữa trung tâm kinh thành cao nhất cũng chỉ tốn hai mươi thỏi vàng thôi. Nơi này lại không phải ở trung tâm, sao có thể lấy giá đó?"

Người môi giới bây giờ mới biết thiếu niên này không dễ lừa, gãi đầu tìm lời chữa cháy: "Công tử nói chính là mấy tòa tiểu lâu ở trung tâm đó sao? Này cũng dễ hiểu. Ở kinh đô đều là tấc đất tấc vàng, những nơi đó tuy có vị trí thuận lợi nhưng chung quy không lớn bằng tòa nhà mà chúng ta đang đứng đâu. Nếu công tử muốn, ta có thể giảm giá một chút xem như quà gặp mặt nhé?"

Đường Tiêu Dao vốn cũng không vừa ý với tòa lầu này lắm, liền bảo đối phương đưa bọn họ đi xem thêm vài tòa khác.

Đợi đến khi đám người xem một lượt liên tiếp ba tòa cao lầu thì trời đã điểm xế chiều, nhưng vẫn chưa có nơi nào đáp ứng được yêu cầu tối thiểu của hắn.

Có nơi tuy rộng nhưng chuột và gián thỉnh thoảng lại nối đuôi nhau chạy trước mặt bọn họ, không mấy sạch sẽ. Có nơi thì quá ngột ngạt, không có lỗ thông khí, khi làm bếp sẽ dễ khiến khói bay quanh quẩn trong nhà. Còn có nơi thì đáp ứng được mấy điều kiện trên, nhưng ánh sáng lại không tốt.

Người môi giới thật sự cảm thấy bất lực. Nếu tòa nhà cuối cùng này cũng không thể làm Đường nhị thiếu gia vừa ý, hôm nay chính mình có lẽ phải chịu cảnh ra về với hai bàn tay không.

Mà đến tòa nhà cuối cùng này, Đường Tiêu Dao mới cảm thấy vừa lòng.

Nghe nói hơn bốn năm trước, tòa nhà này đã từng là một tiệm bán đồ cổ lớn. Gồm có hai tầng lầu và một hầm chứa. Lầu dưới có không gian thoáng mát, gồm hai phòng bếp, một phòng chứa củi, và sảnh lớn.

Trên lầu thì được xây kín đáo hơn một chút. Bên trái là hai gian phòng trước đây dùng để trưng bày đồ cổ, bên phải lần lượt là thư phòng và nhà xí. Mặt sau tòa nhà còn có một khoảng sân nhỏ, trong sân trồng một gốc hoa hòe tạo bóng râm, thập phần mát mẻ.

Đường Tiêu Dao cùng người môi giới và Trác Trọng Ly cầm đuốc đi xuống tầng hầm quan sát.

Nương nhờ ánh lửa, khung cảnh ẩn trong bóng tối dần lộ ra.

Tầng hầm này rộng hơn nhiều so với Đường Tiêu Dao nghĩ. Trên mặt đất ngoại trừ vài thùng gỗ chưa được chuyển đi thì mọi thứ đều đâu vào đấy. Xem dấu vết còn sót lại, có lẽ trước đây người chủ cũ đã dùng nơi này như một hầm rượu.

Không khí dưới lòng đất hơi ẩm ướt, nhưng bù lại không quá ngột ngạt, hơn nữa cũng khá sạch sẽ. Đặc biệt còn cách âm vô cùng tốt.

Đường Tiêu Dao thầm nghĩ: Nếu như hắn bắt người nhốt ở đây rồi làm ra mấy chuyện không tiện nói... có lẽ cũng không dễ bị phát hiện.

Vừa nghĩ xong, hắn vô thức rùng mình. Bản thân đang yên đang lành chẳng hiểu sao lại có loại suy nghĩ bại hoại biến thái này?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #codai#dammy