Chương 37

Nhìn vào một cục lông xù nhỏ ở khe đá đằng xa, Tiết Hựu Bạch thật sự bất đắc dĩ.

Mèo manul con khoảng năm tháng tuổi mới có thể rời mẹ sống độc lập, còn Đỗi Đỗi bây giờ mới chỉ hơn một tháng. Tiết Hựu Bạch bẻ ngón chân nhỏ hình cánh hoa mai của mình, tính tới tính lui, cuối cùng chỉ có thể thở dài.

Từ giờ đến lúc Đỗi Đỗi rời mẹ sống độc lập còn bốn tháng, tức là 120 ngày, một phần ba năm... cậu còn phải chờ đợi rất lâu.

Tiết Hựu Bạch miên man suy nghĩ một hồi, bất giác ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, cậu bị nóng đến tỉnh giấc.

Sự chênh lệch nhiệt độ ngày đêm ở vùng thảo nguyên vĩ độ cao rất lớn, ban đêm lạnh buốt, ban ngày nhiệt độ có thể nướng chín trứng gà, thậm chí trước khi mùa mưa đến, nhiệt độ cao nhất ban ngày có thể đạt tới 70 độ C.

Tiết Hựu Bạch trốn trong bóng râm của khe đá, miễn cưỡng cảm nhận được một chút mát lạnh. Lớp lông dày cộp của mèo manul là vũ khí sắc bén để chống chọi với cái lạnh của mùa đông và sự chênh lệch nhiệt độ ngày đêm, nhưng cũng là trở ngại để giải nhiệt vào mùa hè.

Cậu vừa tìm cách để bản thân cảm thấy mát mẻ một chút, vừa nhìn chằm chằm về phía Đỗi Đỗi. Vì thời tiết quá nóng, tám con non bên kia đều trốn vào sâu nhất trong khe đá, màu lông hòa làm một thể với đá, ẩn nấp kín mít, không nhìn thấy gì.

Cậu cũng không biết Đỗi Đỗi đã trốn ở đâu.

Cậu đang suy nghĩ thì bỗng nhiên nhìn thấy ở đống đá bên kia có một đường thẳng màu sắc gần giống với đá, đang từ từ nhô lên từ sau tảng đá.

Vừa thấy hai cái tai nhỏ thẳng tắp đó, Tiết Hựu Bạch đã nhận ra, đây chính là Đỗi Đỗi.

Mèo manul rất nhát gan. Mèo con hơn một tháng tuổi sẽ chui ra khỏi hang để thăm dò xung quanh, nhưng chúng sẽ không đi quá xa khỏi hang. Phải đến hai tháng tuổi chúng mới bắt đầu đánh bạo đi ra ngoài, mở rộng phạm vi khám phá. Nhưng cũng chỉ giới hạn ở gần đống đá mà chúng sống.

Đỗi Đỗi hiển nhiên là lá gan rất lớn, nó cũng là con lớn nhất trong ổ. Đỗi Đỗi trốn sau tảng đá, lộ ra hai đôi mắt tròn xoe, thẳng tắp nhìn về phía Tiết Hựu Bạch, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó. Tiết Hựu Bạch âm thầm quan sát hồi lâu, phát hiện Đỗi Đỗi hình như đang tìm vị trí ẩn nấp của cậu.

Tiết Hựu Bạch cảm thấy buồn cười, cũng sợ Đỗi Đỗi tìm vất vả, vì thế, hắn cố ý từ từ nhô đầu lên, để trán và tai cao hơn tảng đá, đảm bảo Đỗi Đỗi có thể nhìn thấy cậu.

Đỗi Đỗi nhìn thấy cậu, đôi mắt tròn xoe màu vàng kim lập tức mở to hơn.

Lúc nhìn thấy Tiết Hựu Bạch, ban đầu nó tỏ ra vui mừng, sau đó lại bỗng nhiên trở nên căng thẳng, vội vàng chui vào khe đá. Chui vào xong, đợi vài giây, nó lại lần nữa thò đầu ra, phát hiện Tiết Hựu Bạch vẫn thẳng tắp nhìn chằm chằm nó.

Đỗi Đỗi càng ngày càng nóng nảy, cái biểu cảm ánh mắt đó, dường như muốn nói Tiết Hựu Bạch là một tên ngốc.

Tiết Hựu Bạch: "?"

Cậu thấy Đỗi Đỗi lại lặp lại hành động vừa rồi, đầu tiên là chui vào khe đá, sau đó lại thò đầu ra nhìn cậu, đôi mắt tròn đẹp đẽ mang theo sự vội vã.

Đỗi Đỗi đang làm gì vậy?

Tiết Hựu Bạch nghi hoặc nhìn chằm chằm nó.

Đỗi Đỗi phát hiện, Tiết Hựu Bạch ở khe đá đằng xa vẫn ngây ngốc bất động, nó tức giận đến "meo ngao" một tiếng, ánh mắt nhìn Tiết Hựu Bạch, mang theo ý giận vì sắt không thành thép.

Tiết Hựu Bạch: "?"

Đỗi Đỗi rốt cuộc muốn làm gì đây?

Tiết Hựu Bạch vẫn không hiểu ý của Đỗi Đỗi, còn Đỗi Đỗi đối diện lại vừa tức vừa vội. Nhưng con vật nhỏ vẫn không từ bỏ, lại làm mẫu cho Tiết Hựu Bạch thêm mấy lần nữa.

Nhìn đi nhìn lại mấy lần con cục bông nhỏ chui vào khe đá, Tiết Hựu Bạch dường như bỗng nhiên get được ý của Đỗi Đỗi.

Đỗi Đỗi dường như muốn thông qua động tác làm mẫu của mình, để nói cho Tiết Hựu Bạch biết, thời tiết bên ngoài rất nóng, muốn trốn vào trong khe đá để tránh nắng, nếu không sẽ bị phơi nắng đến chết.

Tiết Hựu Bạch còn hậu tri hậu giác nhận ra, động tác làm mẫu của Đỗi Đỗi là động tác mà mẹ mèo manul dùng để chỉ dẫn cho con non.

Cậu chợt hiểu ra Đỗi Đỗi đang coi cậu như một con non không có mẹ cái gì cũng không biết!

Tiết Hựu Bạch: "..."

Cậu, một con mèo trưởng thành to lớn, nặng ít nhất tám cân, lãnh địa mấy chục dặm, mà Đỗi Đỗi, một con non nhỏ xíu, thế mà còn lo lắng cậu không biết trốn nắng sao?

Hồi tưởng lại chạng vạng hôm qua, hành vi Đỗi Đỗi loạng choạng chạy tới ngậm nửa con mồi cho cậu cũng rất giống mẹ mèo manul đang cho mèo con ăn. Vừa cho cậu ăn, lại còn dạy cậu trốn nắng, Đỗi Đỗi đang coi cậu là một con non cần được chăm sóc sao?

Tiết Hựu Bạch nhìn Đỗi Đỗi, thấy nó vẫn còn lo lắng cậu không chịu trốn nắng. Cậu sợ Đỗi Đỗi lo lắng, chỉ có thể làm theo ý nó, trước tiên rụt đầu về, bò trở lại khe đá.

Thấy cậu rốt cuộc không ngu ngốc nữa mà học được cách trốn nắng, tiếng "meo ngao" nôn nóng của Đỗi Đỗi cũng ngừng, dường như lại chui trở lại sâu trong khe đá.

Tiết Hựu Bạch đợi một hồi, cảm giác Đỗi Đỗi có lẽ đã đi rồi, cậu lại lần nữa thử thăm dò thò đầu ra khỏi tảng đá muốn xem tình hình bên kia.

Thế nhưng cậu vừa mới thò nửa cái đầu nhỏ ra, liền đối diện với Đỗi Đỗi đang âm thầm quan sát từ sau tảng đá bên kia.

Tiết Hựu Bạch: "!"

Sao nó vẫn chưa đi? Sao nó vẫn còn ở đó?

Giờ phút này Tiết Hựu Bạch, cực kỳ giống một kẻ lén lút hút thuốc bị vợ bắt quả tang, sợ đến mức lập tức rụt đầu về, hoảng đến luống cuống.

Cậu nghe thấy tiếng "meo ngao" nũng nịu của Đỗi Đỗi từ bên kia vọng lại, dường như tức muốn hộc máu, đang tức giận vì sao cậu lại ngốc đến thế, mãi mà không học được.

Đỗi Đỗi bây giờ vẫn là một con mèo manul con, tiếng kêu vẫn còn nũng nịu, không khác gì mèo con trong nhà.

Hơn nữa Đỗi Đỗi bây giờ nhỏ xíu một cục, còn chưa trưởng thành để có cái mặt Ngao Bái*, nhìn thế nào cũng đáng yêu, Tiết Hựu Bạch đang trốn sau tảng đá, lòng ngứa ngáy, đặc biệt muốn xoa nựng một phen.

*

Đợi đến chạng vạng, mặt trời bắt đầu lặn, nhiệt độ không khí trên thảo nguyên cũng cuối cùng đã thấp xuống. Tiết Hựu Bạch từ khe đá của mình chui ra, nhìn về phía Đỗi Đỗi và những cục bông nhỏ kia.

Quả nhiên, những cục bông nhỏ cũng bắt đầu ra ngoài hoạt động.

Phạm vi hoạt động của chúng rất nhỏ, hầu như chỉ quanh quẩn bên những đống đá. Chúng sẽ bất động nằm trên đá, màu lông gần giống với đá, khiến chúng hòa làm một thể với đá rất tốt. Không nhìn kỹ, sẽ không phát hiện trên tảng đá có tám cục bông nhỏ.

Hai mẹ mèo manul đi ra ngoài săn mồi. Chúng cảm nhận được hơi thở của Tiết Hựu Bạch, một con mèo manul đực xa lạ, cảm thấy bất an phát ra tiếng kêu cảnh cáo.

Tiết Hựu Bạch: "..."

Không không không, tui sẽ không gây uy hiếp cho các ngươi, tui chỉ muốn ở gần người trong lòng của tui thôi.

Tiết Hựu Bạch dùng giọng trầm trầm, "meo ngao meo ngao" giải thích, cũng không biết hai mẹ mèo manul đối diện có thể nghe hiểu không.

Bụng cậu kêu ục ục, Tiết Hựu Bạch quay người đi về lãnh địa của mình, nhảy nhót lung tung, phục kích, bắt được từng con mồi. Cậu đang dùng răng xé một miếng thịt con mồi, bỗng nhiên cảm thấy hơi thở của mẹ mèo manul và con non đang di chuyển.

Tiết Hựu Bạch: "!!!"

Cậu ngay lập tức báo động, không rảnh ăn nốt nửa con chuột cát móng dài còn lại, vội vàng đuổi theo hướng hơi thở của Đỗi Đỗi. Cậu chạy rất nhanh, rất nhanh đã đến khu vực đống đá mà những cục bông nhỏ của Đỗi Đỗi sống.

Trống rỗng, không có gì cả.

Mẹ mèo manul đã dẫn con chuyển nhà! Thảo nào lúc nãy Tiết Hựu Bạch lại cảm thấy hơi thở của Đỗi Đỗi đang di chuyển.

Đống đá này vốn dĩ có hai ổ mèo manul, hai mẹ mèo manul. Bây giờ, Tiết Hựu Bạch phán đoán qua hơi thở, hai mẹ mèo manul này đã tách ra, dẫn con di chuyển theo hai hướng khác nhau. Mèo manul mẹ trong thời kỳ nuôi con đặc biệt là khi mèo con chỉ mới một hai tháng tuổi, chỉ có hai trường hợp sẽ khiến mèo manul mẹ từ bỏ nơi ở hiện tại để di chuyển.

Một là tài nguyên thức ăn trong lãnh địa trở nên khan hiếm. Hai là cảm nhận được có sự uy hiếp trong phạm vi lãnh địa.

Lãnh địa mà Tiết Hựu Bạch chiếm hữu, cùng với lãnh địa của các hàng xóm xung quanh, vô cùng bằng phẳng và màu mỡ, các loại chuột và thỏ có mặt khắp nơi, thức ăn hoàn toàn không khan hiếm.

Vậy thì, nguyên nhân hai mẹ mèo manul chuyển đi, chính là vì cảm nhận được sự uy hiếp. Hơn nữa, sự uy hiếp này, chính là Tiết Hựu Bạch, một con mèo manul đực trưởng thành xa lạ.

Tiết Hựu Bạch trầm mặc.

Tuổi tác của cậu với Đỗi Đỗi đủ để cậu trở thành chú của Đỗi Đỗi. Mèo manul cái đang nuôi con, sẽ đề phòng những ông chú có khả năng gây uy hiếp cho con non của mình.

Tiết Hựu Bạch đứng đơ tại chỗ vài giây, cuối cùng vẫn quyết định đi đuổi theo cả gia đình Đỗi Đỗi.

Môi trường thảo nguyên khắc nghiệt, kẻ thù tự nhiên rình rập, nguy hiểm trùng trùng. Đỗi Đỗi còn chỉ là một con non hơn một tháng tuổi, rất nhiều mèo manul non đều vì nhiều nguyên nhân mà không thể sống đến trưởng thành.

Bốn cái chân ngắn nhỏ của Tiết Hựu Bạch đã ra quyết định trước cả cậu, nhanh chóng chạy vội.

Tốc độ chạy của mèo manul, là chậm nhất trong họ nhà mèo. Để ngụy trang tốt hơn trên thảo nguyên và sa mạc, mèo manul trong quá trình tiến hóa, đã từ bỏ chân dài, biến thành những cái chân ngắn cũn. Tiết Hựu Bạch chạy một quãng đường rất dài, mới đuổi kịp mẹ mèo manul đang dẫn con di chuyển.

Đỗi Đỗi đi ngay sau mẹ, đi vài bước lại dừng lại, bụng dán trên mặt đất, phục kích mà đi, hành vi vô cùng cẩn thận. Theo sau nó là anh chị em của nó, tổng cộng có bốn con. Bốn cục bông nhỏ kia trông nhỏ hơn Đỗi Đỗi một chút, cũng học theo động tác của Đỗi Đỗi đi theo kiểu "kém sang".

Mẹ mèo manul đi tít đằng trước, nó đi bình thường, đang tìm kiếm hang động mới. Móng mèo manul con không thể tự đào hang được, thông thường chúng sẽ chọn khe đá hoặc hang bị bỏ hoang. Trong một số trường hợp, chúng cũng sẽ chiếm hang của những con vật khác.

Mẹ mèo manul dẫn đường phía trước nghiêm túc tìm nơi ở, phía sau năm con vật nhỏ bướng bỉnh đã bắt đầu chơi đùa lung tung.

Tiết Hựu Bạch đến gần, rất nhanh đã bị mẹ mèo manul phát hiện, nó lập tức đề phòng, "meo ngao" một tiếng, gọi mấy con non về bên mình.

Nó cảnh giác nhìn chằm chằm về phía Tiết Hựu Bạch, phát ra tiếng gầm gừ đe dọa, dường như muốn đuổi con mèo manul đực trưởng thành xa lạ này đi.

Nhưng Tiết Hựu Bạch chính là đến vì Đỗi Đỗi.

Cậu nhìn thấy Đỗi Đỗi một cục nhỏ nằm trên mặt đất, trái tim đang lo lắng cũng thả lỏng. Cậu sợ sẽ kích thích mẹ mèo manul, vì thế không tiếp tục tiến lên, chỉ lẳng lặng bám theo phía sau cả gia đình này.

Mẹ mèo manul lại dẫn mèo con đi thêm một đoạn, gầm gừ Tiết Hựu Bạch vài lần, nhưng không có hiệu quả, nó liền càng căng thẳng, toàn thân lông đều xù lên.

Đỗi Đỗi cũng phát hiện hành tung của Tiết Hựu Bạch, nó nằm trên mặt đất, nhấc đầu nhỏ lên sau cọng cỏ âm thầm quan sát, rất nhanh đã tìm thấy hành tung của Tiết Hựu Bạch.

Nó dường như không hiểu vì sao mẹ nó lại căng thẳng như vậy. Nó đánh bạo phục kích đi về phía Tiết Hựu Bạch vài bước, liền bị mẹ mèo manul trực tiếp ngậm lấy gáy, mạnh mẽ tha về.

Đỗi Đỗi: "Meo ngao ~~"

Nó lại ngoan ngoãn nằm trên mặt đất giả làm tảng đá, đầu nhỏ ép thật thấp, giấu trong những cọng cỏ khô vừa nhú lên. Nó nhìn Tiết Hựu Bạch, lại nhìn mẹ nó, rồi lại nhìn Tiết Hựu Bạch, rồi lại nhìn mẹ nó.

Cảm nhận được sự địch ý mạnh mẽ của mẹ mèo manul đối với mình, Tiết Hựu Bạch không dám tiếp tục tiến lên, cậu sợ sẽ kích thích mẹ mèo manul làm ra hành vi quá khích.

Mẹ mèo manul cuối cùng dẫn năm con non của mình tìm được một đống đá ở xa nhất so với Tiết Hựu Bạch để ẩn nấp. Tiết Hựu Bạch chỉ có thể đứng từ xa nhìn.

Cậu cảm thấy hành vi của cậu lúc này đặc biệt giống một kẻ biến thái. Cũng không biết con vật nhỏ Đỗi Đỗi kia, có hiểu được lòng cậu không.

Để mẹ mèo manul không cảm thấy sợ hãi, Tiết Hựu Bạch cố nhịn vài ngày, không dám đến gần gia đình Đỗi Đỗi nữa.

Mãi đến nửa tháng sau, Tiết Hựu Bạch thật sự nhớ Đỗi Đỗi quá, vì thế thừa lúc mẹ mèo manul đi săn, lén lút đến gần ngôi nhà mới của Đỗi Đỗi.

Ngôi nhà mới của Đỗi Đỗi lần này ở một đống đá nửa sa mạc, nhìn từ xa gần như rất khó để nhìn thấy những cục bông nhỏ kia. Chỉ khi có chỗ nào đó bỗng nhiên động đậy một chút, mới có thể tìm thấy những cục bông nhỏ đó.

Đỗi Đỗi và anh chị em của nó, bây giờ đã được hai tháng tuổi, bộ lông xù hơn so với lần trước gặp mặt. Chúng cũng trở nên bạo gan hơn. Ngoài việc nhảy nhót xung quanh tảng đá, có một con mèo manul nhỏ đã bắt đầu nằm trên cỏ để đào hang chuột, dường như muốn dùng biện pháp "ôm cây đợi thỏ" để bắt được con mồi.

Đỗi Đỗi cũng nằm trên cỏ, đang điên cuồng run rẩy chóp đuôi của mình - đây là một cách săn mồi của mèo manul, có thể làm phân tán sự chú ý của con mồi. Đỗi Đỗi chắc là học từ mẹ nó.

Đang chuyên chú bắt mồi, Đỗi Đỗi bỗng nhiên ngửi thấy hơi thở của Tiết Hựu Bạch, nó ngước cái đầu nhỏ lên, nhìn về phía Tiết Hựu Bạch, cái đuôi nhỏ bỗng dưng không run nữa. Nó dường như đã nhận ra Tiết Hựu Bạch.

Sau đó, Tiết Hựu Bạch liền nhìn thấy, con vật nhỏ nằm trên mặt đất, cọ cọ bụng, từng chút từng chút một dịch về phía cậu.

Tiết Hựu Bạch kích động, Đỗi Đỗi vẫn còn nhớ cậu.

Cậu cũng chạy về phía Đỗi Đỗi vài bước.

Vì Tiết Hựu Bạch đến gần, những anh chị em của Đỗi Đỗi, dường như cũng cảm nhận được hơi thở của mèo manul đực xa lạ đang đến gần, ngay lập tức bắt đầu hoảng loạn, tranh nhau chạy về hang. Ngay cả con mèo manul nhỏ kiên nhẫn ôm cây đợi thỏ vừa rồi, cũng vung vẩy đôi chân ngắn nhỏ của nó, nhanh như chớp chui vào khe đá biến mất không thấy.

Tiết Hựu Bạch: "..."

Tui hung dữ dọa người đến thế sao?

Đỗi Đỗi dũng cảm hơn anh chị em của nó, nó dường như không sợ Tiết Hựu Bạch. Hơn nữa, dựa vào hành vi trước đây của nó để phán đoán, nó có lẽ vẫn nghĩ Tiết Hựu Bạch là một con non cần được chăm sóc, vừa không biết săn mồi cũng không biết trốn nắng, ngốc đến chết đi được.

Mục tiêu chính của Tiết Hựu Bạch là Đỗi Đỗi, những cục bông nhỏ kia trốn đi cậu không để ý. Nhưng cậu không dám có động tác lớn, sợ Đỗi Đỗi lại giống lần trước, chạy nửa đường lại quay về.

Lần này Đỗi Đỗi tuy không trực tiếp quay về, nhưng lại đi hai bước, liền nằm sấp xuống đất bất động, đợi một lát lại đi hai bước, lại quỳ rạp trên đất bất động.

Cách đi "kém sang" chậm rì rì này khiến Tiết Hựu Bạch vô cùng sốt ruột. Cậu đành phải dùng ánh mắt động viên Đỗi Đỗi, bảo nó đừng sợ mình. Tiết Hựu Bạch thậm chí còn mềm mại "meo ô" một tiếng, thể hiện sự vô tội và vô hại của bản thân.

Lần trước, Đỗi Đỗi đã dũng cảm đến mức dám chạy tới đưa đồ ăn cho hắn, hắn tin rằng, Đỗi Đỗi nhất định sẽ đi đến. Chậm một chút cũng không sao, hắn có đủ kiên nhẫn để chờ.

Khi Đỗi Đỗi cách Tiết Hựu Bạch chỉ còn ba bốn mét, mẹ mèo manul đã trở về.

Tim Tiết Hựu Bạch "thịch" một cái.

Xong rồi, Vương Mẫu nương nương lại đến chia cắt uyên ương nữa rồi!

Mẹ mèo manul trở về mang theo con mồi. Mèo manul rất cảnh giác, chúng có thói quen mang con mồi về hang để ăn.

Mẹ mèo manul bảo vệ con ngay lập tức phát hiện con mình đang gặp "địch", nó bỏ con mồi xuống, trực tiếp lao về phía Tiết Hựu Bạch và Đỗi Đỗi, gầm gừ đe dọa Tiết Hựu Bạch, bảo cậu mau rời đi. Lại "meo ngao" mà kêu, dường như muốn bảo Đỗi Đỗi tự trở về.

Đỗi Đỗi đang nằm trên cỏ, mở to hai mắt tròn xoe màu vàng kim xinh đẹp, ngấn nước, nó ngây thơ nhìn Tiết Hựu Bạch, lại nhìn mẹ mèo manul, rồi lại nhìn Tiết Hựu Bạch, một lát sau, quay đầu lại nhìn mẹ mèo manul.

Tiết Hựu Bạch nảy sinh một dự cảm không tốt.

Quả nhiên, giây tiếp theo, dự cảm của hắn đã thành sự thật. Đỗi Đỗi đã chọn mẹ mèo manul, nó nhanh chóng chạy về bên cạnh mẹ mèo manul, chỉ để lại cái mông nhỏ vung vẩy cho Tiết Hựu Bạch.

Tiết Hựu Bạch: "..."

Mẹ mèo manul sau khi xác nhận con mình an toàn, lại bắt đầu nhe răng trợn mắt, gầm gừ đe dọa Tiết Hựu Bạch, bảo cậu rời xa khu vực này.

Tiết Hựu Bạch cảm thấy tủi thân.

Cậu cảm thấy cậu và Đỗi Đỗi bây giờ giống như Ngưu Lang và Chức Nữ. Rõ ràng yêu nhau, nhưng không thể gặp mặt. Vị mẹ mèo manul này chính là Vương Mẫu nương nương chia rẽ Ngưu Lang Chức Nữ.

Vì thế, xuất phát từ tâm lý trả thù thầm kín, Tiết Hựu Bạch đặt tên cho vị mẹ mèo manul này là "Vương Mẫu nương nương".

Vương Mẫu nương nương là một con mèo manul cái rất vạm vỡ nhưng vì phải nuôi năm con non, lại còn phải đi ra ngoài săn mồi, nó bây giờ đã rất gầy, cho dù trên người có lớp lông dày, cũng không che giấu được thân hình gầy còm như củi của nó.

Nó không đánh lại được Tiết Hựu Bạch trưởng thành và cường tráng, nên nó chọn cách đe dọa cậu

Tiết Hựu Bạch rúc trong bụi cỏ, nhìn thấy Đỗi Đỗi đã đến bên chân mẹ mèo manul, xác nhận an toàn, vì thế cậu không nán lại đây nữa, quay đầu đi. Tiết Hựu Bạch rời đi, khiến mẹ mèo manul thở phào nhẹ nhõm.

Đỗi Đỗi bên chân nó, "meo ngao meo ngao" kêu hai tiếng, dường như không hiểu vì sao Tiết Hựu Bạch lại đi rồi. Nó thậm chí còn dùng miệng củng củng mẹ nó, dường như muốn nói với mẹ nó rằng: "Đó là một kẻ ngốc không biết gì cả, tên ngốc đó không có mẹ dạy dỗ, mẹ có muốn dạy nó không?"

Đương nhiên, mẹ mèo manul chỉ sẽ răn dạy Đỗi Đỗi một trận.

Nó mang Đỗi Đỗi về hang, rồi nhặt con mồi đã bỏ lại lúc nãy về, bắt đầu ăn. Đồng thời nó mở bụng ra, Đỗi Đỗi và mấy con vật nhỏ khác đang hoảng sợ đều thò tới bắt đầu bú sữa. Đỗi Đỗi vừa bú sữa, vừa suy nghĩ: "Tên ngốc kia có được bú sữa không nhỉ?"

Tiết Hựu Bạch từ chỗ Đỗi Đỗi trở về, dựa vào kỹ năng săn mồi mạnh mẽ của mình, lại có một bữa ăn no nê.

Tuy nhiên từ hôm nay trở đi cậu quyết định thay đổi chiến lược, không thể tiếp tục nằm ở đây chờ Đỗi Đỗi lớn lên nữa. Lần trước nửa tháng không gặp, Đỗi Đỗi đều suýt không nhận ra cậu. Cậu quyết định mỗi ngày đều đến quấy rầy gia đình Vương Mẫu nương nương, để chúng quen với sự tồn tại của cậu.

Vì thế, Vương Mẫu nương nương trở nên vô cùng cáu kỉnh. Hầu như Tiết Hựu Bạch vừa xuất hiện, nó đã nhe răng trợn mắt, gầm gừ về phía Tiết Hựu Bạch, dường như đang la hét: "Ngươi đừng có tới đây nữa!"

Hành vi lưu manh này của Tiết Hựu Bạch rất nhanh đã có hiệu quả rõ rệt. Khi Vương Mẫu nương nương ra ngoài săn mồi, không có ở nhà, Đỗi Đỗi sẽ tìm cơ hội đến gần cậu.

Hành động như vậy, trông giống như cậu và Đỗi Đỗi đang lén lút yêu đương sau lưng Vương Mẫu nương nương.

Có lẽ vì Tiết Hựu Bạch đến mỗi ngày, lăn lộn cho quen mắt trước mặt Đỗi Đỗi nên Đỗi Đỗi không còn sợ hãi cậu như trước nữa. Chỉ là mỗi lần Đỗi Đỗi thử đến gần cậu đều dừng lại ở khoảng cách ba bốn mét cuối cùng, không chịu tiến lên một bước nào nữa.

Tiết Hựu Bạch vẫn luôn cố gắng động viên nó, để thể hiện sự vô hại của mình, có khi cậu sẽ mang những con mồi nhỏ đến cho Đỗi Đỗi. Chuột thỏ, chuột đồng thảo nguyên, chuột hoang... cậu tặng đủ cả. Thậm chí, cậu còn tặng một con chim nhỏ cho Đỗi Đỗi để nó cải thiện bữa ăn.

Khi nhìn thấy những con mồi này, Đỗi Đỗi lại không đến lấy, ngược lại nhìn chằm chằm Tiết Hựu Bạch, lộ ra vẻ mặt của một người cha già. Dường như muốn nói: "Cuối cùng ngươi cũng bắt được đồ ăn để lấp đầy bụng rồi!"

Tiết Hựu Bạch: "..."

Trong mắt Đỗi Đỗi, cậu phế vật đến thế sao?

Thế nhưng Đỗi Đỗi vẫn không chịu vượt qua khoảng cách ba bốn mét cuối cùng, cứ cách một khoảng như vậy nhìn Tiết Hựu Bạch. Tiết Hựu Bạch muốn tự mình đến gần, nó lại sợ đến mức nhanh chóng chạy về hang.

Tiết Hựu Bạch không còn cách nào, bắt đầu thử mỗi khi nhìn thấy Đỗi Đỗi, đều nằm sấp xuống đất. Hắn dán bụng sát mặt đất, hai chân trước đặt ở phía trước đầu, cổ cũng cố gắng rụt lại, cực lực thể hiện mình là vô hại.

Khi cậu thử đến lần thứ tư, Đỗi Đỗi cuối cùng đã đứng dậy, đánh bạo lướt qua khoảng cách ba bốn mét kia, đi đến bên cạnh Tiết Hựu Bạch.

Mắt Tiết Hựu Bạch ngay lập tức mở to, đang định vui mừng. Sau đó, cậu cảm giác được Đỗi Đỗi nhấc chân trước phải lên từ trên cao ấn cái đệm thịt nhỏ của nó lên cái đầu bẹp của Tiết Hựu Bạch.

Tiết Hựu Bạch: "?"

Đỗi Đỗi: "Meo ô ~~"

Nó thậm chí còn nhấc lên, chụp một cái, sau đó lại ấn cái đệm thịt nhỏ lên giữa đầu Tiết Hựu Bạch, còn cố ý giơ cằm lên.

Còn nhỏ tuổi mà đã oai phong lẫm liệt!

------

Sau khi cập nhật nhỏ wattpad thì tui cũng đã có thể thêm ảnh ‼️‼️‼️

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip