Chương 40 + 41 + 42

Chương 40

"Sao vậy? Chân nhuyễn đến mức không thể tự mình xuống ngựa được?" Hàn Lượng kề sát lỗ tai Lục Đỉnh Nguyên, dùng thanh âm chỉ có y nghe được mà nói nhỏ.

"..." Nhiệt khí phả vào vị trí mẫn cảm, trong nháy mắt Lục Đỉnh Nguyên sương mù hai mắt, con ngươi ngập nước thoạt nhìn vô hạn ủy khuất, trừ bỏ thở dốc, y đúng là một câu cũng không thể phun ra.

Hàn Lượng cười khẽ, vươn tay hướng hạ thân của Lục Đỉnh Nguyên sờ soạng, quả nhiên, đũng quần là một mảnh ướt át, thậm chí vải dệt kia cũng đã muốn sũng nước. Thứ lóe sáng nơi yên ngựa kia quả nhiên là dâm thủy! 

"Cáp..." Hàn Lượng vỗ về chơi đùa đổi lấy một tiếng than nhẹ của Lục Đỉnh Nguyên.

Hàn Lượng chọn mi, kéo xuống đai lưng của mình nhét vào trong miệng Lục Đỉnh Nguyên, lại túm lấy khăn cột tóc của Lục Đỉnh Nguyên đem miệng y bịt kín.

"Ngươi cũng không hi vọng thanh âm của ngươi bị cấp dưới nghe thấy đi?" Hàn Lượng như trước dán sát lỗ tai của Lục Đỉnh Nguyên mà thì thầm, đổi lấy một trận run rẩy của Lục Đỉnh Nguyên.

Hàn Lượng thực vừa lòng phản ứng của Lục Đỉnh Nguyên, thưởng cho Lục Đỉnh Nguyên hai cái đánh lên tiểu thí thí.

Hàn Lượng lại kéo quần của Lục Đỉnh Nguyên xuống, nhìn đến nơi đỉnh phân thân của y tràn ra nhiều điểm bạch trọc, chậc chậc thở dài: "Này không thể được a, mau bắn như vậy, phía sau sẽ không thể chơi đùa đủ a."

Hàn Lượng bởi vì tóc ngắn không có dây buộc tóc, đai lưng lại quá dài, tìm tìm, từ trong ngực xuất ra một cái khắn tay, đem cột tại gốc phân thân của Lục Đỉnh Nguyên. Nghĩ nghĩ, sợ Lục Đỉnh Nguyên kéo xuống, lại dùng đai lưng của Lục Đỉnh Nguyên trói hai tay y ra sau.

"Ngô..." Lục Đỉnh Nguyên lắc đầu, biết lúc này không thể thoát được, đối cái loại cảm giác mãnh liệt sắp đến này vừa sợ vừa yêu, ở trong lòng lại bảo trì ý thức không phản kháng Hàn Lượng.

Hàn Lượng đưa ngón tay tham nhập hậu huyệt của Lục Đỉnh Nguyên, lại làm sao còn cần hắn giúp? Nơi đó đã muốn là một mảnh mềm mại, cộng thêm dâm thủy tràn ra mà thoải mái nuốt lấy bốn ngón tay của hắn thậm chí còn không hoàn toàn lấp đầy.

Nói Hàn Lượng không nghĩ, đó là giả. Bị người như có như không ma sát huynh đệ vài canh giờ, nếu một chút phản ứng cũng không có trừ khi hắn là thái giám, vất vả áp chế bất quá là vì suy nghĩ cho Lục Đỉnh Nguyên. Hiện tại đã muốn như thế này, tự nhiên không cần nhịn nữa, đề thương thượng đồi, một phát thẳng tiến.

"Ngô ngô..." Lục Đỉnh Nguyên ở thời điểm Hàn Lượng vọt vào liền vô cùng kích động, cái loại cảm giác thoải mái cùng thoải mái này, nếu không có cái khăn chặn kia, y nhất định liền văn chương trôi chảy. Cho dù như vậy, y vẫn gắt gao cong lưng, móng tay lại cắm vào trong da thịt. Trong cổ họng nhét đầy vải, làm cho y không thể cao giọng quát to, ngay cả ngón chân cũng co quắp lại, mông lại thừa nhận từng đợt công kích, nước mắt thuận theo khóe mắt chảy xuống, không biết là vì vui sướng hay thống khổ.

Hàn Lượng ngắm nhìn bộ dáng Lục Đỉnh Nguyên, lại vẫn không ngoạn đủ như cũ, một tay khẽ động ngọc hoàn trước ngực Lục Đỉnh Nguyên, một tay hung hăng vuốt ve mông y, một bên lại cắn cắn lỗ tai y, còn không ngừng thì thầm: "Sao vậy? Như vậy liền chịu không nổi? Thoải mái như vậy sao?"

"Ngô...Ngô..." Lục Đỉnh Nguyên vặn vẹo thắt lưng, không ngừng truy đuổi thân thể Hàn Lượng. Một bên hồng anh đã bị ngoạn đau đớn đến tê dại, mà bên kia lại không được ai để ý, trong thân thể ngứa ngáy khó nhịn, hắn rõ ràng ngay tại bên trong y lại không chút động đậy giảm bớt không kiên nhẫn của y, trước người lại trướng đau giống như sắp nổ tung, lại vẫn bị đè ép một cách vô tình, từng đợt xoa nắn nơi mông đều khiến y hung hăng run rẩy một trận... Lý trí lại bay xa khỏi thân thể, Lục Đỉnh Nguyên không ngừng cử động phần eo, mỗi một lần ma sát nho nhỏ đều đổi lấy thanh âm rên rỉ khóc nhẹ của y.

Hàn Lượng xem Lục Đỉnh Nguyên thật sự chịu không nổi, trong mắt trừ bỏ nước mắt trong suốt đã không còn thần trí, thế là hắn không đùa y nữa, tách hai chân y rộng ra, hung hăng va chạm, mỗi một lần đều thật sâu, tần suất tùy theo sự xóc nảy của xe ngựa lại chính xác đánh vào tuyến tiền liệt của y.

"Ngô...Ngô ân..." Lục Đỉnh Nguyên dưới thân Hàn Lượng co rút từng trận, phía trước tuy rằng không thể phun ra, lại không ngừng chảy ra từng giọt lệ tinh tế trong suốt, khiến nơi giao nhau giữa thắt lưng cùng bụng dưới của hai người là một mảnh ẩm thấp.

Chương 41

Hàn Lượng sợ đem Lục Đỉnh Nguyên nghẹn đến có vấn đề, vươn tay mở ra trói buộc dưới hạ thân cho y, Gần như đồng thời với lúc hắn mở ra trói buộc, Lục Đỉnh Nguyên liền cong thắt lưng như muốn bẻ gãy mà bắn ra.

Theo sự co rút của Lục Đỉnh Nguyên, nơi hậu huyệt cũng là một trận co rút nhanh, như muốn nuốt vào càng nhiều làm cho Hàn Lượng một trận sảng khoái, cũng cùng bắn ra. Luồng nhiệt nóng rực va chạm lên vách tường của Lục Đỉnh Nguyên làm cho y gần như muốn bắn thêm lần nữa, nhưng y chỉ có thể run run bày ra vài giọt bạch trọc.

Mãi cho đến khi Hàn Lượng thu thập sạch sẽ cho cả hai, Lục Đỉnh Nguyên vẫn chưa hoàn hồn, hai mắt trong suốt như thủy tinh giống một đứa bé mới sinh, dường như chỉ cần chạm nhẹ sẽ vỡ nát. Hàn Lượng chưa từng gặp qua y ở dạng này, không khỏi nhẹ nhàng vỗ về, không nghĩ tới Lục Đỉnh Nguyên lại ở tại trong vỗ về của hắn mà ngủ thật bình yên. Trong lòng Hàn Lượng biết sợ là đã thực sự khi dễ y, dù sao dư độc của Lục Đỉnh Nguyên vừa mới thanh trừ, lại vất vả mấy ngày nay, còn không ngừng mỗi ngày cùng hắn dây dưa, không khỏi có chút lo lắng.

"Tiểu Hà Tử." Hàn Lượng nhẹ chân nhẹ tay mở cửa xe, "Tiến vào nhìn xem."

"A?" Tiểu Hà Tử ngồi bên ngoài đánh xe, tuy rằng võ công không lợi hại như ảnh vệ, nhưng vẫn mơ hồ biết được bên trong là đang làm gì. Không nghĩ tới việc mới làm xong một chút đã cho hắn đi vào. Hàn Lượng này sẽ không đem chủ tử nhà hắn làm cho sắp chết đi?

"Phát ngốc gì? Nhanh lên." Hàn Lượng nhìn đến Tiểu Hà Tử còn đang ngẩn người, không khỏi thúc giục.

"Nga, nga." Tiểu Hà Tử phát tín hiệu, làm cho ảnh vệ đằng trước trở về tiếp quản chuyện lái xe, mới đi theo Hàn Lượng vào trong.

Vừa mở cửa xe, một cỗ mùi ái muội liền đập thẳng vào mặt, nếu người khác khi nãy còn mơ hồ không biết hai người đang làm gì thì đến lúc này cũng đã hoàn toàn hiểu được. Mặt Tiểu Hà Tử "Đằng" một cái đỏ lên.

"Với chút định lực ấy mà muốn tiến cung làm đại tổng quản?" Hàn Lượng nhìn thấy bộ dáng của Tiểu Hà Tử liền nhẹ giọng cười nhạo.

"Ngươi...Ngươi..." Tiểu Hà Tử lắp bắp kêu lên.

"Hư..." Hàn Lượng làm động tác chớ có lên tiếng, lại chỉ chỉ vào Lục Đỉnh Nguyên đang ngủ say.

Tiểu Hà Tử dậm chân một cái, biết Hàn Lượng là đang chọc hắn, cũng không thật sự tức giận. Đành phải ngoan ngoãn cúi người xuống bắt mạch cho chủ tử đang ngủ.

Hàn Lượng cũng không quấy rầy, lặng lẽ mở cửa sổ ra, đem hương vị bên trong xe tán đi bớt.

Theo Tiểu Hà Tử mày càng ngày càng nhăn chặt, sắc mặt của Hàn Lượng cũng dần trở nên ngưng trọng.

"Rốt cuộc thế nào?" Chờ Tiểu Hà Tử buông tay Lục Đỉnh Nguyên ra, Hàn Lượng liền vội vàng hỏi.

"Chủ tử bị nội thương." Tiểu Hà Tử thì thào lẩm bẩm, "Chuyện khi nào? Tại sao lại bị thương?" Vừa nói liền muốn cởi y phục của Lục Đỉnh Nguyên nhưng đã bị Hàn Lượng ngăn lại. "Trên người y không có vết thương." Nói giỡn, một thân xanh tím đầy dấu ô mai kia hắn không thể nào cho Tiểu Hà Tử thấy, cho dù là thái giám cũng vậy.

Chương 42

Tiểu Hà Tử chớp chớp mắt, không hiểu ra sao. Trên người chủ tử hắn còn chỗ nào không thấy qua a? Bình thường hầu hạ không cần phải nói, bị thương đổi dược, tắm rửa lúc nào cũng chẳng phải do hắn? Sao lúc này không cho nhìn?

Hàn Lượng không giải thích, chỉ hỏi: "Nghiêm trọng không?"

"Cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là lúc mới bắt đầu bị thương không có vận công trị liệu đúng lúc khiến cho thương nặng thêm, muốn chữa khỏi hoàn toàn thì phải cần chút thảo dược phụ trợ mới được." Tiểu Hà Tử khó có được nhẹ giọng nói chuyện, chỉ sợ làm ồn chủ tử nhà mình. "Hơn nữa theo mạch tượng đến xem, chủ tử vất vả quá mức, cần phải hảo hảo điều dưỡng." Tiểu Hà Tử vừa nói xong liền nhức đầu, chủ tử một đường đi suốt ba ngày đều ngồi trong xe ngựa, sao lại mệt nhọc quá mức kia chứ? Thật sự là khiến cho mình càng thêm hồ đồ.

Cũng may mỗi lần bọn họ xuất môn đều dùng xe này, trong xe có đầy đủ dụng cụ cùng dược liệu. Không có biện pháp, ai kêu chủ tử nhà hắn mỗi lần xuất môn đều mang một thân đầy vết thương không nhẹ về làm chi!

Tiểu Hà Tử lấy ra một lò thuốc nhỏ, lại lấy mấy vị dược, ngồi xổm ở cửa xe nấu lên.

Vẻ mặt Hàn Lượng hắc tuyến, "Ngươi không có biện pháp đơn giản hơn à?"

"Đan dược cũng có, bất quá chủ yếu dùng cho nội thương nghiêm trọng, chút tổn thương ấy của chủ tử không hề gì, dù sao số lượng cũng có hạn, xuất môn bên ngoài vẫn nên phòng vạn nhất, Hơn nữa thuốc này ta bỏ thêm dược an thần tĩnh khí, càng giúp cho nhiều hơn cho việc nghỉ ngơi của chủ tử." Tiểu Hà Tử lại bắt đầu nói liên miên cằn nhằn.

Hàn Lượng lườm hắn một cái, quyết định không đáp lời. Trong lúc nhất thời, trong thùng xe chỉ còn mùi hương thảo dược nồng đậm cùng tiếng hít thở vững vàng của Lục Đĩnh Nguyên nhợt nhạt quẩn quanh trong không khí.

Lục Đỉnh Nguyên ngủ một giấc thẳng đến canh năm hôm sau, trong lúc mơ mơ màng màng bị Tiểu Hà Tử dày dạn kinh nghiệm uy bát dược, ngay cả cơm chiều cũng không ăn. Đám người Tiểu Hà Tử vì tiện cho hành động — không tốt chút nào khi ôm một đại nam nhân vào nhà trọ, cũng không tìm nơi ở nhờ, đoàn người cứ thế mà ngũ dã ngoại.

Ngày hôm sau cứ theo lẽ thường mà chạy đi, lại bởi vì trong xe có hơn một Tiểu Hà Tử, Lục Đỉnh Nguyên tự nhiên không thể bỏ mặc thân phận mà thân cận cùng Hàn Lượng. Hàn Lượng cũng không phải loại người nói nhiều hay tò mò, mặc dù nơi cổ đại này có nhiều vùng đất mới lạ nhưng cảnh sắc ngoài cửa sổ nhìn lâu cũng chán, huống chi hắn còn là người đến từ hiện đại, có cảnh đẹp nào chưa thấy qua? Quan đạo cũ kỹ này quả thật không hấp dẫn hắn quá nhiều. Thế là giống như Tiểu Hà Tử, hai người một trái một phải cầm sách y thuật lật xem, đem Lục đại giáo chủ trở thành không khí.

Lục Đỉnh Nguyên muốn luyện công cũng luyện không được, muốn nói chuyện cũng không tìm được lý do, chỉ đành nhắm mắt ngủ đi.

Một ngày liền trầm buồn trôi qua, đến tối, nhân sự cực lực đề cử của tiểu nhị cùng sự linh quang của Tiểu Hà Tử, đã đem Hàn Lượng cùng Lục Đỉnh Nguyên phân đến hai gian phòng thượng hạng khác nhau, Lục Đỉnh Nguyên lo lắng lại không nói được gì, cái này gọi là nghẹn khuất!

Dùng xong cơm chiều, Lục Đỉnh Nguyên giống như con quay di chuyển trong phòng, đến khi vòng vo đến mấy trăm vòng, cuối cùng nhịn không được liền nhẹ chân nhẹ tay đi ra khỏi phòng.

Đi đến ngoài cửa phòng Hàn Lượng, đã thấy cửa phòng Hàn Lượng mở ra, tiểu nhị đang nâng bồn nước vào.

"Ngươi muốn tắm rửa sao? Ta sẽ đem nhiều thêm." Lúc này Lục Đỉnh Nguyên mới nhớ tới Hàn ượng có thói quen mỗi ngày đều tắm rửa.

Hàn Lượng nhìn đến Lục Đỉnh Nguyên, mặt biến sắc âm trầm, tất nhiên biết lý do y đến. "Không sao, vào đi!" Quay đầu nói với tiểu nhị, "Chúng ta có việc cần trao đổi, ngươi cứ để nước ấm bên ngoài, lát sau ta tự mình lấy.' Nghĩ nghĩ, bỏ thêm câu, "Đêm nay ngươi không cần đến lấy nước, sáng mai thu thập là được."

"Vâng vâng, vậy nhị vị chậm rãi tán gẫu, tiểu nhân cáo lui." Tiểu nhị cúi đầu khom lưng lui xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip