Chương 34: Thần Toán Nhập

Bữa tiệc vẫn được tiếp tục, bầu không khí rất vui vẻ. Phần lớn ánh mắt của quan khách đêm nay đều đặt trên người của Tiểu thái tử rất ít khi lộ mặt của Trần gia.

Thậm chí còn có người vì ghen ghét mà mong nhóc sẽ làm ra chuyện gì đó mất mặt.

Tiêu điểm tối nay trừ Tiểu thái tử ra thì chính là vị thiếu niên thiên tài của Lục gia mới về nước gần đây!

Học bá không hổ là học bá, ngay cả tham gia một bữa tiệc cũng không quên việc học. Nghe nói tối nay tụ hội rất nhiều người tài giỏi cho nên cậu ra liền mang tới mấy đề toán khó mà bản thân không giải được đến, điều này khiến không ít vị khách cảm thấy hứng thú vây quanh nhao nhao đòi thử.

"Trời ơi, đây là đề thi của trung học bây giờ sao? Quá khó rồi! "

"A! Hình như mình làm được một câu! Câu số một đáp án là -9 đúng không?" Một thiếu niên đeo kính có chút hưng phấn nói.

Lục Duy Quân nghiêm mặt, lắc đầu: "Không đúng, đáp án câu đó là 0."

"Ồ... lại không đúng!" Cậu thiếu niên kia thất vọng.

...

"Lão Lục à! Đứa cháu này nhà ông đúng là không tầm thường!" Cách đó không xa, mấy vị khách nhìn mấy đứa trẻ náo nhiệt bên kia mà vừa hâm mộ vừa ghen tị.

Trần lão gia cũng tán dương: "Hổ phụ không sinh khuyển tử!"

Lục Tư Sở tỏ vẻ hết cách nói: "Nó ấy à, sắp thành con mọt sách đến nơi rồi, tôi cũng nhức đầu lắm! Lần này cố ý muốn đưa nó theo cho nó chơi một chút, ai mà ngờ không để ý một chút nó lại chạy đi làm đề chứ!"

"Giỏi thật đó, 10 tuổi đã lấy được giải Olympic toán học quốc tế rồi..."

"Đúng là lợi hại! Cảm giác còn giỏi hơn Trần Kha năm đó nữa, đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước!" Lúc này có một vị khách có quan hệ không tệ với Lục gia lên tiếng.

Trần lão gia tuy là chủ nhà nhưng mà ông vẫn luôn giữ khách khí, cũng hùa với mọi người nịnh Lục Tư Sở, dẫu sao cũng sắp thành người một nhà cả rồi. Không ngờ kết quả lại nghe được một câu như thế này, đáy lòng không khỏi xẹt qua một tiếng cười lạnh .

Hừ, còn giỏi hơn của Trần Kha?

...

Một nơi nào đó trong phòng tiệc, Đan Ny kín đáo nhìn Lục gia được một đám người tâng bốc, được, thời cơ đã đến...

Ngay khi mọi người còn đang hỏi Lục Tư Sở cách giáo dục, trong đám người đột nhiên vang lên tiếng nói thanh thúy của một cô gái.

"Mạn Nhu tiểu thư, nghe nói ngài tìm Trần Kha à, có chuyện gì không? Ngài ấy đang tiếp khách bên ngoài! Nếu có chuyện gấp để tôi giúp ngài chuyển lời!"

"À, cũng không có gì gấp, chỉ là có cái... đề...cần Trần Kha giải ... khụ khụ... cô... tiểu bạch thỏ... sao lại là cô?"

Cô nhóc này mặc nguyên bộ trang phục hầu gái, suýt nữa thì Mạn Nhu cũng không nhận ra...

Đan Ny không thèm để ý đến câu hỏi của Mạn Nhu, quét mắt nhìn đề bài trong tay chị ta nói: "Cái đề này nhìn có vẻ đơn giản, chắc không cần gọi Trần Kha đâu, tôi đi gọi Tiểu thiếu gia đến giúp nhé, ngài xem có được không?"

"Hả?" Mạn Nhu còn cho là mình nghe nhầm: "Cô mới nói ai? Tiểu Ân?"

Đan Ny khôn khéo gật đầu: "Vâng, là Thiên Ân thiếu gia ạ."

''Cô bé à, chắc cô cũng thấy rõ rồi chứ, được rồi đoán chừng cô có xem cũng không hiểu... Tóm lại đây không phải cái đề toán cấp vườn trẻ đâu, đây là toán học cao cấp đấy, hơn nữa còn là đề thi tuyển chọn!"

"Mạn Nhu tiểu thư, ngài yên tâm đi ạ, Tiểu thiếu gia rất lợi hại!" Đan Ny nháy mắt một cái, sau đó nhìn về phía Tiểu Young: "Tiểu thiếu gia~ anh trai nhỏ này có một đề toán không làm được nên đang rất buồn, cậu có thể giúp cậu ấy một tay không?"

Tiểu Ân gật đầu một cái.

Thấy cô hầu gái Trần gia bảo một đứa bé tới giúp mình, thậm chí còn kiên trì nói rằng đứa bé đó rất lợi hại, nhất định sẽ làm được, Lục Duy Quân cảm thấy như mình bị làm nhục. Chung quy do là tuổi vẫn còn nhỏ nên cũng không giữ được bình tĩnh, cậu ta tức giận đưa quyển vở tới: "Cô nói nó giúp được tôi sao? Được, vậy để cho nó làm thử đi!"

Lục Hy Tuyết thấy vậy thì vội vàng hòa giải: "Duy Quân, đừng có nháo, Thiên Ân mới có 5 tuổi thôi!"

"Để mọi người chê cười rồi!" ông Trần chưa bao giờ thấy mất thể diện như vậy.

"Không sao không sao... là do cô bé ấy không nhìn rõ đề mà thôi!" ông Lục tỏ vẻ hào phóng nói.

Nhưng mà ngay tại lúc ấy, trong đám người đột nhiên phát ra mấy tiếng hô lớn...

Lúc mọi người còn đang nói chuyện, Tiểu Ân đã viết lên quyển vở kia một con số.

"Ý, Thiên Ân viết một số 0 kìa... đáp án chính xác là gì? Tôi nhớ không nhầm hình như bằng 0 thì phải?"

"Không sai không sai! Đáp án là bằng 0!"

"A! Thiên Ân trả lời đúng rồi!"

Nháy mắt, cả Lục gia thậm chí cả Trần lão gia cũng phải giật cả mình.

Lục Duy Quân cau mày nói: "Thiên Ân, em nói với anh là được rồi, đừng vẽ bậy lên vở."

Cậu căn bản không cho đó là số 0, mà những người khác bao gồm cả Trần lão gia cũng cho rằng Tiểu Ân chỉ là tiện tay vẽ cái hình mà thôi.

Đan Ny liếc câu trả lời trên vở, rồi cúi người xuống dịu dàng nói với bánh bao nhỏ: "Tiểu thiếu gia, cậu làm thế không được đâu, anh trai nhỏ này không biết cách làm đề này, cậu phải viết cách làm chi tiết ra thì mới có thể giúp được cậu ấy nha!"

Tiểu Ân chớp mắt nhìn mẹ Đan Ny một cái, sau đó rất phối hợp cúi cái đầu nhỏ xuống viết loạt xoạt...

Tiểu Ân viết càng nhiều thì vẻ mặt của mấy kẻ chờ xem kịch vui đã chuyển từ nghiêm túc đến kinh ngạc, từ kinh ngạc đến khiếp sợ, rồi cuối cùng đồng loạt biến thành kinh hãi, thậm chí có người trợn lồi hai mắt ra chen lên phía trước dài cổ ra nhìn...

Nhất là Mạn Nhu, con ngươi cũng sắp dính lên trang giấy rồi: "Ớ... Đệch!!! Tiểu Ân bị thần toán nhập vào người à?"

Lục Hy Tuyết nhìn lướt qua, nhiều lần cô há miệng muốn nói gì đó nhưng lại chẳng thể thốt nên lời, cũng không dám quấy rầy Tiểu Ân giải đề...

Nhất thời, toàn bộ ánh mắt của mọi người đều đặt lên cái bóng nho nhỏ đang chăm chú viết lách kia, không khí yên tĩnh đến độ nghe được cả tiếng kim rơi.

Mà vẻ mặt của Tiểu Ân vẫn rất chăm chú, hoàn toàn chìm vào thế giới của riêng mình và không hề bị những tầm mắt kia quấy rầy. Chiếc bút nhỏ trong tay giống như có sinh mệnh vậy, từng chữ từng chữ viết ra hàng loạt công thức phức tạp...

Một lát sau, Tiểu Ân viết xong, chữ cái cuối cùng cũng chính là đáp án: "0". Sau đó nhóc ngẩng đầu lên nhìn mẹ Đan Ny.

Đan Ny cho bánh bao nhỏ một ánh mắt khích lệ, ngay sau đó khom người nhận lấy quyển vở Tiểu Ân cầm trong tay rồi mỉm cười giao cho Lục Duy Quân: "Lục tiểu thiếu gia, cậu xem đã hiểu hay chưa."

Trên mặt quyển vở đã không còn chỗ trống, từng chữ của Tiểu Ân nối tiếp nhau thành từng bước một của bài giải. Vì mẹ Đan Ny đã cố ý dặn nhóc viết tỉ mỉ một chút cho nên vài chỗ nhóc còn dùng mũi tên đánh dấu vài chỗ rồi viết phần giải thích bổ sung, đơn giản là coi Lục Duy Quân thành một trong những bạn nhỏ trong nhà trẻ mà dạy.

Rất nhanh, quyển vở này đã bị mọi người truyền tay nhau mà xem.

Bởi vì Tiểu Ân viết quá chi tiết mà ngay cả mấy tên dốt nát xem cũng hiểu, khen không dứt miệng: "Trời ạ! Giỏi quá! Thậm chí cả người học dốt như tôi mà xem cũng hiểu! Tôi cứ nghĩ mình không bằng một đứa trẻ 13 tuổi nhưng tôi sai rồi, ngay cả đứa trẻ 5 tuổi tôi cũng không bằng..."

"Hơn nữa phương pháp giải này thật quá siêu! Hình như không phải cách giải thông thường đúng không?"

"Lục tiểu thư, cô cảm thấy thế nào? Bài giải này đã đúng chưa?"

Lục Hy Tuyết nhìn bài giải, lại nhìn bé con đáng yêu được Đan Ny dắt tay. Trong thâm tâm cô vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc :"Hoàn toàn chính xác, hơn nữa mỗi bước làm đều được viết nghiêm chỉnh, hoàn hảo không có bất cứ sai lệch nào..."

Cô thậm chí dường như còn nhìn thấy bóng dáng của Trần Kha năm đó, cách giải toán của hai người nhà này quả thật giống hệt nhau...

Nhưng mà, Tiểu Ân năm nay mới chỉ có 5 tuổi! Điều này quả thật khiến cho người khác kinh ngạc...

Hy Tuyết vừa dứt lời, toàn trường đã dậy lên tiếng ồ kinh ngạc!

Quả thực là không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng mà, tất cả bọn họ đều tận mắt nhìn thấy chính tay Tiểu Ân viết từng con số từng đáp án một, có muốn không tin cũng không được...

So với hành vi mang cháu mình đến những nơi thượng lưu để khoe khoang một cách có tính toán trước của Lục Tư Sở thì Tiểu Ân thể hiện bản thân hoàn toàn tự nhiên. Vì thế mà sự kinh ngạc của mọi người đương nhiên là càng lớn hơn.

--------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #đảnxác