Chap 31: TỨC GIẬN
Jack chỉ gật đầu chào rồi xoay người nói với Jame bằng giọng điệu vô cùng dịu dàng.
"Jame, em đi trước. Khi tan ca em sẽ gọi anh" còn nháy mắt với kia nữa chứ thật có tức chết tổng tài nhà ta không? Giận nha, giận lắm nha. Jame còn tiến đến tay xoa xoa đầu Jack điệu bộ phải gọi là hết sức cưng chiều. Sau đó lên xe rời đi...
"Helen, chúng ta đi" Tiếng nói cất lên phá tan mọi thứ màu hồng trước mặt đổi vào đấy là màu đen u ám và khí lạnh từ con người kia.
Hai người họ đi trước còn Jack lẽo đẽo theo sau, vừa khỏi bệnh một chút mà hôm qua đã đi chơi cả ngày ăn uống không kiêng cử, hình như còn nhiễm lạnh một chút. Cậu cứ cúi đầu mà chậm chạp đi, sáng nay vốn đã cảm thấy khó chịu nhưng không thể nghỉ làm nên gắng gượng mà đi.
Bây giờ thì hay rồi đầu đau như búa bổ, khó khăn lê từng bước đi. Sức khỏe trước giờ đã yếu, không như người bình thường bây giờ thì rắc rối to rồi. Chẳng biết bao giờ mới hồi phục hẳn, vừa đi vừa vỗ vỗ nhẹ nhẹ vào đầu mình...
Khánh và Helen vẫn tiếp tục đi, nhưng Khánh đang cố tình rút ngắn bước chân lại chủ yếu đợi con Mèo nhỏ kia theo sau mình.
*Bộp*
Tiếng sấp tài liệu rơi xuống đất, Khánh thừa cơ định mắng người chủ yếu để bắt chuyện với Mèo nhỏ. Anh vẫn đi, nhưng nói vọng về phía sau
"Chậm chạp còn hậu đậu..."
Helen nhanh chóng quay lại nhìn, liền kéo mạnh tay anh về sau.
"Jack... Cậu ấy..." Chưa kịp nói hết câu, anh đã nhanh chóng rút tay mình ra khỏi Helen. Chạy nhanh về phía Jack đang ngồi bệch dưới đất, tay vẫn ôm đầu xoay xoay lắc lắc như muốn mình tỉnh táo hơn.
"Em làm sao? Chẳng phải đã khỏe sao? Có phải nhiễm bệnh lại không? Có phải đi với tên đó cả ngày hôm qua không nghỉ ngơi?" Khánh nghiến răng phát ra từng chữ một như muốn nuốt sống người trước mặt.
Helen thấy không ổn, liền tiếng đến nhắc nhở một vài lời rồi rời đi.
"Anh mau đưa Jack về phòng nghỉ, ở ngoài không tốt. Có gì từ từ nói, em về trước. Khi nào cần gọi cho em." Khánh gật đầu.
Sau đó cúi xuống bế Jack thẳng vào tập đoàn, khiến bao nhiêu con mắt đều nhìn muốn rơi xuống đất. Miệng há to đến mức con ruồi bay ngang tưởng hang động mà bay vào ấy.
"Dịu dàng quá..."
"Bạch mã hoàng tử..."
"Ôi!!! Tổng tài, thật đẹp trai đó..."
...
Các cô nhân viên đang mãi mê khen ngợi người đàn ông nào đó thì nghe được một câu khiến tất cả đều trở nên trầm mặc mà suy nghĩ
"Rốt cuộc Jack là gì của Tổng tài?"
"Không cần tò mò, làm tốt công việc của mình trước đi." Ngữ khí này chẳng ai khác ngoài Yuri thư kí Tổng tài. Xinh đẹp tài giỏi còn là trợ thủ đắc lực của Boss, à còn là chuyên gia tư vấn tình yêu nữa.
Yuri tiến thẳng đến phòng chủ tịch, cô gõ cửa bên trong im lặng như hiểu được. Cô nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào thấy Jack đang nằm trên sofa yên tĩnh như một Mèo nhỏ ngủ say. Cạnh bên chính là hoàng tử trong truyền thuyết, ánh mắt chính là nói lên tất cả niềm tin yêu. Sự ôn nhu, sự yêu thương của mình mang ra thể hiện tất cả.
Yuri cũng chưa từng thấy Boss của mình vì ai mà hao tâm tổn sức như vậy. Cũng chưa từng thấy được ánh mắt ôn nhu đó, chưa từng thấy nụ cười đắc ý chứa đựng tình cảm nào, chưa từng thấy anh vì ai mà đau xót, chưa từng thấy anh vì ai mà thay đổi như vậy. "Chắc chắn Boss đã thật sự yêu rồi!!!"
Cô thầm nghĩ mỉm cười nhẹ nhàng bước đến đặt ly cà phê lên bàn kèm theo đó một phần cháo với phần cơm cho Boss của mình. Cô chính là như vậy, rất chu đáo, rất quan tâm đến Khánh. Như đã nói trước đây, cô xem anh như anh trai của mình hết lòng, vì cô thật sự xem anh là người nhà.
Bây giờ cũng vậy chỉ cần là anh thích, anh muốn hay bất cứ điều gì cô đều ủng hộ anh. Chăm sóc luôn người anh yêu thương, cô gái này xứng đáng chính là thiên thần. Mặc dù cô hay chọc ghẹo Boss nhưng chính là tôn trọng, là tình cảm người nhà. Anh hiểu rõ cô nên chẳng bao giờ phàn nàn. Cô nghiêng nghiêng người hỏi,
"Boss, cậu ấy thế nào?"
"Đã ổn, bác sĩ đã tiêm thuốc cho em ấy. Em ấy chỉ đau đầu, nhiễm lạnh nghỉ ngơi hôm nay là khỏi."
Cô nhẹ nhàng bước đến vỗ vỗ lên vai Khánh nói nhỏ đôi lời khiến mặt Khánh hơi ửng hồng, khi mà cô chính là đoán đúng tim đen của anh.
"Không được làm bậy, khi người ta bị bệnh. Em thấy tâm tư Boss hết đấy." Nói xong Yuri cũng rời đi bỏ lại hai người trong căn phòng
Quá đáng thật mà, Tổng tài như anh muốn là được ngay ấy. Thế mà cô lại nói như anh là người cơ hội vậy, quá đáng không chứ?
"Ưm... Nước" Jack khó khăn mở miệng đòi nước
"Đây, anh đỡ em dậy." Khánh nhẹ nhàng đỡ cậu ngồi dậy cậu nhìn anh như không tin vào mắt mình. Nhưng vẫn uống nước, không để ý mà nước tràn ra khoé miệng chảy xuống.
"Em uống từ từ, không ai dành với em"
Jack chuyển đổi khuôn mặt lạnh lùng, đặt nhẹ li nước lên bàn rồi hỏi
"Tại sao tôi lại ở đây?" Khánh nhận thấy rõ sát khí của người này
"Lúc nãy em lại ngất, anh bế em lên đây nhờ bác sĩ khám..."
Cái gì? "Bế" là bế như nào? "Bế công chúa" sao? Không không... Mình cũng là con trai mà bế kiểu đó thật khó coi. Nhưng bế còn kiểu nào nữa, ừ biết đâu được là vác mình lên vai như bao lúa bao gạo. Ừm... Chắc chắn vậy! Khỏi phải nghĩ nữa đau đầu.
Hương thơm của cháo xông thẳng vào mũi cậu... Ừm, hơi đói đó! Không được, biết đâu bỏ độc vào cho mình. Thủ tiêu mình, hay là đem bán mình... Thật mệt mỏi với con Mèo của Tổng tài nhà này mà. Tưởng tượng phong phú đến mức...
Khánh như hiểu ý, lấy hộp cháo trên bàn mở nắp ra lấy muỗng khuấy khuấy thổi thổi. Chỉ sợ ai đó hậu đậu mà bị bỏng, làm xong thao tác Khánh hơi dừng lại nhíu mày. Lần đầu tiên cậu chăm sóc người khác như thế này... Thật cảm giác có chút vui vẻ kèm theo chút bất ngờ nơi bản thân mình.
"Nào ăn đi!" Anh đưa thìa cháo đến gần miệng cậu nhưng cậu một mực không mở miệng. Anh đang rất kiên nhẫn với người trước mặt này, nhẹ nhàng dỗ dành
"Không có độc, anh ăn cho em xem..."
"Vậy là tôi ăn đồ thừa của anh à?" Jack liếc một cái sắc lẹm lướt qua khuôn mặt kia. Nhưng hình như người đó không tức giận mà còn rất nuông chiều đáp lời Mèo nhỏ
"Hay em muốn như thế nào?" Khuôn mặt bây giờ của vị tổng tài kia hiện rõ tia ranh ma, ánh mắt như có lửa. Jack cảm giác được mùi nguy hiểm liền giành lấy hộp cháo.
Ăn xong cũng đến lúc uống thuốc, cậu rất sợ đắng rất rất sợ. Khi uống thuốc phải có kẹo kèm theo nhưng bây giờ thì không có. Cậu có ngần ngại trước những viên thuốc màu sắc kia.
"Uống đi" Anh lại lần nữa đưa thuốc đến, cậu một mực từ chối không uống. Dằn co một lúc cậu chui tọt vào trong chăn mặc kệ người ngoài kia bất lực như thế nào.
Nhưng Khánh là ai chứ? Là Tổng tài của một tập đoàn lớn chả nhẽ cậu lại thua Mèo ngốc này... Nụ cười dần dần hiện rõ tia thèm khát thứ gì đó
Khánh bỏ viên thuốc vào miệng nhấp một ngụm nước, sau đó mạnh mẽ kéo chăn của cậu xuống khom xuống mạnh mẽ dùng lưỡi mình nhanh chóng đẩy viên thuốc vào trong khoang miệng Mèo nhỏ.
Khi đã chắc chắn cậu đã nuốt viên thuốc thì thu lưỡi mình về chỉ đặt nụ hôn nhẹ nhàng lại rồi rời khỏi môi cậu. Nhanh chóng tiến ra ngoài vì nếu ở lâu thêm một chút có lẽ Khánh sẽ chẳng kiềm chế được bản thân mình mà "trừng phạt" Mèo nhỏ mất. Anh còn lí trí còn nhớ lợi dặn của Yuri đó nha.
Còn Mèo nhỏ nãy giờ vẫn cứng đờ như không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tròn mắt nhìn người đã hôn mình kia đang vội vàng ra ngoài. Cậu dần dần khôi phục lại ý thức thì lửa giận đùng đùng
"Bảo Khánh anh giỏi lắm cướp nụ hôn đầu của tôi thì thôi đi bây giờ còn lợi dụng lúc tôi bệnh mà hôn tôi. Ông đây có chết cũng đánh chết anh" Cậu gằn từng chữ từng chữ một, tức chết cậu mà.
✌🏿 Trời ơi!!! Chap này ad viết tận hơn 1600 từ dài quá luôn ă ad đã cố gắng dữ lắm đó ❤️ Cám ơn tất cả cmt của mọi người dù ít hay nhiều đó cũng là động lực để ad tiếp tục bộ truyện này. Cũng mong các bạn sẽ đi cùng nhau đến khi kết thúc nhé ❤️ Nay ad giỏi quá mau mau khen ad 🤭🤭
🌹Hỏi nhỏ nè mấy bà thi cử sao rồi nói ad biết với nè đang đợi mọi người thông báo để biết nên ngược hay nên sủng nè 🤣 CHO AD CHÚT GÓP Ý ĐI NÈ 💋
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip