Chương 8
Vũ nương tỏ vẻ khó xử: "Cô gia, không phải lão nô luyến tiếc một đứa nô tỳ với ngài, mà là nàng ta đã lọt vào mắt xanh của Tam công tử từ trước. Bất quá cô gia ngài không muốn nể mặt Vũ nương này, cũng ngàn vạn lần đừng đắc tội với Tam công tử. Ngài mới bước vào Đường thị không lâu cho nên có điều chưa biết, lão nô cả gan khuyên ngài một câu." Nói tới đây bà ta nhỏ giọng, đủ để chỉ hai người họ nghe thấy: "Nhị thiếu gia căn bản không phải đối thủ của vị kia, còn có Lam phu nhân, ngài đừng nên mạo hiểm mà xem ngài ấy là chỗ dựa thì hơn."
Trác Trọng Ly nhếch miệng cười.
Y nghiễm nhiên biết tiếng tăm của Đường Tiêu Dao trong kinh đô đã sớm hỏng bét, lại không ngờ đến gia nô trong phủ cũng xem nhẹ trọng lượng của hắn mười phân, chẳng biết mười mấy năm qua vị tiểu thiếu gia bệnh tật kia đã sống trong phủ đệ u ám này như thế nào.
Tiểu nô tỳ dùng ánh mắt cầu xin nhìn Trác Trọng Ly, nàng giống như một con ấu thú bị thương dưới mũi tên của thợ săn mạnh bạo, thở cũng không dám thở mạnh, chỉ có thể yếu ớt hi vọng người nọ rũ lòng từ bi mà tha cho mình một con đường sống.
Trác Trọng Ly chẳng hề lung lay: "Có đắc tội ai đi nữa cũng là chuyện của ta, không liên quan đến người khác, càng không cần bà nhọc lòng."
Vũ nương liền biết người khác ở đây tám chín phần mười là chỉ Đường Tiêu Dao.
Trác Trọng Ly dời tầm mắt đến nô tỳ kia, nói với nàng: "Chi bằng ngươi chọn đi, muốn đi cùng ta hay là theo bọn họ?"
Tiểu nô tỳ kia đương nhiên sẽ không tự chui đầu vào chỗ chết, nàng lấy hết dũng khí, cắn răng nói: "Nô tỳ, nô tỳ muốn đi theo hầu hạ Nhị thiếu gia và cô gia, xin ngài rủ lòng thương thu nạp kẻ hèn này!" Đoạn nàng quỳ xuống dập đầu với y.
Vũ nương hung hăng quát: "Làm càn, ngươi dám..."
"Câm miệng hết cho ta! Đám sâu bọ các ngươi ở đây làm ầm ĩ cái gì? Ồn chết đi được." Không đợi Vũ nương nói hết, một giọng nam tử cáu gắt từ cửa truyền vào.
Từ bên ngoài, Đường Tiêu Hồng phe phẩy chiếc quạt, hùng hổ bước vào, đám người hầu như thấy ma quỷ giữa ban ngày, sợ hãi cúi đầu, hận không thể tàng hình ngay trước mặt gã.
Vũ nương thu lại nét giận, cung kính hành lễ: "Tam thiếu gia."
Đường Tiêu Hồng nhướng mày, gấp quạt lại: "Chuyện bổn thiếu gia giao ngươi làm sao vẫn chưa xong? Hôm nay chậm chạp quá đấy, còn muốn ta phải đợi đến khi nào?"
Vũ nương không hề cảm thấy áp lực mà ngược lại còn nhẹ nhõm như gặp được cứu tinh, khom lưng nói: "Bẩm thiếu gia, việc ngài giao cho lão nô, lão nô vẫn đang dốc sức chuẩn bị. Chỉ là đứa tiện tỳ kia vô cùng cứng đầu, vừa rồi lão nô đang cất công dạy dỗ nó, muốn dẫn nó đến hầu hạ ngài, nào ngờ giữa chừng cô gia đến đây, muốn đem người đi..." - Nói tới đây, bà ta làm ra gương mặt hoang mang, chậm rãi dời mắt sang Trác Trọng Ly, một mặt ám chỉ.
Đường Tiêu Hồng đã nhìn thấy Trác Trọng Ly đứng bên cạnh từ lâu, nhưng lại vờ như không thấy, sau khi nghe Vũ nương nói xong gã liền bật cười, nhìn về phía y: "Ồ, là Nhị tỷ phu của ta đây mà, thất lễ thất lễ. Bất quá tại sao tỷ phu lại đích thân xuống bếp vậy nha? Hay là vừa rồi ngồi chung mâm với nhà chúng ta cảm thấy nuốt không trôi, bây giờ phải đến dùng bữa thêm?" - Đường Tiêu Hồng như một con cáo gian xảo, dùng lời lẽ châm chọc nhắm vào đối phương. " À còn nữa, tỷ phu là nhìn trúng tiểu tiện nhân này sao?"
Trác Trọng Ly lười quản gã, lạnh nhạt đáp: "Không phải chuyện của ngươi."
Đôi mắt Đường Tiêu Hồng trầm xuống, gã không ngờ tính cách của đối phương lại cứng rắn như vậy. Song gã tựa hồ không quá giận, ngược lại còn sinh ra một tia hứng thú.
Đường Tiêu Hồng chắp tay sau lưng từ từ bước đến trước mặt Trác Trọng Ly, cười nói: "Nếu tỷ phu thật sự thích, ta cũng không cưỡng cầu. Có điều..."
Gã chậm rãi chuyển tầm mắt tới tiểu nô tỳ kia, biểu cảm trở nên hưng phấn khi nhìn thấy gương mặt nhỏ sợ hãi tột độ của nàng, gã nói: "Từ trước tới nay, thứ mà bổn thiếu gia ta có hứng thú, người khác không phải nói muốn đoạt liền đoạt! Ít nhất cũng phải trả một cái giá tương xứng."
Đường Tiêu Hồng bước nhanh đến lò bếp củi, vén tay áo lên rồi lấy ra một thanh củi còn đỏ lửa, khói bốc nghi ngút, gã đắc ý ngồi xổm xuống, nghiêng đầu nhìn tiểu nô tỳ đang trốn dưới gầm bàn, vẻ mặt gã từ hưng phấn dần chuyển sang hung tợn, biến chất như một kẻ đồ tể khát máu: "Người đâu? Lôi tiện tỳ này ra đây, giữ chặt cho bổn thiếu gia! "- Đường Tiêu Hồng quát lớn.
"Vâng." Hai tên người hầu đi theo gã lập tức vọt đến, "rầm" một cái lật đổ cả chiếc bàn, túm lấy tiểu nô tỳ kéo ra.
"A, thiếu gia tha mạng, thiếu gia tha mạng!" Nàng ta cố hết sức vùng vẫy, nhưng đương trường không thể địch lại sức lực của hai nam nhân, nàng giống như một cái bao tải bị mạnh bạo kéo đến trước mặt Đường Tiêu Hồng.
Thấy cây củi trên tay gã càng lúc càng gần, hai mắt nàng tuyệt vọng nhìn về phía Trác Trọng Ly, liều mạng kêu gào: "Không, làm ơn... Cô gia cứu ta với, cứu ta..."
Trác Trọng Ly siết chặt nấm đấm, lòng như lửa đốt.
Bỗng y nhớ lại vẻ mặt đượm buồn của Trác phu nhân ngày đó.
Trác phu nhân đặt bàn tay nhăn nheo của bà lên bàn tay đẹp đẽ, khớp xương rõ ràng của y, thể hiện rõ sự cách biệt của hai thế hệ, ôn tồn căn dặn: "Ly nhi, con nên nhớ. Một khi đã bước vào cửa nhà Đường thị, tuyệt đối không được để bản thân bị cuốn vào cuộc chiến giành quyền lực của người nhà bọn họ. Bị phu quân lạnh nhạt cũng tốt, bị người nhà họ xem thường cũng được, miễn là tránh xa những chuyện vô bổ kia, đừng để một ai phát hiện ra bí mật của con. Nếu không, không những chính con bị nắm thóp mà ngay cả Trác thị cũng bị ảnh hưởng..."
Bề ngoài Trác Trọng Ly vẫn mang bộ mặt vô cảm, ánh mắt lạnh thấu xương che giấu đi lửa giận phập phồng bên trong. Y thậm chí muốn đánh gãy tay của tên khốn kia ngay lập tức, nhưng nhớ lại lời mẫu thân căn dặn, y dùng cả sức bình sinh để kiềm nén sát khí đang cuộn trào trong lòng ngực.
Đường Tiêu Hồng liếc thấy y không nói gì, bèn đắc ý cười to: "Đúng vậy đúng vậy, chính là vẻ mặt cam chịu này, bổn thiếu gia rất hài lòng. Chi bằng về sau nếu có chạm mặt nhau, tỷ phu vẫn nên nhớ đến ngày hôm nay, tránh dây dưa vào chuyện tốt của ta. Nếu không, hậu quả e rằng sẽ như thế này..."
Gã đưa mắt về phía Vũ nương một cái, bà ta liền hiểu chuyện, vòng ra phía sau khép cửa nhà bếp lại, tránh để cho người khác nhìn thấy.
Ngay sau đó, Đường Tiêu Hồng hung hăng bóp cằm tiểu nô tỳ cưỡng ép nàng ngước lên, củi nóng gần da thịt trắng trẻo trong gang tất, gần như làm bốc hơi cả những giọt nước mắt của nàng.
"Để bổn thiếu gia xem, thanh củi này tắt trước, hay là ngươi không chịu nổi trước."
"Đừng mà, ngài tha cho ta đi, thiếu gia..."
Đám đông xung quanh bàng hoàng, có vài nô tỳ sợ đến mức ngã quỵ dưới đất, run rẩy che mắt lại, cũng không ai dám đứng ra cầu xin cho tiểu nô tỳ xui xẻo kia.
"Đừng mà!"
Ngay khoảnh khắc thanh củi sắp chạm vào má tiểu nô tỳ, cửa nhà bếp bị đá tung ra. Đường Tiêu Hồng chưa kịp quay đầu lại thì bỗng "ào" một cái, nửa thân trên bị nước tạt cho ướt sũng, đầu tóc dính đầy lá rau, thanh củi trong tay cũng bị dập tắt ngay tức khắc.
"Ôi ôi Tam đệ, tiết trời hanh khô, cẩn thận củi lửa."
Đường Tiêu Hồng ngẩn người tại chỗ, hắn trơ mắt nhìn thân ảnh thiếu niên cao gầy đang đứng ngược sáng đằng đó.
Đường Tiêu Dao thong dong quăng chậu nước trống không xuống đất, phủi phủi tay. Đầu tiên là đảo mắt về phía Trác Trọng Ly, thấy sắc mặt y lạnh đến doạ người, Đường Tiêu Dao trầm mặc, sau đó quay sang cười với Đường Tiêu Hồng, nhưng trong đó nào có lấy một ý cười.
Đường Tiêu Hồng trán bạo gân xanh, gã tức đến phát run: "Đường Tiêu Dao, con mẹ nó ngươi phát điên cái gì-- A!"
Đúng lúc này, mu bàn tay gã bỗng truyền đến cơn đau nhói, một vật cứng chuẩn xác bắn trúng cái tay đang bóp cằm tiểu nô tỳ, làm gã rụt tay về ngay lập tức. Tiểu nô tỳ theo đó ngã khuỵu xuống đất.
Mấy người xung quanh lấy làm kinh hãi, bốn phía lạnh ngắt như tờ.
Trác Trọng Ly thuần thục giấu tay ra sau lưng, trên đầu ngón tay y còn sót lại một ít vỏ của hạt hồ đào.
Đường Tiêu Dao không cho tên đáng ghét kia gào ra câu thứ hai, hắn nhanh chóng tiến lên chắn trước người Trác Trọng Ly, giương mắt nói: "Ta là kẻ điên đâu phải ngươi vừa mới biết? Tam đệ đại nhân đại lượng đâu cần phải so đo với một kẻ điên như ta."
"Ngươi! Các ngươi...!" Gã ôm bàn tay bị đau, khuôn mặt vặn vẹo.
"Ta làm sao? Đường Tiêu Dao ta hôm nay muốn mang người đi, dù cho lão thái gia có sống lại cũng không cản được!" Đường Tiêu Dao nghiêm mặt phất tay áo: "Thanh Tâm."
"Có nô tỳ." Thanh Tâm hơi khom người, hô hấp hơi phập phồng vì mới vừa rồi chạy quá nhanh.
Đường Tiêu Dao trừng mắt nhìn Đường Tiêu Hồng, lời nói như chém đinh chặt sắt.
"Đưa nàng về tiểu viện của chúng ta. Không có sự cho phép của ta, không ai được phép động đến nàng!"
"Vâng, Nhị thiếu gia."
Mọi người ở đây một lần nữa bị ngữ khí của Đường Tiêu Dao làm cho chấn kinh, nhất thời không rõ người trước mắt là vị Đường nhị thiếu gia ngu ngu ngốc ngốc của trước kia hay là người nào khác.
Thanh Tâm vội vàng đỡ người dậy, dìu nàng đi về phía cửa dưới ánh mắt ngây ngốc của bọn họ.
Đường Tiêu Hồng nào có dễ dàng cho hắn đắc lợi, gã hung hăng quát hai nữ tử: "Đứng lại! Hôm nay bọn tiện tỳ các ngươi dám bước một bước ra khỏi cửa, bổn thiếu gia liền đánh gãy hai chân ngươi!"
Thanh Tâm giật mình đứng khựng lại, hoảng sợ trao đổi ánh mắt với Đường Tiêu Dao.
"Đi đi." Hắn nói
Lúc này, nàng thấy được trong con ngươi màu hổ phách của hắn vô cùng sạch sẽ, như một hồ nước mùa thu không có nổi một tia gợn sóng, như ánh trăng trong vắt xinh đẹp, nhẹ nhàng ổn định trái tim đang treo cao của nàng.Thanh Tâm hít sâu một hơi, bất giác bình tĩnh theo.
Nàng vỗ nhẹ trấn an tiểu nô tỳ bên cạnh, hai người bước nhanh không quay đầu lại.
Có người mình tin tưởng ở đây hậu thuẫn, hết thảy đều không cần sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip