Chương 4.

Chớp mắt một cái trời đã chuyển tối, Đường Tiêu Dao một thân đầy mùi rượu, hai má hơi ửng hồng. Thường thì khi cùng khách nhân uống rượu hỉ, sẽ có vài vị bằng hữu của tân lang thay mặt chắn rượu, tân lang không cần phải uống đến mức hồ đồ, nhưng Đường Tiêu Dao lấy đâu ra bằng hữu? Hắn đành gắng gượng bồi thêm mấy ly rượu cuối cùng cho mấy vị khách.

Rượu thời cổ đại cũng thật mạnh, kiếp trước tửu lượng của hắn không tệ, nhưng cũng sắp không chống đỡ nổi.

Thấy gương mặt đỏ như quả đào chín của Đường Tiêu Dao, Đường Chiết Giang cũng không miễn cưỡng, đành sai Thanh Tâm dìu hắn về phòng.

Dọc đường đi, ánh đỏ của đèn lồng hắt lên mặt tường và hành lang tạo thành một khung cảnh rực rỡ ma mị. Tuyết bắt đầu rơi, những hạt tuyết nhỏ li ti bị gió thổi đậu trên vai Đường nhị thiếu gia, nhưng hắn cũng lười phủi xuống, bởi vì trong đầu hắn lúc này đang diễn ra một cuộc tranh đấu giữa men rượu và thiên binh vạn mã, căn bản còn không ý thức được tuyết đang lấm tấm rơi.

Thanh Tâm dáng người nhỏ gầy, chật vật dìu hắn đến trước một căn phòng còn sáng đèn, cung kính hỏi:

"Thiếu gia còn căn dặn gì không ạ?"

Đường Tiêu Dao một tay vịn cửa, một tay xoa xoa mi tâm, khàn giọng nói:

"Đi nấu giúp ta bát canh giải rượu."

"Vâng."

Bỗng nhiên nhớ đến cái gì, hắn vội gọi nàng dừng lại: "Còn nữa, cả ngày hôm nay chắc nàng vẫn chưa ăn gì, ngươi nấu thêm một bát cháo nếp nhiều thịt đem đến đây."

Thanh Tâm nghe vậy có hơi ngẩn ra, hiểu được "nàng" mà Đường Tiêu Dao nói ở đây là ai thì không khỏi cảm thán. Lại nói Đường nhị thiếu gia cả ngày bận rộn chiêu đãi khách, dù biến thành con ma men nhưng còn để ý đến thê tử của mình vẫn chưa dùng bữa, quả thật là một vị phu quân tốt.

Đường Tiêu Dao không để ý đến biểu cảm của nàng, hắn đặt tay lên khung cửa cho đến khi bình tâm lại rồi mới đẩy cửa bước vào.

Cót két.

Màu đỏ quen thuộc mà hắn đã thấy cả ngày hôm nay lại hiện ra, vì men say nên cảnh vật trong mắt Đường Tiêu Dao cứ hư hư thực thực, cả người lâng lâng như trên mây, mùi huân hương thơm ngát lan tỏa trong không khí khiến hắn ngỡ như đây chỉ là một giấc mộng trong vô số những giấc mộng mà bản thân đã từng thấy qua.

Nhưng nếu đây thật sự là mơ, thì chắc chắn nó là một giấc mơ đẹp, bởi vì bên trong còn có người đang chờ hắn. Điều này có phải chứng minh rằng vận mệnh xui xẻo của hắn có dấu hiệu giảm bớt?

Trên giường, tân nương xinh đẹp ngồi ngay ngắn đợi người đến vén khăn. Đường Tiêu Dao vô thức nuốt một ngụm nước bọt, loạng choạng đi về phía đối phương.

"Xin lỗi, để nàng đợi lâu...rồi."

Vừa đến cách giường khoảng một bước, chân hắn bỗng vấp phải tấm màn sa dưới đất, liền mất thăng bằng ngã ập về phía trước.

Đường Tiêu Dao trải qua một trận choáng váng như long trời lở đất, sau khi lấy lại bình tĩnh mới phát hiện bản thân đang đè lên một người, lồng ngực áp sát lồng ngực, còn có thể cảm nhận được nhịp tim cả hai đang đập rộn ràng.

Nhưng có gì đó không đúng lắm, ngực thê tử của hắn... sao lại rắn chắc thế này?

"..."

Đường Tiêu Dao vô thức nhìn mặt đối phương, vừa vặn khăn đỏ đã bị hất lên trong lúc hắn ngã, để lộ biểu cảm quá đỗi ngạc nhiên của người dưới thân.

"Ngươi... Tên đăng đồ tử*!" (*Yêu râu xanh)

Một luồng sát khí chợt phun ra, Đường Tiêu Dao chớp chớp mắt, chưa kịp tiêu hoá bỗng "A!" một tiếng, lập tức bị một bàn chân đạp mạnh văng xuống sàn.

Cả người hắn nằm sõng soài trên nền đất lạnh lẽo như xác chết, các đốt xương bắt đầu kêu ca không ngừng.

Nếu có thể dùng một cái meme để thể hiện cảm xúc của mình ngay lúc này, Đường Tiêu Dao sẽ dùng cái meme hình con gấu trúc đang ôm chân người khác với hai dòng nước mắt tuôn rơi: Sự việc không như em nghĩ, em nghe tôi giải thích đã.

Hắn xoa xoa chỗ bụng tội nghiệp mới lãnh trọn một cú rõ mạnh, ủy khuất nói: "Ta không phải cố ý đâu..."

Khoan đã, có gì đó không đúng lắm!

Đợi hắn giương mắt nhìn lại, người trên giường đã ngồi dậy chỉnh lại y phục bị đè có chút không nghiêm chỉnh, trừng mắt nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống.

Cú đạp này làm Đường Tiêu Dao tỉnh cả rượu, hắn ngơ ngác nhìn kẻ vừa nhẫn tâm tặng cho phu quân mình một cái đạp đầy "yêu thương", sau đó hoàn toàn bị đông cứng tại chỗ như bị sét đánh.

Ngẫm lại mới để ý, tại sao giọng của vị Trác tiểu thư này sao lại... trầm như giọng nam nhân vậy?

Đường Tiêu Dao cảm thấy hít thở không thông, hắn đưa tay lên dụi mắt vài cái, rất nhanh sau đó đã có được câu trả lời.

Vị nương tử như hoa như ngọc trong tưởng tượng của hắn bây giờ đã biến thành một nam nhân khôi ngô tuấn tú, khí chất bất phàm?

Vãi cả linh hồn!

Bảo sao lúc nãy ngã lại cảm thấy lồng ngực đối phương vô cùng rắn chắc và phẳng phiu. Thì ra "tân nương tử" của hắn chính là một nam nhân hàng thật giá thật!

Lúc nãy hắn còn nghĩ mình nằm mơ đẹp, bây giờ cảm thấy tám chín phần mười là ác mộng!

"Ngươi, ngươi là ai?" Đường Tiêu Dao cảm thấy nghi ngờ nhân sinh, bối rối hỏi.

Nam nhân kia cau mày, dường như đang dùng hết sức để nén cơn giận trong lòng, y trừng mắt nhìn hắn nhưng lại không hé miệng nửa lời.

"..."

Đường Tiêu Dao chậm rãi ngồi dậy, đánh giá một lượt người trên giường.

Vẫn là bộ hỉ phục tân nương chung một cặp với hắn, vẫn là dáng người cao gầy cùng hắn bái đường vài canh giờ trước, nhưng bây giờ tháo khăn đỏ xuống lại biến thành một nam nhân. Điều này còn khiến Đường Tiêu Dao ngạc nhiên hơn cả lúc hay tin mình sắp thành thân, quả thật quá sức tưởng tượng của hắn.

Đường Tiêu Dao mơ hồ nhớ đến nội dung của một cuốn tiểu thuyết nam nam mà hắn vô tình nghe được từ các đồng nghiệp nữ bàn tán trong giờ giải lao.

Truyện viết về một chàng thư sinh thời cổ đại phải thay tỷ tỷ song sinh của mình gả vào hoàng cung làm phi tử cho vua, sau đó hoàng đế không những không trách tội mà con yêu thương chiều chuộng hắn ta như trân bảo, hai người trải qua biết bao nhiêu cay đắng mới được trọn vẹn ở bên nhau. Mặc dù mô-típ này ở thời hiện đại khá cũ nhưng nếu... nếu như người kia thật sự giống với nhân vật chính trong quyển tiểu thuyết đó thì sao đây?

Trong lúc Đường Tiêu Dao bổ não áp dụng mấy tình tiết cẩu huyết trong truyện lên người mình thì nam nhân kia bỗng nghiến răng nói.

"Nguyên lai Đường nhị công tử chẳng qua cũng chỉ là một tên nam nhân vô sỉ háo sắc, thấy người trên giường là lập tức vồ đến, nào giống miêu tả ngọc thụ lâm phong, oai nghiêm chính trực mà Đường lão gia tự hào kể cho phụ mẫu ta mấy hôm trước?"

"Ta...?" Đường Tiêu Dao nghe giọng điệu trào phúng của đối phương, nhất thời không kịp phản ứng.

Đường lão gia tử cũng thật là, vì để cưới được "vợ" cho nhi tử mà tâng bốc Đường Tiêu Dao trên trời dưới đất, hận không thể khắc hai chữ "đệ nhất" lên mặt hắn. Tâng bốc cao bao nhiêu, bây giờ ngã ngựa đau bấy nhiêu!

Nói đi cũng phải nói lại, vị tiểu công tử này ngũ quan xán lạn, khí chất bất phàm nhưng những lời y nói ra lại như rắn độc mon men ghim sâu vào tim người khác. Kiếp trước hắn đã nghe qua rất nhiều lời sỉ vả của người ngoài vì cái mệnh "thiên sát cô tinh" của mình, nhưng đây lại là lần đầu có người ngang nhiên mắng hắn vô sỉ háo sắc trong lần gặp mặt đầu tiên.

Hừ, mặc dù ông đây là cẩu độc thân suốt hai mươi lăm năm nhưng vẫn còn tỉnh táo đấy.

Nhưng bộ dáng của đối phương rất kiên định, hẳn là bây giờ Đường Tiêu Dao có nói gì cũng không thể khiến định kiến của y xoay chuyển. Vì thế hắn không vội giải thích, hình tượng ban đầu hỏng bét cũng chẳng sao, về sau vẫn còn rất nhiều thời gian để làm tiểu tử này thay đổi cách nhìn, hiện tại hắn chỉ muốn biết chuyện gì đang xảy ra thôi.

"Ta không muốn so đo với ngươi, dù sao trước giờ Đường Tiêu Dao ta cũng chưa từng nhận bản thân là ngọc thụ lâm phong gì gì đó, đều là phụ thân ta tự đánh giá thôi. Ta biết ngươi gả, gả cho ta là thiệt thòi nhưng..." cũng không cần phải hung dữ thế chứ? Nửa câu sau hắn không dám nói ra.

Nói xong, thấy đối phương vẫn còn "xù lông", Đường Tiêu Dao hết cách: "Xin lỗi nha, trước đây ta là một kẻ ngốc, vừa mới khỏi bệnh không lâu nên có nhiều chuyện chưa thể ngộ ra ngay được. Nếu ta có làm gì đắc tội công tử đây thì thật sự xin lỗi." Hắn càng nói về sau thì giọng càng nhỏ, len lén liếc nhìn người trên giường.

Đường Tiêu Dao thành thành thật thật đợi chờ câu trả lời của y.

Nhưng người kia lại quay đầu né tránh ánh mắt thăm dò của hắn, lạnh lùng trả lời: "Giảo biện."

"..."

Đường Tiêu Dao thở dài, có vẻ độ hảo cảm của mình đối với người này đã triệt để kéo xuống chì vì một cú ngã!

Bỗng nhiên nghĩ đến kịch bản gả thay cho tỷ tỷ kia, hắn cân nhắc chừa cho đối phương một chút mặt mũi, khẽ hỏi: "Cái đó... Ngươi, à không, tỷ tỷ ngươi sao rồi, nàng vẫn ổn chứ?

"Cái gì?" Nam nhân kia bày ra vẻ mặt khó hiểu.

"Tỷ tỷ của ngươi..."

"Ta vốn không có tỷ muội nào cả."

"..."

Đường Tiêu Dao khẽ thở phào, xem ra không phải là tình tiết máu chó kia rồi, hắn xua tay nói: "Vậy... Mặc dù ngươi là nam nhân nhưng vẫn chịu gả cho ta, có phải bị Trác thị bắt ép hay không?"

Đối phương nghe vậy thì có chút kinh ngạc, nhưng cũng trả lời rất nhanh: "Không có."

Đường Tiêu Dao gãi đầu, chỉ còn lại một khả năng. Hắn hạ giọng nói nhỏ: "Chẳng lẽ... ngươi vì thích ta cho nên mới muốn gả cho ta?"

Nói xong lời này, Đường Tiêu Dao liền lãnh trọn một chiếc gối vào mặt.

Mặt mày đối phương đen như đáy nồi, hung hăng gằn từng chữ: "Ngươi, nằm, mơ."

"..."

Đường bảo bảo ủy khuất, nhưng Đường bảo bảo không dám nói.

Thế là một loạt tưởng tượng ban đầu về một cô vợ hiền nhỏ, một túp lều tranh, một đời hạnh phúc...

Hoàn, toàn, tan, vỡ!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #codai#dammy