Chương 71: Hồi phục


Tác giả có lời muốn nói:

Mọi người không cần động não lung tung, trong đây không có thế thân gì hết như vậy thì quá xem nhẹ Minh Dã rồi, dù chỉ có nửa năm yêu đương nhưng lại khiến cho hắn nhớ hết kiếp người. Tuy rằng không thể spoil nhưng đây từ đầu tới cuối đều là câu chuyện tình yêu ngọt ngào của Minh Dã trọng sinh và Dung Kiến xuyên sách! =^=

__________
Edit: Dã Kiến

Tuy nằm trên giường hai năm nhưng Dung Kiến được chăm sóc rất tốt, tứ chi không héo rũ thân thể cũng sạch sẽ không bị hoại tử, mỗi ngày đều được cung cấp đầy đủ ngoại trừ hơi gầy sắc mặt không tốt ra thì cũng không khác với người thường, giống như là tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài đằng đẵng vậy.

Ngày thứ ba sau khi Dung Kiến tỉnh lại, cậu lấy được báo cáo về tình trạng cơ thể, trên giấy ghi cơ thể Lâm Diêm đang từ từ khôi phục, không có vấn đề gì quá lớn, có thể bắt đầu phục hồi chức năng.

Buổi sáng lấy được báo cáo kiểm tra, buổi chiều Dung Kiến liền muốn bắt đầu.

Bác sĩ Trần không khuyên nổi cậu đành dẫn người cùng điều dưỡng đến trung tâm phục hồi chức năng.

Trung tâm phục hồi trong bệnh viện mới được xây không lâu, thiết bị trong đây đều là đồ tiên tiến được sử dụng chưa được bao lâu, không gian trong này cũng rất lớn nhưng lại không có mấy người, họ cũng đang được chỉ đạo của bác sĩ để tiến hành hồi phục cơ thể.

Bác sĩ Trần đã sớm định ra một mục lục nói cho Dung Kiến nghe, quan trọng nhất là điều cuối cùng: "Lâm Diên, tôi biết cậu sớm muốn đi lại được, nhưng trong chuyện phục hồi làm gì dễ dàng chứ, cậu tự lượng sức mà tập nghe theo chỉ dặn của bác sĩ, nếu cậu cứ khăng khăng luyện tập theo ý mình trái lại gây bất lợi cho cơ thể."

Dung Kiến dùng tai nghe lời dặn dò của bác sĩ đôi mắt lại lia qua bốn phía, trong phòng hồi phục có kiến trúc rất tân tiến, liếc một cái là rõ mồn một, mà ở phía sau cùng lại có một căn căn phòng nhỏ có 2 đếm 3 mét vuông, cửa sắt bên ngoài khoá chặt, ở giữa có một khe hở để không khí lọt vào, căn phòng đặt ở đây trông đột ngột cực kỳ, như một thứ vốn không nên tồn tại.

Dung Kiến tò mò hỏi: "Đó là cái gì vậy?"

Bác sĩ Trần theo ánh mắt của Dung Kiến nhìn sang, sửng sốt đẩy mắt kính: "À, cái đó hả? Không có gì đâu, đó là phòng chứ đồ vệ sinh các thứ đấy."

Dung Kiến như hiểu rõ, cậu gật gật đầu.

Hồi phục chức năng là một chuyện vô cùng gian nan và thống khổ, người nằm trên giường lâu như vậy, dựa theo năm mà tính cho có người chăm sóc cực tốt cũng chỉ có thể làm chậm lại trình độ thoái hoá cơ năng  của cơ thể thôi.

Nếu muốn đứng lên lần nữa thì nhất định phải có nghị lực kinh người.

Dung Kiến thấy bản thân không nói gì khác, nhưng vẫn có thể chịu khổ được. Trước khi xuyên vào trong sách thời mà cậu vẫn còn học cấp ba kia, các bạn học đều ở trong nhà với máy điều hòa, tay cầm kem còn cậu thì trong cái nắng chang chang của mùa hè ở ngoài trời dỡ hàng hóa, mỗi ngày kết thúc vai cũng sụp xuống vì mệt mỏi, buổi tối về thì bôi thuốc mỡ, sáng sớm hôm sau lại tiếp tục chuyển hàng, chỉ một mùa hè thôi mà tay cậu cũng bị mài ra kén, Dung Kiến vẫn chịu được.

Nhưng một năm xuyên vào đây, Dung Kiến được nuôi rất tốt, mỗi người xung quanh đều chiều theo cậu, Dung Kiến có cảm giác mình trở nên mềm yếu, phục hồi chức năng còn cực hơn Dung Kiến nghĩ lại khiến cậu phá lệ nghĩ đến Minh Dã.

  Cậu lúc nào mới có thể gặp được Minh Dã đây?

Chân của Dung Kiến không có chút lực nào, cậu lại một lần nữa không ổn định được thân thể ngã xuống, lần này ngã mạnh hơn nên chú Chu không thể đỡ kịp, sau lưng cậu đập mạnh xuống sàn phát ra một tiếng động lớn.

Dung Kiến đau đến choáng váng, tai vang lên ong ong, mơ hồ nghe được có một tiếng vang thật lớn khác.

Chú Chu dìu cậu lên xe lăn, Dung Kiến một lúc sau mới phản ứng lại: "Mới nãy xảy ra chuyện gì vậy?"

Bác sĩ Trần ngồi xổm trước mặt Dung Kiến, kiểm tra cơ thể không bị mới làm sao mới thả lỏng lúc nghe cậu hỏi vậy thì ngẩn ra: "Có người cũng bị ngã đó."

Dung Kiến nghiêng đầu đi,  nhìn thấy trừ cậu ra thì tất cả mọi người vẫn đang tập trên thiết bị có lẽ người kia ngã cũng không mạnh mấy.

Cậu nghĩ như thế, ánh mắt lại không tự chủ được mà lướt qua căn phòng nhỏ chứa đồ kia.

Buổi phục hồi hôm nay bắt đầu muộn , bác sĩ vốn định để Dung Kiến hoạt động tay chân một chút nhưng không ngờ ngày đầu tiên Dung Kiến đã phải dựa theo kế hoạch, lúc kết thúc đã gần sáu giờ.

Bây giờ là cuối tháng tám, hoàng hôn đến mang theo tầng mây vàng nhạt, tà dương lặng lẽ buông xuống phía chân trời.

Ánh nắng sót lại xuyên qua bóng cây tầng tầng chiếu lên người Dung Kiến. Cậu ngước nhìn bên ngoài cửa sổ, bỗng nhiên ý thức được, lúc cậu xuyên vào 《 Ác Chủng 》 cũng vào cuối tháng tám như này.

Tính từ khi đó cũng đã mười một năm tròn rồi.

Mười một năm dài như vậy, nhưng cậu và Minh Dã ở với nhau lại chưa được một năm, rõ ràng là ngắn ngủi đến vậy.

Họ còn chưa trải qua một mùa hạ cùng nhau lần nào.

Trong quảng thời gian đó, mỗi ngày Dung Kiến ngoại trừ luyện tập thì đa số thời gian cậu đều đang dò xét thân phận của Lâm Diên có liên quan gì với Minh Dã trong những năm qua.

Tìm hiểu các loại hồ sơ, thân thế của Lâm Diên còn rất khúc chiết ấy chứ.

Cha mẹ của Lâm Diên là nhân viên kỹ thuật cao cấp, họ đến Hoa Kỳ làm việc và cũng định cư ở đó luôn, Lâm Diên cũng trưởng thành tại nước Mỹ.

Vào thời cấp ba, vì sự cố trong phòng thực nghiệm nên cha mẹ Lâm Diên cùng nhau qua đời, chỉ để một mình Lâm Diên ở lại.

Bởi vì Lâm Diên là người Châu Á, tướng mạo cũng xuất sắc nên luôn là đối tượng bị bắt nạt ở trường, không lâu sau thì bị trầm cảm nặng. Sau khi tốt nghiệp đại học, Lâm Diên không thể miễn cưỡng ở lại Mỹ tiếp tục sinh sống nữa nên quay về nước, cũng xin được vào Gia Vinh làm việc, khi nhận việc vào ngày thứ hai thì bị tai nạn xe rồi biến thành người thực vật, nằm một lần chính là hai năm.

Sau khi chắp vá cuộc đời của Lâm Diên xong Dung Kiến chỉ có thể cảm thán, người này đúng nhọ ghê.

Nhưng đồng thời Dung Kiến cũng mơ hồ  thấy có chút kỳ quái, cậu không tìm được vấn đề gì trên lý lịch của Lâm Diên, nên cũng không cách nào nghiệm chứng xem có đúng hay không. Lâm Diên không bạn không người thân, người biết cũng đều ở nước ngoài hết, thêm vào việc bản thân có bệnh trầm cảm nên hoàn toàn không có bạn thâm giao, phương thức liên hệ trên mạng cũng chẳng có lấy một người, thậm chí mỗi quan hệ xã hội của Lâm Diên cũng không cách nào xác minh.
Dung Kiến không thể xách thân thể hỏng bét này bay sang Mỹ để tìm người quen biết Lâm Diên được.

Dung Kiến cũng thử tìm xem trên cơ thể có ký hiệu gì hay không, nhưng thân thể trước kia của Dung Kiến vốn không có chút tỳ vết nào, duy chỉ có một vết sẹo lưu lại vì giúp Trần Nghiên Nghiên hôm đó, cơ thể bây giờ của cậu đầy vết sẹo lưu lại sau tai nạn. Tai nạn kia chắc chắn khốc liệt vô cùng, Dung Kiến đếm vết tích trên người qua gương, có tới mười ba nơi, thậm chí trên cổ tay phải cũng để lại một vòng.

Dung Kiến ủ rũ mà nghĩ:  Có lẽ Lâm Diên lớn lên giống với 'Dung Kiến', cũng giống như 'Dung Kiến' có cùng tên với cậu vậy.

Ngoài ra, Dung Kiến còn tìm tư liệu của Minh Dã trên internet, nhưng người kia lại quá khép kín không thích xuất hiện trước tầm mắt của công chúng, còn chưa từng tiếp nhận cuộc phỏng vấn nào, tin tức trên mạng của hắn rất ít cũng chẳng nhìn ra là tại sao.

Thu hoạch lớn nhất là một tấm ảnh được chụp trộm được, đó là khi Minh Dã hai mươi lăm tuổi, cái tuổi mà Dung Kiến chưa từng thấy qua.

Tin tức của Minh Dã không tra được, Dung Kiến liền tra xét tin tức của người khác, Hứa gia quả nhiên đã phá sản.

Tất cả đều giống như trong truyện đã viết.

Nhưng bây giờ đã là thời điểm sau khi kết thúc của 《 Ác Chủng 》.

Dung Kiến càng tra càng cảm thấy khủng hoảng.

Có một lần Lý Phùng theo thường lệ đến thăm Dung Kiến, cậu làm bộ nhiều chuyện hỏi anh ta: " Nghe giám đốc Trình nói,  tôi có gương mặt rất giống Dung Kiến?"

Lý Phùng vừa mới hờ hững trò chuyện nghe vậy bỗng nhíu mày, nghiêm túc bảo cậu: "Đừng có nhắc về tên của người đó, nếu để trình tổng nghe được chắc chắn sẽ phát rồ."

Dung Kiến nắm chặt bàn tay không có sức của mình, cậu làm bộ kỳ quái hỏi lại: "Tại sao ạ?"

Lý Phùng thấp giọng nói: "Thôi, cậu cũng cần phải biết về một số sự tình về gương mặt giống với người kia, nghe nói trước đây giám đốc Trình luôn nói về vị tiểu thư Dung Kiến kia bởi vì cô ấy đối xử tốt với ông chủ, nhưng đáng tiếc mệnh lại không tốt sau khi thi đại học thì chết vì tai nạn xe. Nhưng bây giờ tôi nghe nói vị kia đối tốt với ông chủ đều là giả, giám đốc Trình còn đi đào mộ người ta kia kìa, hộp tro cốt cũng được đưa đến một nghĩa trang công cộng khác, ai mà dám nhắc đến cái tên này một chữ thôi là tức giận. Đặc biệt là cậu đó, càng phải cấm kỵ hơn thế nữa, đừng nên xuất hiện trước mặt giám đốc Trình là tốt nhất."

Dung Kiến sợ nhất là ác mộng kia trở thành sự thật.

Phản ứng của Dung Kiến bắt đầu chậm chạp, cậu vô hồn gật gật đầu.

Lý Phùng nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của cậu cũng có chút không đành lòng dù sao Lâm Diên cũng là người anh tuyển dụng vào, so với người khác cũng nhiều tình nghĩa hơn:

"Đừng sợ, ông chủ của chúng ta là một người công tư phân minh, chắc chắn không có thành kiến đối với cậu đâu."

Lần này Dung Kiến liền một chút phản ứng cũng không có.

Lúc Lý Phùng rời khỏi phòng bệnh, Dung Kiến cũng không chú ý đến.

Cậu liên tục suy nghĩ về những việc sau khi tỉnh dậy, từ những gì bất thường này để nói ra là đây rằng《 Ác Chủng 》đã kết thúc?

Đương như đúng là như vậy. Tình tiết phát triển y sì như trong cốt truyện, Minh Dã chưa từng thích Dung Kiến,  sau khi biết được chân tướng, Trình Giản tức giận đào mộ phần của Dung Kiến lên. Tuy rằng trong truyện không nhắc đến Lâm Diên, hơn nữa một thư ký bị tai nạ cũng không đáng để viết vào cho chật chỗ.

Trong khoảng thời gian dài đằng đẵng này, không có câu chuyện yêu đương của Dung Kiến và Minh Dã....

Bởi vì đây là một thế giới khác.

Dung Kiến suy nghĩ cả một buổi chiều, những thứ này cũng chỉ là cậu nghe người khác nói, cậu muốn chính tai nghe được lời của Minh Dã.
    
                               (◍•ᴗ•◍)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip