Chương 9

Đầu Tiết Hựu Bạch chôn ở trong nước, một bên đi theo phía sau Đỗi Đỗi, một bên tự hỏi, sau khi bọn họ tới hải cảng phải làm gì bây giờ.

Đỗi Đỗi ở phương diện này giống như cũng rất có kinh nghiệm. Tỷ như, dọc theo đường đi này nó không phát ra bất luận âm thanh gì, thân thể tận lực khi có thể ở trong nước bơi sẽ không nổi lên lộ ra trên mặt nước, toàn bộ hành trình đều thật cẩn thận. Tiết Hựu Bạch học theo, đồng thời dựa vào thính giác mẫn cảm cùng khứu giác trời sinh của rái cá biển tra xét tình huống xung quanh.

Tiết Hựu Bạch nhanh chóng phát hiện đây là khu cảng cá, những con tàu qua lại hoạt động chủ yếu là tàu đánh cá. Hơn nữa, ở xa xa trên mặt biển còn có các khu nuôi cá, sò, bào ngư, cua.

Đối với con người, những khu nuôi hải sản quy mô lớn này giúp hải sản trở nên phổ biến trên bàn ăn của mọi người.

Tuy nhiên, việc khai thác cảng quá mức, những con tàu đánh cá qua lại, những bè nuôi nổi trên mặt biển đã xâm chiếm không gian sống của rái cá biển. Trước đây, rái cá biển cũng lên bờ nghỉ ngơi vào ban đêm, nhưng bây giờ chúng không dám đến gần bờ, thà ở ngoài khơi sóng to gió lớn quanh năm.

Vì ở đó dù môi trường khắc nghiệt hơn nhưng an toàn hơn và có khả năng sống sót cao hơn.

Tiết Hựu Bạch theo Đỗi Đỗi bơi vào nhưng không cảm nhận được bất kỳ hơi thở nào của rái cá biển khác. Kỳ Kỳ và mẹ của nó rất có thể không ở khu vực này.

Như vậy, chúng nó đi nơi nào? Là bị thuyền đâm trúng, chìm xuống đáy biển sao? Còn có thể tìm được chúng nó không?

Tiết Hựu Bạch cẩn thận đánh giá xung quanh, muốn tìm con tàu đi ngang qua rừng tảo bẹ lúc nãy, nhưng có đến hàng trăm chiếc tàu ở bến cảng cá. Trong mắt một người bình thường không rành về xe cộ như Tiết Hựu Bạch, những chiếc tàu đánh cá này trông gần như giống nhau, hoàn toàn không phân biệt được.

Đỗi Đỗi thoạt nhìn bình tĩnh hơn so với Tiết Hựu Bạch, nó thậm chí còn có tâm trạng nhàn nhã, ngựa quen đường cũ mang theo Tiết Hựu Bạch tới gần thuyền đánh cá.

Tiết Hựu Bạch: "!!!"

Khi thấy Đỗi Đỗi thuần thục bơi đến gần một con tàu, rồi thuần thục trèo lên cái bục nhỏ dưới thân tàu, Tiết Hựu Bạch suýt ngất vì sợ.

Cậu sợ tới mức tiến lên đem người, à không, là đem rái cá biển túm trở về. Vuốt nhỏ túm không động đậy, cậu liền dùng hàm răng cắn sau cổ Đỗi Đỗi, muốn đem kéo nó về trong nước.

Đỗi Đỗi ngoại trừ tật xấu quen dùng miệng chọc cậu, thời điểm khác đều đặc biệt đáng tin cậy. Thậm chí, buổi tối lúc cậu vừa mới biến thành rái cá biển bởi vì không có đủ kinh nghiệm đem rong biển quấn chặt bị trôi đi xa rời khỏi tộc đàn rái cá biển ở rừng cự tảo, cũng là Đỗi Đỗi xa xôi vạn dặm chạy tới cứu cậu. Nếu lúc ấy Đỗi Đỗi không có tới tìm cậu, khả năng cậu liền nhanh kết thúc kiếp sống rái cá biển, hôm nay cũng sẽ không tung tăng mà nhảy nhót bơi qua bơi lại trong nước biển.

Đỗi Đỗi là "rái cá biển" có ân cứu mạng cậu, cậu không thể nhìn Đỗi Đỗi làm hành vi nguy hiểm như vậy.

Chưa bàn đến việc con người có làm hại rái cá biển không, những máy móc thiết bị xung quanh bến tàu, chân vịt, dây kéo, giá nâng trên tàu đánh cá đều không có mắt, hoạt động lên là máy xay thịt sống, có thể cướp đi mạng sống của Đỗi Đỗi bất cứ lúc nào. Từ khi biến thành rái cá biển, cậu chỉ có một người bạn là Đỗi Đỗi, cậu không thể trơ mắt nhìn Đỗi Đỗi ngây thơ tiếp xúc với những thứ nguy hiểm đó.

Đỗi Đỗi đang bò đến hăng say đã bị vuốt nhỏ Tiết Hựu Bạch bắt lấy, liều mạng mà đem nó túm xuống. Đỗi Đỗi cảm thấy kỳ quái, muốn quay đầu lại xem tiểu đồng bọn của nó đang làm gì, lại cảm giác được tiểu đồng bọn của nó từ trong nước nhảy lên, một ngụm liền cắn da sau cổ nó.

Đỗi Đỗi: "Ngao chi..."

Nó kêu một tiếng nhỏ, sau đó đã bị Tiết Hựu Bạch ngang ngược mà kéo vào trong nước.

Rái cá biển trời sinh hung hãn, lực cắn mạnh mẽ làm chúng nó có thể sinh tồn ở hải dương càng tốt. Cho dù Tiết Hựu Bạch cũng không có dùng nhiều sức cắn Đỗi Đỗi nhưng sợ hãi cùng bản năng cầu sinh thế là cậu dễ như trở bàn tay mà đem Đỗi Đỗi túm trở về.

Về lại trong nước, Tiết Hựu Bạch cũng không có lập tức buông miệng ra. Sau khi cậu xác nhận chính mình không cắn làm Đỗi Đỗi bị thương liền trực tiếp kéo Đỗi Đỗi rời xa con thuyền bắt cá kia, tới mặt nước an toàn.

Lúc sau khi xác nhận bọn họ đã an toàn, Tiết Hựu Bạch rốt cuộc buông miệng thả Đỗi Đỗi ra.

Trong nước biển, sau khi Đỗi Đỗi bị buông ra không có lập tức động, chỉ là xoay cổ qua, mở to hai mắt đen bóng như hạt đậu, ngơ ngẩn mà đứng ở trên mặt nước, nghiêng nghiêng đầu, ngoan ngoãn mà nhìn Tiết Hựu Bạch, giống như rất khó hiểu cậu đang làm gì.

Tiết Hựu Bạch nén một bụng tức giận, hận không thể đánh cho nó một trận, giơ chân lên.

Đỗi Đỗi vừa thấy cậu nâng vuốt lên, nháy mắt cũng nâng vuốt nhỏ chính mình lên nhanh chóng dùng hai vuốt chính mình bưng kín đỉnh đầu.

Tiết- giơ vuốt nhỏ- Hựu Bạch: "......"

Vị trí Đỗi Đỗi dùng hai tay che lại đỉnh đầu chính là nơi lần trước bởi vì nó nhìn lén cảnh không phù hợp với trẻ em bị Tiết Hựu Bạch đánh qua.

Đứa nhỏ này, chẳng lẽ cho rằng cậu muốn đánh nó sao? Thù dai như vậy sao?

Đỗi Đỗi đợi nửa ngày, mắt trông mong mà nhìn Tiết Hựu Bạch, giống như xác nhận Tiết Hựu Bạch chỉ là giơ một tay cũng không phải muốn đánh nó, lúc này mới run run rẩy rẩy mà buông vuốt nhỏ chính mình xuống bưng kín gương mặt.

Tiết Hựu Bạch: "......"

Rảnh rỗi không có việc gì thì đừng có giở trò dễ thương!

Cho rằng dễ thương là xong chuyện chắc?!

Mà đừng nói, có lẽ dễ thương thật sự là xong chuyện.

Con thuyền đánh cá Đỗi Đỗi vừa mới đi bò kia, một người đội mũ đi ra từ boong tàu, hắn đỡ lan can nhìn xung quanh, thấy được Đỗi Đỗi cùng Tiết Hựu Bạch trên mặt biển xa xa, giống như thật cao hứng, còn hướng bọn họ vẫy tay.

"Này, nhóc con, là mày sao? Mày là trở lại ăn cua à?"

Nói xong, hắn cũng không đợi hai con rái cá biển nhỏ có phản ứng, đi nhanh rời khỏi lan can, rất nhanh lại trở về. Lần này trở về trong tay của hắn con xách một cái hộp nhỏ đựng con cua, sau đó hắn thoải mái hào phóng mà lướt qua rào chắn, đem con cua trong rương nhỏ đều đổ vào trong biển.

Có bốn năm con cua bự.

Tiết Hựu Bạch: "?"

Dường như Đỗi Đỗi lại đối với thao tác này tập mãi thành thói quen, vẫy đuôi rồi lặn xuống nước, vui vẻ bơi đến. Nó bơi tới một nửa, phát hiện sau khi tiểu đồng bọn của nó nhìn thấy đồ ăn còn ngây ngốc mà sững sờ ở tại chỗ. Nó lắc đầu thở dài mà bơi trở về, lôi kéo Tiết Hựu Bạch lại bơi đi qua.

Khi Đỗi Đỗi túm cậu bơi hướng tới thuyền, Tiết Hựu Bạch rõ ràng ở trên mặt nó cảm nhận được cảm xúc "Nhóc con khờ khạo này thật làm người ta nhọc lòng" bất đắc dĩ.

Tiết Hựu Bạch: "?"

Đồ ăn nhân loại đút có thể tuỳ tiện ăn sao? Bên trong cất giấu nguy hiểm gì cũng không biết, như thế nào có thể tuỳ tiện ăn chứ? Đỗi Đỗi, cảnh giác của cậu đâu?

Gặp Đỗi Đỗi tới nay, đối với cảnh vật xung quanh Đỗi Đỗi đều luôn luôn ôm cảnh giác, cũng không phải một con rái cá biển thiếu cảnh giác. Nhưng mà Đỗi Đỗi hiện tại đối với đồ ăn của nhân loại đổ xuống ăn đến vui sướng, hiển nhiên là phi thường yên tâm.

Thực mau, Tiết Hựu Bạch liền tìm được nguyên nhân, bởi vì cái người đút đồ ăn cho bọn cậu cũng không có rời đi, cũng không có khởi động thuyền, chỉ là vẫn luôn ghé vào trên lan can cười ha hả cùng Đỗi Đỗi chào hỏi.

"Nhóc con, chúng ta đã lâu rồi không thấy, mày đã lớn đến như vậy rồi nhỉ?" Hắn nhìn về phía bên cạnh Đỗi Đỗi, nhìn như đờ đẫn, kỳ thực là Tiết Hựu Bạch đang đề phòng, tiện hề hề mà cười nói: "Đây là vợ mày lựa đem tới đây sao? Lớn lên còn rất đẹp!"

Tiết Hựu Bạch: "......"

Ông mới là vợ!

Cả nhà ông đều là vợ!

Thấy rõ ràng, lão tử là đực!

———

Tác giả có lời muốn nói:

Đỗi Đỗi: mang theo vợ của ta đi cọ ăn cọ uống

Ghi chú: trong truyện hành vi đút đồ ăn cho động vật hoang dã là cốt truyện yêu cầu, xin đừng bắt chước. Trong hiện thực xin đừng tuỳ tiện đút đồ ăn động vật hoang dã, đối với chúng nó không tốt đâu!!!

———
Lý do ra chương chậm?
Bận rộn, chạy deadline ❎
Làm biếng ✅

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip