Phần 2

Kỳ Minh nhờ quan hệ của ba mình thu xếp cho hắn và Đường Miểu học cùng một lớp.

Vừa nhìn thấy vẻ mặt mừng rỡ của Đường Miểu ở bên cạnh, hắn không nhịn được mà bĩu môi không phải là hắn muốn gặp Đường Miểu đâu nhưng mà nếu cho Đường Thủy Thủy học ở lớp khác thì lỡ hằng ngày có khóc cũng sẽ ảnh hưởng rất nhiều không tốt lắm đâu.

"Kỳ... Kỳ Minh." Một nữ sinh xấu hổ đang đứng trước mặt hắn.

Kỳ Minh ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn cô, à, học cùng lớp với họ, "Ừm." Chẳng biết Đường Miểu đi đưa bài tập ở đâu mà lâu như vậy rồi còn chưa về nữa.

"Cậu không nhớ tớ sao?" Nữ sinh có hơi buồn.

Kỳ Minh chẳng hiểu gì mà nhìn cô một lúc, vừa nhìn thấy Đường Miểu đang bước vào cửa đi đến chỗ đăng ký thành tích trên bục giảng, giọng điệu có chút không kiên nhẫn mà lên tiếng: "Đường Miểu, nhanh lên một chút, đi nào."

"Ừm, đến liền đây." Chỗ tốt của thành phần học giỏi mọi mặt là bạn học Đường Miểu không có chút trách nhiệm nào mà giao hết toàn bộ bài tập cho lớp trưởng.

Lớp trưởng: "..." Tuy là rất muốn gọi lớp phó học tập không có trách nhiệm này lại nhưng cậu không làm gì được Kỳ Minh hết, Đường Miểu cũng chẳng động vào được, tim thiệt là đau nha.

"Đi nào." Đường Miểu không thèm nhìn sang nữ sinh kia, "Ở trung tâm thành phố có nhà mở một cửa hàng kẹo, nghe nói làm ăn tốt lắm đó."
"Cậu là con gái sao? Sao lại thích ăn kẹo thế?"

"Hừ, cậu có đi không đấy."

"Đi đi đi, Đường Thủy Thủy à cậu không được khóc!"

Trái tim thiếu nữ của nữ sinh bị rơi trên đất vỡ tan tành.
Kỳ Minh rất hài lòng với cuộc sống trung học của mình, hồi trước Đường Miểu thích khóc như vậy, tuy là bây giờ nói một câu cũng bắt đầu rưng rưng nhưng so với lúc bé mà nói thì bây giờ đã tốt lắm rồi.

Vì một mong ước cùng cao bằng nhau nên hằng ngày Kỳ Minh đều gào thét với Đường Miểu, gào thét xong lại lừa gạt, lừa gạt xong lại bắt ép cậu uống nước...

Cuối cùng Đường Miểu cũng uống nước xong, bạn nữ bàn trên hiếu kỳ hỏi: "Đường Miểu nè, mỗi ngày cậu uống nhiều nước như vậy không thấy no sao?"

"No chứ." Đường Miểu quả quyết nói.
Vậy cậu còn uống làm gì?"

Đường Miểu thấy Kỳ Minh đang lấy nước ấm cho mình, bỗng nhiên khẽ cười, "Cứ xem như quen rồi đi."

"Quen rồi quần gì chứ." Kỳ Minh thờ ơ liếc nhìn hai người đang nói chuyện với nhau, khẽ vuốt tóc Đường Thủy Thủy, tâm tình khá hơn một chút.

"Còn uống nữa hả?" Đường Miểu thật sự đang hỏi xin ý kiến của Kỳ Minh.

Khóe miệng Kỳ Minh khẽ nhếch, "No đến chết tớ cũng không chịu trách nhiệm đâu."

Đường Miểu le lưỡi, ly nước này để dưới lớp phòng ngừa gì đó thôi.

Kỳ Minh nhìn trời, thật ra Đường Miểu nói cũng đúng, hay chăm sóc đã trở thành thói quen rồi. Dù sao thì lúc bé ngày nào hắn cũng luôn lo lắng Đường Miểu sẽ khóc đến mức có một ngày bức tử bản thân mình luôn.

Trời ạ, cậu ấy nhỏ nhắn như vậy không biết bên trong cơ thể chứa được bao nhiêu nước nữa.
Kỳ Minh quyết định rút lại lời vừa nói, hắn bắt đầu cảm thấy cuộc sống trung học chẳng có gì tốt cả. Tại sao cả nam lẫn nữ đều không thể kiểm soát được hormone này nọ chứ, lúc trên bàn của hắn bỗng nhiên xuất hiện một lá thư tình kỳ lạ thì vẻ mặt của Đường Miểu đã rất khó coi.

"Tớ..." Kỳ Minh cũng không biết mình nên nói gì, tiện tay đem thư tình nhét vào trong hộc bàn.

"Cậu nên mở thư ra xem." Đường Miểu nắm chặt một cây bút trong tay, khẽ lên tiếng.

"Xàm lắm."

"Tốt xấu gì cũng là tâm ý của người khác mà." Tuy Đường Miểu nói thế nhưng giọng nói đã nhỏ đi nhiều rồi.

"Cậu mong tớ mở ra xem à?" Ma xui quỷ khiến thế nào mà Kỳ Minh lại thêm vào một câu.

"Tớ..." Đường Miểu chớp mắt một cái, nét chữ trên trang giấy đã rối tung rồi.

Đường Miểu vò tờ giấy lại, không muốn ngẩng đầu nhìn Kỳ Minh, nhanh chóng lên tiếng: "Tớ về ký túc xá trước đây." Tuy là chút nữa còn một tiết tự học đến tối nữa nhưng lớp phó học tập hiếm khi cúp tiết mà ha.

"Đường Miểu." Kỳ Minh nghiến răng, "Đường Thủy Thủy, cậu đứng lại cho tớ."

Lúc Kỳ Minh đuổi theo Đường Miểu thì bị một bàn tay nắm lấy vạt áo, hắn hung dữ nhìn xuống, chủ nhân của bàn tay sợ sệt thả tay ra, "Kỳ... Kỳ Minh."

"Có chuyện gì không? Không có gì thì biến." Bây giờ Kỳ Minh chỉ muốn bùng nổ, đây là việc gì vậy.

Nữ sinh bị dọa, khóc thút thít nghẹn ngào nói: "Cậu... Cậu thật sự không nhớ tớ sao? Hồi cấp 2 tớ học lớp kế bên cậu, cậu còn từng khích lệ tớ nữa, cậu không nhớ tớ sao? Tớ là Từ Giai Kỳ, Giai Kỳ trong giai kỳ như mộng." (Giai kỳ như mộng là hẹn đẹp như mơ á).

Kỳ Minh nhíu chặt đôi mày, quả quyết nói: "Không có chuyện đó, không nhớ gì cả."

Khích lệ ư? Tại sao hắn không nhớ mình cũng có lúc xàm xí như vậy chứ?
Từ Giai Kỳ nhắc nhở hắn, "Đó là lúc thi văn..."

Kỳ Minh giật mình, là cuộc thi mà ban đầu Đường Thủy Thủy bị bắt nạt.

Nhưng tại sao lại có người ngoan cố nói khích lệ gì chứ? Kỳ Minh liếc nhìn Từ Giai Kỳ, đầu nhỏ này không có vấn đề gì nhỉ?

Chỉ tiếc cho nữ sinh sa vào lưới tình không hề nhận ra lời mình nói là gì: "Nếu không có cậu, tớ cũng không có đủ dũng cảm mà nói với mẹ tớ muốn đi trên con đường của mình..."

"Dừng." Kỳ Minh bị lời muỗi vo ve của cô làm cho đau đầu, "Cô muốn nói gì? Không có việc gì thì tôi về ký túc xá trước đây." Phiền chết đi được, túi khóc nhỏ Đường Thủy Thủy vừa khóc có đúng không?

"Kỳ Minh, cậu lịch sự một chút được không? Nghe Từ Giai Kỳ nói hết đã." Có một cô gái bất bình lên tiếng.

Kỳ Minh cười mỉa một tiếng, không ngờ mình cũng có trách nhiệm này nữa, vì vậy lặp lại một lần nữa, "Tôi hiểu rồi, còn gì nữa?"

"Còn..." Từ Giai Kỳ dũng cảm lên tiếng: "Tớ thích cậu."

Trong chốc lát cả phòng học xôn xao hẳn lên, "Mau đáp ứng đi mau đáp ứng đi."

"Ôm đi."

"Hôn đi, hôn đi!"

"Anh Kỳ, ghê nha!"

"Hot girl tỏ tình kìa. Nè Kỳ Minh, cậu còn chờ gì nữa hả?"
Kỳ Minh cau mày, đợi đến lúc phòng học khôi phục lại tình trạng im lặng đến ngột ngạt. Thật ra có nhiều người đã biết trước kết cục không như những gì họ nghĩ, chỉ là có người vẫn chưa bỏ cuộc mà than thở: "Tên Kỳ Minh này, có phúc mà không biết hưởng. Con gái người ta đã chủ động như vậy rồi hắn còn sợ gì nữa."

Nhưng có cô gái nhìn không ưa, "Kỳ Minh cũng không có bổn phận phải chấp nhận mà đúng chứ?"

"Nè Khúc Dao, không phải cậu đang ghen với Giai Kỳ người ta có bộ dạng đẹp hơn, dáng người cũng chuẩn hơn hả?" Nam sinh mất hứng liền giễu cợt, quyết định vì gái đẹp mà ra tay.

"Xàm quá." Khúc Dao không thèm hóng trò hề này nữa, xoay người mở sách ôn tập ra.

"À, tớ biết rồi." Kỳ Minh cầm cặp đứng lên, đi đến trước bàn lớp trưởng rút ra một tờ bài tập, Đường Miểu chưa làm bài tập, mai giáo viên phải kiểm tra nữa.

"Kỳ Minh..." Nước mắt của Từ Giai Kỳ rơi xuống, "Câu trả lời của cậu là gì?"

Có người chạy đến nắm lấy vạt áo Kỳ Minh, "Giai Kỳ khóc rồi kìa, làm con gái khóc cậu không phải là đàn ông chứ gì?"

"Cứ cho là vậy đi."

Thật ra có nhiều người nghĩ Giai Kỳ dùng đúng cách rồi, đối phó với Kỳ Minh thì nên dùng nước mắt là hữu hiệu nhất, Đường Miểu là ví dụ sống đó thôi.

Lần này Kỳ Minh cười ra tiếng, "Cô ta khóc thì có liên quan gì đến tôi? Tôi làm cô ta khóc hả? Không lẽ cô ta khóc tôi sẽ chấp nhận cô ta sao?"

"Tại sao hả?" Giọng điệu của Từ Giai Kỳ có hơi chói tai.

Kỳ Minh nhớ lại chú bác trong Kỳ Khôi Đường từ chối con gái như thế nào, đưa đại một lý do, "Tôi có... Người mình thích rồi." Tự nhiên trong đầu hiện ra hình ảnh Đường Miểu khóc.

Fuck, ra là như vậy.
"Không được khóc!" Đầu Kỳ Minh khá lớn, người cùng ở ký túc xá đi học ngoại trú hết rồi chỉ còn lại hắn với Đường Miểu.

Trong ổ chăn của Đường Miểu nổi lên một khối, thật ra trong ký túc xá không có tiếng khóc nhưng Kỳ Minh lại rất hiểu cậu vì vậy khi thấy chăn run run là biết ngay cậu đang khóc, còn rất tức giận nữa đây.

Nói nhiều cũng vô ích, tay Kỳ Minh đẩy một cái ngồi lên giường của cậu, còn không đợi Đường Miểu phản ứng đã đưa tay sờ vào ổ chăn, quả nhiên đã ướt một mảnh rồi.

"Không được khóc." Kỳ Minh bịt miệng cậu lại.

Ai mà ngờ rằng người ta không khóc thành tiếng nữa mà nước mắt lại càng tuôn rơi nhiều hơn, nhiều đến mức làm ướt cả tay Kỳ Minh.

Kỳ Minh kéo Đường Miểu từ trong chăn ra, khuyên nhủ mãi không được, tức đến độ mắt đỏ lên đấm vào tường một cú khiến bụi vôi rơi xuống. Đường Miểu nhanh chóng nắm lấy tay hắn, nói không kịp thở: "Cậu... Cậu là đồ ngốc à? Không đau hả?"

"Cậu ngốc hay là tớ ngốc?" Kỳ Minh hừ khẽ lên tiếng: "Nói! Tại sao lại khóc?"

"Có nhiều người viết thư tình cho cậu như vậy mà." Đường Miểu mếu máo, lại nhìn vết thương trên tay Kỳ Minh cố gắng khiến mình không khóc.

"Tớ không thích mấy cô ta." Kỳ Minh cảm thấy mình thật xui xẻo, "Lại nói tớ cũng chẳng biết ai đưa tớ, không thể trả lại được."

Đường Miểu ngẫm nghĩ lại.

Mới vừa nằm sấp trở về ổ chăn lại bị người kéo ra, Kỳ Minh híp mắt quan sát cậu, "Tớ không tin chuyện chỉ có như vậy."

Đường Miểu nhíu mũi, quyết tâm không mở miệng.

"Này, hôm nay có một cô gái tỏ tình với tớ ở trước mặt mọi người."

"Đường Miểu?"

Đường Miểu hừ một cái tỏ ý mình đang nghe.

"Cậu nói tớ có nên chấp nhận lời tỏ tình đó không?"

"Ngay cả tên cô ấy cậu còn không biết thì chấp nhận làm gì?" Đường Miểu nhào vào cắn lấy hắn.
Kỳ Minh 'ai da' một tiếng, không nghĩ đến răng nanh Đường Miểu lại cắn đau như thế, "Nói, trốn ở đâu nghe lén hả?" Hắn biết ngay không đơn giản như vậy, cuối cùng cũng gạt nói ra được rồi.

Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Online. com

"Này này, tớ mới là người bị cắn đấy cậu khóc gì chứ?" Kỳ Minh thấy bả vai của mình bị người cắn đã không nói bây giờ lại dính một đống nước mắt nước mũi.

"Tớ... Tớ nghe lén bao giờ hả?" Đường Miểu mơ hồ nói: "Tớ quang minh chính đại mà nghe đó."

"Được được được." Kỳ Minh thấy vệt nước mắt của cậu, quên luôn mình đã từ chối Giai Kỳ thế nào, "Đường Thủy Thủy, còn giận không?"

"Giận." Đường Miểu chọt chọt dấu răng cậu để lại, có hơi áy náy nhưng áy náy thì vẫn còn giận, "Ai cho phép cậu lấy nhiều thư tình như vậy chứ."

Kỳ Minh nhéo mạnh vào mặt cậu, để cơn giận của mình dần chìm xuống, hung dữ mà nói: "Lần sau đến Valentine, tớ viết thư tình cho mỗi cậu là được rồi chứ gì?"

Đường Miểu chớp mắt mấy cái, bỗng nhiên cảm thấy mình không còn tủi thân nữa, gật gật đầu, "Được."

Kỳ Minh: "..."

Đường! Thủy! Thủy!”

“Gì… Gì hả?”

“Cậu còn hỏi tớ? Cậu đang làm gì đấy?”

“Ngủ… Ngủ đó.”

“Gối với chăn đều bị cậu khóc ướt cả rồi còn ngủ gì nữa hả? Ngài có thể sử dụng IQ 120 của mình được không?”

“Kỳ Minh, cậu đang mỉa tớ.”

“Ha, bây giờ mới dùng đầu óc của mình ư?… Đường Thủy Thủy, không được khóc. Hôm nay mà khóc nữa cậu sẽ trở thành một thùng nước mất.”

“Không có gối tớ ngủ không được.”

“Cậu không có gối thì tớ có chắc?”

“A?”

“A cái quần gì chứ, biến lên giường của tớ đi.”

“Kỳ… Kỳ Minh, ngủ chưa?”

“Tớ không phải là Kỳ Kỳ Minh, ngủ rồi.”


“Ừm, Kỳ Kỳ Minh, ngày mai cậu vứt chocolate đi nha.”

“Đường Thủy Thủy cậu đang làm phản hả?”

“Cậu cũng gọi tớ là Đường Thủy Thủy đó, đúng chứ?”

“Có ý kiến à?”

“Không… Không có, Kỳ Kỳ Minh, không được ăn chocolate đó.”

“Cậu thấy tớ ăn cái thứ ngọt lịm đó bao giờ chưa? Chỉ có mấy đứa con gái mới ăn cái thứ đó thôi.”

“Ừm…”

“Đường Thủy Thủy, ngủ chưa?”

“Ngủ rồi.”

“Hà, thôi quên đi.”

“Chưa… Tớ chưa ngủ.”

“Khụ, cái đó, tớ để cái đó lại cho cậu ăn, ba mẹ cậu không cho cậu tiền tiêu vặt để mua kẹo mà đúng không?” Đường Miểu yêu kẹo như mạng nhưng răng lại không được tốt lắm. Lúc thay răng bị sâu cắn một lỗ, người trong nha khoa còn nhận ra cậu nữa là. Vì thế ba mẹ của cậu chỉ để lại cho cậu đủ tiền sinh hoạt dư lại một đồng cũng chẳng có. Đường Miểu lại rất kén ăn, không ăn ngon thì không thèm ăn nên cậu không còn tiền để ăn kẹo hằng ngày.

Nhưng Kỳ Minh lại cảm thấy sâu răng của Đường Miểu là do đánh răng không kỹ. Vì ở cùng ký túc xá nên mỗi ngày để giám sát việc đánh răng của cậu cũng khiến cho hắn thấy được vẻ đáng thương khi không được ăn kẹo của Đường Miểu.

“Tớ không thèm ăn thứ mấy cô nàng đó tặng đâu.”

“Tớ đem vứt đi cũng thấy hơi kì.”

“Kỳ Minh, tớ chỉ ăn kẹo cậu mua thôi.”

“…” Kỳ Minh thấy Đường Miểu ngủ cạnh mình, bỗng nhiên cảm thấy đã như vậy từ nhỏ đến giờ rồi còn ngại ngùng gì nữa chứ, xoay người nằm nghiêng vậy thì chỗ nằm của hai người sẽ được rộng ra.

“Kỳ Minh…”

“Biết rồi, im lặng mà ngủ đi.”

“Tớ không phải con gái.”

“Tớ biết rồi.” Có đứa con gái nào mà phiền phức như vậy đâu.

“Tiểu! Tổ! Tông! Đừng! Cọ! Bậy! Mà!”

Thật đáng tiếc là giờ đây Đường Miểu đã ngủ thật rồi. Dường như có nghe thấy ai đó đang gọi cậu, trở mình một cái nằm vào lồng ngực của hắn mà khoan khoái ngáy o o.

Fuck, Kỳ Minh chẳng nói được gì mà nhìn trời, tại sao hôm nay lại khó chịu quá vậy?

Ừm, tất cả là do thư tình với chocolate của con nhỏ đó. Thật đáng ghét!
“Kỳ Minh có gì tốt?”

“Chính là a, lúc trước đối với Giai Kỳ như vậy, nam nhân không có phong độ đáng b5 ghét nhất.”

“Tức chết người, nếu là tớ tớ khẳng định sẽ không như vậy.”

“Thiết, thành tích ở cuối xe, không có bề ngoài thì thế nào.”

“Ha ha ha, cậu không phải là ghen tỵ với người ta? Tớ thấy thành tích của hắn không tốt là do lười thi.”

“Bất quá nói không chừng người ta còn kiêu ngạo muốn Giai Kỳ theo đuổi a, giải bộ không chấp nhận, thực kém cỏi.”

“Đúng vậy, bằng không làm sao có thể truyền đi nhanh như vậy.”

“Ôi chao, ta cũng hiểu được lời của Kỳ Minh, ngươi nghe ban ba người ta nói a……’

“Phanh!” một tiếng vang thật lớn, Đường Miễu nghiêm mặt, trực tiếp đem sách bài tập nện trên bàn.

Vài người ngồi ở phía trên nhỏ giọng bàn tán, ai không biết, Đường Miễu rất che chở cho Kỳ Minh, ai nói một câu không tốt đều không được, sẽ không biết người đứng đứng nhất từ dưới lên của cả lớp sẽ chơi bọn họ như thế nào.

Kỳ Minh ngủ gà ngủ gật trong tiết tự học một chút đã bừng tỉnh, thấy Đường Miễu sắc mặt lạnh lùng trong lớp học, đây là làm sao a?

Đợi cho Kỳ Minh từ miệng của Khúc Dao nghe được toàn bộ quá trình, cô gái cũng không để ý vài người nói xâu Kỳ Minh nhìn chằm chằm mình, im lặng mà lật một trang bài tập khác. Vừa muốn đi ra ngoài tìm Đường Miễu, liền thấy Đường Miễu túm một am sinh vào phòng học.

“Nói! Xin lỗi!”

Nam sinh kia lúng túng nói ra miệng, quay đầu liền thấy ánh mắt âm trầm của Đường Miễu, run rẩy a, đi đến trước mặt Từ Giai Kỳ, “Thực xin lỗi, là ta ngày đó ở ngoài cửa nghe thấy, sau đó nói với người khác.”

Hốc mắt Từ Giai Kỳ đều đỏ, trong nháy mắt nàng lại cảm thấy càng chật vật, nguyên lai người kia thật sự không đem mình để vào mắt.

Nam sinh lại đến trước mặt Kỳ Minh, “Thực xin lỗi.”

“Được rồi.” Kỳ Minh phất tay, “Một nam sinh làm nên sóng gió gì.”

Nam sinh run lên, thật sự là ánh mắt Kỳ Minh rất dọa người.

Nhìn Đường Miễu không ngăn cản hắn, nhanh như chớp mà chạy ra khỏi ban nhất.

“Đường Miễu, ta không quan tâm.”

Ai ngờ Đường Miễu nhìn cũng chưa nhìn hắn một cái, đi đến trước mât mấy người nói xấu hắn trảm đinh chặt sắt nói: “Giải thích.”

Này xem là thẳng thắn đánh vào mặt, ai ngờ Khúc Dao không để vào mắt lại chậm rì rì đi qua nói một câu, “Dám làm không dám nhận, còn nói người khác không phải nam nhân? Tôi thấy là tự nói mình đi.”

“Đường Miễu cậu!” nam sinh không nhịn được đứng mạnh lên, “Phải, là ta nói thì thế nào? Cái khác không nói, ở cuối xe chẳng lẽ không đúng sao?”

“Lặp lại lần nữa?”

“Muốn tôi giải thích, trước tiên thi hơn tôi rồi lại nói, Kỳ Minh, con mẹ nó cậu chính là phế vật, Đường Miễu chính là con chó nuôi bên cạnh cậu.”

Đường Miễu nhấc chân trực tiếp đá ngã lăn chén nước của hắn, “Cậu lặp lại lần nữa? Ai là phế vật?!”

Nam sinh bị chọc giận vừa muốn đi lên huy quyền, đã bị Kỳ Minh đi lên trước nắm lấy cổ tay, nam sinh vô luận giãy như thế nào cũng không thoát khỏi, chỉ cảm thấy cổ tay mình nóng rát đau xót.

“Nếu tôi thi hơn cậu, đến lúc đó nhận lỗi với Đường Miễu trước mặt cả lớp!” Răng lợi Kỳ Minh đều nóng lên, chỉ là cũng biết ở trong trường học không thể làm lớn chuyện, bằng không liên lụy đến Đường Miễu đều bị phạt.

Nam sinh ngốc lăng chìn chăm chăm cổ tay mình, đã thành một mảnh xanh tím, mới phát hiện chính mình thật sự gặp phải một người không nên dây vào.

Chỉ là người kia đã tức đến sùi bọt mép túm lấy Đường Miễu đi khỏi.

“Đường, Thủy, Thủy, đầu của em có phải bị vô nước hay không?!” Kỳ Minh nổi trận lôi đình nói: “Có chút chuyện để cho bọn họ nói là tốt rồi, anh có rớt miếng thịt nào.”

“Nói chuyện nha?! Người ở ban ba em có quen sao? Nếu hắn đánh em thì làm sao bây giờ? Năng lực giỏi rồi a?!”

“Em chịu không nổi.” Đường Miễu cúi đầu, môi run run.

“Thao, em chịu không nổi nói với anh a, em hảo hảo đợi làm bài thi không được sao? Em thấy người nào không vừa mắt nói với anh a.”

“Còn dám động thủ? Lá gan lớn a, em làm hắn bị thương, hắn tố cáo xử phạt em thì làm sao bây giờ? Đường Thủy Thủy, nói chuyện!”

Đường Miễu há miệng, oa một tiếng khóc lên, giống như bị ủy khuất thật lớn, “Em đây chính là chịu không được bọn họ nói anh như vậy a……..”
“Thao, vừa rồi không phải rất soái sao, thế nào nói khóc liền khóc?” Kỳ Minh đau đầu muốn chết.

“Anh ghét bỏ a?!” Đường Miễu khụt khịt, “Anh còn hung dữ với em.”

“Anh nào dám ghét bỏ, tiểu tổ tông đừng khóc, là ta không tốt.” Kỳ Minh chạy nhanh kéo cậu đến nơi khuất gió, khóc trước gió sẽ bị cảm lạnh a.

Kỳ Minh khuyên mãi, đem mọi chuyện giảng đạo lý với Đường Miễu thật rõ ràng, Đường Miễu cũng không khóc, thành thật nhận sai, “Vâng, là em xúc động. Nếu có lần sau…….. Em nhất định sẽ tìm một nơi vắng vẻ giáo huấn hắn.” tuyệt không hối cải.

Kỳ Minh: “………”
Kỳ Minh đôi khi cảm thấy mình và Đường Miễu đều điên rồi, hắn là một thái tử hắc bang thế nhưng lại đi giảng đạo lý nói cho cậu biết không thể xúc động không lo lắng đến hậu quả, Đường Miễu là một tiểu thiếu gia của quân cảnh thế gia nhưng lại dùng nắm đắm để giải quyết vấn đề.

Chẳng qua, hắn không phủ nhận đáy lòng của hắn dào dạt hơi ấm, đuổi theo bước chân của Đường Miễu, “Đường Thủy Thủy, cám ơn em.”

Đường Miễu liếc hắn một cái, “Từ hôm nay trở đi em dạy kèm cho anh, tất cả ghi chép bài tập của anh em đều phải kiểm tra.”

Kỳ Minh: “……………”

Vài câu nói lung tung sao lại đáng ghét như vậy?!
Bài thi cuối kỳ cao nhất, lão sư ở trên bục giảng nói thành tích, kết quả cao nhất không ai khác ——”Đường Miễu, lớp một.”

Kỳ Minh thật cao hứng, định hỏi cậu ngày nghỉ có tính toán gì không, ai biết Đường Miễu bất vi sở động trừng mắt nhìn hắn một cái, “Đừng làm rộn, nghe thành tích đi.”

Kỳ Minh tốn hơi thừa lời, quả nhiên lá gan to ra.

…………

“Hạng năm, Khúc Dao, số thứ tự 20.”
……………

“Hạng bảy, Từ Giai Kỳ, số thứ tự 30.” nghe xong thành tích Từ Giai Kỳ còn trộm nhìn Kỳ Minh, kết quả Kỳ Minh còn cúi đầu tính toán phải thu thập Đường Thủy Thủy không nghe lời như thế nào.

“Hạng mười, Kỳ Minh, số thứ tự 45.” Lão sư dừng một chút, trên mặt có ý cười, “Kỳ Minh đồng học có tiến bộ rất lớn, rất đáng khen ngợi, phân ban sau nên cố gắn tiếp tục duy trì.”

Kỳ Minh có chút sửng sờ, Đường Miễu dẫn đầu nắm lấy nắm tay.

Làm tốt bài tập nghỉ đông, hai người cùng về nhà, Đường Miễu vui vẻ xán lại gần, “Thẹn thùng a.”

Kỳ Minh gãi gãi hàm dưới nhìn bầu trời: “Thẹn thùng cái rắm…… thì đều là em ôn trọng điểm cho anh.”

“Vậy là anh chột dạ.” Đường Miễu mới mặc kệ nhiêu như vậy, “Em chính là tính toán cho anh, anh không có nền tảng không làm bài tập thì không còn cách nào khác, anh nếu muốn cám ơn có thể gọi em Đường lão sư a.”

“Câm miệng!”

“……….:

“Dừng, ngưng, đừng khóc, chúc mừng e thi đậu hạng nhất, anh mời em đến cửa hàng kẹo mới mở.”











Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #dammy