Chương 55: Một nụ hôn

Edit: Dã Kiến

Dung Kiến giật mình lúng túng thay đổi đề tài: "Vậy cậu cũng thanh toán luôn phần của Trần Nghiên Nghiên sao."

"Tính theo em vợ." Minh Dã không chút nghĩ ngợi tiếp lời.

Dung Kiến bật cười thành tiếng.

Minh Dã cũng bất đắc dĩ cười theo: "Ngay cả đơn của em vợ tôi cũng tính rồi vậy thì khi nào em mới đáp ứng đây?"

Một câu hỏi tưởng chừng như đang đùa nhưng ánh mắt vẫn chưa từng rời khỏi người Dung Kiến.

Dung Kiến sửng sốt một chút, khẽ nắm chặt tay, cậu không có cách nào trả lời vấn đề này.

Ánh đèn của tiệm cà phê vốn rất mờ, khách nhân cũng đều đi về hết, nên chỉ bật một chút đèn mờ nhạt. Dung Kiến ngẩng đầu nhìn Minh Dã, lông mi khẽ phủ xuống một tầng bóng mờ, trong đôi mắt chứa đầy ánh sáng, với làn da trắng nõn làm nổi bật lên đôi môi ửng đỏ. Tóc dài rối tung trên vai bốn phía mang theo một cảm giác yên ắng, cái bóng đen hằn lên vách tường tựa như một bông hoa sinh ra từ bóng tối.

Vừa xinh đẹp lại mềm mại.

Minh Dã nhíu mày, không quá cam lòng khi làm khó dễ Dung Kiến, hắn yên lặng thay đổi chủ đề: "Em chờ chút, tôi đi thay quần áo đã."

Dung Kiến gật gật đầu, cũng khẽ thở phào.

Không biết may mắn hay là bất hạnh, Minh Dã cũng không xoắn xuýt lại cái vấn đề này.

Dung Kiến có chút hi vọng khi mở mắt vào ngày mai thì đã vào tháng 6.

Cậu đứng tại chỗ một lúc suy nghĩ về việc bắt xe về nhà, Minh Dã đã thanh toán nhiều tiền đồ ăn như vậy rồi tiền xe hắn nhất định cũng muốn thanh toán luôn tiền xe. Cậu không muốn để hắn trả tiền nên liền bước ra khỏi tiệm đứng chờ sẵn ở trạm xe.

Cũng không lâu lắm, Minh Dã cũng từ trong tiệm cà phê đi ra, hắn đổi lại quần áo mặc thường ngày, mang theo khăn quàng cổ của Dung Kiến, dáng dấp khác với lúc ở trong tiệm nhưng vẫn rất ưa nhìn.

"Muốn ngồi xe bus sao?"

"Ừm, không cần trở về vội." Dung Kiến nhìn vào biển báo trên đường, có lẽ còn phải chuyển tuyến giữa đường, đúng là hơi phiền phức.

Xe bus phải 30 phút mới có một chuyến, cũng không biết phải đợi bao lâu, Dung Kiến không nghịch điện thoại, mà là tán gẫu với Minh Dã dưới ánh đèn đường.

"Cậu muốn làm ở đây đến khi nào? Cũng sắp đến cuối năm rồi."

Lớp 12 nghỉ đông muộn bây giờ đã là ngày 23 tháng chạp, không được mấy ngày là đến giao thừa, như vậy thì có thể nghỉ ngơi được mấy ngày?

Minh Dã chắn ở trước mặt Dung Kiến, như muốn che gió cho người kia, nhưng họ đang đứng trong trạm xe chung quy vẫn có gió lọt vào, nhưng có còn hơn không: "Trước khoảng thời gian ăn Tết chắc chắn có rất nhiều khách, trong tiệm cũng thiếu người, thù lao cũng cao, làm thêm mấy ngày nữa đã."

Dung Kiến do dự hỏi: "Rất thiếu tiền sao?"

Hỏi xong lại cảm thấy bản thân phí lời, nếu không thiếu tiền sao lại đi làm thêm chứ?

Cho nên phải làm như thế nào để chu cấp cho Minh Dã nhỉ?

Minh Dã lắc đầu, trong giọng nói hàm chứa ý cười: "Không thiếu, chỉ là có một thứ muốn mua."

Dung Kiến sững sờ, trong ấn tượng của cậu, ham muốn vật chất của Minh Dã rất thấp, ngoại trừ những nhu yếu phẩm cần thiết thì cơ hồ là không muốn cái gì, cậu không hiểu có đồ gì đáng giá để hắn phải đi làm công trước Tết.

Cậu vốn định hỏi hắn là đồ gì nhưng xe bus đã chậm rãi ngừng lại.

Sau khi lên xe, Minh Dã bỏ xuống bốn đồng tiền xu, chỗ toa xe không một bóng người, bọn họ vẫn đi đến cuối xe, ngồi vào hai vị trí liền kề.

Trên xe mở máy điều hòa, Minh Dã cởi khăn đặt lên đùi, hỏi: "Không phải em có bài muốn hỏi sao?"

Dung Kiến như lâm vào đại địch, cậu quên hết chuyện muốn hỏi luôn rồi.

Mấy ngày nay cậu đều làm cá mắm một bài tập cũng chưa làm, dù thế nào cũng không có khả năng cầm một đống bài tập chưa làm đi hỏi Minh Dã được. Cho nên chiều nay cậu mới đem những đề khó đánh dấu cũng lưu lại trong điện thoại, hiện tại liền đưa người kia xem.

Những đề này thoạt nhìn rất phức tạp, nhưng Minh Dã vừa nhìn đã suy diễn ra được cách giải trong đầu, hắn lấy giấy bút từ chỗ Dung Kiến vừa viết vừa giảng lại cho cậu.

Cơ mà trong xe có hơi tối cũng luôn lay động, Dung Kiến nghe được một lúc liền mơ mơ màng màng ngủ quên mất.

Minh Dã để giấy bút xuống, rồi nghiêng đầu nhìn Dung Kiến. Cậu hình như ngủ rất say, đường xóc nảy cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, chỉ có lông mi theo xe chập trùng mà run rẩy, thân thể cậu lung lay đầu cũng sắp tựa vào bả vai của hắn.

Minh Dã cười khẽ, lấy bàn tay chậm rãi đẩy đầu nhỏ của đối phương dường như không muốn để người kia tựa vào, nhưng hắn lại cúi người khẽ ngồi sát lại.

Trong ánh đèn mờ mịt, làn da của Dung Kiến trắng gần như phát sáng dụ dỗ người khác hôn lên.

Cũng như câu dẫn Minh Dã.

Hắn hơi cúi đầu hôn nhẹ một cái lên trán của Dung Kiến.

Minh Dã cúi đầu xuống thấp hơn, môi khẽ dừng lại trên môi mím lại của người nào đó, lần đầu tiên hôn môi một người, hắn khẽ áp môi mình lên, rất nhẹ cũng rất khắc chế nhưng thời gian ma xát giữa hai đôi môi lại dài đằng đẵng, lúc này hắn dường như suy nghĩ rất nhiều nhưng tựa hồ cũng trống không, Minh Dã cũng có lúc làm quá đến mức này, có lẽ vì vì đụng phải kết quả của dục vọng thiêu đốt.

Lúc xe dừng lại ở trạm kế tiếp Minh Dã mới buông tha đôi môi của Dung Kiến, bình tĩnh ngẩng đầu lên, hắn đỡ lấy cậu để người dựa vào bả vai của mình.

Dung Kiến không biết gì cả.

Từ trước tới giờ Minh Dã có rất nhiều cơ hội để thân mật với Dung Kiến nhưng hắn lại chưa từng vượt qua ranh giới đó bao giờ.

Nhưng lần này không giống. Vì hắn biết Dung Kiến đang giả bộ, cũng biết cậu sẽ không từ chối.

Là em ấy cam tâm tình nguyện.

Minh Dã rất muốn cười nhưng vẫn cố nhịn lại. Phải nói là diễn kỹ của Dung Kiến thật sự rất tệ, nói dối cũng sơ hở đủ chỗ ngay cả việc tìm đề đến lừa hắn thôi mà cũng không xong. Đề ban đầu được gửi đến rõ ràng rất dài, sơ đồ cũng phức tạp nhưng chỉ cần một công thức là giải ra hết nên không phải là vấn đề. Thế nhưng Dung Kiến vẫn nhất quyết tìm đúng cái đề này làm lí do.

Giống như ban nãy, rõ ràng trong mấy phút vừa bị Minh Dã hôn lên kia nhiệt độ của Dung Kiến bỗng đột ngột tăng cả người trở nên nóng hổi, cậu có thể giả bộ như chưa có gì xảy ra nhưng lông mi lại run rẩy kịch liệt, yên lặng để Minh Dã muốn làm gì thì làm.

Minh Dã có thể tìm được đầy đủ lí do chứng minh Dung Kiến cũng thích hắn nhưng một nụ hôn cam tâm tình nguyện hắn cũng không ngăn nổi.

Những tưởng hôn thôi là có thể thoả mãn, trái lại lửa càng cháy càng to.

Minh Dã có thể chờ, cũng có thể nhịn, đợi đến khi gia tăng thêm lợi thế của mình rồi ra tay cũng không muộn.

Hắn không giống với Dung Kiến, làm cái gì cũng muốn cho cậu nhìn thấy, khiến cậu biết được rõ ràng, để Dung Kiến càng lún sâu hơn.

Mấy ngày trước Hàn Vân vẫn luôn ra ra vào vào, bề ngoài thì như bận chút nữa ăn Tết nhưng Minh Dã vẫn thấy nghi ngờ vì Hàn Vân luôn nhìn hắn một cách khó hiểu.

Minh Dã cũng trực tiếp hỏi bà làm sao. Nguyên nhân rất đơn giản, nếu Hàn Vân không muốn nói thì cũng không biểu hiện rõ ràng như vậy.

Hàn Vân cuối cùng vẫn thở dài nói chuyện của Tiếu Lâm ra:

"Có lẽ tiểu thư không muốn tôi nói ra đâu. Tôi cũng không có ý gì khác chỉ là nghĩ đi nghĩ lại vẫn phải nói cho cậu biết, đây cũng là tấm lòng của tiểu thư. Nếu về sau không thể cùng nhau lâu dài, thì khi nghĩ đến những thứ này cũng có thể giữ lại cho nhau sự tôn trọng cuối cùng."

Người như Tần Châu Hàn Vân thật sự không muốn gặp phải kẻ thứ hai.

Minh Dã cũng không hỏi nhiều, chỉ bảo: "Con hiểu rồi."

Minh Dã nghĩ, Dung Kiến rốt cuộc đang sợ cái gì, sợ đến mức giả bộ không thích hắn.

Chuyện này hắn cũng đoán không ra.

Tuy nhiên cũng không sao, không đoán được thì không đoán, hắn liền coi như không biết cái gì về Dung Kiến, có lẽ cậu là một cô hồn dã quỷ ở một nơi nào đó đến nhập xác, cũng có thể là một yêu thành tinh.

Cơ mà mấy cái này đều không quan trọng.

Cho dù là quỷ thần thì cũng ngăn được chuyện hắn muốn lấy người.

Minh Dã là một người rất biết cách nhẫn nại, cũng không có gì có thể thay đổi được chủ ý của hắn, nhưng bây giờ hắn có chút không thể áp dục vọng đang bùng lên rồi.

Nhìn Dung Kiến đang dựa vào vai mình vờ ngủ say, nghĩ bụng, thôi, vẫn muốn hẹn hò với em ấy sớm một chút.

Nhưng trước chuyện này, hắn nhất định phải giải quyết một tên phiền phức đã.

--Ừ, Lục Thành.

---♪~('ε` )

Tác giả có lời muốn nói: Hôn rồi!

.

Lâu vậy cuối cùng cũng hôn rồi, anh Minh à anh cứ khắc chế, nhịn quá là bất lực đấy! '꓃ '
_

Cách diễn giải của mình k tốt đọc mà ứ có cảm giác 。:゚(;'∩';)゚:。

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip