02

Từ sau ngày hôm đó, Junkyu không dám đến cái tiệm hoa để gặp người nọ, chỉ đứng lẳng lặng bên vệ đường nhìn trộm dáng hình khiến anh nhung nhớ.

Đây không phải là lần đầu Junkyu biết yêu, nên Junkyu sớm nhận ra con tim mình đã rung động trước đối phương. Những thủ thuật tán đổ một ai đó, Junkyu thuộc nằm lòng, ngủ cũng có thể nói mớ một cách rõ ràng. Nhưng với người đến tên anh cũng không biết, thì Junkyu không tài nào tìm được cách để tiến lại gần.

Tiến quá nhanh thì cứ sợ người nọ sẽ không thích, còn không tiến thì lại sợ chẳng làm ra được tích sự gì. Mấy ngày nay, Junkyu đau đầu lắm, không phải vì học mà là vì người trong lòng.

Hôm nay tan học cũng thế, Junkyu lại đứng ở vệ đường bên này trông sang vệ đường bên kia. Một điều khá bất ngờ rằng, người nọ cũng đang đứng vệ đường bên này. Dáng lưng người nọ phóng đại dần trong tròng mắt, Junkyu giật khẽ mình, định tìm đường trốn thì nghe thấy tiếng của đối phương: "Không cần trốn đâu."

"..." - Junkyu khựng lại, không dám đối mặt đứng đưa lưng về phía người nọ.

Người nọ di chuyển bánh xe quay lại đằng sau đến trước mặt anh, "Ngày nào anh cũng đứng bên vệ đường, nhưng lại không đến tiệm hoa. Anh không thích hoa sao? Anh dị ứng với mùi phấn hoa à?"

"Kh-Không phải.."

Người nọ nghiêng đầu, đôi mắt to tròn long lanh chớp chớp hai cái, tim Junkyu liền lập tức tan chảy. Đèn giao thông chuyển đỏ, Junkyu vội nắm lấy hai tay cầm xe lăn đẩy qua đường.

"Cái đó.."

"Hửm?"

"Tiền mà em bảo cho anh vay ấy-"

Junkyu vội cắt ngang: "À, cái đó để hôm khác nhé. Hôm nay tôi lại bỏ quên mất rồi."

Người nọ im lặng không trả lời khiến anh có phần lo lắng, lo lắng rằng bản thân đã nói sai điều gì.

"Em tên Takata Mashiho. Còn anh?"

"Kim-Kim Junkyu."

Mashiho khẽ mỉm nhẹ, ngước mặt nhìn bảng tên tiệm hoa, "Cũng đến rồi. Nếu anh không muốn vào, em cũng không ép buộc." - Dứt lời, cậu quay xe lăn lại, chủ động nắm lấy bàn tay anh, dúi vài đồng xu vào, dịu dàng nói: "Anh không đem theo tiền thì không thể về xe buýt được. Xem như đây là quà gặp mặt chính thức, vì hôm trước chưa kịp giới thiệu mà anh đã chạy mất rồi. Không cần trả lại đâu."

Nhìn đồng xu trong lòng bàn tay, đôi mắt Junkyu dao động, được một lát anh khuỵu một gối xuống để có thể dễ dàng nói chuyện với Mashiho - người đang ngồi trên xe lăn luôn ngẩng đầu lên nhìn anh. Anh trả lại những đồng xu ấy cho cậu, rồi chìa tay ra để cậu bắt tay với mình: "Anh tên là Kim Junkyu, anh muốn tự mình giới thiệu tên với em như thế này từ rất lâu rồi. Chúng ta làm quen nhé? Đây là số điện thoại của anh, trường anh cũng rất gần ở đây, em có thể tìm anh bất cứ lúc nào."

Mashiho trân người nhìn đối phương một chút, thì trên môi nở một nụ cười, "Anh sẽ không thấy xấu hổ chứ?"

"Hửm?"

"Em không lành lặn như người bình thường, anh sẽ không thấy xấu hổ khi làm bạn với em chứ?"

Junkyu khẽ lắc đầu, "Vậy anh sẽ là đôi chân của em."

Ngạc nhiên, lần này cậu mới thật sự hoàn toàn ngỡ ngàng trước câu nói của anh, và Junkyu cũng nhận ra điều đó. Junkyu nhanh chóng giải thích, "Không, ý anh là... ý anh là anh sẽ không xấu h-"

"Cảm ơn anh."

...

Làm bạn với Mashiho được hai tuần, Junkyu mới nhận ra rằng, Mashiho là một người không chỉ tốt bụng, chu đáo mà còn là một người có suy nghĩ rất trưởng thành, cho dù cậu nhỏ hơn anh một tuổi. Một con người nhỏ bé phải ngồi xe lăn cả đời, không thể chạy nhảy cũng như bất tiện trong đi lại, nhưng vẫn có thể tìm đến cho bản thân những niềm vui nho nhỏ, tìm đến cho bản thân động lực sống ngày qua ngày. Không than vãn, không chán nản, không bỏ cuộc. Có nhiều điều, Junkyu cảm thấy bản thân vẫn phải học hỏi ở cậu. Tình cảm của anh không biết từ khi nào đã có chỗ cho lòng cảm phục và hâm mộ.

Junkyu thường ghé sang tiệm hoa sau những lúc tan trường, ở lại phụ giúp đến tận màn đêm buông xuống. Mẹ của Mashiho cũng vì vậy mà dần quen biết Junkyu.

Mẹ cậu khi trẻ là một y tá của một phòng khám nhỏ, sau đó vì một số chuyện nên phải xin nghỉ để chăm nom Mashiho. Junkyu muốn biết chuyện ấy chính là chuyện gì, bởi vì lúc nhắc đến nó, mẹ Mashiho trông không được vui và dường như muốn bật khóc, nhưng có lẽ bà không muốn kể cho anh nghe. Nên Junkyu cũng không hỏi.

Bà thường cho anh mượn vài cuốn sách về y khoa mỗi khi anh sang, Junkyu lấy từ đâu động lực, trở nên ham học. Hằng ngày đến đúng giờ nghe giảng, chăm làm tiểu luận nghiên cứu, kết quả vì thế mà ngày một tăng. Khiến bố mẹ và ông nội lấy làm tự hào. Ông nội còn chủ động nhắc việc thừa kế bệnh viện khi gia đình anh về thăm ông.

"Cháu đã nên người, ông vui lắm. Nếu có thêm một cháu dâu thì thật tốt biết mấy. Cháu ông đẹp trai giỏi giang thế này sao lại có thể độc thân được chứ?" - Ông nội đặt tay lên hai vai anh.

"Bố đừng làm Junkyu áp lực, từ từ rồi nó cũng gặp được người mà nó thích thôi. Không muộn đâu." - Bố Junkyu đứng gần đó lên tiếng.

"Ừ, không muộn không muộn!"

Mặc dù nói là không muộn, nhưng ông nội và mẹ Junkyu cũng đang sốt ruột mong anh có thể tìm được bạn đời của chính mình càng sớm càng tốt. Mẹ anh chỉ sợ sẽ giống những cô gái trước, sau khi tìm hiểu rõ về anh đều quay đầu bỏ chạy. Người ở lại lâu nhất cũng chỉ vỏn vẹn nửa năm, rồi cũng buông một câu "thất vọng". Nếu như vậy, há chẳng phải con của bà sẽ phải đối mặt với sự cô độc cả đời sao? Không thể chấp nhận được. Đương nhiên, bà không sốt ruột thì ai sốt ruột giúp con bà đây?

Về bên này, sau khi quen biết Mashiho, Junkyu cũng không còn đến các sân bóng rổ hay tiệm mì của Hyunsuk, tâm trí anh bây giờ toàn tâm toàn ý đặt ở chỗ cậu, một chút cũng chẳng muốn di dời. Mỗi sáng mở mắt, người đầu tiên nghĩ đến là cậu, mỗi tối nhắm mắt cũng chỉ muốn mơ về cậu. Thậm chí, ngày hôm ấy bận đến mức nào, Junkyu nhất định cũng phải gặp được Mashiho, dù chỉ đến nhìn một chút rồi đi, thì lòng anh cũng rất mãn nguyện. Hay chỉ cần một cuộc gọi của cậu, Junkyu sẽ lập tức có mặt không quản trời mưa to và trở ngại địa lý.

Đây có phải là yêu đến ngốc mà mọi người thường nhắc không? Junkyu không muốn như vậy, nhưng anh lại chẳng tài nào tự chủ bản thân mình. Đứng trước người mà anh yêu, anh không còn có thể lý trí nổi nữa. Junkyu nghĩ mình sẽ điên mất thôi.

"Sao hôm nay rảnh rỗi đến đây vậy? Đã lâu rồi không ghé, lạ lắm." - Hyunsuk đặt ly trà sữa xuống bàn.

Hôm nay, Junkyu đã không ghé tiệm hoa như thường lệ. Anh muốn thử một ngày không gặp cậu thì sẽ như thế nào, anh phải tìm được cách cứu rỗi bản thân trước khi sa vào mê cung không lối thoát mang tên cậu.

"À, thì em đã thi xong rồi. Giờ có nhiều thời gian hơn."

"Như cũ?" - Hyunsuk nghiêng đầu hỏi.

"Không cần đâu, em không đói lắm."

Hyunsuk nhận thấy có điều gì bất ổn, ngồi xuống đối diện, chân thì đá nhẹ vài cái vào chân anh, "Này, em có tâm sự hả?"

"Gì?" - Junkyu liếc nhìn.

"Em nghĩ anh là ai? Anh là Choi Hyunsuk, không cái gì có thể qua mặt được anh hết. Kể nghe đi, anh mày kinh nghiệm đầy mình."

Junkyu nhíu mày nghi ngờ, nhưng cũng ghé mặt sát lại nói nhỏ: "Thì.. Anh đã yêu ai bao giờ chưa? Không, phải là anh có bao giờ phát điên vì một người chưa?"

"Anh nhớ em yêu rất nhiều lần rồi mà, sao lại hỏi kiểu như lần đầu mới biết yêu thế?" - Hyunsuk gõ lên đầu anh.

"Đau!" - Junkyu ôm đầu, nhăn mặt nói: "Anh hỏi em trả lời, sao lại gõ em? Đâu phải yêu nhiều thì sẽ thành thục?"

Hyunsuk thở dài, đứng dậy rời đi, "Anh không biết, anh đi làm việc."

"Đi đi, cái đồ tồi tệ!" - Junkyu xì một tiếng, chống cằm ngắm dòng người. Chợt tiếng chuông điện thoại reo lên, đưa mắt nhìn tên hiển thị, lòng lập tức cảm thấy hạnh phúc.

Là từ Mashiho.

Ngón tay muốn nhấn nút bắt máy, nhưng lại thôi. Mục đích ngày hôm nay của anh cố tình là không gặp cậu, không nghĩ về cậu. Nếu bắt máy rồi thì sẽ thành công cốc mất. Cuộc gọi cứ thế tự động chuyển vào dòng gọi nhỡ, một chút hy vọng xuất hiện len lỏi vào tim anh, Junkyu muốn Mashiho gọi lại thêm lần nữa, ít nhất chứng tỏ trong lòng cậu cũng có một vị trí dành cho anh.

Mashiho, em gọi lại đi. Làm ơn, lần này anh sẽ bắt máy mà.

Đã ba phút trôi qua, một cuộc gọi cũng không có. Một chút tức giận xen lẫn một chút thất vọng bắt đầu chiếm lấy tâm trí anh.

Thú thật, Kim Junkyu đích thị sinh ra đã là một chàng thiếu gia ở vạch đích. Đối với một người, họ sẽ phải nỗ lực để đạt được thứ mình muốn, đổi lại với anh, chỉ cần anh muốn, bố mẹ sẽ mang đến cho anh mà không cần tốn chút công sức nào. Sống trong căn biệt thư sang trọng với những đồ nội thất nhập khẩu đắt tiền, nhập học ở trường quốc tế, được ăn được mặc những thứ mà có lẽ một người bình thường dùng tiền lương cả đời cũng chẳng dám mơ có thể chạm đến. Vì thế, Junkyu vốn rất ích kỷ và chỉ nghĩ đến bản thân, mọi thứ không theo ý mình, Junkyu sẽ chẳng muốn tốn tâm tư vào nó. Giả như việc những cô gái quay đầu khi đang trong giai đoạn tìm hiểu, anh sẽ chẳng níu kéo, vì anh không muốn bản thân hèn hạ đến mức phải bỏ tự tôn của một người đàn ông để níu giữ một người phụ nữ, đến cả anh cũng không biết có nên kết hôn hay không? Junkyu vốn là một đứa trẻ sinh ra đã trên cơ người khác, những đứa trẻ nghèo khổ không xứng đáng bên cạnh anh, anh đã được dạy như thế.

Lên mười tám, Junkyu mới biết thế nào là những đứa trẻ được cho nghèo khổ không xứng với anh đó, hóa ra đều là những đứa trẻ tuyệt vời. Bởi vì chúng có được một thứ anh luôn hằng ao ước - tự do. Junkyu liền không nghĩ ngợi mà kết giao với chúng, và bây giờ lại phải lòng một người trong số những đứa trẻ ấy. Phải lòng đến điên cuồng khát khao người nọ cũng đáp lại đoạn tình cảm của bản thân. Bố mẹ Junkyu mà biết được, chắc sẽ giết anh mất. Còn những người anh chị em trong dòng họ chắc sẽ chê cười anh đến khi họ không còn trên thế gian này mới thôi. Nhưng Junkyu cũng chẳng còn màng đến suy nghĩ của họ nữa rồi.

Kim Junkyu đã xác định mình không thể cứu rỗi bản thân. Kim Junkyu đã rơi vào mê cung không lối thoát, cách duy nhất chính là tự vẽ ra bản đồ để thẳng tiến đến trái tim của người ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip