Chương 49-2
Trang thứ ba.
Thưởng Nam gần như bật khóc, cậu không biết những điều này, không biết rằng trong lòng Lục Thân đã nghĩ nhiều đến thế.
Thậm chí, có nhiều chi tiết chính cậu cũng chưa từng để ý.
Lục Thân nói rằng, cả cuộc đời mình, hắn đã gặp không ít cô gái xinh đẹp, cũng không thiếu những thiếu niên phong lưu phóng khoáng. Theo lẽ thường hắn nên thích một người nào đó trong số họ, hoặc ít nhất là vài người. Nhưng thực tế là hắn chưa từng nảy sinh ý nghĩ muốn cùng ai trong số họ đi đến cuối đời.
Hắn cảm thấy Thưởng Nam rất tốt, không phải vì cậu hoàn hảo. Hắn biết Thưởng Nam không thích học hành, có chút nhỏ nhen, kén ăn, nhìn qua thì có vẻ dễ tính nhưng thực ra không phải vậy... Nhưng hắn yêu thích Thưởng Nam, không phải vì những điểm sáng lấp lánh ở cậu. Khách quan mà nói, những điểm sáng đó không đủ để che lấp hết những khuyết điểm nhỏ nhặt mà có thể kể ra được.
Lúc Thưởng Nam sắp tràn mi thì nước mắt dừng lại, cậu ngẩng mặt lên, cố nuốt ngược những giọt nước mắt vào trong: "Sao Lục Thân lại thế này?"
[14: Xem tiếp đi, xem tiếp đi, đợi lát nữa hẵng tìm hắn tính sổ.]
Thưởng Nam tiếp tục xem.
Lục Thân cũng nói chính mình.
Hắn nói hắn cũng không phải là một người tốt, hắn kém xa Thưởng Nam. Hắn thối nát như một khúc gỗ mục bị ngâm nước mưa cả trăm ngày, hắn không phải con người, chỉ riêng điểm này đã đủ khiến Thưởng Nam hoảng loạn mà chạy trốn. Nếu không có Thưởng Nam, có lẽ chẳng bao lâu nữa, hắn sẽ héo úa trong khu vườn hoa hồng của mình.
Phần sau hắn viết: Ban đầu hắn mong chờ ngày Thưởng Nam trưởng thành, nghĩ rằng cả hai sẽ bước vào một mối quan hệ hoàn toàn khác, nhưng…
"Tiểu Nam, em đang sợ sao?"
Câu này được đặt trong ngoặc kép, rõ ràng Lục Thân thực sự không hiểu nổi bé con nhà mình đang nghĩ gì.
Sau câu hỏi ấy, Lục Thân bày tỏ suy nghĩ của mình.
Hắn cho rằng có lẽ Thưởng Nam đang sợ hãi. Sao lại không sợ được chứ? Phải dành cả phần đời còn lại với một bộ xương khô như thế này. Nếu ngay lúc này từ chối, Thưởng Nam có thể rời khỏi nhà họ Lục, rời khỏi thành phố Mỹ Trạch đi học đại học. Ở đó, cậu sẽ gặp được những người bạn có cùng chí hướng, thay vì sống cùng một con quái vật. Lục Thân nói, điều này có lẽ sẽ rất nhàm chán.
Hắn đã chuẩn bị sẵn lý do hợp tình hợp lý cho sự do dự của Thưởng Nam. Vì thế, người luôn tuân thủ quy tắc và lễ nghĩa như Lục Thân đã tự hạ mình thấp nhất—con người sợ quái vật, điều đó bình thường biết bao.
Lục Thân không yêu cầu Thưởng Nam phải nhanh chóng cho hắn câu trả lời thuyết phục, hắn chỉ kể lại tâm trạng của mình trong suốt những năm qua.
Ở cuối thư hắn liệt kê toàn bộ tài sản hiện có của nhà họ Lục, cùng với những gì sẽ để lại cho Thưởng Nam. Cậu đếm từng dòng bằng ngón tay, những gì Lục Thân chuẩn bị cho cậu chiếm đến hai phần ba tài sản hiện có của gia tộc nhà họ Lục!
Hơn nữa, điều này không có điều kiện. Dù cuối cùng Thưởng Nam không đồng ý, những thứ này vẫn sẽ thuộc về cậu.
Lục Thân cũng giải thích lý do không giao toàn bộ tài sản cho Thưởng Nam, vì nhà họ Lục còn rất nhiều người cần chăm lo, và các hoạt động kinh doanh của gia tộc cũng phải tiếp tục vận hành.
"Anh ấy thật hào phóng, chẳng trách nhà họ Lục làm ăn lớn đến vậy." Thưởng Nam cẩn thận gấp lại lá thư, đặt lại vào phong bì.
[14: Tiền tài là vật ngoài thân, còn cậu là người trong tim.]
Thưởng Nam cất phong thư vào ngăn kéo, tắt đèn bàn, rồi quay sang nói với 14: "Nói đi, dạo này xem lén bao nhiêu phim tình cảm rồi, trình độ nói lời hay ý đẹp tiến bộ ghê nhỉ.”
[14: Có cảm xúc nên buột miệng nói ra thôi.]
[14:Cậu định đồng ý với hắn à?]
Thưởng Nam đã nằm lại trên giường. Cậu nhắm mắt rồi mở ra. "Mấy giờ rồi?"
[14: Đúng 2 giờ sáng.]
"Ồ..." Thưởng Nam ấp úng: “ Đại khái chín giờ ta tỉnh, hẳn là trả lời Lục Cập trong vòng 7 tiếng nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip