Chương 42

Trần Kha đem những khúc mắc của mình ra phân tích với Đan Ny, nàng dựa vào ghế chăm chú nghe. Tuy rằng cô đã vi phạm nghiêm trọng kỉ luật của đội nhưng lại thành thật khai báo, xem như cũng biết bản thân làm sai.

Nghĩ như vậy Đan Ny cũng bớt giận hơn một chút. Nàng không phủ nhận, sâu bên trong nội tâm của mình, nàng không muốn thừa nhận Trần Kha là người vô kỉ luật, thích hành động cá nhân... Nàng đây là đang muốn biện minh cho Trần Kha sao?

"Người đồng hương của Nhất Luân, hình như có chút không bình thường. Mấy ngày nay tôi đã cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy nên nói cho em một chút. Đại ca của Nhất Luân tự nhiên cho cậu ta công ăn việc làm, không biết là muốn giúp cậu ta có cuộc sống tốt hơn hay là muốn cậu ta nhận tội thay nữa." Trần Kha phân tích cho Đan Ny.

Đan Ny rất nhanh hiểu được ý của Trần Kha, nhẹ nhàng gật đầu: "Theo lời cô nói thì cũng có chút manh mối."

"Cô biết đại ca của Nhất Luân làm gì không?"

Trần Kha lắc đầu: "Tôi chỉ biết anh ta làm chủ quán Mị Dạ, trước kia từng gặp qua một lần, ăn mặc rất sang trọng, thân thế phô trương, sợ là không dễ đối phó."

Đan Ny gật đầu, trầm mặc một chút: "Nếu vậy Nhất Luân càng làm người ta thêm nghi ngờ, sao cô biết được anh ta sẽ không bị tiền bạc dụ dỗ mà phạm tội chứ."

Trần Kha thành thực lắc đầu: "Tôi cũng lo lắng như vậy nên mới tới tìm em xin ý kiến." Trần Kha ngẩng đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đan Ny, khuôn mặt làm cô vừa yêu vừa oán giận, khẽ cười.

Đan Ny suy nghĩ vài giây, ngẩng đầu lên bắt gặp vẻ mặt tươi cười của Trần Kha, cố ý bơ đi ánh nhìn nóng bỏng hướng về phía mình, cúi đầu trầm giọng: "Tôi cho người tìm hiểu lai lịch của người họ Đặng, cô từng tiếp xúc nhiều với Nhất Luân cố gắng hỏi thêm chút manh mối." Đan Ny có chút mệt mỏi: "Đụng tới mấy người này phải cẩn thận kẻo bứt dây động rừng là hỏng hết."

Nghe Đan Ny nói, Trần Kha hồi phục lại tinh thần, mỗi lần đứng trước mặt nàng cô đều nhìn đến thất thần, mặc kệ nàng phản ứng ra sao, trong mắt cô nó rất đẹp, trong lòng cảm thấy ấm áp, hạnh phúc.

"Tôi đã biết." Trần Kha thu liễm lại, nhìn Đan Ny gật đầu.

Đan Ny cảm thấy đã bàn xong chuyện, lại cúi đầu xem tài liệu, qua vài phút thấy người vẫn chưa đi, ngẩng đầu lạnh lùng: "Còn có việc?"

"Không có, không có." Trần Kha vội xua tay, nhìn Đan Ny, bĩu môi đi ra ngoài.

Cửa phòng vừa đóng lại, người ngồi trên ghế khẽ lắc đầu, thầm cười. Nói chuyện cùng con người kia khiến nàng không sao nổi giận được.

Trần Kha ra khỏi văn phòng của Đan Ny, trong đầu có chút hỗn loạn, lo lắng cho Nhất Luân, trong đầu không ngừng hiện lên vẻ mặt tức giận của Đan Ny, cô biết nàng nhất định sẽ tức giận khi biết mình giấu chuyện lớn như vậy. Lại nhớ tới đêm nàng say rượu, cả hai hôn nhau triền miên, Trần Kha không khỏi nhíu mày, cảm thấy hai người yêu nhau không nên làm cùng một ngành.

Ngồi thất thần ở bàn làm việc, Trần Kha lấy điện thoại ra, quay đầu nhìn văn phòng của Đan Ny vẫn đóng cửa, cúi đầu vội bấm một tin nhắn: "Đan Ny, làm bạn gái tôi đi?"

Đánh dấu chấm hỏi xong liền gửi tin đi, cô sợ nếu chần chừ một giây, Đan Ny có thể sẽ không nhìn thấy được tin nhắn. Trong đầu cô rối loạn, lòng không ngừng nóng như lửa đốt.

Nhưng tin nhắn được gửi đi khá lâu rồi vẫn không thấy hồi âm, giống như nó hoàn toàn bị chìm xuống đáy biển. Cửa phòng vẫn đóng chặt, ngăn cách khoảng cách giữa cả hai.

Cô bị từ chối hay sao?

Không biết ngồi thất thần bao lâu, mọi người trong văn phòng tụ tập rất đông, Trần Kha cảm thấy tâm phiền ý loạn, nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết không biết từ khi nào đã bắt đầu rơi.

Tiếng chuông điện thoại vang lên đánh gãy dòng suy nghĩ của Trần Kha, cô nhìn dãy số lạ trên màn hình, một tia thất vọng khẽ thoáng qua, đưa mắt nhìn cánh cửa vẫn đóng kín, nhấn nghe máy.

Là cậu bé hôm qua gọi đến, Trần Kha giờ mới nhớ hôm qua có đưa số điện thoại của mình cho cậu bé, cũng chính cô kêu gọi lại cho mình để hỏi chuyện lấy trộm tiền của Tiểu Tần. Trần Kha nhìn đồng hồ, vừa đúng giờ ăn trưa, lại nhìn cánh cửa vẫn đóng chặt, cô tự chấn chỉnh lại bản thân, đây không phải lần đầu cô yêu, cô không cho phép mình vì thất tình mà trở nên hèn mọn đến cơm cũng không ăn. Cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên. Nghĩ vậy, Trần Kha đứng lên cầm lấy áo khoác, dù sao cô cũng không có việc gì làm, xem như bản thân ra ngoài hít thở chút không khí.

Bước nhanh xuống cầu thang, Trần Kha híp mắt nhìn tuyết rơi bên ngoài, trời một màu trắng xóa. Trần Kha bước nhanh ra ngoài cổng.

Ở xa có một thân ảnh gầy yếu đang ngồi xổm chờ ở ngoài cổng, chân không đeo giày, cả người bị tuyết bám trắng xóa, thấy Trần Kha cậu bé đứng lên tươi cười với cô.

Trần Kha nhìn cậu bé, vẫy tay, đi tới một quán ăn gần đó. Hai người bước vào cửa, Trần Kha quay sang đánh giá cậu bé chỉ thấy mặc một bộ quần áo cũ, đôi chỗ còn có mảnh vá, trên mặt có máu chảy, đầu tóc bù xù.

Trần Kha nhíu mày, nhìn cậu bé xong cô không còn hứng muốn ăn nữa, kéo cậu bé ra ngoài.

"Chị gái..." Cậu bé không hiểu, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Trần Kha, muốn mở miệng nói nhưng lại sợ không dám.

"Tính mời cậu ăn cơm nhưng bộ dạng của cậu không nên vào trong đó ăn, sợ là không chỉ làm tôi mất ngon mà cả những người trong đó cũng vậy." Trần Kha vừa đi vừa lẩm bẩm, đón một chiếc xe, trong lòng không khỏi tự chửi: Tự nhiên lại đi xen vào chuyện của người khác, phải làm đứa trẻ này sạch sẽ đã rồi tính tiếp.

Trần Kha vừa giơ tay kêu xe thì một chiếc xe màu đen dừng trước mặt, cửa kính kéo xuống, người ngồi bên trong cười với cô.

"Sao anh ở đây?" Trần Kha thấy người quen, cười nói.

"Tình cờ đi ngang." Bách Nhật ngoắc tay kêu Trần Kha lên xe.

Trần Kha quay sang nhìn cậu bé có chút không sạch sẽ, có chút do dự.

"Không sao, lên đi."

Thấy Bách Nhật cố chấp, Trần Kha cũng không muốn từ chối, mở cửa cùng cậu bé ngồi vào xe.

"Đi đâu?" Bách Nhật quay đầu hỏi Trần Kha.

"Tôi muốn dẫn thằng bé đi mua ít quần áo." Trần Kha nhìn cậu bé, nói thẳng.

Bách Nhật nhìn cậu bé ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn qua kính chiếu hậu: "Nhặt được sao? Không nghĩ em lại có tấm lòng từ bi như vậy?"

Trần Kha cười gượng, đáp lại lời trêu chọc của Bách Nhật: "Đúng là nhặt được."

Ngồi trên xe, Trần Kha cứ nhìn màn hình điện thoại rồi đăm chiêu. Cô cảm thấy rối rắm khi không nhận được câu trả lời từ người kia.

Bách Nhật lái xe tới một khách sạn xa hoa, xe vừa dừng tiếp tân đã chạy ra mở cửa, cung kính hô: "Ông chủ."

Trần Kha ngạc nhiên, không nghĩ người anh kết nghĩa này lại có gia thế khủng như vậy.

Ba người đi vào trong, Bách Nhật bảo người quản lí dắt cậu bé đi tắm rửa thay đồ, làm xong thì đưa ra gặp anh ta.

Quản lí gật đầu, dắt cậu bé đi vào trong.

"Em có muốn tắm rửa hay mát xa gì không?" Thấy hai người đi rồi, Bách Nhật quay sang hỏi Trần Kha. Không đợi cô trả lời: "Con gái dù sao vẫn là thích đàn ông. Có cần anh tìm cho một người để hầu hạ không?"

"Ách..." Trần Kha thiếu chút nữa bị sặc, mặt nóng lên, xã hội bây giờ đã hợp pháp hóa chuyện này rồi sao?

Trần Kha cúi đầu nhìn đồng phục cảnh sát chỉnh tề của mình, hình như bước vào những chỗ này không hay cho lắm.

"Không cần, tôi còn phải trở về sở, bây giờ vẫn còn trong giờ làm việc."

Bách Nhật tất nhiên nhìn thấy Trần Kha mặc cảnh phục, thấy cô chuẩn bị rời đi, nhìn cô với vẻ mặt thất vọng, cũng không muốn làm khó cô, cười dẫn cô lên văn phòng ngồi.

Nửa tiếng sau, có tiếng gõ cửa, Trần Kha đặt chén trà xuống, ngẩng đầu lên thấy quản lí bước vào, dẫn theo cậu bé vào. Sau khi được tắm rửa, làm tóc, mặc áo sơ mi quần tây, nhìn có vẻ sáng sủa, đẹp trai hơn nhiều.

Trần Kha vừa lòng gật đầu, khẽ cười, giờ mới ưa nhìn.

Quản lí xin phép ra ngoài, Bách Nhật ngồi trên sofa đứng lên, đi một vòng quanh cậu bé đánh giá một lượt: "Như vậy mới không nhìn giống ăn mày." Vỗ vai cậu bé: "Thế nào nhóc con? Được tắm rửa sạch sẽ có cảm thấy tốt hơn không?"

"Cám ơn anh." Cậu bé cúi đầu tạ ơn với Bách Nhật, sau đó cũng cúi đầu với Trần Kha: "Cám ơn chị."

Trần Kha dở khóc dở cười, đứa nhỏ này tự nhiên lại xưng hô cung kính như vậy. Thiệt khó nghe.

"Cậu tên gì?" Bách Nhật ngồi lại ghế sofa, muốn tìm hiểu chút lai lịch.

"Không có tên, lúc còn ở cô nhi viện người ta gọi em là Tiểu Nghị."

Bách Nhật cùng Trần Kha đồng thời nhìn nhau, suy nghĩ: "Tôi đã gặp cậu cùng Trần Kha hai lần, cũng coi như có duyên, cậu lại không có chỗ ở, vậy ở đây làm việc cho tôi, lương trả như những người khác. Thấy sao?"

Tiểu Nghị nghe lời đề nghị của Bách Nhật, vội quay sang cười cảm kích với Trần Kha, gật đầu lia lịa, quỳ xuống: "Tạ ơn anh, Tiểu Nghị nhất định sẽ không làm mất mặt anh, nhất định sẽ dốc hết sức phục vụ anh." Nói xong lạy Bách Nhật ba lạy.

"Ha ha ha ha." Bách Nhật nhìn hành động của Tiểu Nghị, hài lòng cười to, phất tay kêu Tiểu Nghị ra ngoài.

Trần Kha ngồi nhìn bất đắc dĩ lắc đầu.

"Đứa nhỏ này đúng là biết ý tứ, lại có dũng khí, rất vừa ý anh."

Nghe Bách Nhật khen ngợi, Trần Kha mím môi cười miễn cho ý kiến. Cô cảm kích nhìn Bách Nhật: "Không nghĩ sẽ mang đứa nhỏ tới làm phiền anh, thật ngại quá."

"Nói gì vậy, đừng khách sáo với anh, với lại đứa nhỏ có tài thì anh mới nhận."

Trần Kha gật đầu, nhìn điện thoại từ lúc gửi tin nhắn đi vẫn không có tin nhắn hồi âm. Trần Kha thất vọng, Đan Ny cứ im lặng mà từ chối tình cảm của cô sao? Trần Kha thở dài, đứng lên xin phép ra về, dù muốn hay không cũng phải về sở làm việc.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip