Chương 5


Tiết Hựu Bạch chỉ kịp phát ra ba tiếng kêu "chi chi chi" liền bị một con sóng táp vào trực tiếp chụp vào trong nước.

Cậu cảm thấy lúc này mình giống như một quả bóng chuyền, bị đập thẳng xuống đáy.

Đến khi trồi lên mặt biển lần nữa, trông cậu thật thảm hại. Thân hình nhỏ bé bị sóng biển bao vây, lắc lư qua lại, xung quanh toàn là tiếng nước, biển đêm đen ngòm, không có bất kỳ tọa độ hay điểm tham chiếu nào, bốn phía trống rỗng, Tiết Hựu Bạch hoàn toàn không phân biệt được phương hướng.

Cậu cảm thấy đây là cậu chết chắc rồi. Một con rái cá biển nhỏ chưa thành niên ban đêm khi ngủ bị sóng biển cuốn đi, ngẫm lại cũng biết kết cục cuối cùng có bao nhiêu thảm.

Cả đời rái cá biển của cậu tính toán đâu ra đấy từ lúc được nhân viên trạm cứu trợ bắt đầu công tác phóng sinh cũng mới mười hai giờ.

Tiết Hựu Bạch khóc không ra nước mắt.

Không nơi nương tựa, cậu chỉ có thể bắt đầu nghĩ cách tự cứu

Tiết Hựu Bạch đã từng làm nhân loại cũng chỉ có thể lợi dụng đặc điểm kết cấu sinh lý rái cá biển đảm bảo chính mình sẽ không bị sóng biển đánh chết.

Lông của cậu bị sóng biển vỗ vào từng đợt, không còn tơi xốp như ban đầu, nhiệt lượng cơ thể cũng dần mất đi, cậu đã bắt đầu cảm thấy lạnh. Cậu cố gắng nhớ lại cách chải lông mà Đỗi Đỗi đã dạy, dùng chân xoa xoa mặt và cơ thể, cố làm cho lông trên người tơi xốp trở lại.

Lúc làm xong cái này cậu lại móc ra cục đá Đỗi Đỗi đưa, lấy ra đồ ăn dưới nếp nách uốn "bịch bịch bịch" mà bắt đầu đập, dùng đồ ăn bổ sung năng lượng. Cũng may mắn hôm nay Đỗi Đỗi mang theo cậu xuống đáy biển giúp cho thời điểm cậu gặp nguy cấp có đồ ăn ăn.

Nghĩ đến Đỗi Đỗi, Tiết Hựu Bạch không khỏi có chút đau lòng.

Bằng hữu biết nửa ngày này nếu phát hiện cậu bị sóng biển cuốn đi rồi, biến mất không thấy thì có thể khổ sở hay không? Có nhớ cậu hay không?

Tiết Hựu Bạch thậm chí đã bắt đầu suy nghĩ về những vấn đề cao siêu hơn, liệu rái cá biển có ký ức không? Có tình cảm như con người không? Khi mặt trời mọc vào ngày mai, Đỗi Đỗi có còn nhớ cậu, người bạn chưa ở chung được mười hai tiếng này không?

Hay là, đối với Đỗi Đỗi, cậu không phải là bạn, mà giống như một "đứa con nít" hơn.

Đem ngụm thịt cuối cùng bỏ vào miệng, Tiết Hựu Bạch nghĩ: Tương lai một ngày nào đó rái cá biển Đỗi Đỗi còn sẽ nhớ rõ nó từng mang qua tiểu nhãi con sao?

Lúc cậu đa sầu đa cảm, cảm thấy chính mình khả năng chịu không nổi đêm tối dài lâu bỗng nhiên nghe được tiếng kêu "chi chi chi".

Tiết Hựu Bạch sửng sốt cho rằng chính mình ảo giác, lại cẩn thận đi nghe.

Bên tai trừ bỏ âm thanh nước biển không có âm thanh khác. Có lẽ có thì cũng bị tiếng từng con sóng biển che đậy.

Tiết Hựu Bạch co rúm lại thành một cục, dựa vào bản năng cầu sinh mà nỗ lực mà xoa nắn lông chính mình, tận lực làm lông tơi xốp để có tác dụng giữ ấm.

Cậu nghĩ cậu ít nhất phải xoa đến hừng đông mới có khả năng sống sót.

Bỗng nhiên lại có tiếng kêu "chi chi chi" truyền đến, cách âm thanh sóng biển một tiếng lại một tiếng truyền đến.

Lúc này đây, Tiết Hựu Bạch sửng sốt. Cậu không có nghe lầm, là tiếng kêu "chi chi chi" rất quen thuộc —— là tiếng kêu rái cá biển!

Hoặc chính xác hơn là tiếng kêu của ấu tể rái cá biển chưa thành niên!

Không biết vì cái gì, Tiết Hựu Bạch sinh ra một loại trực giác —— mình được cứu rồi!

Cậu nháy mắt bốc cháy lên hy vọng, bắt đầu gân cổ lên đáp lại tiếng kêu vừa rồi.

"Chi chi chi... Chi chi chi... Chi chi...Chi..."

Nơi xa cũng có tiếng kêu đáp lại cậu: "Chi chi chi... Chi chi chi!"

Nghe tới càng thêm hưng phấn cùng cao vút hơn nữa âm thanh ngày càng gần!

Là Đỗi Đỗi!

Âm thanh này là tiếng Đỗi Đỗi!

Cho dù ở trong bóng tối không thể nhìn ra được đối phương nhưng Tiết Hựu Bạch có thể nghe ra đây là Đỗi Đỗi!

Là Đỗi Đỗi tốt nhất của cậu!

Tiết Hựu Bạch giờ đang trôi nổi trên mặt biển, không phân biệt được đông tây nam bắc, mất phương hướng, cậu không dám lộn xộn, sợ mình bơi lung tung sẽ lạc mất Đỗi Đỗi, cậu chỉ có thể gào lên, dùng hết sức lực để đáp lại Đỗi Đỗi.

Rất nhanh, dưới ánh trăng trên biển, Tiết Hựu Bạch thấy từ xa có một bóng dáng đang bơi tới, nhỏ nhắn, dài dài, đầu màu xám, thân mình màu nâu - cậu liếc mắt một cái liền nhận ra, đó là Đỗi Đỗi!

Quả nhiên là Đỗi Đỗi tới tìm cậu!

Đỗi Đỗi nhìn Tiết Hựu Bạch bình an không có việc gì, toàn bộ gương mặt rái cá tựa hồ lộ ra biểu tình "thở phào nhẹ nhõm một hơi".

Nói đến cũng kỳ quái, trên mặt biển chỉ có ánh trăng chung quanh còn lại đều là âm thanh sóng biển, Tiết Hựu Bạch cách Đỗi Đỗi một khoảng cách, theo lý thuyết cậu không thể thấy rõ biểu cảm trên mặt rái cá biển nhỏ. Nhưng trong nháy mắt vừa nhìn thấy thân ảnh Đỗi Đỗi thì Tiết Hựu Bạch chính là có thể cảm giác được khi Đỗi Đỗi tìm được cậu thở một hơi nhẹ nhõm, dường như thả xuống được lo âu.

Đỗi Đỗi tăng nhanh tốc độ bơi về phía Tiết Hựu Bạch, Tiết Hựu Bạch cũng trở mình dùng cái đuôi làm mái chèo bơi qua. Hai con rái cá biển, ngươi bơi về phía ta, ta bơi về phía ngươi hoàn thành "Song hướng lao tới" hoàn hảo.

Đỗi Đỗi bơi tới bên người Tiết Hựu Bạch trực tiếp vươn móng vuốt nhỏ kéo lại gần, hai con rái cá biển song song mà nằm cùng nhau giống như ban ngày.

Tuy rằng lúc này, xung quanh vẫn là những con sóng lớn, hai con rái cá biển nhỏ không có sức chống cự, chỉ có thể trôi theo sóng biển, lắc lư khắp nơi.

Nhưng bởi vì không chỉ có một người... À, không, một con rái cá biển,
Tiết Hựu Bạch thế nhưng một chút cũng không sợ hãi cũng không lo lắng bọn họ sẽ trôi tới đâu, có thể trở lại bên tộc đàn hay không.

Cậu thậm chí còn thản nhiên đến mức bắt đầu mong chờ mặt trời mọc vào ngày mai.

Mặt trời mọc trên biển rộng chắc chắn sẽ đẹp vô cùng. Tiết Hựu Bạch khi còn là người chưa có cơ hội được thấy, nhưng với thân phận một con rái cá biển nhỏ, cậu sắp được chiêm ngưỡng rồi.

Đỗi Đỗi hẳn là mệt muốn chết rồi, sau khi tìm được Tiết Hựu Bạch liền lôi kéo tay Tiết Hựu Bạch an tĩnh mà ngủ ngủ, cũng không để bụng bọn họ lẻ bóng mà trôi ở trên mặt biển.

Tiết Hựu Bạch ngủ không được, cậu quay đầu nhỏ chính mình cảm kích mà nhìn về phía Đỗi Đỗi nhỏ giọng mà nói với nó: "Cảm ơn cậu đã tới tìm tôi".

Nếu Đỗi Đỗi không tới tìm cậu, cậu không xác định chính mình có cơ hội sống sót hay không.

Cậu giật giật móng vuốt của mình đem Đỗi Đỗi kéo lại càng chặt hơn.

Thời gian thật sự quá nhanh, không bao lâu Tiết Hựu Bạch liền chờ được mặt trời mọc trên biển.

Mặt trời từ từ nhô lên khỏi mặt biển, từng chút một nhô lên, ánh sáng chiếu sáng cả mặt biển, gió biển, tiếng sóng, bóng tối, những nguy hiểm đáng sợ của đêm qua đều không còn chỗ ẩn náu dưới ánh mặt trời. Sau khi nhìn thấy mặt trời nhô lên hoàn toàn khỏi mặt biển, Tiết Hựu Bạch cuối cùng cũng xác nhận cậu và Đỗi Đỗi đã bình an.

Ban ngày biển rộng so sánh với đêm khuya biển rộng càng thêm an toàn hơn, hai con rái cá biển bọn họ cũng càng có khả năng sống sót.

Sau khi mặt trời đi lên, đồng hồ sinh học của Đỗi Đỗi tới rồi, mở to con mắt chuẩn bị cho một ngày mới vồ mồi.

Nó quay đầu nhỏ nhìn về phía Tiết Hựu Bạch, ánh mắt tròn đầy ý cười tiến đến bên người Tiết Hựu Bạch theo thói quen tính dùng miệng chọc cậu một chút giống như thực sự chơi nghiện rồi vậy.

Tiết Hựu Bạch bị nó chọc đến có chút ngứa xoay người lặn một cái xuống dưới biển đi tìm sò hến.

Bọn họ hiện tại rời xa tộc đàn, cũng không biết cả đêm hôm qua hai người bọn họ vọt đi bao xa. Chỉ có ăn uống no đủ mới có sức lực lên đường đi tộc đàn.

Đỗi Đỗi tựa hồ không phiền não cái này, nó nhìn Tiết Hựu Bạch chui đầu vào trong nước, cũng thuần phục chui theo vào trong nước, sau đó bơi một vòng lại một vòng vây quanh Tiết Hựu Bạch dưới đáy biển tựa hồ muốn sử dụng hết tế bào thân thể để nói rằng: tui muốn cùng cậu dính dính.

Cuối cùng sau khi Tiết Hựu Bạch tìm được mấy con sò hến, Đỗi Đỗi rốt cuộc cũng lại gần đây dùng miệng chọc đầu Tiết Hựu Bạch, thân thể dựa vào thân thể Tiết Hựu Bạch thành công dính dính.

———

Tác giả có lời muốn nói:

Đỗi Đỗi: tui có đẹp trai không hả?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip