Chương 5: Douple Bánh Bao
Đan Ny trở về từ buổi thử vai, việc đầu tiên là ngủ bù một giấc sau đó chạy ra siêu thị mua đồ nấu lẩu, đồ ăn kèm và bia nữa.
Trận đầu toàn thắng, tự nấu một nồi lẩu coi như là chúc mừng đi!
Ăn lẩu một mình...... cảnh giới tối cao của sự cô đơn............
Cũng may nàng trước nay luôn lủi thủi một mình, lâu dần cũng thành thói quen.
Mới vừa chuẩn bị xong nước lẩu với đồ ăn thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Lúc này ai lại tới vậy?
Đan Ny hiếu kì mở cửa ra, sau đó liền ngây người.
Ngoài cửa, Trần Kha một thân âu phục nghiêm chỉnh, bên ngoài khoác thêm một cái áo đen dài, trong ngực đang bế bánh bao nhỏ, trong ngực bánh bánh nhỏ thì đang ôm một giỏ sặc sỡ đủ các loại trái cây.
Đây... đây là cái tổ hợp kì dị gì thế này?
"Trần tổng?" Đan Ny nuốt ngụm nước miếng: "Sao ngài lại tới đây... muộn thế này rồi, có chuyện gì vậy?"
"Thăm bệnh."
Thăm bệnh?????
Trời tối còn tự mình chạy đến, thậm chí còn vác theo bánh bao nhỏ đến thăm bệnh?
Nàng chỉ bị ngã một cú thôi mà, đùa cũng vui quá nha...
"Uh..., Ngài Trần khách khí quá, mời vào! Thật ngại quá, trong phòng hơi bừa bộn..." Đan Ny cũng không kịp suy nghĩ nhiều mà nhanh chóng thu dọn phòng một chút, ném mấy cái lặt vặt trên ghế bành đi, quần áo bẩn cũng nhét vội xuống gầm giường...
"Hai người ngồi đi, uống chút gì không? Trà với sữa?" Đan Ny một bên bận rộn, một bên vắt óc nghĩ xem Trần Kha tới đây làm gì, nhưng đáng tiếc, đạo hạnh của Trần Kha quá cao thâm, người trần mắt thịt như nàng không nhìn ra.
"Được." Trần Kha gật đầu, biểu cảm không khác gì khi nghe đám lính quèn dưới trướng báo cáo.
Đan Ny chỉ có thể ngoan ngoãn rót trà cho Trần Kha, rồi rót sữa cho bánh bao nhỏ.
Tay chân Trần Kha vốn rất dài, ngồi ở trên ghế salon càng làm khiến phòng khách thêm nhỏ hẹp.
Bánh bao nhỏ ngồi bên cạnh cô, hai người tướng mạo rất giống nhau, ngay cả biểu tình cũng y như đúc - Đều là dân mặt đơ. Hai người cũng không lên tiếng nói chuyện, bầu không khí nặng nề đến đáng sợ.
Đan Ny ngồi đối diện mà khóc không ra nước mắt. Hai người này tới đây để làm cái gì vậy?
Lúc này, trong nồi truyền tới tiếng nước sôi, trong không khí nhất thời tràn ngập mùi cay mê người.
Đan Ny vì phá vỡ sự im lặng này mà thuận miệng nói: "Thế... hai người đã ăn tối chưa? Tôi đang định ăn lẩu, có muốn ăn cùng không?"
Trần Kha: "Được."
Bánh bao nhỏ gật gật đầu.
Đan Ny : "..."
Nàng chỉ khách sáo một tí thôi mà hai người kia đồng ý ngay lập tức là thế nào?
Một người là Đại tổng tài, một người là Tiểu thiếu gia, sơn hào hải vị nào mà chưa từng ăn qua, chạy tới nhà kẻ bình dân như nàng ăn ké một nồi lẩu rẻ tiền?
Nàng cảm thấy bó tay toàn tập.
Nhưng lời đã nói ra ngoài thì chỉ có thể nhắm mắt mời hai người bọn họ lên bàn ăn, sắp thêm 2 bộ bát đũa.
"Tôi mua gia vị lẩu cay, hai người ăn được cay không?" Đan Ny không yên tâm hỏi lại.
Trần Kha: "Được."
Bánh bao nhỏ gật gật đầu.
Được rồi......
Nàng đem đồ ăn kèm đã chuẩn bị xong bưng tới.
Trần Kha không ăn được bao nhiêu, phần lớn thời gian là giúp hai người còn lại nhúng đồ ăn, trái lại bánh bao nhỏ với Đan Ny thật sự thích ăn cay, bị cay đến lè lưỡi cũng không chịu dừng.
Cuối cùng, ngay cả Đan Ny cũng có chút lo lắng: "Trẻ con mà ăn cay như thế hình như không tốt lắm?"
Nếu vị Tiểu thái tử này xảy ra chuyện gì ở chỗ nàng thì sao nàng có thể chịu trách nhiệm nổi đây.
"Không yếu ớt như thế." Trần Kha lại không cho là đúng. Vì thế, nàng cũng không tiện nói gì nữa.
"Buổi thử vai thế nào?" Trần Kha bỗng dưng chủ động mở miệng nói chuyện.
Đan Ny ngẩn người một chút mới phản ứng được, nói: "Cũng coi như thuận lợi, cho nên hôm nay mới làm nồi lẩu coi như chúc mừng."
Trần Kha nâng lon bia lên: "Chúc mừng."
Thật không ngờ lời chúc mừng đầu tiên nhận được lại là từ Trần Kha...
Đan Ny cầm lon bia nhẹ nhàng cụng với lon của Trần Kha, lộ ra một nụ cười xuất phát từ nội tâm: "Cám ơn!"
Trong nháy mắt đó, Trần Kha không hề phát hiện bản thân đang ngẩn người.
Đan Ny nói xong nhìn về phía Tiểu Ân ngồi bên cạnh: "Lần này phải đặc biệt cảm ơn Tiểu Ân nha, nếu không nhờ con thì cô đã không cách nào tới kịp buổi thử vai rồi, đến nào cục cưng, mời con một ly!"
Tiểu Ân nhìn sữa trong tay mình, rồi lại nhìn bia của mommy với Đan Ny, dường như có chút không muốn nhưng cuối cùng vẫn nâng cốc sữa của mình lên chạm một cái với Đan Ny, đem số sữa còn lại uống hết sạch.
Đan Ny bị bộ dáng nghiêm túc của bé chọc cho cười chảy nước mắt. Hóa ra thằng nhóc này còn biết cái gì gọi là "cảm tình càng thâm thì càng phải uống cạn"?
Giữa chừng, Trần Kha có điện thoại nên đi ra ban công nghe máy.
Đan Ny lập tức tiến tới bên Tiểu Ân, đem bia của nàng đưa cho cậu nhóc: "Hì hì, muốn thử chứ gì? Nhanh nhanh nhanh, thừa lúc mommy con không có ở đây làm một hớp nhỏ! Nhưng chỉ được uống một hớp thôi nhá!"
Ánh mắt Tiểu Ân nghe thế liền sáng như sao, cúi đầu cẩn thận nhấp một hớp nhỏ.
Mặc dù cái vị này uống không ngon lắm, cơ mà nhóc thấy rất vui nha.
Chờ Trần Kha nghe điện thoại xong trở lại thì Đan Ny đã ngồi ngay ngắn lại, làm như cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Tiểu Ân còn chuyện nghiệp hơn, bình tĩnh thong thả uống sữa, một chút khác thường đều không có.
Trần Kha thoạt nhìn như không phát hiện ra cái gì, rất tự nhiên ngồi xuống, chẳng qua trong mắt có chút lạnh đi.
Sức chiến đấu của ba người không tệ, nàng mua rất nhiều đồ nhưng đều sạch bách cả.
Đan Ny thấy trời cũng không còn sớm lắm, đang nghĩ xem có nên bảo hai người họ đi về hay không, đột nhiên chân trời lóe lên một tia chớp, tiếng sấm nổ ùng ùng vang lên, gió bắt đầu rít gào ngoài cửa sổ...
"Nghe dự báo thời tiết, thấy bảo tối nay trời sẽ mưa to lắm, còn có bão..."
Đan Ny nhìn bên ngoài cửa sổ đang mưa như trút nước, bánh bao nhỏ nhìn nàng, Trần Kha cũng nhìn nàng...
Bị một lớn một nhỏ nhìn chằm chằm như thế, Đan Ny chỉ có thể mở miệng nói: "Đã trễ rồi, thời tiết lại xấu, nếu ngài đưa Tiểu Ân trở về chỉ sợ có phần nguy hiểm, nếu không... hai người ngủ tạm ở nhà tôi một đêm?"
Theo phép lịch sự tối thiểu thì nàng cũng nên làm bộ một chút, nàng cảm thấy Trần Kha chắc chắn sẽ không đồng ý.
Kết quả...
Trần Kha: "Được."
Bánh bao nhỏ gật gật đầu.
Ôi đệch...
Trần Kha này cũng quá dễ dãi đi!
Sao nàng lại có ảo giác hai người bọn họ rầt mong nàng nói những lời này?
Chắc điên rồi!!!!
Cuối cùng, Trần Kha với Tiểu Ân cứ như vậy ngủ lại một đêm.
Căn hộ do công ty sắp xếp này cũng không lớn, chỉ có một phòng ngủ với một phòng khách, thật sự là một vấn đề nan giải.
"Tôi ngủ phòng khách, ngài với Tiểu Ân ngủ trong phòng tôi được chứ? Tôi đi đổi ga trải giường một chút..."
"Không cần, tôi ngủ phòng khách, cô với Tiểu Ân ngủ trong phòng ngủ." Ngữ khí thể hiện rõ ý không cho nàng từ chối.
Đan Ny cảm thấy thật tội lỗi, không những mời Trần tổng tài ăn lẩu giá rẻ thậm chí còn để ngủ phòng khách.
Nếu như tối nay chỉ có Trần Kha thì dù trời đổ mưa đá nàng cũng nhất quyết không cho ở lại, nhất là dưới tình huống ban sáng, nhưng lúc này lại có thêm một bánh bao nhỏ.
Thời tiết như thế này mà để Trần Kha ôm một đứa nhỏ đi về thì đúng là rất nguy hiểm, hơn nữa có thêm một đứa bé cũng không bị tính là cô nữ quả nữ đúng không?
Đan Ny chỉ có thể cam chịu số phận: "Để tôi tìm xem có quần áo cho hai người thay không..."
Lục tung một trận thế mà thật sự tìm được nha!!!!!
Hồi trước đi làm thêm, ở quán có tặng một bộ đồ ngủ pikachu dành cho trẻ em, nàng tiện tay nhét bừa vào tủ, may mà Tiểu Ân mặc vừa.
Trần Kha thì càng dễ xử lí hơn.
Tìm được quần áo xong, Đan Ny lại vào phòng lấy cho Trần Kha một bộ chăn gối mới.
Ghế sofa ở phòng khách không lớn, chả đủ để đôi chân dài của Trần Kha gác chân, nàng đành phải chuyển một cái ghế dài tới để nối thêm ra.
Tiểu Ân lại khiến người khác rất yên tâm, thằng bé biết tự tắm, tự mặc quần áo đáng yêu vào, sau đó cũng tự giác nằm lên giường.
Đan Ny tắm xong mặc một bộ đồ ngủ kín đáo, sau khi chắc chắn bản thân không có chỗ nào kì kì nữa mới đi ra ngoài.
"Vậy... ngài Trần, tôi đi ngủ trước đây, nếu có chuyện gì cần thì cứ gọi tôi nhé."
"Ừm." Thấy Đan Ny tắm rửa xong, Trần Kha có hơi thất thần nhưng ngay sau đó ánh mắt cô lập tức tối lại.
Tóc nàng được búi gọn gàng lại, mặc bộ đồ ngủ trông phổ biến nhất có thể, mặt không đánh phấn, làn da nõn nà còn đỏ ửng lên sau khi tắm.
Có thể nhìn ra Đan Ny đang muốn cố tránh né, bộ dạng của nàng thật sự không có vấn đề gì cả.
Nhưng Trần Kha khó có thể hình dung được tâm trạng của mình lúc này, vì cô phát hiện bản thân lại dâng lên một ngọn lửa nóng rực.
.......
Sau khi Đan Ny vào phòng, bỗng thấy trên giường mình lại có thêm một vật nhỏ đáng yêu, cảm thấy rất kì diệu.
Từ tối qua tới giờ, có rất nhiều chuyện xảy ra ngoài dự đoán của nàng.
"Mau ngủ thôi nào." nàng nằm xuống cạnh bánh bao nhỏ, tắt đèn trần đi, chỉ để lại chiếc đèn ngủ đầu giường.
Bánh bao nhỏ chớp chớp mắt, chẳng thấy buồn ngủ chút nào.
Đan Ny lại bắt đầu đau đầu rồi đây.
Hình như lũ trẻ con trước khi ngủ đều phải kể chuyện để dỗ chúng thì phải....
Nàng bất lực nhún vai: "Cô không biết kể chuyện, hay cô hát một bài cho con nghe nhé?"
Bánh bao nhỏ gật đầu, vẻ mặt mong chờ cực kì.
Thế là nàng vỗ vỗ nhẹ lên lưng bé, nhẹ cất tiếng hát:
"Kìa chú là chú ếch con,
Có hai là hai mắt tròn"
Hát đủ ba lần bài chú ếch con bên cạnh rốt cuộc cũng truyền tới hít thở đều đặn.
Nuôi trẻ thật đúng là không dễ dàng gì!
Bỗng nàng thấy thật nể phục ông "bố" đơn thân Trần Kha!
Cũng không biết rốt cuộc mẹ của bánh bao nhỏ là ai, tại sao đã sinh ra bánh bao nhỏ rồi mà vẫn không ở bên Trần Kha?
Vì thân phận thấp kém nên Trần gia không chấp nhận sao?
Hay còn khúc mắc gì đó với Trần Kha mà không thể để người khác biết?
Cứ miên man suy nghĩ như vậy, Đan Ny cũng dần dần chìm vào giấc mộng.
Ngủ tới nửa đêm, nàng bị một tiếng vang trầm thấp từ phòng khách truyền tới làm tỉnh giấc.
Bánh bao nhỏ ngủ rất say, nàng rón rén xuống giường ra ngoài xem có chuyện gì.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, chỉ thấy Trần Kha đang rót nước, một tay ôm bụng, sắc mặt tái nhợt.
Đan Ny vội đi tới: "Ngài Trần, ngài không sao chứ?"
"Không sao."
"Ờm, có phải ngài bị đau dạ dày không?"
Trần Kha không nói gì.
Đan Ny biết mình đoán đúng rồi.
Mẹ! Hóa ra Trần Kha không ăn được cay, không ăn được còn cố mà nuốt?
"Đợi đấy, tôi đi lấy thuốc đau dạ dày cho ngài."
May mà những thuốc hay dùng nàng đều có cả.
Đan Ny vội vã mang thuốc tới: "Phải uống cả hai viên."
"Cảm ơn."Trần Kha lấy thuốc khỏi tay nàng, bàn tay mát lạnh nhẹ lướt qua, cảm giác ấy, như chạm vào tim, khiến người ta bỗng thấy thật yếu đuối.
Trong đêm tối mịt mù mưa to gió lớn, lại có người đẹp thế kia đứng trước mặt, súng dễ cướp cò lắm đó nha!
Đan Ny lẩm nhẩm mấy vòng số Pi mới bình tĩnh lại được.
Thấy Trần Kha uống thuốc xong, nàng cũng không đi luôn, mà ở lại cạnh cô thêm một lúc.
"Đỡ hơn chút nào chưa, có cần tới bệnh viện không? Xin lỗi, tôi không biết ngài không ăn được cay..."
Lúc đầu nàng lo cho bánh bao nhỏ cơ, cuối cùng bánh bao nhỏ thì chẳng sao cả, mà Trần Kha lại xảy ra chuyện, đúng là lạ đời....
"Không liên quan đến cô, chỉ là bệnh cũ thôi."
Hai người im lặng một hồi, Trần Kha bỗng mở miệng: "Tối nay tới quấy rầy là vì Tiểu Ân muốn gặp cô."
Đan Ny nghe vậy rất bất ngờ: "Tiểu Ân muốn gặp tôi?"
"Lúc Tiểu Ân bị hoảng sợ trong kho hàng, là cô đã cứu nó, giờ nó rất ỷ lại vào cô." Trần Kha giải thích.
Đan Ny phát hiện, chỉ cần có Tiểu Ân ở bên hay khi nhắc tới chuyện gì liên quan tới Tiểu Ân, sự lạnh lẽo khiếp người toát ra từ Trần Kha sẽ nhẹ nhàng giảm bớt, không đáng sợ như ban sáng nữa.
"Hóa ra là vậy..." Nàng gật đầu.
Có lẽ vì ban đêm dễ khiến con người ta buông bỏ phòng bị cùng đắn đo, Đan Ny liền hỏi một câu mà nàng vẫn luôn để tâm trong lòng: "Vậy, mạo muội hỏi một câu, Tiểu Ân không biết nói sao?"
Tới giờ, nàng vẫn chưa thấy Tiểu Ân ho he một chữ nào, bé con chỉ biết có gật với lắc đầu thôi.
"Không phải không biết nói, là không muốn nói." Trần Kha đáp.
"Vậy là vấn đề về tâm lí rồi?" Đan Ny nhíu mày.
"Tiểu Ân có chút dấu hiệu của tự kỉ." Trần Kha cũng không che giấu.
"Vậy........" Cũng không khác với nàng đoán là mấy.
Còn về chuyện tại sao Tiểu Ân lại bị tự kỉ, bí mật nhà người ta, tất nhiên nàng không dám hỏi kĩ càng làm gì.
"Cô Trịnh." Trần Kha bỗng nhìn nàng chăm chú, ánh mắt rõ ràng là rất lạnh lẽo nhưng lại khiến nàng cảm thấy nó như đang thiêu đốt nàng đến mất hết cả cảm giác.
"Dạ?" Đan Ny ngẩn ra.
"Có phải chúng ta từng gặp nhau ở đâu đó rồi không?" Trần Kha hỏi.
Nếu câu này là do người khác hỏi, Đan Ny nhất định sẽ cho rằng đối phương đang muốn tiếp cận nàng, lại còn là kiểu tán tỉnh lỗi thời nữa chứ, nhưng người nói câu này lại là Trần Kha, sự nghi hoặc trong mắt cô là thật.
"Chắc không có đâu, người như ngài Trần đây, nếu tôi từng gặp, tuyệt đối không thể không có ấn tượng gì... Mà, có chuyện gì sao?" Ngữ khí của Đan Ny có vẻ chắc chắn, với thân phận của nàng, kể cả khi nàng vẫn còn là Đại tiểu thư của Trịnh gia đi chăng nữa, cũng không thể gặp người ở tầng lớp như Trần Kha được.
"Không có gì." Trần Kha rời ánh mắt, nhìn ra bầu trời đêm phản chiếu trên cửa sổ, có chút tịch mịch.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, bầu không khí nhất định sẽ rất kì!
"Ngài Trần, nếu ngài không sao nữa, vậy tôi ngủ trước nhé?" Đan Ny cẩn thận nói.
Trần Kha nhìn rõ ý đồ của nàng, nhấc tay lên: "Không vội, cứ ngồi đi."
Không vội gì chứ! Nàng rất vội là đằng khác đây này!
...................
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip