Chương 12
Bạch Nhiên trầm mặc một chút nói "đáp án gì?"
Diệp Cẩm Thiên bất đắc dĩ "Bạch Tiểu Nhiên, cậu có thể đừng giả ngốc được không?"
Bạch Nhiên đột nhiên quay đầu nhìn Diệp Cẩm Thiên nói, dùng một loại khẩu khí thực kiên định nói "tớ quyết định không thích cậu!"
Diệp Cẩm Thiên sửng sốt, tiện đà gợi lên khóe miệng cười, Bạch Tiểu Nhiên đây là đang làm nũng sao?
Bạch Nhiên tạc mao "Diệp Tiểu Thiên cậu cười cái mao tuyến <lông> a?! Không nghe thấy tớ nói không thích cậu sao?"
Diệp Cẩm Thiên rút lại bàn tay đặt trên mép giường, bàn tay chống đầu, hắn hơi hơi cười nói "tớ nghe thấy a......"
"Bạch Nhiên, cậu ăn giấm chua." Diệp Cẩm Thiên từ từ khai sáng nói.
"Biến, cậu con mắt nào nhìn thấy tớ ăn giấm chua?" Bạch Nhiên trừng lớn hai mắt cả giận nói.
Diệp Cẩm Thiên chỉ chỉ mắt mình cười nói "hai mắt đều thấy."
"Cậu!" Bạch Nhiên khí kết, đôi mắt lại bắt đầu đỏ, mơ hồ phiếm thủy quang.
Tất cả tâm lí bất an rối rắm mê mang sợ hãi lúc trước đến hôm nay nhìn thấy Diệp Cẩm Thiên bắt đầu bùng nổ.
Diệp Cẩm Thiên sờ sờ đầu Bạch Nhiên an ủi nói "được rồi, cho cậu cơ hội hỏi một vấn đề, có cái gì muốn biết cứ việc hỏi."
Bạch Nhiên hấp hấp cái mũi, vẻ mặt hoài nghi "thật sự?"
Diệp Cẩm Thiên gật gật đầu, còn nghiêm túc nói "thật sự!"
Bạch Nhiên sắc mặt nghiêm chỉnh "Diệp Tiểu Thiên cậu chơi đùa tớ sao?"
Diệp Cẩm Thiên ngẩn người trả lời "không có."
Bạch Nhiên thực bình tĩnh hỏi tiếp "cậu nói cậu thích tớ?"
Diệp Cẩm Thiên không phủ nhận "tớ là thích cậu."
Bạch Nhiên đề cao âm lượng mang theo tức giận hỏi "chính là cậu cùng Cố học tỷ kết giao?"
Diệp Cẩm Thiên không khỏi giật mình "ai nói?"
"Người khác đều đang nói!"
Diệp Cẩm Thiên hỏi lại "tớ có chính mình nói cho cậu tớ cùng chị ấy kết giao sao?"
"Không có......" Bạch Nhiên nhíu mày lại nói "nhưng là cậu cùng chị ấy quan hệ tốt như tình nhân! Hôm nay hai người còn nắm tay."
Diệp Cẩm Thiên nghi hoặc "nắm tay? Khi nào?"
"Chính là vừa rồi!" nhớ tới một màn này Bạch Nhiên trong lòng giống như lửa cháy a cháy!
Diệp Cẩm Thiên nghĩ nghĩ sau đó giận dữ nói "đó là hiểu lầm!"
Diệp Cẩm Thiên kéo tay Bạch Nhiên, hai mắt kiên định nhìn Bạch Nhiên "Bạch Tiểu Nhiên, người tớ thích chỉ có một mình cậu, tớ cùng Cố học tỷ không có kết giao!"
Bạch Nhiên ngây người một hồi, đột nhiên rút tay ra "chính là cậu đối chị ấy thái độ tốt lắm, cậu biết chị ấy thích ăn đồ ăn gì, chị ấy theo cậu lí bát lí giáp đồ ăn cậu không để ý, các cậu cùng nhau đi dạo phố còn cùng nhau hẹn hò, chị ấy còn đến nhà cậu, ba mẹ cậu còn thích cậu ấy......"
"......" Diệp Cẩm Thiên không nói gì, hắn có như vậy sao?
Bạch Nhiên vừa nói xong, biểu tình của cậu trở nên thật khó hiểu, cậu hỏi "Cố học tỷ bộ dạng dễ nhìn, tính cách tốt, học thức tốt, có thể lực tốt, cậu vì cái gì không thích chị ấy? cậu như thế nào có thể không thích nàng?"
Diệp Cẩm Thiên nghe vậy buồn cười, hắn giải thích "đầu tiên, tớ thích con trai, chị ấy một cửa này là không thể qua, dù muốn cũng vô dụng."
"Tiếp theo, bởi vì tớ có vu cầu chị ấy cho nên chịu chế vu chị ấy." <đại khái là DCT có việc nhờ CTT nên khi CTT có việc thì phải giúp đỡ>
"Cuối cùng, chúng ta giả vờ thân mật là để cho cậu xem đó."
Bạch Nhiên nghe Diệp Cẩm Thiên nói xong có chút trợn mắt há mồm, cậu giật mình nói "Diệp Tiểu Thiên tớ như thế nào lại không biết nguyên lai cậu tiểu nhân như vậy nha, phá hư thủy đầy mình?"
Diệp Tiểu Thiên khóe miệng hơi rút một chút, hắn có thể xem đây là một lời khích lệ không?
Bạch Nhiên nghiêng đầu nghĩ về lời Diệp Cẩm Thiên vừa nói, sau đó nhìn Diệp Cẩm Thiên chất vấn "Diệp Tiểu Thiên...... cậu từ khi nào phát hiện mình thích nam sinh? Cậu đều không có nói với tớ?"
Diệp Cẩm Thiên lắc lắc hai tay run lên, đại khái suy tư một hồi nói "hẳn là lúc sơ trung phát hiện mình đối nữ sinh không có hứng thú, về phần không cùng cậu nói...... là bởi vì tớ phát hiện ra mình thích cậu."
Bạch Nhiên mặt lại đỏ, từ miệng Diệp Cẩm Thiên nghe được ba chữ "tớ thích cậu", Bạch Nhiên tỏ vẻ trái tim cậu tựa hồ không chỉ yếu một chút. <xin lỗi đoạn này khó hiểu quá, ta cũng chẳng hiểu mình viết gì nữa, thông cảm nha>
Bạch Nhiên quay đầu, lấy cái ót của mình đối diện Diệp Cẩm Thiên tiếp tục hỏi "ách...... kia cậu cầu Cố học tỷ cái gì?"
Diệp Cẩm Thiên nhìn vành tai đỏ ửng của Bạch Nhiên cười nói "chị ấy biết làm điểm tâm, tớ bảo chị ấy dạy tớ, bởi vì cậu thích ăn."
"Ách......" cái này Bạch Nhiên còn có thể nói gì, Diệp Cẩm Thiên có bao nhiêu thích cậu a, ngẫm lại liền biết, Bạch Nhiên lập tức kéo chăn từ mông lên đầu.
Diệp Cẩm Thiên dở khóc dở cười, Bạch Nhiên đây là thẹn thùng đi?
Diệp Cẩm Thiên cũng không đi kéo chăn, hắn lại hỏi vấn đề kia "Bạch Tiểu Nhiên, không có gì phải hỏi nữa sao? Có liền hỏi nhanh lên, không có thì nói cho tớ đáp án của cậu."
Thật lâu sau, Bạch Nhiên đột nhiên nói một cậu, đáng tiếc thanh âm quá nhỏ, lại bị trùm trong chăn, Diệp Cẩm Thiên cái gì cũng chưa nghe rõ ràng.
Diệp Cẩm Thiên kiên nhẫn nói "Bạch Tiểu Nhiên, cậu có thể hay không nói rõ ràng?"
Bạch Nhiên nghĩ thầm, chết thì chết, vì thế cậu từ trong chăn chui đầu ra, nhắm hai mắt quát "Diệp Tiểu Thiên, tớ thích cậu!"
Ngay sau khi Bạch Nhiên hống xong, cửa kí túc xá mở.
Diệp Cẩm Thiên quay đầu, một nam sinh đứng ở cửa kí túc xá, hắn nhận ra được, là lão đại trong kí túc xá của Bạch Nhiên.
Lão đại bị ánh mắt Diệp Cẩm Thiên nhìn có chút sợ hãi, ta đi, nghe được việc không nên nghe, có thể hay không bị diệt khẩu a?
Lão đại cười vài tiếng "cái kia, hai người cứ tiếp tục, tớ cái gì cũng không nghe thấy, thật đó!" Nói xong người lui ra ngoài "!" một tiếng liền đem cửa đóng lại.
Diệp Cẩm Thiên quay đầu đối diện ánh mắt phẫn nộ của Bạch Nhiên, Diệp Cẩm Thiên thấy trong mắt Bạch Nhiên dường như có hai ngọn lửa cháy.
Bạch Nhiên cắn răng nghiến lợi nói "Diệp Tiểu Thiên, cậu như thế nào không đóng cửa a?"
Diệp Cẩm Thiên chớp mắt "quên!"
"Quên cái đầu cậu a!"
Bạch Nhiên phi thường thô lỗ ném cho Diệp Cẩm Thiên một cái gối đầu, Diệp Cẩm Thiên nghiêng đầu né, trong lòng thở dài, có phải hay không lâu lắm rồi không có cùng Bạch Nhiên trao đổi tình cảm, như thế nào trở nên thô lỗ như vậy?
Diệp Cẩm Thiên bắt lấy hai tay Bạch Nhiên kiềm chế hành động của cậu, sau đó vẻ mặt nghiêm túc "Bạch Tiểu Nhiên, cậu vừa rồi nói thích tớ."
Bạch Nhiên đỏ mặt gật đầu nói "tớ nói."
"Kia cậu hẳn là biết về sau sẽ gặp phải cái gì?"
Bạch Nhiên nhìn hình ảnh nho nhỏ của mình trong mắt Diệp Cẩm Thiên cười nói "tớ đều biết, Diệp Tiểu Thiên, sau này, tớ muốn làm người yêu cậu đứng ở vị trí thân mật nhất bên người cậu."
Diệp Cẩm Thiên kéo mạnh hai tay Bạch Nhiên, Bạch Nhiên bị kéo xoay người cúi xuống, Diệp Cẩm Thiên kéo cái ót Bạch Nhiên về phía mình, sau đó hôn lên.
Vừa hôn xong, Diệp Cẩm Thiên kề trán mình với Bạch Nhiên, hắn nói "Bạch Tiểu Nhiên, ván bài này không có cơ hội phiên bàn <lật ngược>, cho dù về sau cậu đổi ý, tớ cũng đem cậu cột vào bên người."
Bạch Nhiên chủ động hôn Diệp Cẩm Thiên, đáp thật mạnh "ân!"
Không khí giữa hai người đang ái muội ấm áp, lại bị thanh âm cô lỗ cô lỗ từ bụng Bạch Nhiên phá hỏng.
Bạch Nhiên nhìn Diệp Cẩm Thiên nén giận nói "Diệp Tiểu Thiên, cậu lại hại tớ không ăn cơm!"
Diệp Cẩm Thiên buồn cười "tớ cũng không ăn a, xuống giường, chúng ta ra ngoài trường ăn."
Trên đường, Diệp Cẩm Thiên nghĩ hai người kia hẳn là cũng nói chuyện xong rồi đi, vì thế liền gọi điện thoại cho Cố Tô Tô, hỏi nàng muốn hay không đi ra ăn cơm.
Cố Tô Tô trong điện thoại cười nói "học đệ thân yêu tình yêu viên mãn, nói như thế nào cũng có một chút công lao của học tỷ, sao có thể không ăn?"
Trong nhà hàng, Cố Tô Tô nhìn Bạch Nhiên cùng Diệp Cẩm Thiên ở đối diện không nói chuyện chính là vẫn bảo trì tươi cười, Bạch Nhiên bị nhìn phi thường không được tự nhiên, phi thường quẫn bách.
Liền ngay cả Diệp Cẩm Thiên cũng chịu không được "học tỷ, chị không cần nhìn bọn em rồi cười như vậy được không? Có thể hay không đừng ảnh hưởng bọn em ăn uống?"
Cố Tô Tô nhu nhu hai má đã cứng lại "ta nói học đệ, ngươi đây là điển hình qua sông đoạn cầu a <qua cầu rút ván>, lúc trước ngươi cũng không đối ta thái độ này a?"
Diệp Cẩm Thiên mị hí mắt "học tỷ cũng biết dùng thành ngữ?"
Cố Tô Tô chu chu miệng, nhìn Bạch Nhiên nói "Bạch Nhiên học đệ, ánh mắt em thực không tốt."
Bạch Nhiên nhìn Cố Tô Tô lại nhìn Diệp Cẩm Thiên, chớp mắt, không nói gì, thực thức thời cúi đầu ăn, cậu cái gì đều không có nghe được.
Cố Tô Tô cũng không để ý, tiếp tục nói "chị nói Bạch tiểu thụ a, em nhất định phải giữ vững lập trường, làm một tiểu thụ tốt phải có tiết tháo, phải có nguyên tắc, ngàn vạn lần không được để một con đại hôi lang dễ dàng ăn sạch sẽ!" Nói xong Cố Tô Tô liếc Diệp Cẩm Thiên vài lần.
Bạch Nhiên nghe vậy thiếu chút nữa một ngụm cơm phun ra, Bạch Nhiên đã tra qua tư liệu đương nhiên biết cái gì là thụ, hơn nữa cậu cũng có giác ngộ mình sẽ ở dưới, bất quá cứ quang minh chính đại như vậy nói ra vẫn là cảm thấy phi thường khó chịu.
Bạch Nhiên đem cơm nuốt xuống, đột nhiên nói "tiểu thụ mà không muốn phản công thì không phải tiểu thụ tốt."
Cố Tô tô nghe xong mừng rỡ khen Bạch Nhiên có tiền đồ, trái lại Diệp Cẩm Thiên nghe xong hé ra khuôn mặt đen sì.
Diệp Cẩm Thiên mị hí mắt, nhìn Cố Tô Tô cười thật sự khoa trương nói "học tỷ vấn đề tình cảm giải quyết thế nào?" Cố Tô Tô nghe vậy khuôn mặt tươi cười thành công cứng lại.
Cố Tô Tô ho khan vài tiếng, không có đáp lời, im lặng ăn cơm, đem ba chữ "ăn không nói" biểu hiện đầm đìa tẫn trí.
Bởi vì buổi chiểu không có khóa cho nên ăn cơm xong, Diệp Cẩm Thiên đưa Bạch Nhiên đi dạo phố, Cố Tô Tô chính mình rời khỏi.
Nhìn bóng dáng Cố Tô Tô rời đi, Bạch Nhiên hoảng hốt, rõ ràng không lâu trước đó vẫn là chính mình nhìn bóng dáng hai người bọn họ, bây giờ lại thay đổi vị trí.
Diệp Cẩm Thiên vỗ vỗ đầu Bạch Nhiên "nghĩ cái gì vậy?"
Bạch Nhiên lắc đầu "không có......"
Trên đường thực náo nhiệt, người đi tuy nhiều nhưng rõ ràng Bạch Nhiên vẫn không dám trước mặt mọi người nắm tay Diệp Cẩm Thiên, vì thế hai người sóng vai mà đi.
Bởi vì người đi lại, hai người dựa vào nhau thật gần.
Bạch Nhiên đột nhiên bất an hỏi "Diệp Tiểu Thiên, chuyện của chúng ta khi nào thì cùng người trong nhà nói?"
Diệp Cẩm Thiên đưa tay khoác vai Bạch Nhiên tránh đi người đi đường, sau đó cũng không buông ra.
Hắn nói "Bạch Tiểu Nhiên, chuyện này tạm thời không cần cùng bọn họ nói, bây giờ chưa phải lúc......"
Bạch Nhiên gật gật đầu, không có nói nữa.
Buổi tối, Diệp Cẩm Thiên gọi điện về nhà, tiếp điện thoại chính là mẹ Diệp, Diệp Cẩm Thiên chỉ nói câu đầu tiên liền cúp.
Hắn nói "mẹ, con cùng Bạch Tiểu Nhiên cùng một chỗ."
Bạch Nhiên trở lại kí túc xá, ba người kia đều đã về.
Thấy Bạch Nhiên ở cửa, lão đại vẻ mặt xấu hổ, lão tam vẻ mặt cười cười, chỉ có lão nhị là bình thường chào hỏi Bạch Nhiên xong lại tiếp tục vùi đầu vào trò chơi.
Bạch Nhiên cũng là vẻ mặt quẫn bách trở lại chỗ mình, có một số việc đối với bạn bè hay người nhà, Bạch Nhiên nghĩ không phải giấu diếm.
Vì thế Bạch Nhiên thanh thanh giọng, đỏ mặt, giả vờ trấn định nhìn ba người nói "cái kia, tớ, đang yêu......"
Lão nhị vừa nghe thấy từ máy tính đứng lên, giật mình nhìn Bạch Nhiên "lão tứ cậu cư nhiên luyến yêu? Là đại mỹ nữ nào? Như thế nào không dẫn đến cùng nhau ăn cơm?"
Lão đại như trước cúi đầu nhìn sách, lão tam như trước một bộ dáng tựa tiếu phi tiếu.
Bạch Nhiên không được tự nhiên gãi gãi tai "cái kia, không phải nữ......"
Lão nhị nghe không hiểu "cái gì không phải nữ?"
Bạch Nhiên vừa khẩn trương vừa bất an giải thích "liền, tớ cùng Diệp Tiểu Thiên yêu nhau!"
Lão nhị trừng lớn mắt "Diệp Tiểu Thiên, trúc mã nhà cậu?"
Bạch Nhiên gật đầu đáp "ừ."
Lão nhị sửng sốt một hồi hô "nga mua cát đích!!!"
Lão nhị nhìn Bạch Nhiên chứng thực "thật vậy sao? Không phải nghe nhầm đi?"
Bạch Nhiên nghiêm mặt nói "thật sự......"
Ngay sau đó lão nhị đột nhiên bắt lấy hai tay Bạch Nhiên, vẻ mặt thực chí lại kích động nói "chúc phúc cậu a, người anh em!" nói xong thả tay Bạch Nhiên, lại nhớ tới máy tính trước mặt, ngón tay lướt nhanh, hắn hiện tại tâm tình thực kích động, cần phát tiết bình phục một chút.
Bạch Nhiên bị lão nhị làm cho ngây ngốc, lão tam buồn cười lắc lắc đầu, vỗ vỗ vai Bạch Nhiên cười nói "chúc phúc cậu a người anh em."
Lão đại cũng ngẩng đầu, có chút ngượng ngùng nói "các anh em đều ủng hộ cậu."
Bạch Nhiên đột nhiên cảm thấy cái mũi chua xót, nhận được sự chúc phúc của họ làm cho cậu nguyên bản đang bất an cũng bình tĩnh xuống.
Bạch Nhiên hấp hấp cái mũi, có chút nghẹn ngào cười nói "cảm ơn các cậu."
Lão tam vỗ vỗ đầu Bạch Nhiên, mỉm cười trả lời "đều là anh em, sao phải khách khí vậy!"
Trước lúc ngủ, Bạch Nhiên gửi cho Diệp Cẩm Thiên một tin nhắn, nói rằng muốn mời mấy người trong kí túc xá ăn cơm.
Diệp Cẩm Thiên nói, hắn cũng muốn mời người trong kí túc xá bọn hắn, cùng nhau đi.
Bạch Nhiên trả lời, được a.
Diệp Cẩm Thiên nói, ngủ ngon.
Bạch Nhiên cũng đáp, ngủ ngon.
Một tiếng ngủ ngon này cùng với tiếng ngủ ngon trước kia là hoàn toàn không giống, Bạch Nhiên nghĩ vậy.
Buổi tối hôm đó, Bạch Nhiên nằm mơ, trong mơ là bọn hắn trước đây, lần đầu bọn họ gặp mặt.
Diệp Cẩm Thiên nho nhỏ cùng Bạch Nhiên nho nhỏ.
Tiểu Bạch Nhiên lôi kéo tiểu Diệp Cẩm Thiên nói "cậu thật đẹp a, sau này lớn lên tớ lấy cậu được không?" tiểu Diệp Cẩm Thiên không nói gì.
Trong nháy mắt, hai đứa bé biến thành bộ dáng bọn họ hiện tại.
Trong mơ, Diệp Cẩm Thiên đem Bạch Nhiên ôm trong ngực, phá hư phá hư cười nói "cậu mới trước đây nói qua phải gả cho tớ, tớ đúng hẹn đến cưới cậu."
-----------------
Hết chương 12......
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip