Chương 52: Về nước
Tiêu Thanh Vũ không hề lỡ chuyến bay, cậu cũng không phải thật sự muốn cùng Mạch Ly xảy ra chuyện gì, sao có thể đến muộn được.
Còn đối với Mạch Ly, cậu cho dù có tâm, cũng không có cái gan này, chỉ cần Mạch Ly đem ánh mắt xem thường chúng sinh lạnh lùng quét qua cậu một cái, cậu liền héo, huống chi cậu đối với Mạch Ly cũng chẳng có chút suy nghĩ vòng tròn gạch chéo nào ── Ai lại đi có dục vọng với quỷ chứ!
(Vòng tròn gạch chéo: 🔞 )
Nhưng không lỡ chuyến bay, cũng không có nghĩa thái độ của Triển Uẩn đối với cậu có gì thay đổi.
Đầu tiên, khi Tiêu Thanh Vũ thấy đã gần đến giờ, liền đến phòng Triển Uẩn hỏi xem anh có muốn cùng ra sân bay không, thì được người phục vụ cho biết rằng khách đã trả phòng rồi.
Đến lúc lên máy bay, rõ ràng hai người đang ngồi cạnh nhau, Triển Uẩn lại làm như bên cạnh không có người, không thèm nói chuyện với cậu, cũng không chịu nhìn thẳng cậu.
Tiêu Thanh Vũ nảy lên cái gọi là tủi thân, từ "Tôi muốn chịu trách nhiệm với cậu" đến bây giờ không nói không rằng, tương phản có biết bao nhiêu lớn! Dẫn đến trong lòng Tiêu Thanh Vũ nhất thời ngũ vị tạp trần, thật là khó chịu.
Chẳng phải chỉ là tình một đêm với ai đó thôi sao, chuyện có bao lớn đâu chứ, sao lại tức giận như vậy? Thật là lão già cổ hủ, nam nhân keo kiệt!
Tiêu Thanh Vũ hậm hực nghĩ, càng nghĩ càng thấy mình không sai, hoàn toàn là đối phương chuyện bé xé ra to. Thế là miệng méo xệch, giương mắt lom lom nhìn Triển Uẩn.
Nhưng Triển Uẩn chính là có thể tự cố tự địa lật xem tạp chí, mặc cho cậu bán manh hay giả bộ đáng thương, chính là vẫn bất vi sở động.
Hừ, đồ cặn bã tâm địa sắt đá! Chiêu này tôi dùng trên bất cứ ai cũng đều trăm phát trăm trúng, ngay cả lão cha nhà tôi mà thấy tôi như vậy, thì dù có phạm sai lầm lớn đến đâu ông ấy cũng sẽ bỏ qua. Thế mà trái tim anh cứng như sắt đá, bảo sao không có phụ nữ nào thèm!
Tiêu Thanh Vũ một bên ở trong lòng phỉ báng, một bên vẻ mặt giả vờ vô tội nhìn chăm chú đối phương. Chỉ nhìn thôi cũng khiến cậu mệt mỏi. Dù sao đêm qua bị giày vò lâu như thế, kể cả người được làm bằng sắt cũng đều chịu không được, chứ nói gì một công tử bột như cậu. Hiện tại eo đau, lưng đau, cái mông càng đau, cũng không có tinh thần tán tỉnh nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp, chẳng bao lâu ý thức đã mông lung, ngủ thiếp đi.
Triển Uẩn buồn chán lật xem tạp chí, luôn luôn tự nhận mình là người cực kỳ dễ tập trung tinh thần, giờ phút này anh lại có chút lơ đễnh.
Anh muốn quan tâm đến thân thể của người đó, nhưng cũng muốn chất vấn cậu vừa rồi đã làm gì, thoáng nhìn trên chiếc cổ thon dài thỉnh thoảng sẽ thấy một vài điểm màu đỏ, lại không nhịn được nghĩ, rốt cuộc là chính mình hôn lên, hay là cái người đàn ông tên Mạch Ly kia làm ra?
Ngay lúc Triển Uẩn cố gắng đem lực chú ý tập trung ở trên tạp chí, anh đột nhiên cảm giác bả vai mình chùng xuống, vô thức quay đầu sang nhìn thì phát hiện có cái đầu cứ như vậy tự tiện đặt lên vai mình ngủ thiếp đi.
Triển Uẩn không vui nhíu nhíu mày, vừa mới lăn lộn trên giường người khác xong, bây giờ lại lấy vai anh làm gối, đây tính là cái gì?
Muốn gọi một tiếng đánh thức cậu, nhưng lời đến khóe miệng rồi vẫn không thốt ra được.
Nhìn dáng vẻ của cậu, hình như rất mệt mỏi, cũng không biết đêm qua bị mình giày vò bao lâu, hình như mình đã rất cầm thú?
Nhớ tới bộ dạng Tiêu Thanh Vũ vừa thống khổ vừa vui sướng dưới thân mình, cho dù ý chí sắt đá như Triển Uẩn, nơi mềm yếu trong lòng cũng bị rung động.
Không thể không nói, Tiêu Thanh Vũ lúc ngủ so với bình thường trông thuận mắt hơn rất nhiều. Lông mi thật dài, bờ môi khẽ cong lên, tóc mái rũ xuống tản mát trên mặt, lộ ra nhu thuận lại ngoan ngoãn.
So với dáng vẻ càn rỡ ngang ngược, Tiêu Thanh Vũ như thế này, không thể nghi ngờ lại càng dễ giành được hảo cảm của người đàn ông.
Triển Uẩn đưa tay gọi tiếp viên tới, bởi vì sợ đánh thức người đang ngủ, chỉ có thể ra hiệu tiếp viên đắp chăn lên cho mình.
Tựa hồ động tác đắp chăn làm ồn đến Tiêu Thanh Vũ, chỉ nghe thấy trong miệng cậu đang lẩm bẩm cái gì đó.
Nghe không rõ cậu nói cái gì, Triển Uẩn đành phải hơi nghiêng đầu sang.
"Họ Triển...... Ư...... Nhẹ thôi...... Khốn kiếp...... Sâu quá...... Ưm...... Lần sau tôi muốn ở trên......"
Nhóc này...... Triển Uẩn dở khóc dở cười, nhóc con này là đang mộng xuân à? Hơn nữa đối tượng mộng xuân còn là mình? Xem ra mình tối hôm qua chưa đủ cố gắng, cho nên mới khiến cậu dục cầu bất mãn sao?
Sau khi máy bay hạ cánh, Triển Uẩn vẫn là không thương tiếc đánh thức Tiêu Thanh Vũ dậy.
"Í, tới rồi sao?" Tiêu Thanh Vũ tỉnh lại, phát hiện mình đang ngủ trên vai Triển Uẩn, thì tiếc nuối nói. Không biết là tiếc nuối vì chưa ngủ đủ giấc, hay là tiếc nuối vì không thể dựa lâu hơn một chút.
Cậu dụi mắt, duỗi cái lưng mỏi nhừ, sau đó vô tình nhìn thấy bờ vai ướt một mảng của Triển Uẩn.
Ế? Tiêu Thanh Vũ theo phản xạ lau khóe miệng, phát hiện thật sự ẩm ướt.
Hay lắm, lần này càng ngượng ngùng hơn nữa rồi...... Mình dựa vào đối phương ngủ không nói, còn chảy nước miếng...... Độ thiện cảm của mình trong lòng Triển Uẩn nhất định trực tiếp xuống dưới 0 rồi đi!
"Ha ha," Tiêu Thanh Vũ cười gượng vài tiếng, "Triển Uẩn, tôi không......"
Nhưng cậu còn chưa nói hết lời, người ngồi bên cạnh đã xách đồ đi xuống máy bay.
Tôi đệt! Tiêu Thanh Vũ thẹn quá hoá giận, giơ ngón giữa vào tình cảnh của mình.
Cuối cùng cũng trở về nhà mình, sau khi báo cáo đơn giản kết quả công tác với lão cha, Tiêu Thanh Vũ liền nhanh chóng nằm xuống giường của mình.
Nghĩ xem cậu khổ biết bao, rõ ràng là người bị đụ, xương sống, thắt lưng, cái mông đau không nói, còn phải cho người ta cái mặt tươi cười, kết quả vẫn là mặt nóng dán mông lạnh của người ta.
Ài......
Tiêu Thanh Vũ ở trong lòng ai thán một tiếng, mấy ngày nay thật nhiều chuyện phiền phức, không nghĩ tới vẫn còn có người không muốn cho cậu yên tĩnh.
"Ngươi giải thích sao?" Mạch Ly ngồi ở mép giường như đại gia [2], từ trên cao nhìn xuống Tiêu Thanh Vũ một cách trịch thượng rồi nói, "Hẹn nhau chịch?"
"Xin anh, dưới tình huống đó tôi có thể viện cớ gì?" Tâm tình vốn đã không tốt, Tiêu Thanh Vũ vẻ mặt khó chịu nói.
Nhưng Mạch Ly không quan tâm, loại người luôn luôn lấy bản thân làm trung tâm như y, sẽ không đi cân nhắc tâm tình của người khác.
"Ngươi nói nên làm thế nào?"
"Được rồi được rồi," Tiêu Thanh Vũ trở mình, nằm ngửa trên giường, cam chịu nói, "Ngày mai tôi liền dùng sổ tay, hơn nữa một ngày dùng bảy lần, dùng đến tinh tẫn nhân vong mới thôi."
Dù sao đã như này rồi, họ Triển muốn làm đại gia thì làm đại gia đi, thiếu gia đây không hầu, tìm người lên giường còn không dễ hơn sao? Có sổ tình dục trong tay, thiếu gia có muốn cùng tổng thống lên giường đều được, tôi hiếm lạ một người họ Triển à!
Không ngờ Mạch Ly lại nói: "Ta muốn ngươi đưa ta đến một nơi."
Tiêu Thanh Vũ không khỏi ngẩn người, ế, Mạch Ly không phải thích nhất là sử dụng một trăm lần cuốn sổ tay sao, thế nào lại......
Chẳng lẽ phía sau Mạch Ly có bí mật gì?
"Nơi nào?" Tiêu Thanh Vũ cho tới bây giờ chưa bao giờ thiếu tinh thần buôn chuyện, tò mò hỏi.
Mạch Ly đưa mắt nhìn về phía cửa sổ, không biết đang nhìn chỗ nào ngoài cửa sổ. Mà đôi mắt như người chết của y càng trở nên thâm trầm như nước, âm u khó lường.
Sau đó mới nghe thấy y chậm rãi mở miệng, "Ta không biết......"
Hử? Lúc này Tiêu Thanh Vũ càng thêm tò mò, "Sao anh lại không biết?"
Nhưng không có người trả lời vấn đề của cậu, bởi vì hóa ra Mạch Ly đã chủ động quay lại bên trong cuốn sổ.
Tiêu Thanh Vũ gãi đầu, có chút không biết làm sao.
________
[1] Đại gia trong tiếng Trung ko phải là người giàu có, mà là kiểu ông lớn, ng có địa vị cao, trịch thượng, nếu mỉa mai thì có thể gọi là bố tướng, vân vân...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip