CHƯƠNG 87: TÌM BẬC THANG
CHƯƠNG 87: TÌM BẬC THANG
EDITOR: ROSALINE
BETA: CỪU
Tuy rằng nói là ăn không tiêu, nhưng bọn họ không buông bỏ những thứ được đưa đến, Huyết Thần và Nghiêm Hoa Miểu liếc nhìn nhau, sau đó yên lặng dời tầm mắt đi, Huyết Thần đảo qua chung quanh một vòng, nghĩ thầm những người này tới thật là đúng lúc, chân trước mới vừa định ra tuyến đường chân sau bọn họ đã mai phục xuống tới diệt người, chỉ tiếc mọi chuyện có thể nào được như nguyện, nếu thật sự để cho bọn họ dễ dàng cướp đi, bản thân mình và Nghiêm Hoa Miểu sợ rằng từ nay về sau cũng không mặt mũi gặp người nữa.
Mọi người áp giải dừng bước lại, Huyết Thần ngẩng đầu đốt một điếu thuốc, mới vừa muốn hút hai ngụm, liền nhận được một đạo ánh mắt lạnh như băng, vốn dự định quay đầu lại xem là người nào không muốn sống dám nhìn bản thân mình như thế, thì thấy Nghiêm Hoa Miểu quét mắt khinh thường nhìn bật lửa, ngọn lửa trong tay kia ở dưới ánh mắt lạnh giá của hắn run rẩy lại run rẩy.
Huyết Thần rụt cổ lại, giương mắt nhìn về phía điếu thuốc trong tay mình là hút cũng không được, tắt cũng không xong, người bên cạnh không đúng lúc tiến lên trước mở miệng "Kia xin hỏi này... " Huyết Thần giương mắt nhìn đối phương, lại liếc về Nghiêm Hoa Miểu xa xa kia, ý tứ là ngươi đừng nhìn bà xã ta chằm chằm được không?
Nhưng mà cực kỳ đáng tiếc, cấp dưới này cũng không hiểu được sự phức tạp trong ánh mắt này, vì vậy Huyết Thần chỉ có thể mạnh mẽ thanh minh nói "Cái gì gọi là đúng, đó chính là ở thời gian chính xác làm việc thích hợp, ví dụ như nói hiện tại cũng rất thích hợp châm một điếu thuốc." Lời nói nghiêm túc hợp lý lẽ, chỉ là nghe lên mang hương vị ngụy biện dày đặc, chẳng qua không có vấn đề gì, Huyết Thần làm việc chưa bao giờ cần lý do, từ trước đến nay chỉ dựa vào sự yêu thích trong lòng mình.
Điếu thuốc lá bị kẹp ở đầu ngón tay ra hình ra dáng, khói mù mờ mịt dâng lên từ từ tan rã ở bầu trời đêm, Huyết Thần để điếu thuốc lá xuống chóp mũi hít một hơi, nhận được một loạt ánh mắt như đang nhìn bệnh nhân tâm thần, bọn họ không hiểu được tại sao mà đốt điếu thuốc lên lại không hút, lại ở chỗ này hút hai làn khói trong không khí, không phải có bệnh thì là gì.
Chỉ là trên mặt Huyết Thần vẫn mảy may bình thản không có vẻ lúng túng, cậu tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình là một người 'vợ' quản nghiêm, cứ cứng ngắc như thế cầm điếu thuốc nói "Các cậu hẳn là hiểu rõ ý tứ của tôi, hiện tại không phải là thời cơ đúng." Một câu nói không đầu không não, mọi người không hiểu ra sao cả, thời cơ gì không đúng, chẳng lẽ là vẫn chưa tới lúc hút thuốc, hay là nói hiện tại thịnh hành loại tư thế này, đây là cái ám hiệu liên hệ gì.
Tất cả mọi người không rõ, trong đó bao gồm bản thân Huyết Thần, cậu đang cưỡng ép bẻ gãy cái ghế của người khác làm bậc thang cho mình, ngẩng đầu quét mắt nhìn đối phương mở miệng nói "Ý tứ của tôi là nói ngươi lúc này cướp ngục đã định trước thất bại, bởi vì thời cơ không đúng." Chúng ta nơi này nhưng có một thiếu tướng, sẽ là trò đùa quốc tế nếu như để cho các ngươi mang người đi, chúng ta còn làm sao bây giờ.
Người đối diện Nghe được lời này của Huyết Thần sững sờ hồi lâu, quay đầu liếc nhìn nhau, không rõ đây là mánh khóe gì, chẳng lẽ là ngôn ngữ trong nghề đặc thù nào đó, người đàn ông dẫn đầu quét mắt nhìn người nào đó phía sau ra hiệu gã tới ứng đối, người nọ thấy đồng bọn nhìn về phía bản thân mình đẩy gã đi ra, cũng chỉ có thể kiên trì.
Gã ngẩng đầu ha ha cười hai tiếng, muốn bao nhiêu lúng túng có bấy nhiêu lúng túng, mở miệng nói "Thật đáng tiếc, rất đáng tiếc chúng ta ở trước khi động thủ đã mời cao nhân tính toán qua, bọn họ bảo hôm nay rất thích hợp giết người cướp ngục." Nói xong câu này, gã cẩn thận nhìn đối phương, không biết nói như vậy có chính xác hay không, bọn họ chưa nghe nói qua quân đội hoặc là tinh đạo thịnh hành loại mật hiệu này, lẽ nào cũng bởi vì bản thân những người này là đồ giả rẻ tiền, khác nghề như cách núi, không thông kỹ thuật nghề nghiệp.
Nhưng mà lúc này cũng không quan tâm đến nhiều như vậy, vì phòng ngừa lại xảy ra sai lầm, bọn họ nói xong câu này liền quyết định đi đầu động thủ, người dẫn đầu rút lưỡi dao ra chợt hướng về phía Nghiêm Hoa Miểu tấn công, bản năng cũng không có mách bảo gã người này là tên nguy hiểm gì, gã sở dĩ ở trong biển người mênh mông chọn trúng Nghiêm Hoa Miểu, thuần túy là hắn mặc khác biệt với nhiều người, nói đơn giản chính là vì ngươi che đậy bản thân quá kín, thật đáng xấu hổ.
Mặc kệ trong lòng bọn họ là nghĩ như thế nào, cái gọi là người lành nghề vừa ra tay thì biết có hay không, người đàn ông rõ ràng nhận ra được người nọ là khối cửa sắt, đồng dạng Nghiêm Hoa Miểu cũng đã nhận ra được có chút không đúng, đấu pháp của người này cũng không giống như là cách đánh hoang dã của hải tặc tinh tế, trái lại cực kỳ chính thống, chí ít có thể nhìn ra là tiếp thu qua huấn luyện của quân đội, thế nhưng từ trên tinh thần thể gã xem, trong trí nhớ giống như cũng không có tên hiệu này.
Một cú đá đã tách hai người ra, liếc nhìn nhau trên mặt đều là vẻ nghiêm trọng, Nghiêm Hoa Miểu có lòng nghĩ muốn bắt một người sống, cho nên không có dự định sử dụng vũ khí nóng, mà đối phương giống như cũng có chỗ cố kỵ không nguyện ý dễ dàng để xảy ra án mạng, vì vậy hai người đều chọn dùng biện pháp nguyên thủy nhất tới giải quyết vấn đề này, đó chính là cận chiến trực tiếp nhất.
Nắm đấm vung tới mang trận trận gió mạnh, nhưng mà mỗi một đòn đều tránh né chỗ hiểm, mục đích hình như chỉ là vì để cho Nghiêm Hoa Miểu mất đi chiến lực, mà không phải là lấy tính mệnh của cậu, vì vậy hai người liền như vậy ngươi tới ta đi hơn mười hiệp.
Huyết Thần bên kia cũng ý thức được vấn đề giống như vậy, nhìn quanh trái phải nhận thấy được chiến lực những người này không giống tinh đạo bình thường so le không đồng đều, hơn nữa phối hợp có trật tự, bọn họ càng giống như là quân đội tư nhân được một số thế gia tỉ mỉ bồi dưỡng từ nhỏ.
Thôi mặc kệ bọn họ là cái gì, hiện tại những tên đáng ghét này quấy rối bản thân mình chấp hành việc công, vậy thì không oán được người khác, là ngươi tự mình đụng trên họng súng, còn không tự giới thiệu, bị đánh cũng là đáng đời, nghĩ đến đây, cậu giơ tay nhấc người bên cạnh lên.
Mới vừa muốn giơ tay lên lại thêm cái nữa, tầm mắt lại ngẫu nhiên đảo qua bên cạnh, con ngươi hơi hơi phóng to, chỉ thấy một người mạnh mẽ nhào tới bên cạnh nhân viên áp giải, mấy quyền đánh ngã người, lưỡi dao trong tay đánh thẳng cổ tù nhân.
Dưới ánh trăng lưỡi dao lóe hàn quang, Huyết Thần trong chớp nhoáng quay đầu nhìn thấy màn kinh sợ này, cũng không đoái hoài đến những thứ bên cạnh, nhảy lên mấy cái liền đến bên cạnh người kia, giơ tay lên nắm cổ tay người kia, chỉ nghe rắc một tiếng giòn vang, một tiếng hét thảm vang vọng toàn bộ sân bãi.
Cậu dùng tay bóp chặt yết hầu của người này, qua quýt ném gã qua một bên, quay đầu nhìn về phía tù nhân phía sau, chỉ thấy trên cổ hắn ta một mảnh màu máu, vươn tay đặt ở dưới cánh mũi của hắn ta kiểm tra cảm thấy hắn ta vẫn còn thở, nhưng thấy máu tươi chảy liên tục đầy đất, trong lòng Huyết Thần ân cần thăm hỏi tổ tông mười tám đời người nọ, dù không làm tổn thương đến khí quản nhưng chắc chắn thương tổn đến động mạch chủ, dựa theo tốc độ máu tươi phun trào, không bao lâu hắn ta sẽ chảy máu tới chết.
Huyết Thần từ trong nút không gian tìm kiếm đồ dùng cầm máu, lần lượt ở trên thân người này dùng một lần, nhưng mà rất đáng tiếc vô luận thế nào cũng không cách nào làm máu ngừng chảy, âm thầm nghiến răng, người nào cũng không có đoán được sẽ có loại biến cố này, rõ ràng nói tốt là cướp tù, kết quả vậy mà là giết người diệt khẩu.
Tình huống đột ngột này hiển nhiên cũng ngoài dự liệu của Nghiêm Hoa Miểu, lúc này hắn mắt thấy có chút nguy hiểm, cũng không đoái hoài đến cái gọi là tranh đấu không thương tổn lẫn nhau, giơ tay lên liền xuống thuốc mạnh, phải biết tù nhân này còn chưa trải qua thẩm vấn, tồn tại của hắn ta rất có cần thiết, như vậy bị người đơn giản giết chết, sợ rằng vô luận hắn hay là Huyết Thần cũng không có cách nào giải thích rõ ràng.
Trong mắt Nghiêm Hoa Miểu mang sát khí, người đối diện làm sao sẽ không rõ, nhưng thấy mục đích đạt được, gã nhấc chân liền dự định rút lui, nhưng mà lúc này nghĩ muốn bứt ra lại không đơn giản như vậy, tấn công của Nghiêm Hoa Miểu đánh thẳng phần eo, đối phương cuống quít nghiêng người xê ra, nhưng mà không đợi tới một giây, một vật gì đó trên thắt lưng bị kiếm chặn lại, lạch cạch một tiếng rơi trên mặt đất.
Người nọ nhìn thấy màn này rất kinh ngạc, nhưng thời gian không đợi người, lúc này nếu không mau tránh ra sau này cơ hội không nhiều, vì vậy hắn không quan tâm bất cứ điều gì khác, mọi người rối rít nắm lấy cơ hội phá vòng vây, Nghiêm Hoa Miểu vốn muốn đuổi theo, nhưng tầm mắt đảo qua một vật rơi trên mặt đất dừng người lại.
Ngẩng đầu gọi Huyết Thần lại, đối phương quay đầu lại hỏi xảy ra chuyện gì, Nghiêm Hoa Miểu nửa ngày đều không nói tiếng nào, thẳng đến Huyết Thần dẫn người chuẩn bị đuổi theo, hắn mới mở miệng nói "Không cần đuổi theo, dù bắt được cũng không có khả năng hỏi ra người sai khiến."
Huyết Thần nghe nói như thế dừng lại không rõ vì cái gì, nhưng Nghiêm Hoa Miểu lại không có giải thích, chỉ là nhặt vật trên mặt đất kia lên, ở dưới ánh trăng tỉ mỉ quan sát, hơi hơi nhắm mắt lại nhíu mày nói "Sẽ không sai, tôi từng nhìn thấy thứ này rồi."
===---0o0o0o0---===
---0o0o0o0---
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip