Chương 17

Cuộc thương thuyết diễn ra không bao lâu, người môi giới rốt cuộc cũng đồng ý bán tòa nhà này cho Đường Tiêu Dao với giá hai mươi thỏi vàng.

Kỳ thực nếu nơi này được xây ở trung tâm kinh đô, giá trị chắc chắn sẽ cao hơn gấp đôi.

Kinh đô Đại Diên phân thành hai khu vực, gồm nội thành và ngoại thành, được ngăn cách nhau bởi một con kênh dài tên Liễu Túc.

Không quá khó đoán, ngoại thành chính là nơi cư trú của bá tánh địa phương, những thương nhân mở tiệm buôn bán hoặc làm ăn nhỏ lẻ. Còn nội thành có hoàng cung cùng thiên tử toạ trấn, xung quanh đều là phủ đệ của các đại thế gia, hoàng thân quốc thích, xa hoa vô cùng. Đương nhiên cũng bao gồm cả Đường thị.

Mà toà nhà của bọn họ vừa mua chính là nằm trên đường cái Huyền Đăng. Tuy nơi này chỉ là một con phố đèn lồng không mấy đông đúc, cũng chẳng có nhiều hàng quán như những con phố bình thường, song đường Huyền Đăng lại là nơi tiếp giáp giữa nội thành và ngoại thành, vô cùng thích hợp để giao thương buôn bán.

Ấy vậy mà ở chỗ này, các cửa hàng do người nội thành mở chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Kể cả Đường thị, bọn họ kinh doanh nhiều năm như vậy nhưng lại chưa từng mở bất kỳ chi nhánh nào ở đây cả.

Đường Tiêu Dao từng hỏi qua đại ca hắn về chuyện này, sau khi hiểu rõ ngọn nguồn liền không khỏi lắc đầu cười khổ.

Sự việc phải kể từ mười năm trước, khi đường cái Huyền Đăng vẫn còn ở thời kỳ hoàng kim. Nơi đây đã từng là một con đường giao thương rộng rãi, phồn hoa đến độ không thua kém gì trung tâm hoàng thành.

Vào thời điểm đó, người khắp kinh đô thường đổ xô về đây để trao đổi buôn bán với nhau, bọn họ trưng bày rất nhiều mặt hàng đa dạng, thu hút đủ loại người tìm đến chung vui. Song cũng không thể thiếu các phe phái giang hồ.

Nhưng chẳng qua bao lâu, các loại chợ đen ở đây lần lượt mọc lên như nấm, những mặt hàng đặc thù trên giang hồ được bày bán như rau xanh ngoài chợ. Đường cái Huyền Đăng cơ hồ ngầm biến thành địa bàn hoạt động chung của các đại môn phái.

Thậm chí một vài thế lực còn lợi dụng bề ngoài hào nhoáng của phố lồng đèn này để làm nơi giao dịch, buôn bán nô lệ và tử sĩ*. Vài thế gia nhân cơ hội cấu kết với đám sát thủ giang hồ, tựa hồ làm không ít chuyện xấu dưới chân thiên tử.

(*Tử sĩ: những chiến binh võ nghệ cao hơn người thường, không sợ chết, có thể vì mệnh lệnh mà hi sinh bất cứ lúc nào)

Đỉnh điểm chính là âm mưu ám sát thái tử năm năm trước.

Nghe nói khi đó có người mua một đám tử sĩ ở đường cái Huyền Đăng, thông qua mật đạo nối từ nơi này đến phụ cận hoàng cung, tỉ mỉ lập ra kế hoạch hành thích thái tử điện hạ.

Cũng may thái tử phước lớn mệnh lớn, nhờ thủ vệ liều chết bảo hộ, nhặt về được một cái mệnh.

Mức độ nghiêm trọng của chuyện này vô cùng lớn, không thể tránh khỏi kinh động đến thiên tử, hoàng đế Long Ân lệnh cho Đại Lý Tự gấp rút điều tra vụ án. Sau mười ngày, sự việc bại lộ, kẻ chủ mưu bị tru di tam tộc. Đường cái Huyền Đăng nghiễm nhiên không tránh thoát khỏi hiềm nghi, các chợ đen lập tức bị quân triều đình quét sạch chỉ trong một đêm.

Mà thông lộ nối đến phụ cận hoàng cung vốn được xây để dùng trong chiến tranh. Lỡ như biên cương thất thủ, ngoại địch tấn công vào kinh thành, bá tánh có thể dùng nó để âm thầm lui về phía sau tị nạn.

Nào ngờ người tính không bằng trời tính, mật đạo chưa có dịp dùng đến thì đã bị kẻ gian lợi dụng sơ hở, thần không biết quỷ không hay thực hiện mưu đồ bất chính, suýt chút nữa thì gây ra án mạng lớn.

Kể từ đó, thông lộ này triệt để bị niêm phong, binh sĩ được lệnh ngày đêm luân phiên canh gác. Không chỉ trấn giữ cửa ra vào của thông lộ, mà còn phải để ý nhất cử nhất động của đám người trong đường cái Huyền Đăng.

Chưa dừng lại ở đó, để đề phòng bất cứ cuộc mưu phản hay lật đổ triều đình nào có thể xảy ra trong tương lai, các trạm quan sát và quân doanh lần lượt được dựng lên dọc bờ Liễu Túc.

Dưới cái nhìn chằm chằm của hoàng đế, người mua kẻ bán không dám lui tới thường xuyên. Con phố này rốt cuộc cũng vắng dần, không còn dáng vẻ phồn hoa hưng thịnh như trước.

Phàm là tửu lâu cho đến thanh lâu, đều phải chịu sự kiểm tra đột xuất của đám quan binh này như cơm bữa.

Những quán làm ăn chân chính tuy nói là "cây ngay không sợ chết đứng", nhưng chung quy cũng chẳng thể đảm bảo sẽ không kinh động đến khách khứa mỗi khi có quan binh đến tra xét.

Phần lớn các cửa hàng do thương nhân mở cũng nhanh chóng mất đi lượng khách cố định. Việc này khiến cho không ít cửa tiệm lớn nhỏ rơi vào cảnh ế ẩm vắng vẻ, lâu dần sinh ra cảm giác chán nản, bọn họ đành phải ngậm ngùi dọn đi. Tiệm đồ cổ mà Đường Tiêu Dao vừa mua cũng là một trong số đó.

Mãi đến hiện tại, người dám buôn bán ở đường cái Huyền Đăng không nhiều, hầu hết chỉ dùng làm nhà ở hoặc là cho thuê.

Tránh để đêm dài lắm mộng, người môi giới viết một bản khế nhà* cho Đường Tiêu Dao ký tên, sau đó cười hớn hở hỏi: "Công tử, ngài mua toà nhà này để cư trú hay là cho thuê vậy ạ?"

(*Khế nhà: hợp đồng bán nhà)

Đường Tiêu Dao một bên đọc lại các điều khoản trên khế nhà, một bên trả lời: "Đều không phải, ta chuẩn bị mở quán ăn."

"Cái gì? Quán ăn?" Người môi giới nghệt mặt ra.

Đường Tiêu Dao thấy không có sai sót gì, bèn cất khế nhà đi. Đoạn lấy ra hai thỏi bạch kim sáng chói đưa cho đối phương.

"Đúng vậy, làm ăn nho nhỏ mà thôi."

Người môi giới ngoài miệng thì lễ độ nói "Vâng vâng." Bên trong lại thầm cười nhạo hắn.

Ngươi làm ăn như thế nào được?

Đây chính là đường cái Huyền Đăng dưới mắt thiên tử nha, hơn nữa con phố bên cạnh còn có một Ngư Tịch Các nổi danh khắp kinh đô, ngươi muốn buôn bán ở đây chẳng khác nào đang đợi người khác đến đè bẹp quán cơm mình!

Vị công tử này không biết lấy đâu ra tự tin như vậy?

Người môi giới tuy tò mò nhưng cũng không mở miệng thắc mắc. Dẫu sao vất vả lắm mới bán được tòa nhà này, chính mình không nên lộ ra biểu tình gì kì lạ làm đối phương đột ngột muốn đổi ý.

Đường Tiêu Dao vờ như không nhìn ra sự hoang mang trong ánh mắt người này, hắn nhận lấy chìa khoá tầng hầm rồi bước lên lầu.

Đứng trên ban công, bọn hắn có thể nhìn thấy kênh Liễu Túc xanh biếc uốn lượn như một con giao long đang ngủ say trong làn sương tuyết, nó lấy thân mình làm ranh giới của hai tầng lớp, hai thái cực hắc bạch của Đại Diên.

Bất quá nếu hỏi bên nào là hắc, bên nào là bạch, thì ngay cả hoàng đế cũng không thể đưa ra câu trả lời.

Tựa như thái cực đồ, trong Âm có Dương, trong Dương có Âm, trong thiện có ác, trong ác có thiện.

Thật giả lẫn lộn khó phân.

"Cổ nhân từng dạy, nước không đủ thì không đẩy được chiếc thuyền lớn, gió không đủ thì không dang nổi đôi cánh to." Đường Tiêu Dao dựa vào cây cột, ánh mắt mơ màng dõi theo bóng hoàng hôn chiều tà, nhẹ giọng nói.

"Nơi này đã đến lúc phải đổi mới rồi."

Trác Trọng Ly không tiếp lời, chỉ lẳng lặng khoanh tay đứng bên cạnh hắn.

Khi mặt trời hoàn toàn lặn xuống thì cũng là lúc xe ngựa của bọn họ dừng trước cổng Trác phủ.

Đường Tiêu Dao bảo Tề thúc đem hai hộp lễ vật vào sân, chính mình cùng Trác Trọng Ly đợi người trong nhà ra đón.

Trác phu nhân đang ngồi trong sương phòng may y phục mùa đông, nghe hạ nhân thông tri công tử đã trở về, bà lập tức đứng dậy bước nhanh ra cổng.

Thấy thân ảnh quen thuộc của Trác Trọng Ly, Trác phu nhân mừng rỡ mỉm cười: "Ly nhi, con trở về thăm ta sao?"

Trác Trọng Ly sợ nghĩa mẫu bất cẩn vấp ngã, lập tức tiến lên đỡ lấy tay bà, ổn trọng nói: "Nghĩa mẫu đi từ từ thôi, nhi tử cũng không có chạy mất."

Vành mắt bà đỏ hoe, nghẹn ngào gật đầu: "Phải phải, là ta sợ bản thân vì quá nhớ con mà sinh ra ảo giác thôi."

Trác phu nhân ôn nhu chỉnh tóc mái y, nói tiếp: "Ly nhi, con..."

Bà định bụng nói ra ba chữ "con gầy đi" nhưng lại nuốt xuống giữa chừng. Kỳ thực nếu cẩn thận nhìn lại thì sẽ thấy Trác công tử chẳng gầy đi chút nào, ngược lại còn có chút da thịt, dễ nhìn hơn trước nhiều.

"Mắt của con có quầng thâm này, lại gặp ác mộng sao?" Trác phu nhân thầm sửa lời.

"Vâng, nhưng nghĩa mẫu đừng lo. Mấy ngày nay nhi tử sống rất tốt."

Đây đều là lời nói thật, y chưa từng nghĩ bản thân có thể nhận được đãi ngộ khá như vậy sau khi dọn vào Đường thị. Mà phần lớn công lao không thể không kể đến vị Đường nhị thiếu gia kia.

Trác phu nhân cười ôn hòa, nắm lấy tay y lưu luyến không rời. Lúc này bà mới phát hiện phía sau lưng nhi tử còn có bóng dáng của một người.

Trác phu nhân ngạc nhiên nhìn về phía Đường Tiêu Dao. Thiếu niên vận một thân bạch y điểm lông trắng sạch sẽ, lẳng lặng đứng bên cạnh hai cái hộp lớn đặt trên sân. Hắn tựa hồ không có chuyện gì làm, bèn dùng mũi chân vẽ ra mấy đường cong siêu siêu vẹo vẹo trên nền tuyết, trong vòng bán kính nửa mét đều có "tác phẩm nghệ thuật" của hắn.

Nhìn bộ dạng ngoan ngoãn này của Đường Tiêu Dao, lòng Trác phu nhân giống như bị động vật nhỏ mềm mại cào nhẹ qua, vừa thương vừa buồn cười.

Dăm ba ngày không gặp, tưởng rằng nhi tử sẽ vì chịu khổ mà gầy đi, nào ngờ ngược lại vị hiền tế này của bà mới chính là người gầy đi thấy rõ.

Đường Tiêu Dao đang thẫn thờ chơi với mũi chân nhàm chán của mình, bỗng không nghe thấy giọng của hai người họ nữa, lúc này mới chậm rãi ngước mắt lên.

Hắn chớp mắt một cái liền bắt gặp ánh nhìn trìu mến của Trác phu nhân đối với mình, và cặp con ngươi màu lam an tĩnh như nước của Trác Trọng Ly.

Đường Tiêu Dao lập tức hồi thần, vội hành lễ: "Nhạc mẫu đại nhân." Hắn vờ như người vừa rồi chăm chú nghịch tuyết không phải là mình.

Trác phu nhân gật đầu cười, vẫy tay ý bảo hắn tiến đến.

Vào lúc này, chẳng hiểu sao bà lại cảm thấy bóng dáng của cậu thiếu niên có chút lẻ loi.

Tựa như một ngôi sao cô độc giữa bầu trời đêm bất tận, không ai có thể chạm vào hắn, và hắn cũng không thể chạm đến bất cứ người nào.

Thật sự có chút... đáng thương.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #codai#dammy