Chương 40. Ngộ Nhập Thấy Dâm Hí Thượng (H)
Đi đến chỗ ngoặt hành lang, Mã Nặc Ba dừng bước, quay lại hỏi Hàn Thất "Thế nhưng Trường An truyền tin tức tới chưa?"
Hàn Thất cùng Lão Cửu làm việc thỏa đáng, Tiêu Cảnh nhốt hay thả chỉ là chuyện nhỏ nhặt không cần phải bẩm báo
Quả nhiên, Hàn Thất hai tay lập tức dâng lên một mật tín
"Tô Nội Sử phái người khẩn cấp mang tới"
Mã Nặc Ba tiếp nhận, mở ra lấy một hoa đào tiên phấn hồng bên trong
Kiểu chữ xinh đẹp . Phối hợp với mực hoa đào nhuộm giấy viết thư, giống như khuê các nương tử nhà giàu sang vụng trộm gửi thư cho tình lang
Nội dung trong giấy xác thực cũng như thế, trong câu chữ tựa hồ chính là tiểu nương tử đối với như ý lang quân ái mộ quyến luyến
Mã Nặc Ba nhìn thấy lời lẽ yêu đương nồng thắm trong giấy viết thư, không khỏi bật cười, thầm nghĩ trong lòng, không tính là mật thư, không chỉ dùng hoa đào tiên mà lời viết ra cũng thật buồn nôn
Mặc dù dáng vẻ kệch cỡm bẩn thỉu của Tô Dật, nhưng Mã Nặc Ba vẫn rất nhanh dựa vào ước định của họ trước đó, đem ẩn hàm tin tức lấy ra
"Trừ mật tín này" Xem hết tất cả nội dung, Mã Nặc Ba tiện tay hủy đi "Còn có thư nào khác không?"
"Không có" Hàn Thất trả lời "Hết thảy đều đúng như các chủ sở liệu"
Mã Nặc Ba gật gật đầu "Vậy liền chiếu theo kế hoạch mà làm, là thời điểm ngươi truyền tin cho Trịnh Quân"
Hàn Thất ôm quyền "Thần lập tức đi an bài"
Mã Nặc Ba chắp tay đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn qua mái nhà cong, kéo dài đến bầu trời sâu xa.
Mấy ngày nữa, nàng liền đem Đan Ny đưa trở về.
oOo
Đan Ny trong sân chờ có chút nhàm chán, nhìn quanh về hướng Mã Nặc Ba rời đi, nghĩ đến nàng lúc nào trở về
Lại đứng chờ chừng nửa nén hương, thực tế là không có việc gì làm, Đan Ny liền thuận hành lang đi về phía trước đến một viện tử khác
Không thể không nói Ôn Trì Sơn Trang xác thực rất lớn, Đan Ny đi vào, phát hiện viện tử mới tới bố cục khác lạ
Hành lang đến đây yên tĩnh mà dừng, thay vào đó chính là đá cuội, chính thông tới một hầm băng
Không nghĩ tới chỗ này lại có, Đan Ny đi lên trước, cẩn thận nhìn một chút quy chế hầm băng.
Giống như một cái bao nhỏ bỏ trống, mặt ngoài lại dùng một tầng hoa tinh thạch khảm nạm điêu khắc, phối hợp chung quanh là cây xanh thấp thoáng, rất có vài phần hứng thú.
Bên trong Trịnh phủ cũng có loại hầm băng thế này, nhỏ hơn một chút, mà là trực tiếp đào ở trên mặt đất, cũng không có tạo hình hoa lệ thế này.
Đan Ny nhìn xem hoa văn trên hỏa tinh thạch, tuy nói tài liệu này cũng không hiếm lạ, công nghệ cũng thế, nhưng đem hầm băng xây dựng thành dạng này, Mã Nặc Ba có một chút phẩm vị
Cửa gỗ bằng tử mộc khá dày khép hờ, ẩn ẩn lộ ra một con đường nhỏ, Đan Ny cũng là hiếu kỳ, liền đi tới kéo cửa
Cửa gỗ dày nhưng không cồng kềnh, Đan Ny rất nhẹ nhàng mở cửa, trông thấy bên trong có thang lầu hình vòng tròn
Hầm băng đều được đào dưới đất, Đan Ny dò xét thông đạo một hồi, đang muốn đóng cửa lại, đột nhiên nghe thanh âm dị dạng
Dường như là tiếng nữ tử rên rỉ, Đan Ny mặt không khỏi đỏ lên.
Nhưng thanh âm này giống như rất quen tai?
Đan Ny không khỏi lắng nghe trong chốc lát, nghĩ đến "Thư Kỳ sao?"
Từ khi phát hiện Thư Kỳ cùng y nữ Sở Văn có tình ý, Đan Ny càng ngày càng ít thấy nàng, không nghĩ tới hôm nay...
Mã Nặc Ba ngược lại nói qua nhân phẩm Sở Văn đáng tin, nhưng Đan Ny cũng sợ vạn nhất, cho nên nhẹ nhàng nhấc lên mép váy, bước xuống cầu thang
Càng đi xuống dưới, dâm thanh nữ tử càng thêm rõ ràng
"Sở Văn tỷ tỷ... Thư Kỳ không được ~"
Trong hầm băng, bốn bức tường khảm dạ minh châu trên đài nhỏ, tia sáng vừa vặn chiếu rõ tình cảnh bên trong.
Dựa vào bốn vách tường đặt bốn hộp gỗ đựng đá, cất giữ băng đá để dùng, mặt tường cũng được bố trí mấy cái lỗ thông gió nhỏ
Cho nên bên trong không buồn bực, ngược lại u lạnh thoải mái dễ chịu
Thư Kỳ trần như nhộng, ở giữa phòng đang cưỡi một con ngựa gỗ
Sở Văn chỉ đơn giản một kiện đại bào nông rộng, bên hông buộc dây dài cùng một ngọc trụ nhỏ
"Lần sau còn dám tùy tiện nhận quà định tình của người khác không?"
Sở Văn thần tình nghiêm túc, lại một roi quất lên thân Thư Kỳ
Nhuyễn tiên bọc vải tơ, cho nên cũng sẽ không thật sự làm tổn thương người, chỉ là da thịt Thư Kỳ trơn mềm, khó tránh khỏi để lại một dấu đỏ
"A~"
Thư Kỳ dường như vui thích lại thống khổ, kêu khóc hô: "Không dám, Sở Văn tỷ tỷ..."
Nguyên lai sáng nay có gã sai vặt đưa quà cho Thư Kỳ, kỳ thật bất quá là cây trâm gỗ có thể mua ở trên phố xá mà thôi, nhưng Thư Kỳ quá đơn thuần, gã sai vặt lại không nói rõ, mới khiến cho nàng nghĩ lầm là quà bình thường giữa bằng hữu
Nhưng Sở Văn không đơn thuần, tất nhiên là đổ nhào một vò dấm, mới có thể thừa lúc hầm băng không người trừng phạt Thư Kỳ
Thư Kỳ vô lực nắm lấy cán cây gỗ, hai tiểu nhũ đều đứng thẳng, nàng cơ hồ co quắp trên lưng ngựa gỗ, lay động theo nó
Đến trước, Sở Văn lo lắng dưới mặt đất râm mát, còn cố ý cho Thư Kỳ uống một ít để ấm áp thân thể, cùng xuân dược
Cho nên, giờ phút này hạ thân Thư Kỳ cơ hồ nước tràn thành lũ, chảy ra dâm dịch làm ướt lưng ngựa bóng loáng
"A ha ~"
Lại một roi nữa rơi xuống lưng nàng, Thư Kỳ phát ra dâm khiếu, thít chặt lấy tiểu huyệt trống rỗng.
Rất muốn bị cái gì đó cắm a... rất muốn bị hung hăng thao!
Đáng tiếc trên lưng ngựa gỗ cái gì cũng không có, Thư Kỳ chỉ có thể dựa vào ngựa gỗ nghiêng về phía trước, dùng tiểu huyệt cọ ướt đẫm lưng ngựa
"Cái này nhịn không được rồi à?"
Sở Văn mặt lạnh tiến lên, đứng ở bên cạnh ngựa gỗ
Kỳ thật Thư Kỳ không còn khí lực để lắc lắc ngựa gỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến lê hoa đái vũ
"Sở Văn tỷ tỷ, Thư Kỳ, Thư Kỳ nghĩ..."
Sở Văn nắm cằm nàng, chuyển qua mặt của nàng, khóe miệng khẽ nhếch, giống như cười mà không cười.
"Muốn cái gì?"
Tiểu huyệt Thư Kỳ vốn là danh khí khó gặp, phát tình so với người bình thường càng khó chịu hơn.
"Muốn tỷ tỷ chen vào, thao muội~"
"Như thế tao sao?"
Sở Văn cũng không gấp, chỉ đem roi nắm ở trong tay, một tay khác cố ý bóp tiểu nhũ của Thư Kỳ
"A a~"
Tiểu hoa bị đùa bỡn khiến Thư Kỳ lập tức hưng phấn, cao giọng dâm khiếu nói "Tỷ tỷ ~ thao muội!"
"Thư Kỳ thật sự là tao gấp" Sở Văn thuận thế đưa tay mò xuống dưới, tìm tới tiểu trân châu thô sáp, ý xấu nắm lấy
"Nói! Có biết đã sai chưa?"
"A a ~" Khoái cảm liên tục, Thư Kỳ nơi nào còn dám không nhận sai "Ta sai, tỷ tỷ ~"
Sở Văn cố ý đùa bỡn nàng, ngón tay xoa tiểu trân châu bỗng nhiên chấn động mãnh liệt, trực tiếp để Thư Kỳ tiểu cao triều
Thư Kỳ sảng đến kêu ra, lập tức liền xụi lơ trên lưng ngựa gỗ.
Nhưng rất nhanh, càng lớn trống rỗng ập đến.
"Sở Văn tỷ tỷ ~"
Ánh mắt Thư Kỳ mang nước mắt tội nghiệp cầu khẩn "Muội sai rồi ~"
Sở Văn nhíu mày "Về sau còn dám hay không?"
Thư Kỳ liền vội vàng lắc đầu, ngoan ngoãn nhận sai "Thư Kỳ, Thư Kỳ cũng không tiếp tục nhận quà của người khác"
Sở Văn lúc này mới hài lòng "Thật biết sai rồi sao?"
"Ừm~"
"Muội muội leo xuống, liếm ta" Sở Văn gảy một bên tiểu hoa đầu của nàng "Nếu làm cho tỷ tỷ hài lòng, thoải mái, chờ một lúc liền hảo hảo thao muội!"
Thư Kỳ nuốt nước miếng, ánh mắt dần dần nhìn xuống, chăm chú nhìn vào chỗ kia của Sở Văn.
Liếm nàng sao?
Thân thể không tự chủ được run rẩy, Thư Kỳ chậm chạp xê dịch chân muốn xuống đất, Sở Văn thấy thế, hảo tâm đỡ nàng một chút
Trên mặt đất lạnh buốt sớm đã được Sở Văn trải thảm, cho nên chân chạm xuống cũng không lạnh
"Quỳ xuống" Sở Văn mệnh lệnh nàng "Hảo hảo liếm"
Thư Kỳ thuận theo quỳ xuống trên mặt đất, có chút ngẩng đầu lên, có chút sợ hãi tới gần dưới bụng Sở Văn.
Sở Văn đem ngọc trụ buộc trên lưng tạm thời lấy xuống, thoáng tách ra hai chân, để Thư Kỳ liếm láp
Thư Kỳ lần đầu tiên làm chuyện như thế, động tác khó tránh có chút chậm
Sở Văn cũng ẩm ướt nghiêm trọng, liền không kiên nhẫn trực tiếp đè xuống cái ót của Thư Kỳ, để nàng dán lên chỗ kín của mình
Mặt bỗng nhiên đụng phải chỗ nóng ướt, Thư Kỳ nhút nhát thè lưỡi, thử liếm một chút Sở Văn.
"Ừm~"
Kỹ pháp cũng không thành thạo, nhưng Sở Văn rất thích.
"Thư Kỳ muội muội liếm mấy lần" Sở Văn cổ vũ nàng "Tỷ tỷ rất thoải mái"
Thư Kỳ rất nghe lời, lập tức ra sức liếm láp
Sở Văn rất hưởng thụ, vui sướng kêu ra tiếng, tùy ý để Thư Kỳ tự do liếm láp
Nhưng Thư Kỳ liếm láp lung ta lung tung, Sở Văn không thể không đưa tay phụ trợ nàng một chút, tách ra cánh hoa của mình, lộ ra nụ hoa đằng trước.
"Muội muội, giúp tỷ tỷ ngậm lấy!~"
Sở Văn dạy bảo nàng "Giống như muội liếm hồ lô, cứ chậm chạp từ từ như thế"
Thư Kỳ quả thật làm theo, lè lưỡi liếm tiểu hoa đầu lộ ra ngoài của Sở Văn, cẩn thận lấy lòng nàng.
Sở Văn thỏa mãn thở khẽ, dần dần để Thư Kỳ liếm láp, bản thân án lấy đầu của nàng, nhẹ nhàng bắt lấy tóc nàng
"Muội muội học thật nhanh, ân ~"
Sở Văn có chút trầm xuống, càng mở rộng hai chân nàng, để cánh hoa ướt át lộ ra.
"Đem dịch nhờn của ta uống hết" Sở Văn mệnh lệnh Thư Kỳ "Một giọt cũng không cho phép bỏ qua, tạo ra thanh âm cho ta"
"Ừm ~"
Thư Kỳ nghe lời hé miệng, đầu lưỡi tiếp lấy dâm thủy phía dưới Sở Văn, ùng ục ùng ục uống hết.
Đầu lưỡi nho nhỏ ở cánh hoa nhấp nhô, Sở Văn cũng sảng đến kêu đi ra tiếng, nhịn không được đem đầu Thư Kỳ ép sát hơn.
"Hiện tại liếm huyệt trong của tỷ tỷ đi" Sở Văn tiếp tục dạy bảo nàng "Hảo hảo liếm, liếm sâu một chút"
Thư Kỳ lập tức lè lưỡi tiến vào tiểu huyệt, đỉnh lấy thịt mềm liếm láp, sau đó tiếp tục đem dâm thủy uống hết
"A~"
Đầu lưỡi vừa vặn đâm vào chỗ mẫn cảm trong đó, Sở Văn sảng đến cao trào, lập tức tiết ra một cỗ dịch ẩm ướt, văng lên mặt Thư Kỳ.
Thư Kỳ vội vàng lại đem nước uống cạn, cúi đầu nhìn xuống thấy bờ môi nàng dính đầy dịch ẩm ướt của mình
"Nước tỷ tỷ uống có ngon không?" Nàng hỏi
Thư Kỳ nuốt nước bọt, đôi mắt đen nhánh, có một loại mâu thuẫn, thần sắc đã dâm đãng lại đơn thuần
"Sở Văn tỷ tỷ... Đối với Thư Kỳ tốt..." Thư Kỳ giống như tự lẩm bẩm "Nước của tỷ tỷ cũng dễ uống."
Sở Văn cười một tiếng, lại hỏi "Thư Kỳ rất thích tỷ tỷ sao?"
"Thích"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip