Chap 44

Đan Ny sau khi tìm hiểu được địa chỉ tiệm hoa, nơi Trần Kha đang làm thì đã muốn đi gặp cô rồi, nhưng lần nào cũng không thể gặp được. Mãi đến hơn một tuần sau đó thì em mới có thể nhìn thấy được cô, và trong hoàn cảnh thật *nóng bỏng*.

Đan Ny chỉ có thể đi vào buổi trưa, tận dụng chút thời gian nghỉ ngơi mà đi tìm cô. Em không biết vì sao mình lại cấp thiết muốn gặp cô như lúc này, nhưng linh tính mách bảo rằng nếu em không gặp được cô trong hôm nay thì sẽ không còn được gặp nữa. Đan Ny ban đầu chỉ muốn gặp cô vì muốn biết được Trần Kha là ai, là người như thế nào mà lại có khả năng đặc biệt, khiến em vừa cảm thấy quen thuộc lại cảm thấy an tâm khi ở bên cạnh. Thời gian hai tháng được cô chỉ dẫn, em gần như là thoải mái nên dễ tiếp thu vào, và Trần Kha còn như một loại thảo dược làm cho Đan Ny luôn cảm thấy nhẹ nhàng mỗi khi có cô ở bên cạnh. Đan Ny cũng vì cô chăm sóc tỉ mỉ nên rất xúc động, vì tuy nói mẹ thương em nhưng bà còn phải lo cho công việc. Đan Ny biết chứ, em biết là mình phải học cách tự chăm sóc bản thân và học cách tự lập, em đã thua thiệt hơn so với người khác hai mươi năm, người ta còn biết làm việc này việc kia, trong khi em lại phải học dần dần mọi thứ.

Thế mà, em đã học được đâu, trong khi cả ngày chỉ quanh quẩn ở công ty và tối lại về nhà cũng chỉ chăm chăm vào sách vở. Đan Ny quả thật là bị động tâm bởi cách chăm lo và quan tâm mà Trần Kha đã dành cho em, và dường như chỉ có mỗi em là được như vậy nên khiến cho Đan Ny không khỏi nở mũi tự hào. Đã có ai khác được Trần Kha làm bánh cho ăn chưa? Đã có ai khác để khiến Trần Kha hao tâm tổn trí, mỗi ngày đều làm nước ép cùng trái cây đến công ty chưa? Đã có ai khác được Trần Kha phải loay hoay, tất bật tay chân chỉ vì muốn người đó được ngủ ngon chưa? Cũng đã có ai khác mà khiến Trần Kha phải ngày nhớ đêm mong, dù biết kết quả thật vô vọng nhưng vẫn cam tâm chấp nhận, đứng từ phía xa để chăm sóc chưa? Hầu như chưa một ai khác ngoài Đan Ny. Em chính là ngoại lệ của Trần Kha, và cô cũng chính là ngoại lệ của Đan Ny.

Đan Ny đã đứng ở phía bên lề đường đối diện tiệm hoa, vì cửa kính nên có thể nhìn rõ mọi thứ bên trong. Em thấy cô đang mang bình nước ra tưới hoa, nhìn cái cách cô chăm sóc cho những chậu hoa đó, cách cô ngắm nghía từng chút một và cả cách cô vui vẻ vì chúng nó đột nhiên em lại tưởng tượng ra hai chậu hoa ở sân nhà mình. Khi ấy, có lẽ cô cũng như vậy đi, xinh đẹp, tươi mới như những đoá hoa mà cô vừa ban sự sống cho nó vậy. Ánh mặt trời vào buổi trưa thật gay gắt, nhưng nụ cười của cô lại thật ấm áp và đẹp đẽ.

Đan Ny cảm thấy mình thật phí công vô ích rồi, khi không trưa nắng lại đi đến đây mà nhìn người ta hạnh phúc! Tức giận cùng mệt mỏi, Đan Ny quay gót mà trở về mà không thể thấy được cảnh tượng sau đó.

" Mộng...Mộng Đình à, được rồi mà... " Trần Kha thật ra không phải cười tươi như những gì Đan Ny nhìn thấy, mà em bị khuất tầm mắt nên không thấy được nụ cười gượng gạo của cô.

" Trần Kha à, tôi không muốn bị nói là đối xử tệ bạc với nhân viên. " Mộng Đình nghe vậy cũng thôi, không tiếp tục hành động của mình nữa.

" Nhưng cô như vậy sẽ khiến cậu ta... " Trần Kha không khỏi rùng mình mà nhớ lại hôm đó.

Chiều hôm đó, khi Trần Kha đang phụ giúp Mộng Đình dọn dẹp cửa hàng thì cả hai cũng đùa giỡn với nhau. Trần Kha xem Mộng Đình như em gái mà thoải mái với nàng. Cô cũng chỉ là hơi đẩy vai nàng ra khi thấy nàng có ý định xịt nước vào người cô, nhưng không ngờ đất ẩm lại trơn nên nàng bị trượt chân mà ngã ra phía sau. Trần Kha định vươn tay ra đỡ nhưng đột nhiên lại có một cậu trai trẻ xuất hiện, choàng tay qua eo của Mộng Đình mà kéo về lòng cậu, hướng ánh mắt thách thức đến Trần Kha.

" Trần Kha à, tôi cho người bảo vệ hai người cùng với cửa tiệm này, nhưng nếu chị đụng đến người của Dương Kì này thì tôi không nương tay đâu.

Trần Kha bị khí thế của người trước mặt và thêm mấy người đàn ông phía sau làm cho kinh sợ một hồi, nhất thời không biết phải nói gì.

" Dương Kì, bỏ tôi ra. " Cái tư thế ám muội đó duy trì làm cho Mộng Đình ngượng chín mặt, vội vàng đẩy Dương Kì ra.

" Chị sợ gì chứ? Tôi đã nói là sẽ bảo vệ chị, và cả cuộc đời sau này của chị nữa mà. " Dương Kì cười cười, buông Mộng Đình ra nhưng tay lại choàng qua vai mà tiếp tục kéo nàng gần sát mình.

" Hai...hai người? " Trần Kha có chút không tin tưởng cho lắm. Cậu trai trẻ này là ai? Cậu ta biết cô, còn nói là bảo vệ sao? Cậu ta còn hứa hẹn gì với Mộng Đình?

" Haha, chắc hẳn là chị chưa biết đến tôi đâu. Xin tự giới thiệu, tôi là Trịnh Dương Kì. " Dương Kì lịch thiệp, gay vươn ra muốn bắt tay cùng Trần Kha trong khi tay còn lại vẫn để ở vai của Mộng Đình.

" Chào cậu, Dương Kì. " Trần Kha cũng hơi e dè người trước mặt, không biết nhiều nên không dám tiếp xúc nhiều.

" Trần Kha, tôi nói rồi đó, chị mà dám đụng vào cô gái này nữa thì tôi sẽ cho người *xử* chị đó! "

" Dương Kì! Cậu ăn nói hồ đồ gì đó? " Mộng Đình tức giận vỗ vai Dương Kì.

" Ơ, tôi chỉ đang muốn cảnh báo với chị ta trước thôi. Còn chị là *tiền bảo kê* của tôi! "

" Giữa biết bao nhiêu người mà cậu lại... " Mộng Đình ngượng chín cả mặt lên. Tuy nàng lớn tuổi hơn nhưng cơ thể vốn nhỏ nhắn, trong khi Dương Kì lại cao lớn và thân hình cũng tương đối có da có thịt, nàng căn bản là lép vế.

" Chuyện này...tôi nghĩ tôi nên đi vào để chừa không gian riêng cho hai người vậy. " Trần Kha nói rồi chuồn lẹ vào trong, để lại Mộng Đình mặt khóc không xong mà cười cũng không nổi nhìn cô.

" Hừ, Dương Kì chẳng qua cũng chỉ mới là một tên nhóc hai mươi tuổi, căn bản không hiểu chuyện lại thích tỏ vẻ. " Mộng Đình nghe Trần Kha nhắc đến Dương Kì thì không tiếc lời mắng nhiếc, nhưng biểu cảm cùng hành động lại không có ý gì ghét bỏ hay thù địch.

" Mộng Đình! " có một giọng nữ kêu tên Mộng Đình khiến hai người phải tạm dừng cuộc trò chuyện.

" Chị hai! Tiểu Muội ! " Mộng Đình vui vẻ nhìn Gia Tuệ và Tiểu Muội .

" Ừ, chị và Tiểu Muội đến thăm em. Công việc dạo này sao rồi? " Gia Tuệ đi đến bên cạnh Mộng Đình, vẫn chưa để ý đến người bên cạnh nàng.

" Dạ, vẫn ổn. À mà, để em giới thiệu nhân viên mới bên em... "

Cả Trần Kha cùng Gia Tuệ đều bất ngờ, không biết do Trái Đất tròn, do Sài Gòn là cơ duyên hay do bất kì điều gì đi chăng nữa mà họ lại một lần nữa gặp nhau.

" Hai người quen biết nhau sao? " Mộng Đình cũng bất ngờ với phản ứng của họ.

" Cô ấy là khách hàng của chị. " Gia Tuệ nhìn Trần Kha mà mỉm cười.

" Còn cô ấy là người đã cứu tôi. " Trần Kha cũng mỉm cười mà nhớ lại.

" Oa, đúng là có duyên thật nha! " Tiểu Muội bên cạnh cũng tròn mắt mà kinh ngạc.

" Yên lặng đi! Con nít thì biết gì mà nói! " Gia Tuệ dùng ngón tay, đẩy đẩy Tiểu Muội ra nhưng cô nàng lại cứ thích dụi đầu vào cánh tay của Gia Tuệ.

" Hai người đừng có ngọt ngào như vậy được không? " Mộng Đình kinh bỉ mà nhìn họ, nhưng trong lòng cũng chúc phúc cho chị và người yêu của chị.

" Nếu ghen tị thì cũng tìm người yêu đi, cái cậu gì mà hôm trước em kể chị đó. "

" Chị này! " Mộng Đình bị ngượng đến chín mặt, quay gót bước vào tiệm.

Gia Tuệ nhìn em mình như vậy thì biết nó đang yêu rồi nhưng vì ngại về nhiều vấn đề nên chưa dám tiến đến.

" Đúng là trùng hợp thật! Không ngờ cô lại là nhân viên của em tôi. " Gia Tuệ quay sang nhìn Trần Kha.

" Haha, đúng là trùng hợp thật... "

" Đã lâu không gặp, chắc hẳn người kia không tìm đến cô nữa chứ? " Gia Tuệ nhớ đến chuyện Trần Kha bị chặn đường mà uy hiếp lại cảm thấy rùng mình.

" À, không có. Lúc đó thật cảm ơn cô, nếu không thì tôi cũng không được như bây giờ rồi. "

" Không có gì đâu, cô đừng mãi cảm ơn tôi như vậy. "

Trần Kha cứ nhìn hai người trước mặt âu yếm, tay lại đan tay như thế thì không thể không nghĩ đến mối quan hệ người yêu kia. Gia Tuệ thấy Trần Kha cứ nhìn mình thì cũng hiểu, không ngại giơ cao tay mình đang nắm chặt tay Tiểu Muội.

" Chúng tôi đang quen nhau! " Gia Tuệ nói với giọng rất tự tin và hãnh diện.

" Aaaaa, sao chị lại công khai chứ? Ngại chết mất! " Tiểu Muội ngại ngùng nhưng vẫn không giấu nổi nụ cười hạnh phúc.

" Haha, chúc mừng hai người nha. " Trần Kha cười vui mà chúc phúc, thầm nghĩ nếu cô và Đan Ny có thể được như hai người họ không?

Đan Ny đi về đến công ty thì đã gặp phải tên Quân Hạo!

" A, Đan Ny, thật trùng hợp!

" Chào anh. " Đan Ny cũng ráng nặn ra nụ cười với Quân Hạo nhưng thật ra trong lòng em đang mệt mà còn gặp phải rắc rối này, dù muốn bỏ đi lắm nhưng cũng không thể.

" Đan Ny à, tối nay cô có rảnh không? Tôi muốn mời cô đi chơi cùng với chúng tôi.

" Xin lỗi, nhưng mà... " Đan Ny muốn mở miệng từ chối nhưng đã bị hắn chặn lại.

" Chỉ một chút thôi cũng được. Bạn bè của tôi đều là những người đến từ các công ty khác nhau, tôi cũng muốn tạo điều kiện cho cô được tiếp xúc với nhiều đối tác để sau này cũng dễ dàng tìm mối hợp tác. "

Đan Ny nghe Quân Hạo nói cũng có lý nên cũng gật đầu. Bây giờ giúp được mẹ tìm được đối tác làm ăn, sau này có thể hợp tác lâu dài cũng là lợi ích. Thế nhưng, Đan Ny đã tiếp xúc với những hoàn cảnh như vậy bao giờ mà biết được con người như thế nào, vả lại, trong đầu em cũng chỉ là về Trần Kha nên không để ý đến sắc mặt như vớ được vàng của Quân Hạo.

Đan Ny có nói cho mẹ biết, mẹ cũng đồng ý cho em đi nhưng âm thầm nói vệ sĩ bảo vệ em từ xa, bà không muốn con gái bà bị bất kì thương tổn nào dù là thể xác hay tinh thần.

Đan Ny khi nghe đến điểm hẹn thì có chút khựng lại, nếu đã là bạn bè, lại còn là đối tác thì nên hẹn nhau ở quán ăn hay đại loại là một nơi sang trọng nào đó mới phải. Nhưng không! Họ chọn quán rượu.

Đan Ny mặc một bộ đồ tương đối kín đáo nhưng lại quyến rũ đến không ngờ. Cũng là một dạng công sở nhưng lại phô trương được vóc dáng của em. Không quá khó để Đan Ny có thể nhìn thấy được Quân Hạo cùng nhóm bạn của hắn. Đan Ny mỉm cười gượng đi đến, vì em thấy ánh mắt của họ có điểm không đúng cho lắm...

" A, Đan Ny đã tới rồi này! " Một tên trong số đó lên tiếng.

Đan Ny cũng lịch sự, mỉm cười chào lại nhưng không cảm thấy thoải mái. Cả bàn gần mười người mà chỉ có em là nữ thôi sao? Đã vậy, Quân Hạo nói những người kia cũng là người làm chức vụ cao trong công ty, không thì cũng là con của gia đình danh giá, thế mà ánh mắt của họ lại sắc và có phần hơi...

Bọn họ rất phấn khích, không ngừng rót rượu cho nhau và Đan Ny cũng không ngoại lệ. Tại sao họ lại có thể rót rượu cho em ư? Vì em đang bận nhìn về quầy rượu kìa, nhìn về phía Trần Kha đang pha rượu *độc quyền* cho một vị khách nữ, vô tình hay cố ý mà cứ chạm tay rồi nắm tay Trần Kha làm cô không khỏi ngượng ngùng. Nhưng thái độ và khuôn mặt đó, Đan Ny lại thấy Trần Kha như đang ngại ngùng thì hơn! Đan Ny chợt để ý rằng, chỉ có Trần Kha mới dễ dàng khiến em mất kiểm soát đến như vậy, bằng chứng là em không biết đã uống bao nhiêu ly rồi...

Trần Kha sợ Vũ Hi lại quấy phá, làm phiền đến Châu Linh nên cô mới phải tận tình đến như vậy, chứ cô cũng bận nhìn về phía em. Trần Kha có chút bất ngờ khi thấy em bước vào. Đúng là cô đã để ý đến em ngay khi em vừa bước vào đấy! Dù là quán rượu cả trăm người đi đi về về, đủ mọi loại người đều có nhưng chỉ duy nhất Đan Ny là nổi bật. Em không trang điểm quá nhiều, nhẹ nhàng nhưng lại tinh tế, quần áo cũng nhã nhặn thế mà lại khiến nhiều người phải để ý đến. Trần Kha lâu lâu lại nhìn qua, thầm mắng em quá ngốc để bọn đàn ông kia chuốc cho say. Trần Kha vừa bất lực vừa bất mãn, cô không thể đi đến bên cạnh em, cũng không thể ngăn em uống, chỉ có thể đứng cách em một khoảng để trông chừng em thôi.

Trần Kha không hiểu vì sao cô lại có dự cảm không lành, đột nhiên lấy điện thoại ra mà nhắn cho Phương Hoa. Từ sau tối hôm đó, Phương Hoa cũng xem Trần Kha là ân nhân, hứa là sẽ giúp cô trong bất kì hoàn cảnh nào nếu nó nằm trong khả năng của cô ta. Trần Kha còn biết được Phương Hoa lớn tuổi hơn cô, cũng vì thế nên kính trọng hơn và cũng giúp cô ta trở về nhà trọ cũ để xin khất nợ, bằng cách là Trần Kha cho mượn tiền để trả trước hai tháng.

Phương Hoa đang ở phòng trọ của mình, đang lướt điện thoại để tìm việc làm thì thấy Trần Kha nhắn tin đến, liền nhanh chóng thay đồ rồi đi đến đó.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip