Chương 7
Mặt trời chậm rãi treo cao, nhưng ánh nắng chan hoà không thể chiếu đến sảnh đường rộng lớn, càng không thể làm tan bớt lớp tuyết dày trong sân Đường phủ.
Đường Tiêu Dao nhìn vẻ mặt sốt ruột của Đường Dữ, không hiểu sao trong lòng lại dấy lên cảm giác áy náy, hắn rũ mắt: "Đệ thực xin lỗi."
Đường Chiết Giang hơi lắc đầu, đứng dậy vỗ vai hai huynh đệ, ôn tồn nói: "Thôi được rồi, không nhớ được thì sau này từ từ nhớ, Dao nhi vừa mới khỏi bệnh, con cũng đừng làm khó nó." Nói đến đây, ông nhìn về phía hắn và Trác Trọng Ly: "Nào, lại đây dâng trà rồi cùng đến dùng bữa đi, chốc nữa lại nói."
"Vâng, thưa phụ thân."
Một lát sau, bảy người đã ngồi vào bàn tròn, Đường Tiêu Dao ngồi giữa Trác Trọng Ly và Đường Dữ, đối diện hắn là nữ nhân vận hồng y khi nãy.
Trên bàn bày ra đầy ắp những món sơn hào hải vị với màu sắc bắt mắt, nhưng ở giữa bầu không khí nặng nề này, Đường Tiêu Dao cảm thấy nuốt không trôi.
Lúc này hắn mới để ý đến gương mặt xa lạ trước mặt mình, bình ổn mở miệng: "Phải rồi, lúc nãy Đường mỗ chưa kịp cùng tiểu thư đây chào hỏi một tiếng, không biết tiểu thư là..."
Nghe hắn hỏi, nữ nhân kia nhẹ nhàng lấy tay áo che khuất miệng, cười duyên: "Tiểu nữ họ Liễu tên Dung, là con gái của Liễu viên ngoại trấn bên cạnh, cũng là... thanh mai trúc mã của Hồng ca ca. Hôm nay có dịp ghé qua Hoàng thành, tiểu nữ thuận đường đến thăm bá phụ bá mẫu vài ngày, mong Đường nhị công tử chiếu cố." Nhân lúc những người bên cạnh không để ý, Liễu Dung còn mập mờ nháy mắt với hắn một cái.
"..."
Đường Tiêu Dao cơ hồ bị cái hành động lố lăng này làm cho mù mắt, hắn giấu đi vẻ mất tự nhiên mà mỉm cười: "Đường mỗ cũng mong Liễu tiểu thư sau này chiếu cố."
Đường Tiêu Dao bắt được trọng điểm trong câu giới thiệu của nàng ta.
Hắn vẫn chưa kịp tìm hiểu về một số thế lực có sức ảnh hưởng trong thời đại này, nhưng nếu Liễu gia kia lọt vào mắt xanh của Đường thị, tám chín phần mười cũng là một thế gia có tiếng tăm không kém.
Liễu Dung yêu kiều, ngượng ngùng nói: "Hôm nay tiểu nữ đột ngột đến thăm mà không báo trước, chẳng biết có làm phiền mọi người hay không?"
Lam Tương Ý nghe vậy, liền nhu hòa nắm lấy tay nàng, tỏ vẻ cưng chiều: "Ai nha phiền gì chứ, Tiểu Dung cũng đâu phải người ngoài. Có con đến chơi, cái nhà này liền náo nhiệt lên hẳn, ta còn mong con đến thường xuyên hơn nữa là. Cả Đường phủ lớn như vậy chẳng lẽ không thể chứa nổi một tiểu nha đầu như con sao?"
Hai má Liễu Dung ửng hồng, dịu ngoan nói khẽ :"Bá mẫu, người là tốt nhất."
Nhìn từ bên ngoài, tình cảm giữa hai người có vẻ khá thắm thiết, nhưng điều đó cũng chẳng thể đảm bảo rằng sau này nàng ta sẽ không đội mũ xanh cho nhi tử của bà đâu, ban nãy còn cố ý liếc mắt đưa tình với hắn một cách lộ liễu, đương là muốn Đường gia cốt nhục tương tàn?
Rất nhanh sau đó, bọn họ liền nhập tiệc.
Đường Dữ dường như đã nghĩ thoáng hơn, quyết định dùng thời gian về sau để từng chút bồi dưỡng tình cảm huynh đệ với Đường Tiêu Dao. Y gắp thức ăn vào chén cho hắn, giọng điệu ôn nhu khác xa với lúc răn đe Đường Tiêu Hồng, nói thẳng ra là thiên vị thấy rõ.
"A Dao, đại ca suy nghĩ kĩ rồi. Lần này ta sẽ tạm hoãn việc đi giám sát cửa tiệm mới khai trương ở Hoàng thành vài ngày, để dành thời gian bồi đắp cho đệ nhiều hơn, biết đâu có thể giúp đệ nhớ ra vài chuyện lúc trước, A Dao thấy có được không?"
Đường Tiêu Dao vừa gắp một cái đùi gà vào bát của Trác Trọng Ly, nghe vậy bỗng có chút ngây ngốc: "Sao ạ?"
"Vậy còn mấy tửu lâu của con ở Nghi Châu thì sao? Có làm chậm trễ công việc kinh doanh không?" Đường Chiết Giang buông đũa hỏi.
Đường Dữ lắc đầu, mỉm cười đáp: "Phụ thân đừng lo, mấy con đường dẫn đến Nghi Châu nửa tháng nay gặp không ít bão tuyết, các đội thương nhân và du khách từ nơi khác cũng không đến nhiều. Hơn nữa còn có Tư Tư ở nhà, nàng có thể tự quản lý tốt cho đến khi nhi tử trở về."
Tư Tư là tẩu tẩu của Đường Tiêu Dao.
Kể ra Đường Dữ cũng rất có phúc, cưới được một vị thê tử tài đức vẹn toàn, lại giỏi việc nhà lẫn buôn bán, sự nghiệp của Đường Dữ có thể suôn sẻ phát đạt như hôm nay đương nhiên không thể thiếu công lao của vị nương tử này.
Đường Chiết Giang vuốt nhẹ râu, gật đầu: "Dù sao thê tử của con cũng là một nữ nhân chân yếu tay mềm, mấy chuyện kinh doanh của nam tử càng không nên nhúng tay vào nhiều. Đợi bão tuyết vơi bớt, con mau chóng thu xếp trở về đi."
"Vâng, nhi tử hiểu." Nói xong, y quay sang vỗ vai Đường Tiêu Dao, ôn nhu mỉm cười.
Đường Tiêu Dao cũng cười đáp lễ, hắn cảm thấy như vậy cũng khá tốt, vừa hay hắn có thể hỏi y một số chuyện liên quan đến việc làm ăn của Đường thị, còn có thể ôn lại tình xưa, biết được thêm một số chuyện không có trong ký ức của nguyên chủ.
Mặc dù Đường Tiêu Dao không muốn lãng phí thức ăn, nhưng quét mắt một bàn đồ ăn chẳng có món nào hợp khẩu vị, hắn cũng lười cho vào miệng, tay cầm đũa hờ hững gắp từng chút một vào chén của Trác Trọng Ly, cho đến khi người kia cau mày chặn lại cổ tay hắn, Đường Tiêu Dao mới để ý cái chén kia đã sớm không còn chỗ chứa.
"..."
Bữa cơm này ăn chưa đầy nửa nén hương, ấy vậy mà cứ như tốn mất nửa ngày trời. Trên chiếc bàn tròn lớn, thức ăn chỉ mới vơi đi một nửa nhưng mọi người đều chậm rãi buông đũa, ngụ ý không muốn ăn thêm, quả đúng là phong thái của người có tiền.
Dùng bữa xong, đôi phu phu mới cưới cùng Đường Dữ đi dạo một vòng hoa viên, còn có nhà kính trồng hoa. Dọc đường đi, Đường Dữ thỉnh thoảng sẽ kể lại một số chuyện lúc nhỏ của y và Đường Tiêu Dao.
Tỷ như khi mẫu thân còn sống, người thường ngồi dưới mái hiên cùng huynh đệ họ ngắm hoa, dạy họ đọc chữ. Lúc nhỏ được người nắm tay bước qua từng bậc đá cao, cứ nghĩ hoa viên này vô cùng rộng lớn, nhưng sau khi trưởng thành, họ lại thấy nó không lớn như bản thân năm đó từng nghĩ.
Hoa cỏ ở đây đã qua biết bao nhiêu mùa thay lá, con đường dẫn đến hoa viên được tu sửa lại biết bao nhiêu lần, mọi thứ xung quanh không cũ cũng không mới, chỉ là mẫu thân của họ đã sớm không còn ở bên.
Hầu hết những chuyện Đường Dữ kể, Đường Tiêu Dao đều chưa từng nhớ ra, hắn chỉ lẳng lặng nghe đối phương gợi lại những kỉ niệm thuở thơ ấu của nguyên chủ, trong lòng có chút muộn phiền cùng tiếc nuối, thỉnh thoảng sẽ đáp lại vài câu ngắn gọn.
Thì ra Đường nhị thiếu gia trước khi trở thành kẻ ngốc lại là một đứa trẻ rất ngây ngô, thích bám lấy mẫu thân và huynh trưởng, thích được phụ thân khen ngợi, quan tâm, thích làm một tiểu thiếu gia thông minh lanh lợi. Thì ra hắn đã từng là một đứa trẻ bình thường như bao đứa trẻ khác, nhưng khi mẫu thân hắn ra đi, thế giới xung quanh hắn cũng bắt đầu thay đổi.
Trác Trọng Ly cũng không tiện nghe chuyện riêng của nhà bọn họ, y lẳng lặng tìm một chỗ nào đó đứng đợi, chừa cho bọn họ chút không gian riêng.
Đường Tiêu Dao sợ y nhàm chán, đành bảo Thanh Tâm dẫn y đi tham quan một vòng Đường phủ. Đợi đến khi bóng dáng người nọ khuất hẳn, hắn mới quay sang nói với huynh trưởng: "Đại ca, chúng ta tìm chỗ nào ngồi nhé, đệ có rất nhiều chuyện muốn thỉnh giáo huynh."
Phía sau hoa viên có một ao cá lớn, rẽ sang phải sẽ đến phòng bếp và cư xá, là phòng riêng dành cho gia nhân trong phủ sinh hoạt nghỉ ngơi.
Thanh Tâm đi phía trước dẫn đường, không nhanh không chậm chỉ dẫn: "Cô gia, vạn nhất nô tỳ không ở bên cạnh, ngài có cần gì thì hãy đến đây dặn dò bọn họ một tiếng, bọn họ sẽ lập tức bồi ngài. Phòng bếp bên cạnh cũng có thể sử dụng tuỳ ý, nếu Đường nhị thiếu gia hoặc ngài muốn dùng gì đó, có thể sai người đi thông báo hoặc trực tiếp đến đây ạ."
"Được."
Vòng qua ao cá, hai người đi đến trước phòng bếp, nơi này hình như lúc nào cũng nghi ngút khói bếp, mùi thơm của đồ ăn phảng phất xung quanh, vô cùng náo nhiệt.
"Đến cũng đã đến rồi, hay là cô gia vào xem một chút đi ạ. Phần lớn gia nhân ở đây vẫn chưa được diện kiến ngài, thừa dịp này chúng ta có thể đến làm quen một chút."
Xoảng.
Bước chân Trác Trọng Ly khựng lại trước bậc cửa, một âm thanh đổ vỡ lớn phát ra từ bên trong.
"Có chuyện gì vậy?" - Thanh Tâm giật mình.
Hai người dè dặt tiến vào. Ngay sau đó, cảnh tượng hỗn loạn ở đây đập thẳng vào mắt.
Chỉ thấy bên trong đám đông, một nô tỳ ngã ngồi trên nền đất, cả người run run rẩy rẩy. Bên cạnh là vị quản sự sắc mặt đen như đáy nồi, còn không phải Vũ nương thì là ai?
"Tiện tì to gan dám cãi lời ta, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Đừng trách ta độc ác!" - Vũ nương xắn tay áo lên, trừng mắt với một nô tỳ gầy gò, người vừa mới bị bà ta cho một cái tát thật đau.
Nô tỳ kia sợ hãi che cái má đã in hằng dấu tay đỏ, co ro lại trong một góc, nức nở cầu xin: "Vũ nương, xin người hãy tha cho tiểu nô, tôi còn có phụ mẫu già ở quê nhà, cũng đã có hôn ước với người khác, thật sự không thể hầu hạ bên cạnh Tam thiếu gia đâu... hức hức. Người đại nhân đại lượng, muốn đánh muốn mắng tiểu nô bao nhiêu cũng được, chỉ xin người đừng đem tôi giao cho Tam thiếu gia!"
Trên mặt đất rơi đầy mảnh vỡ của chén bát, những người còn lại trong phòng quy củ đứng xung quanh, không dám hó hé nữa lời. Cảnh tượng như thế này xảy ra thường xuyên như cơm bữa, thân phận và địa vị thấp hèn như bọn họ muốn bảo vệ cái mạng nhỏ trong tay đám người nhà giàu này càng không dễ dàng, chẳng biết có thể sống được bao lâu, nào dám mạo hiểm ra mặt giúp người khác để chuốc họa vào mình?
Gương mặt Vũ nương lạnh như băng, sau khi nhận ra sự hiện diện của Trác Trọng Ly cũng không hề thu liễm, vờ như không thấy y, gằn giọng nói: "Câm miệng, nếu đã vào làm người hầu của Đường gia thì đến chết cũng là ma của Đường gia. Vốn dĩ đây là bổn phận của các ngươi, có muốn chạy cũng không thoát. Tiện tỳ ngươi thật là có mắt như mù, nên biết Tam thiếu gia để mắt đến một đứa thấp hèn như ngươi là phước đức ba đời, lại không biết quý trọng."
Nói xong, bà ta lại giơ tay lên muốn giáng xuống một cái tát, nào ngờ trước khi kịp thực hiện ý đồ thì đã bị bàn tay hữu lực của ai đó dứt khoát chặn đứng.
Vũ nương kinh ngạc, dời ánh mắt về phía chủ nhân bàn tay kia, hoài nghi lên tiếng.
"A, đây chẳng phải là Nhị cô gia sao? Ngài ngăn cản lão nô dạy dỗ nó là có ý gì?"
Thanh Tâm vừa mới hoàn hồn. Chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủi, Trác Trọng Ly đã di chuyển từ phía sau nàng rồi vọt lên phía trước như một cơn gió, nàng hớt ha hớt hải chạy đến bên cạnh chủ tử nhà mình, ngập ngừng gọi: "Cô, cô gia."
Trác Trọng Ly thoáng liếc mắt nhìn nô tỳ đáng thương dưới đất, nói dối không chớp mắt: "Nhị thiếu gia của các ngươi lệnh cho nàng đi theo ta làm nha hoàn thân cận, hôm nay ta đích thân đến để đưa người đi."
Vũ nương bị y làm cho bất ngờ, ngây người trong một khắc.
Bà ta bán tính bán nghi, nặn ra vẻ mặt ngạc nhiên: "Thật sự có chuyện này? Cũng không biết tại sao Nhị thiếu gia không nói với lão nô một tiếng, để lão nô sắp xếp vài người dễ sai bảo đến hầu hạ các ngài."
"Không cần phiền phức. Đường Tiêu Dao chính là muốn vị cô nương này." Trác Trọng Ly mặt không đổi sắc ụp cái nồi lớn cho người nào đó.
Thanh Tâm nhanh nhạy đoán ra ý đồ của y, lập tức thừa dịp đám đông bàn tán sôi nổi mà lẻn ra ngoài.
Vũ nương hơi nhíu mày.
Chẳng qua chỉ là một nô tỳ nho nhỏ thấp kém, đi một vòng Đường phủ cũng có thể lựa ra mười người có dung mạo tương tự nàng ta, vì cớ gì Nhị thiếu gia ngốc nghếch kia cũng nhìn trúng món hàng mà Tam công tử để ý từ trước?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip