Chương 37: Nấu cơm

Edit: Dã Kiến

Ngày đầu năm mới lẽ ra cả nhà cùng nhau đón Tết Dương lịch, đón năm mới, nhưng gần đây phát sinh quá nhiều chuyện nên Tần Châu cũng không đoái hoài đến trong nhà, mấy ngày ông ta cùng Chu Tiểu Xuân còn phải ra ngoài tham gia tiệc rượu, móc nối tình cảm, thuận tiện leo lên mấy hắc mã, mấy ngày nay bận đến đòi mạng, không rảnh trở về tự nhiên là không để ý đến Dung Kiến có muốn ra cửa chơi hay không.

Vì ra cửa chơi tận 2 ngày nên Dung Kiến thu thập hành lý cả một buổi sáng. Trước kia cậu ra ngoài chỉ cần một cái balo, mấy bộ quần áo để thay cùng một chiếc máy tính sử dụng mạng không dây là có đi là khắp thiên hạ. Bây giờ không giống vậy nữa, không chỉ có nguyên bộ mỹ phẩm, những món đồ lót riêng, chuẩn bị xong cậu mới phát hiện chỉ riêng những đồ vật linh tinh mà đã chất đầy cả một vali. Để trở thành một người con gái đúng là không dễ dàng, mà nam giả nữ như cậu khó càng thêm khó. May mắn là lần này cậu một mình ở nhà nếu người khác ở đây chắc cậu có chết cũng không thể ra ngoài.

12h trưa.

Chú Lưu lái xe đưa theo Trần Nghiên Nghiên dừng ở trước ngã tư Dung trạch.

Minh Dã nâng vali của Dung Kiến để vào cốp sau xe, hai người không nói một lời, trầm mặc ngồi hai bên trái phải trong xe, ở giữa lại cách một khoảng lớn. Cơ thể Dung Kiến cứng đờ ngồi thẳng nhìn như không muốn lắm chuyện nhưng thật ra cậu đang cố nhoài người nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Trần Nghiên Nghiên vốn muốn cùng họ nói về kế hoạch của hôm nay, kết quả không khí ngột ngạt không ngừng hạ xuống, một câu cũng không thể nói ra.

Một lúc sau, Trần Nghiên Nghiên thật sự không chịu được mà giả vờ giả vịt bấm vào Wechat rồi gửi một tin nhắn cho Dung Kiến:

[ _"Sao không nói sớm là hai người cãi nhau, biết thế mình đã không ngồi phía trước rồi, ngồi giữa làm bóng đèn tốt lắm ớ !!"]

Dung Kiến ngẩn ra, câu hơi lắc đầu động tác nhỏ đến khó thấy: [ _ "Không cãi nhau ,là tâm trạng của mình không tốt.]

Cậu biết những chuyện xảy ra hôm qua là tại chính bản thân ngu ngốc, không có quan hệ gì với Minh Dã, nhưng vừa nhìn đến hắn cậu lại không tự chủ được mà nhớ lại, cảm xúc lúng túng không cách nào khống chế.

Hơn nữa khẳng định là Minh Dã hiểu lầm ý của cậu rồi, hắn cho rằng cái câu "Tôi sẽ không mang thai" là bởi vì cậu là người đồng tính nên không thể có đời sau, nhưng mà hiện thực tàn khốc, cậu chính là không có cái công năng đấy.

Cho nên dù nghĩ như nào thì vẫn thấy lúng túng vô cùng.

Dung Kiến cũng tự bội phục bản thân lại có thể ngồi chung với Minh Dã, quả nhiên diễn con gái lâu quá da mặt cũng dày lên rồi.

Chắc 2 ngày nữa là tốt thôi!

Dung Kiến tự an ủi bản thân trong lòng tận lực rời lực chú ý, cậu mở điện thoại cố ý muốn quấy rầy Hector.

Đối phương không onl...

Sau khi tin nhắn được gửi đi cậu mới chợt nhớ ra, Hector không phải đi hẹn hò với một em gái đáng yêu vào hôm nay sao? Chắc chắn đối phương sẽ không trả lời cậu rồi, cậu lại gửi một tin chúc Hector mọi chuyện thuận lợi.

Không ngờ Hector bỗng dưng online.

[ Hector: _"Sao thế?"]

Dung Kiến cố rúc vào trong góc, hận không thể che lại toàn bộ màn hình, cận thận gõ một hàng chữ gửi đi:

[ _"Không có gì đâu chú, chỉ là hôm nay tui cũng ra ngoài chơi, đang trên đường nên có nhàm chán. Đúng rồi, chú ơi, hôm nay chú không phải ra ngoài với một chị gái à? Sao chứ lại có thời gian xem điện thoại thế kia?"]

[Hector:_ "Có hơi ngại, không biết nói thế nào..."]

Cách màn hình, Dung Kiến cũng thấy lo lắng cho Hector, một lập trình viên lớn tuổi vất vả mới rung động trước một em gái, nếu đối phương không theo đuổi được không phải sẽ rất thảm sao?

[ _"Chú đừng có nghịch điện thoại nữa!!! Đi dỗ người ta đi! Cùng chị ấy nói chuyện một chút, chú đừng có nhìn chằm chằm vào điện thoại!!!!"]

[Hector: _"Ừm."]

Dung Kiến cũng thấy bản thân không nên chiếm dụng thời gian của Hector thêm nữa, cậu vội vàng gõ một câu gửi đi:

[ _"Chú nè, qua Nguyên Đán, 6 tháng nữa là đến kỳ thi tốt nghiệp cấp 2 rồi , tui phải nỗ lực học hành nên không thể lên mạng được."]

Bỗng tin nhắn của Trần Nghiên Nghiên lại nhảy ra: [ _"Hai người đang nhắn tin với nhau qua Wechat à?]

Dung Kiến trực tiếp phủ nhận:

[ _ "Không (-_-) "]

Trần Nghiên Nghiên đương nhiên không tin Dung Kiến: [ _"Không thể nào, cậu có thể trò chuyện với ai chứ? Nếu không thì cậu chụp màn hình trang nhắn tin vừa nãy rồi gửi qua cho mình kiểm chứng đi (•‿•)]

Dung Kiến sao có thể gửi đoạn tán gẫu của mình với Hector cho Trần Nghiên Nghiên được, cậu ngay lập tức lặp lại như lần trước phủ nhận tất cả: [ _"Cậu nghĩ nhiều rồi, đây thật sự không phải!"]

Trần Nghiên Nghiên bỗng phát ra một tiếng cười lạnh.

Dung Kiến khổ nỗi mà lại không thể nói, cậu lần nữa mở app 'Tìm' ra, có chút do dự nhưng mà cậu vẫn gửi một câu đã chuẩn bị gửi đi: [ _"Sau này lên cấp 3 rồi, cơ mà tui vẫn hơi sợ, mẹ tui có nói cấp 3 và cấp 2 không giống nhau cho nên điện thoại của tui có khả năng bị thu để có thể tập trung học tập, chú ơi, hẹ gặp lại vào 3 năm sau nha QAQ!"]

Dung Kiến nghĩ thầm, nếu mình thật sự không sống được hơn 6 tháng thì cũng không thể in lặng mà biến mất được, tuy rằng chuyện này xảy ra trên mạng là rất bình thường nhưng cậu lại không thể làm thế được, ít nhất không khiến Hector phải lo lắng.

Hector đã offline, chắc chắn là đi dỗ em gái đáng yêu rồi.

Dung Kiến tắt app, chợt nghe được tiếng của Minh Dã: "Muốn ăn đồ ngọt không?"

Cậu nghi hoặc nhìn hắn một cái rồi gật gật.

Khoảng thời gian này tuyết vẫn rơi liên tục, đường núi không dễ đi lắm, chú Lưu lái xe không nhanh khi đến được biệt thự trên núi thì cũng đã 5h chiều.

Sau khi mẹ của Trần Nghiên Nghiên qua đời liền không có ai tới nơi này, nhưng hàng năm vẫn có người qua kiểm tra và tu sửa nhìn vào vẫn rất hoàn hảo.

Buổi tối ngày đó, Trần Nghiên Nghiên đã nói với cha ràng mình muốn đưa bạn lên núi chơi vào ngày Tết Nguyên Đán, cô cho rằng ông sẽ phản đối, nên đã làm xong công tác chuẩn bị đối phó, không ngờ cha cô lại thoải mái đồng ý còn vung tay tìm người về tu sửa , quét tước căn biệt thự từ trong ra ngoài, đồ ăn nhanh cùng thức uống cũng được giao đến chất đầy trong tủ lạnh, để phòng ngừa ba bạn nhỏ thở dài với khi không phân biệt được nguyên liệu.

Trần Nghiên Nghiên còn nhớ đêm đó cha cô còn dặn dò thế này: "Ba phản đối cái gì? Mẹ con rất thích chỗ đó vì có thể dẫn con đi chơi. Bây giờ con có thể dẫn bẹn bè đến ba vui còn không kịp nữa là, đi chơi rồi thì phải vui vẻ lên nhé."

.
Trần Nghiên Nghiên trước tiên là xuống xe, cô cùng Dung Kiến đứng trước cổng vào, Minh Dã sách hành lý theo sau, chú Lưu lại kiểm tra biệt thự trong ngoài một lần, đến khi xác nhận là an toàn thì ông mới lái xe xuống núi.

Biệt thự đã hơn mười năm không có người ở, cho dù hàng năm có người quét dọn thì cũng khó trách khỏi việc hơi cũ kỹ cổ xưa, Trần Nghiên Nghiên hưng phấn lôi kéo Dung Kiến giới thiệu một vòng, tiếp theo là đến tầng thượng cuối cùng, nơi này là chỗ ngắm tuyết rất tuyệt, nói như vậy thôi chứ tuyết rơi lớn mới nhìn lại càng đẹp hơn.

Phù Thành đã rất nhiều năm chưa từng có trận tuyết nào to như vậy...

Họ di chuyển một vòng rồi quay lại, không ngờ lại thấy Minh Dã đang làm thức ăn trong bếp.

Trần Nghiên Nghiên hưng phấn kêu to:

"Ôi giồi ôi! Minh Dã, không ngờ cậu còn có thể nấu ăn đấy!"

"Có học qua." Minh Dã đang chọn rau dưa trong tủ lạnh cũng không quay đầu lại.

Trần Nghiên Nghiên tiến tới, tò mò hỏi: " Đồ ăn trong nhà đều do cậu phụ trách sao? Minh Dã cậu thật sự là một người đàn ông tốt khó tìm."

Minh Dã lắc đầu, không nhanh không chậm nói: "Không phải, trước đây lúc tôi vẫn còn ở viện mồ côi thì có phụ trách giúp nhân viên công tác làm cơm."

Trần Nghiên Nghiên dừng lại một chút, thân thể có hơi cứng đờ tại chỗ. Cô cũng từng nghe nói về hoàn cảnh của Minh Dã, nhưng lại không biết nó còn khúc chiết như vậy.

Dung Kiến đang dựa vào cửa ở phía sau cũng choáng váng. Cậu không biết nên nói gì, Minh Dã cũng không cần ai an ủi, cũng chẳng đem gì đó để trong lòng, nếu thật sự để ý, hắn sẽ không thể hời hợt nói ra.

Nhưng Dung Kiến lại rất để tâm.

Khi đọc quyển truyện cậu chỉ cảm thấy những thứ này đều dùng để tôi luyện nam chính là bước đệm để thành công trong tương lai.

Sao bây giờ lại thấy nó rất khó chịu...

Nhưng ngôn ngữ ngoài miệng sao có thể an ủi một người?

Dung Kiến nghiêng đầu nhìn vào trong: "Có ngô không?"

Minh Dã: "Có."

"Tôi cũng có thể làm một ít đồ ăn, vậy hôm nay liền làm ngô xào hạt thông đi."

Trần Nghiên Nghiên lắc đầu cảm thán: "Mình còn chuẩn bị đồ ăn cho ba người chúng ta nhiều như vậy mà. Haizz, mình còn cắt xong để chuẩn bị cho vào nồi lẩu nữa. Không nghĩ tới hai người lại còn giấu tài, đúng là cao thủ!"

Minh Dã cũng quay đầu nhìn Dung Kiến cười cười: "Tiểu thư còn nhớ tôi thích ăn cái này."

Dung Kiến có cảm giác mặt hơi nóng lên, may là còn có lớp trang điểm nên chắc không nhìn ra được gì.

Đây rõ ràng không phải thứ đáng để xấu hổ!

Sau một lúc Dung Kiến mới nhỏ giọng "Ừm." một tiếng.

Trần Nghiên Nghiên đem tình cảnh từ đầu đến đuôi này thu hết vào mắt, thật sự muốn gõ tỉnh bản thân, sao cô có thể khờ dại nghĩ đôi tình nhân này đang cãi nhau chứ? Bây giờ hai người kia đang muốn nấu đồ đối phương thích ăn cho nhau kia kìa, vậy còn cô???????

Đương nhiên chỉ có thể nuốt từng ngụm thức ăn cún rồi!

Trần Nghiên Nghiên yên lặng đi ra ngoài trấn tĩnh một chút.

Minh Dã lấy nguyên liệu đa dạng ra dường như muốn bắt tay tự mình làm hết, Dung Kiến cũng không thể chỉ biết xấu hổ ngồi chờ ăn, cậu bước đến nhấc một túi đậu nành lên xung phong nhận việc: "Để tôi lột đậu."

Minh Dã cúi đầu nhìn, mày hắn nhíu lại: "Móng tay tiểu thư hơi dài, lột vỏ sẽ phiền phức lắm." Ánh mắt hắn lại rơi vào từng ngón tay nhỏ nhắn thon dài của cậu: "Hơn nữa nếu không cẩn thận để bị gãy, lần sau mọc lại sẽ không dễ nhìn như trước nữa đâu."

Dung Kiến không còn lời nào để nói, ngoan ngoãn buông túi đậu trong tay ra.

Lúc mà Trần Nghiên Nghiên thông khí trở lại Minh Dã lại đem cái túi đậu bỏ trước mặt cô.

Hắn còn nói rất chi là nghiêm túc: "Chúng tôi đều đang làm việc, cô không thể nhàn rỗi ngồi đây được."

Thật ra là lột vỏ đậu không cần đến kỹ thuật gì, nhưng lại tiêu hao thời gian, thử thách tính kiên nhẫn, đúng là thích hợp với người mới như Trần Nghiên Nghiên.

Trần Nghiên Nghiên chưa từng làm cơm bao giờ đối với mấy thứ này đều thấy mới lạ, so với việc lột vỏ đậu không có tính kiêu chiến cô càng muốn thử làm việc kích thích khác : "Tôi có thể giúp cậu thái rau không?"

Minh Dã từ chối thẳng thừng: "Cô chưa từng vào bếp, rất dễ bị đứt tay."

Trần Nghiên Nghiên trầm tư suy nghĩ, cảm thấy có lý lắm, ngày tốt mà cắt trúng tay là biến thành ngày xui ngay: "Vậy để Kiến Kiến cùng tôi lột đi...."

Dung Kiến vừa định gật đầu, Minh Dã đã đánh gãy lời của Trần Nghiên Nghiên: "Tí nữa cậu ấy còn phải nấu ăn."

Trần Nghiên Nghiên nhìn hai người : "Được rồi, được rồi."

Dù bây giờ Dung Kiến có nấu đi nữa thì Minh Dã cũng bóc hạt ngô cùng nhân hạt thông ra rồi, hắn nhận hết mọi công tác chuẩn bị.

Dung Kiến nghĩ thầm, may mà Trần Nghiên Nghiên không nghe được Minh Dã vừa nói cái gì với cậu.

Trần Nghiên Nghiên bị Minh Dã không chút lưu tình gọi đến gọi đi, gần như biến thành một cô bé trợ thủ, nhặt rau, lột đậu đến rửa chén đĩa, bận đến nỗi chân không chạm đất, Minh Dã đúng là không vì cô là tiểu thư mà hạ thủ lưu tình. Dung Kiến ngược lại được thảnh thơi ngồi trên ghế sofa, công tác chuẩn bị nguyên liệu không cần cậu đến làm, giờ cậu chỉ cần lên mạng tra cách làm món ngô xào hạt thông là tốt rồi.

Rất rõ ràng, Minh Dã đối với nam nữ đều bình đẳng, đều không ngoại trừ một ai nhưng bây giờ Dung Kiến lại biến thành người đặc biệt chắc chắn cao hơn những người khác rất rất nhiều.

Dung Kiến chỉ biết làm một ít đồ ăn, cũng không làm được nhiều, trình độ có thể nói là không để cái bụng bị đói, miễn cưỡng tự nuôi sống chính mình, cái này làm sao lấy ra gặp người được, cho nên món ăn phi thường như ngô xào hạt thông có thể không nấu thì không nấu, cậu bây giờ chỉ có thể học đến đâu dùng đến đó.

Mạng trên núi rất kém, không nói đến video ngay cả trang hình ảnh cũng có tải được, Dung Kiến khó khăn đổi mới giao diện, chờ đến khi Minh Dã đã chuẩn bị xong mọi thứ cậu mới thấp thỏm đi về phía kệ bếp.

Dung Kiến học theo giao diện dạy cách làm món ngô xào hạt thông, cậu cẩn thận mở nắp nồi, đổ nước, để ngô vào rồi luộc chín, sau đó vớt ra để ráo nước, đến bước này thì vẫn rất thuận lợi, sau đó chính là đổ dầu vài chảo nóng, cho nhân hạt thông cùng các loại rau có mùi thơm, đến bước thêm gia vị thì cậu lại không cho được.

Trên thực đơn có ghi 'Thêm chút muối' ' Một ít đường' yêu cầu này rất mơ hồ, Dung Kiến không thể nắm bắt được, cậu không nhịn được mà cầm điện thoại lên nhìn xem rốt cuộc có bao nhiêu gia vị, nên cũng không để ý đến tình huống trong nồi.

Lúc dầu văng tung tóe lên mu bàn tay của Dung Kiến, da của cậu vốn trắng ngay lập tức chỗ đó liền đỏ một mảng, Dung Kiến cũng không để ý đến nó, lực chú ý của cậu vẫn còn đặt lên mặt trên của nồi ngô xào hạt thông.

Bếp ga bị tắt đi.

Minh Dã cường ngạch kéo tay của Dung Kiến xuống vòi nước để xả.

Dung Kiến còn muốn giãy dụa: "Không sao, tôi không thấy đau, chờ nấu xong món này rồi lại nói."

Minh Dã rũ mắt, cũng không thèm ngẩng đầu hắn cất giọng bình tĩnh: " Tiểu thư nghỉ ngơi đi, để tôi làm nốt phần còn lại."

Sau khi xuyên thành pháo hôi trong《 Ác Chủng 》Dung Kiến cũng có lúc sẽ sinh ra ảo giác với Minh Dã, cậu càm thấy hắn cùng nam chính được miêu tả trong truyện kia là bất đồng, người trước mặt này quá dịu dàng rồi....

Hắn dường như rất dễ nói chuyện, cậu có yêu cầu gì chỉ cần nói ra là Minh Dã đều đồng ý.

Nhưng có một số thời điểm, Minh Dã cũng đặc biệt cứng rắn, cho dù hắm không thể hiện rõ ràng nhưng Dung Kiến vẫn biết không ai có thể thuyết phục hoặc đả động hắn.

Như bây giờ vậy....

Dung Kiến được mời ra sofa với tư cách là một người bị thương, cậu thành thật ngồi đó lướt điện thoại di động.

Nhưng lướt điện thoại có gì vui đâu? Ngay cả Hector cũng đi tìm một em gái đáng yêu rồi, Dung Kiến buồn chán lên app 'Tìm' để ghép đôi với người lạ, có thể là một người vô vị thờ ơ cũng có thể là một tên ngốc mới đầu bắt chuyện.

Dung Kiến nản lòng thoái chí mà tắt điện thoại.

Cho dù Minh Dã làm việc đều chỉ chú ý hiệu suất, nhưng tám món ăn thật sự rất nhiều, hắn nấu từ 5h chiều đến gần 8h30 tối.

Trên bàn ăn bày những món ăn nóng hổi, dù Trần Nghiên Nghiên chỉ giúp mặt ngoài nhưng vẫn hết sức phấn khích chụp vài tấm ảnh đăng lên vòng bạn bè, còn cố ý ghi rõ là mình với người khác đã tự tay nấu ra.

Dung Kiến nhìn những món đầy đủ trên bàn không nhịn được phải ngửa đầu lên hỏi: "Sao toàn là món tôi thích vậy?"

Minh Dã cởi tạp dề, đẩy đồ ăn về phía Dung Kiến: "Lúc trước đi ăn cơm không phải tiểu thư rất thích những món này sao? Tôi hẳn là không nhớ lầm."

Dung Kiến cũng không hoài nghi. Tính cảnh giác của cậu vốn không cao, trí nhớ cũng không tốt đến như vậy, cho nên cậu căn bản không nhớ được những món ăn trên bàn cậu còn chưa từng gọi trong thế giới này. Lúc ăn, Dung Kiến luôn lo sợ bản thân sẽ ăn quá nhiều, cho nên từ trước đến nay đều chỉ chọn cho mình rau xanh. Mà lúc còn ở trong trường, thức ăn cũng không nhiều như vậy....

Dung Kiến vui vẻ bắt đầu ăn, đồ Minh Dã tuy không thể so sánh với bếp trưởng nhưng những món ăn gia đình này hương vị đã tính là rất tốt.

Minh Dã ăn vài miếng lại lên tiếng: "Đã rất lâu rồi chưa vào bếp, nên không khống chế được độ lửa."

Vậy cũng gọi là không tốt à?

Dung Kiến khiếp sợ, nam chính không hổ là nam chính, thế giới cho hắn mở ra bàn tay vàng cũng quá lớn rồi.

Từ học bóng rổ đến nấu cơm, cho dù là chuyện gì cũng không làm khó được Minh Dã.

Dung Kiến lại nghĩ vu vơ, nếu hắn không làm được việc này thì cũng không đáng kể, cậu thà rằng Minh Dã không có bàn tay vàng, chỉ cần hắn không bị Tiếu Lâm mang đi Minh Dã đã không cần phải vì một bữa ăn mà vào vào đội bóng rổ, cũng không cần phải vì sinh tồn trong viện mồ côi mà phải giúp nhân viên công tác làm cơm. Nếu Minh Dã không nấu cơm thì Dung Kiến cậu cũng có thể làm mà, cho dù không được ngon cho lắm, cơ mà vẫn nuốt trôi được....

Nhưng trên đời làm gì có 'Nếu'.

Dung Kiến càng nghĩ càng đau lòng.

Cơm nước xong xuôi, Trâng Nghiên Nghiên liền chạy đến bên cạnh cửa sổ kéo rèm ra, cô nàng khích động hô lên: "Tuyết rơi xuống rất lớn, còn to hơn vừa nãy nữa, chúng ta lên tầng thượng xem đi!!"

--·--

Tác giả có lời muốn nói:

Bí mật thông báo!

Nếu như nói Minh Dã đã từng mong muốn
điều lớn nhất trong đời có thể định lượng là '1' vậy thì hắn có thể tưởng tượng ra '10' là như thế nào.

Mà mong muốn của Minh Dã đối với Dung Kiến có thể lên đến '100'.

Đại khái là như vậy đi!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip