Chương 19: ASCĐ-19: Tân hôn vui vẻ

Editor: Dưa Hấu Chấm Muối
Wattpad: _bjyxszd_0810
________________________
Dưa: Ôi cái chương này bị Tấn Giang kiểm duyệt hay sao ấy, bản raw mới bị cắt siêu nhiều, nên để tối đa hóa nước thịt, đảm bảo dinh dưỡng, thì Dưa xin phép ghép cả bản cũ và bản mới, đoạn nào mới và thay đổi chi tiết thì thêm vào, đoạn nào bị cắt chỉ vì kiểm duyệt thì giữ nguyên nhaa <3
________________________

Đó là đoạn ký ức điên cuồng nhất của giấc mộng, ngây ngô mà tươi đẹp, tựa như đóa hoa rực rỡ bất ngờ bung nở. Hai người lần đầu làm việc này đều lúng túng, thậm chí đến màn dạo đầu cũng cực kỳ bỡ ngỡ gian nan.

Làm sao đi được đến bước này? Từ khi bắt đầu đến bây giờ, từ kiếp trước tới kiếp này, niềm khao khát của Đỗ Thừa Ảnh đối với người trước mặt đã thấm sâu vào xương tủy, trở thành một loại tâm ma. Chấp niệm không thể xóa bỏ trong lòng khiến hắn hưng phấn đến phát run, đồng thời vẫn cẩn thận từng li từng tí. Đây là sư huynh của hắn, là người mà hắn yêu thương trân trọng hết mực.

Lâm Kỳ cúi đầu, cắn chặt môi, cuối cùng cũng nhặt lại được cảm giác xấu hổ. Mi mắt run lên, nhắm chặt lại. Sau khi chủ động đóng cửa thị giác, thính giác và xúc giác lại nhạy bén vô cùng.

Giọng Đỗ Thừa Ảnh trầm thấp và kiềm chế hơn y rất nhiều. Tiếng rên hơi gằn lại trong cổ họng đánh thẳng vào màng tai mỏng manh của Lâm Kỳ, sau đó chui vào trong cơ thể, biến thành lời gọi mời mập mờ. Sự run rẩy rất nhỏ lan truyền giữa hai người, Lâm Kỳ phát run, bỗng nhiên thấy hơi sợ hãi.

"Sư huynh," Đỗ Thừa Ảnh đã nhận ra sự kháng cự của Lâm Kỳ. Hắn hôn vành tai y, "Thả lỏng, đừng sợ."

Trong chớp mắt, vành tai y càng nóng dữ dội hơn. Lâm Kỳ nhắm chặt mắt lại, nước mắt trào ra, dũng khí chủ động mở chân ban nãy dường như đã tan biến. Cho dù có xem nhiều hình ảnh và văn bản đến đâu, thì cũng chẳng đỏ mặt và xấu hổ bằng khi tự mình cảm nhận.

Ngón tay của Đỗ Thừa Ảnh.....sao lại dài vậy chứ....

Lâm Kỳ cúi gằm xuống, hàm răng cắn môi càng ngày càng chặt. Cảm giác rất kỳ quái mà cũng rất đặc biệt, giống như khi gặp gỡ Đỗ Thừa Ảnh vậy, không ghét, là cảm giác thích thích lạ lẫm, càng ngày càng thích. Lâm Kỳ không cầm lòng được mà nâng mặt Đỗ Thừa Ảnh lên, đôi môi dính tơ máu cuốn lấy môi hắn, hơi thở và sự run rẩy đều bị phong ấn giữa môi răng.

Dường như thân thể y đã có vấn đề gì đó, hơi nóng chậm rãi hòa tan y từ trong ra ngoài. Y giống như một loại trái cây, từ từ chín mọng, nước quả phá vỡ lớp vỏ bên ngoài, hương vị ngọt ngào dần lan tỏa. Thân thể căng thẳng của Lâm Kỳ không tự chủ được mà chậm rãi đuổi theo ngón tay kia. Xấu hổ và sợ hãi đã biến thành khát vọng trước khoái cảm xa lạ.

Khi mong muốn càng nhiều, ý thức trong não bộ càng mờ đi, thú tính lại một lần nữa chiếm chỗ. Lâm Kỳ không còn thoả mãn với hôn môi. Từ khoé môi Đỗ Thừa Ảnh, y nhẹ nhàng cắn xuống yết hầu, giương đôi mắt ngập nước, phát ra lời mời gọi vô thanh.

Trong lòng Đỗ Thừa Ảnh đã nhóm một ngọn lửa, hắn cố hết sức kiềm chế không cho ngọn lửa đó đốt sạch lý trí. Sư huynh của hắn, người duy nhất hắn trân trọng yêu thương, hắn không muốn khiến y bị thương.

"Sư huynh," Đỗ Thừa Ảnh rút ngón tay ra, cúi đầu hôn đôi mắt đẫm lệ của Lâm Kỳ, "...... Đau thì cắn ta."

"A ——"

Sự đau đớn chưa từng có khiến Lâm Kỳ run lên theo bản năng, miệng y vẫn ngậm lấy yết hầu cuộn lên xuống của Đỗ Thừa Ảnh, hàm răng run rẩy, hít một hơi thật sâu, từ từ đẩy lui sự tra tấn vừa ngọt ngào vừa đau đớn này. Cảm giác bị chiếm hữu kéo dài vô tận, trong cơn hốt hoảng, y bỗng có ảo giác như y và Đỗ Thừa Ảnh sẽ mãi mãi liền kề với nhau như vậy.

Mồ hôi trượt xuống lưng, cả hai đều không cử động, chỉ ôm chặt lấy nhau. Sức nặng áp chế y thuộc về một người đàn ông, hơi thở trong lồng ngực đè ép lẫn nhau. Không biết là ai chủ động đưa môi lên trước. Trong khoảnh khắc môi lưỡi giao nhau, cái ôm cũng bắt đầu tách ra.

Cho dù Đỗ Thừa Ảnh đã nhẹ nhàng hết sức, nhưng Lâm Kỳ vẫn khóc rất dữ dội. Không hẳn là vì đau, y cũng không biết tại sao mình lại khóc dữ tới vậy.

Lần đầu tiên của y là cùng với một người đàn ông ở thế giới khác.

Y muốn tránh, nhưng cũng không thể tránh khỏi kết quả số mệnh đã định.

Tiếng động mờ ám của da thịt va vào nhau lấn át tiếng nức nở của y, tiếng khóc cũng dần dần biến chất, trở thành âm thanh mời gọi dụ hoặc trá hình.

Đỗ Thừa Ảnh làm sư huynh kính yêu xa cách của hắn đến khóc, khóc đến phát run, mỗi tấc da thịt trên thân thể đều nổi lên dấu ấn đỏ nhạt đẹp đẽ. Trong sự thương tiếc, lòng hắn dâng lên một chút ham muốn chinh phục xấu xa, muốn khiến Lâm Kỳ khóc nhiều hơn nữa.

Vì thế Lâm Kỳ vừa khóc vừa bị làm ác hơn, tiếng khóc bị đâm cho tan nát thành mảnh nhỏ, chảy ngược về cổ họng. Chiếc giường gỗ đơn sơ gánh chịu lần đầu ngây ngô mà điên cuồng của họ. Ánh trăng dần nhạt đi, thần chú chi phối dã tính của Lâm Kỳ đã hoàn biến mất. Y ôm bả vai Đỗ Thừa Ảnh, vùi trong bả vai hắn nức nở xin tha.

"Sắp xong rồi sư huynh." Đỗ Thừa Ảnh nhẹ nhàng dỗ dành, ngậm lấy vành tai đỏ ửng của Lâm Kỳ, thì thầm: "Nhịn một chút."

Toàn thân Lâm Kỳ đã không còn sức lực, hai tay yếu ớt ôm lấy bả vai Đỗ Thừa Ảnh, mê man nhắm mắt lại rên nhẹ theo nhịp độ của hắn, cảm nhận sự hăng hái qua một đêm cũng không giảm của người này.

Sau tất cả, hai thân thể hỗn độn ôm chặt nhau. Đỗ Thừa Ảnh một tay ôm Lâm Kỳ, một tay vuốt mái tóc dài ướt đẫm của y, nhìn chăm chú lên gương mặt ngủ say đó.

Khuôn mặt đỏ bừng của Lâm Kỳ trông như thể đã say khướt cả đêm, vết thương trên môi sưng lên, giống như đang bĩu môi uất ức vậy.

Đỗ Thừa Ảnh không kiềm được mà mỉm cười, cúi đầu hôn nhẹ lên gò má Lâm Kỳ, cảm giác ấm áp mịn màng khiến hắn không nhịn được mà hôn thêm cái nữa.

Cứ một cái rồi lại một cái, rốt cuộc khiến Lâm Kỳ đang mệt lử bất mãn huơ tay lên. Đỗ Thừa Ảnh chú ý tới động tác nhỏ của y, duỗi tay ôm lấy eo Lâm Kỳ, tay còn lại xoa mái tóc dài của y, thở một hơi thật sâu.

Hắn...... đã chiếm hữu sư huynh của mình.

Mùi hương phức tạp nơi chóp mũi, người mang trên mình đầy dấu vết loang lổ nằm bên cạnh, vết cào nóng rát trên lưng, tất cả đều chứng minh đây là sự thật.

Nhưng Đỗ Thừa Ảnh vẫn cảm thấy có chút không chân thực.

Chuyện xảy ra tối qua hiện lên trong đầu hắn từng chút một, sư huynh mặc áo cưới đỏ rực...... Đỗ Thừa Ảnh giơ tay nhéo nhéo mũi, thật là, lúc làm chưa để ý, sau khi nghĩ lại, càng nghĩ càng thấy sư huynh mê người hơn.

Thật sự đẹp tuyệt như một giấc mơ vậy.

Ngủ một giấc tỉnh lại, Lâm Kỳ cảm giác toàn thân từ cổ trở xuống đều không cử động nổi, nhức mỏi mềm oặt, giống như ngâm trong rượu vậy. Cảm giác đau là ít nhất, chỉ thấy cực kỳ quái lạ, kiểu như Đỗ Thừa Ảnh vẫn còn ở bên trong y vậy. Ý nghĩ này vừa hiện lên, Lâm Kỳ không nhịn được mà đỏ mặt nhắm mắt trốn tránh.

A a a a, rốt cuộc tộc người cá đã hạ chú gì cho y vậy chứ, sao y lại có thể...... có thể phóng đãng với Đỗ Thừa Ảnh như vậy......

"Sư huynh tỉnh rồi?" Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, khiến ráng đỏ trên mặt Lâm Kỳ lan xuống tận cổ, nhắm mắt giả chết.

Đỗ Thừa Ảnh khảy hàng lông mi run rẩy của Lâm Kỳ, khóe miệng ngậm ý cười, nhưng giọng điệu lại trầm thấp buồn thương, "Quả nhiên, sư huynh hối hận rồi sao?"

Lâm Kỳ vội vàng mở bừng mắt, nhìn thấy đôi mắt đầy ý cười của Đỗ Thừa Ảnh mới biết mình lại trúng kế, đỏ bừng mặt nói: "Ta đâu có."

Y đã đưa ra lựa chọn từ lâu rồi, nếu đã lựa chọn toàn tâm toàn ý, vậy thì sẽ không hối hận. Có điều, y không ngờ sẽ phát sinh ra chuyện ngoài ý muốn này, ngoài ý muốn đến triệt để luôn.

Ngay cả chính y cũng chưa từng ngờ tới một đêm điên cuồng như vậy.

Ánh trăng lọt qua nóc nhà dường như vẫn còn đang lay động trước mắt y, có lẽ cả đời này y cũng sẽ không quên được đêm này.

"Lần đầu...... là ta không chăm sóc tốt cho sư huynh." Đỗ Thừa Ảnh nhẹ nhàng áp lòng bàn tay lên má Lâm Kỳ, "Lần sau sẽ khiến sư huynh thoải mái hơn."

Lâm Kỳ: "!!!" A a a a, y muốn bốc hơi luôn cho rồi!!!

Nếu không phải bây giờ không cử động được, chắc chắn y sẽ xoay người vùi mình vào đống quần áo.

Thật sự bị đàn ông đè.

Lại còn đè cả đêm.

Còn mình thì không còn một giọt nào.

Trong sự xấu hổ đến cực điểm, bỗng nhiên Lâm Kỳ nghĩ tới một vấn đề lớn. Không rảnh lo thể diện mỏng manh nữa, y sốt ruột hỏi: "Sư đệ, có khi nào ta sẽ mang thai không?!"

Không ngờ Lâm Kỳ lại hỏi như vậy, vành tai Đỗ Thừa Ảnh cũng đỏ lên, cúi xuống ghé sát vào tai Lâm Kỳ, nhỏ giọng hỏi: "Sư huynh muốn mang sao?"

Trên mặt Lâm Kỳ viết đầy chữ từ chối. Hiến thân dâng tim là đủ rồi, lại còn sinh ra một đứa trẻ nữa, lỡ đâu sau này y chết, chẳng phải Đỗ Thừa Ảnh sẽ gà trống nuôi con à? Trong đầu y gần như đã có hình ảnh Đỗ Thừa Ảnh một thân một mình bế con đi xa, kèm theo một bản nhạc nền bi tráng, đúng kiểu hình tượng nam chính số khổ của giới tu chân.

Đỗ Thừa Ảnh thấy Lâm Kỳ như sắp khóc đến nơi, cúi xuống hôn khóe mắt y, cười nói: "Sẽ không đâu."

Dây đàn kéo căng chợt thả lỏng, Lâm Kỳ thở hắt một hơi, "Dọa ta sợ muốn chết."

Đêm qua Đỗ Thừa Ảnh mới thật sự là bị dọa sợ hết hồn, nghe vậy thì nụ cười phai nhạt đôi chút, dịu dàng nói: "Sư huynh cứ nghỉ ngơi vài ngày, sinh hoạt thường ngày đã có ta lo liệu, nếu huynh có gì muốn làm thì cứ nói với ta."

Mặt Lâm Kỳ lại đỏ lên, "Ta...... Ta...... ờ thì......" Giọng y lúng búng không nên lời, Đỗ Thừa Ảnh kề sát tai tới môi y, Lâm Kỳ mới miễn cưỡng nói hết, sau khi nói xong lại ngậm chặt miệng, quay mặt đi không dám nhìn hắn.

Quái lạ, rõ ràng chuyện thân mật nhất cũng đã làm rồi, sao lại càng ngại hơn chứ.

Đỗ Thừa Ảnh nghe xong bèn cười, "Sư huynh yên tâm đi, sau khi huynh ngủ, ta đã tỉ mỉ làm sạch thay huynh rồi, không để lại gì bên trong đâu."

"Đệ đừng nói tỉ mỉ như thế." Lâm Kỳ ấp úng nói.

"Ồ" Khóe miệng Đỗ Thừa Ảnh lại cong lên, "Thế thì không có vậy."

Lâm Kỳ bực mình liếc hắn, lời quở trách đến miệng rồi, nhưng nhìn thấy nụ cười của hắn thì lại không nên lời. Hình như y chưa bao giờ nhận ra Đỗ Thừa Ảnh vốn đẹp trai đến điên đảo chúng sinh thế này, cứ thế mà nhìn mãi nhìn mãi.

Đỗ Thừa Ảnh thực sự rất đẹp, trong Tu Chân giới có vô số mỹ nam, nếu muốn nổi bần bật trong số đó thì gọi một tiếng thần tiên cũng không quá.

Lâm Kỳ càng nhìn càng mê mẩn, yết hầu hơi chuyển động, cảm thấy hơi khát.

Đỗ Thừa Ảnh chỉ mỉm cười nhìn Lâm Kỳ, nếu được, hắn có thể nhìn Lâm Kỳ như vậy đến hết đời, không làm gì, cũng chẳng muốn gì, thế giới rộng lớn, trong mắt hắn chỉ cần có một niềm yêu duy nhất.  

Lâm Kỳ nhìn Đỗ Thừa Ảnh chằm chằm, thầm nghĩ: Xong đời, mình biến thành kẻ háo sắc rồi.

"Ngủ thêm một lát nữa, hay là đói rồi?" Giọng Đỗ Thừa Ảnh dịu dàng đến độ có thể vắt ra nước.

Ánh mắt Lâm Kỳ vẫn không rời đi được, nhỏ giọng nói: "Không muốn ngủ, cũng không đói." Y chỉ muốn yên lặng ở cạnh Đỗ Thừa Ảnh thế này thêm lúc nữa.

Dường như Đỗ Thừa Ảnh nhìn thấu được tâm tư của Lâm Kỳ, nhẹ nhàng nói: "Vậy thì, ta ở bên sư huynh thêm một lát nhé?"

Lâm Kỳ yên lặng không nói gì, nhưng ánh mắt lại sáng lên. Đỗ Thừa Ảnh vén áo bào rồi lên giường, nhẹ nhàng ôm Lâm Kỳ từ phía sau.

Sự vững chắc sau lưng, hơi thở ấm áp trên cổ, khiến Lâm Kỳ thực sự cảm nhận được ý nghĩa chân chính của việc "kết hôn", y đã có người thương, một người chưa từng có bạn bè như y vậy mà lại thật sự có người thương. Lâm Kỳ mỉm cười đầy hạnh phúc. Cơn buồn ngủ ập tới, có lẽ là do cảm giác an toàn, an toàn đến nỗi khiến người ta vô thức thả lỏng.

Wattpad: _bjyxszd_0810

Sau ba ngày nghỉ ngơi, cuối cùng Lâm Kỳ cũng ghép lại được xương cốt toàn thân, phải nói một câu là đại pháp của tu chân giới tuyệt vời. Tuy bình thường y không thích tích cốc, nhưng lúc quan trọng thì lại rất hữu ích. Nếu không, y phải để Đỗ Thừa Ảnh bế đi ăn uống rồi vệ sinh, thế thì xấu hổ đâm đầu chết cho rồi.

Khi hai chân chạm được mặt đất, Lâm Kỳ có cảm giác sung sướng như kiểu bại liệt nhiều năm hồi phục thành công vậy. Đỗ Thừa Ảnh giống như người nhà đồng hành, nhìn y với ánh mắt trìu mến, Lâm Kỳ hơi đỏ mặt né tránh ánh mắt hắn. Đặc biệt là khi Thủy Kỳ Lân nhảy nhót lanh lợi ngậm một đóa hoa tặng y, cái cảm giác giống xuất viện trong đầu Lâm Kỳ càng rõ ràng hơn.

Lâm Kỳ nhận lấy đóa hoa trong miệng Thủy Kỳ Lân với tâm trạng đầy phức tạp, cúi đầu ngửi hoa, vẫn hơi không được tự nhiên, "Thơm quá."

Thủy Kỳ Lân vui vẻ "meo meo" hai tiếng, cúi đầu ủn Lâm Kỳ tới bên Đỗ Thừa Ảnh. Lâm Kỳ cứ vậy mà đụng vào lòng Đỗ Thừa Ảnh, Đỗ Thừa Ảnh cũng vừa hay ôm lấy y. Lâm Kỳ ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt chăm chú của hắn, "Sư huynh, tân hôn vui vẻ."

Gương mặt Lâm Kỳ lập tức đỏ lựng, muốn nhìn đi chỗ khác, nhưng đôi mắt lại bị ánh mắt sâu thẳm của Đỗ Thừa Ảnh cuốn lấy không dứt ra được, mở miệng nhanh chóng ậm ờ nói: "Tân hôn vui vẻ." Vẫn hơi ngại khi nói hai chữ "tân hôn" quá rõ ràng.

Đỗ Thừa Ảnh mỉm cười, hơi chun mũi, từ khóe mắt đến đuôi mày đều là ý cười dịu dàng, là hạnh phúc thuần túy. Lâm Kỳ chưa bao giờ thấy biểu cảm như vậy trên gương mặt Đỗ Thừa Ảnh, và điều khiến y ngạc nhiên hơn cả, là y thấy nụ cười của mình trong mắt Đỗ Thừa Ảnh cũng chẳng khác là bao.

Hóa ra, y cũng hạnh phúc như thế.

Không biết tại sao, sống mũi Lâm Kỳ lại cay. Y ôm lấy cổ Đỗ Thừa Ảnh, vùi mặt vào bờ vai rộng của hắn để giấu đi biểu cảm của mình.

Đỗ Thừa Ảnh vỗ nhẹ eo y, "Tuy rằng rất gây mất hứng, nhưng ta cần phải hỏi ý kiến của huynh về một chuyện, nên xử lý đám cá kia thế nào?"

"Hả?" Đắm chìm trong cảm giác ngại cùng của "tân hôn", suýt nữa thì Lâm Kỳ quên mất những người cá kia.

*

Mặt biển bị đông thành một mảng tinh thể băng, cá lớn và người cá đều bị đóng băng trong nước biển, tạo thành một vòng tròn kỳ lạ. Đôi mắt toàn tròng đen của họ mở to, nhìn chằm chằm vào Lâm Kỳ đang ngồi trên lưng Thủy Kỳ Lân.

Thật ra Lâm Kỳ cũng đã biết đại khái câu chuyện từ lời ca của người cá, họ không vô cớ bắt y. Đỗ Thừa Ảnh tiện tay cướp đồ, chắc cũng chẳng lường trước được sẽ gây ra những rắc rối này.

"Dù sao cũng do chúng ta cướp đồ của người ta trước." Lâm Kỳ kéo trường bào của Đỗ Thừa Ảnh, nói nhỏ với hắn.

Đỗ Thừa Ảnh quay mặt sang ghé sát tai y: "Nếu ta đến chậm một bước, bây giờ trong bụng huynh phải mang ít nhất cả ngàn trứng người cá rồi."

Lâm Kỳ: "......" Đừng nói nữa, y tưởng tượng ra mất rồi, quả thực quá đáng sợ.

Sắc mặt Lâm Kỳ lúc đỏ lúc xanh, "Chẳng phải không mang thai rồi đó thôi."

Đỗ Thừa Ảnh như cười như không, "Sư huynh tiếc lắm sao?"

Lâm Kỳ: "......" Muốn đá một cái cho tỉnh ra quá.

Đám người cá bị đóng băng nhìn hai tên giặc đứng thì thầm to nhỏ, thật sự là tức muốn lọt tròng, rồi lại bị Thủy Kỳ Lân đang vui vẻ liếc nhẹ một cái, lập tức nhìn đi chỗ khác không chút do dự.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip