11
Sau một giấc ngủ dài, Trịnh Đan Ny thức giấc xuống nhà cùng dùng điểm tâm với ông và dì Lâm. Hôm nay hai người họ sẽ ra sân bay, cô rất muốn được tiễn ông nhưng dì bảo không cần vì đã có người khác lo, bảo cô cứ ở nhà trông nom Trịnh gia còn việc ở công ty đã có luật sư Từ quản. Nói đến Từ San, gần đây anh ta rất được ông tin tưởng, không biết ông có ý đồ gì mà rất hay nhắc tên anh ta trước mặt cô rồi khen anh ta là người tốt, mọi việc ở công ty cũng đều giao phó cho anh ta. Thật tình mà nói trước sau như một, ấn tượng từ lần gặp đầu tiên cho đến nay của Trịnh Đan Ny đối với Từ San vẫn không thay đổi nhưng với Từ San thì Trịnh Đan Ny trong mắt anh là một cô tiểu thư xinh đẹp kiều diễm, anh luôn muốn cô trở thành con dâu của mẹ anh. Ước nguyện đó ngày một mãnh liệt, điều đó khiến anh muốn thân cận với chủ tịch Trịnh hơn, muốn lấy lòng ông của cô và dùng hết khả năng để giúp ông cũng như tập đoàn Trịnh ngày càng phát triển.
“Đản Đản, ta đi xa một thời gian cháu nhớ là phải nghe lời quản gia nghe chưa.” – Chủ tịch Trịnh căn dặn
“Biết rồi mà, ông đi công tác thôi có phải một đi không trở lại đâu sao mà dặn dò nhiều quá vậy.”
“Tiểu thư, chủ tịch là lo cho cô thôi.” – Dì Lâm thấy Đan Ny vô ưu vô lo nên nhắc nhở
“Thêm Dì nữa, hai người thật lạ."
Chủ tịch Trịnh cười xòa, xoa đầu cô cháu gái
“Ta thấy người lạ là cháu mới phải. Bình thường dậy rất muộn sao hôm nay dậy sớm thế này.”
Trịnh Đan Ny chu mõ hờn dỗi đáp
“Xì, người ta muốn đi tiễn ông chứ bộ.”
“Ngoan, cháu cứ ở nhà nghĩ ngơi đi. Thân già này đã có dì Lâm lo rồi.”
“Ông lúc nào cũng dì Lâm, rốt cuộc không biết cháu có phải cháu của ông không.”
Trước khi đi mà thấy vẻ mặt này của Trịnh Đan Ny tâm tình chủ tịch Trịnh vui hẵng lên, cô cháu gái nhỏ hay hờn dỗi đã đến tuổi trưởng thành rồi mà tính nết vẫn rất trẻ con, như thế hỏi sao ông không lo khi để lại cô một mình ở nhà cơ chứ.
“Thôi ta đi đây.”
Trịnh lại ôm ông một cái, nhẹ nhàng nói
“Ông giữ gìn sức khỏe, mau về sớm nha.”
Rồi Trịnh Đan Ny cũng dành cho dì Lâm một cái ôm
“Dì cũng vậy, nhớ chăm sóc ông và thường xuyên gọi điện về đó.”
Đây là lần đầu tiên Dì Lâm cảm nhận được cái ôm tình thân từ Trịnh Đan Ny kể từ khi cô ấy trải qua cú socks trong quá khứ. Dì cảm động ôm lấy cô gái này và thầm cảm ơn Trần quản gia đã giúp Trịnh Đan Ny thay đổi.
Sau khi kết thúc màn “tiễn biệt chia li” Trịnh Đan Ny trở lại phòng, bây giờ căn nhà trống vắng khiến cô cảm thấy cô đơn vô cùng. Bất chợt cô nhớ đến ba mẹ cô, những người thân từng hiện hữu bên cạnh cô… Mãi thả hồn vào nỗi nhớ riêng Trịnh Đan Ny ngủ thiếp đi lúc nào không hay, khi tĩnh dậy cô đã thấy một thân hình quen thuộc khiến cô vừa yêu lại vừa ghét.
“Ai cho cô vào đây.” – Trịnh Đan Ny đanh giọng nói
“Cô không đóng cửa có nghĩa là mọi người tự do ra vào được.”
“Trần Kha, cô muốn gì?”- Trịnh Đan Ny bắt đầu lớn giọng
“Muốn cô dậy rửa mặt rồi cùng đến công ty với tôi.”
“oMo???Cô đang ra lệnh cho tôi đó hả?”
“Tôi không có ý đó nhưng đây là quy định tiểu thư phải nghe theo.”
“Ai cho cô gọi tôi là tiểu thư? Cô cũng không còn là quản gia của tôi.”
Trần Kha cười nữa miệng tà ý nắm lấy tay Trịnh Đan Ny “Có phải
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip