Chương 26: Quà.

Người dịch + beta: 一个陌生人。

---

"... Happy Birthday to you! Happy Birthday to you!"

Giữa tiếng hát đồng thanh của các bạn học, Hoắc Nghiệp Thụy thổi tắt ngọn nến trên chiếc bánh sinh nhật lớn. Đèn trong nhà hàng buffet bật sáng trở lại, mọi người lần lượt gửi lời chúc:

"Nghiệp Thụy, sinh nhật vui vẻ!"

"Chúc mừng sinh nhật!"

"Năm nào cũng có hôm nay, tuổi nào cũng có ngày này nhé!"

Hoắc Nghiệp Thụy bị lu mờ cả buổi tối, cuối cùng cũng có lại cảm giác của nhân vật chính, tâm trạng tốt lên một chút. Đường Uyển Kỳ cầm chiếc hộp quà lớn, được gói bọc tinh tế, bước lên phía trước và đưa cho Hoắc Nghiệp Thụy: "Nghiệp Thụy, đây là quà sinh nhật cả lớp tặng cậu."

Năm nay, Hoắc Nghiệp Thụy mời cả lớp tham dự sinh nhật, vì vậy mọi người quyết định góp tiền mua một món quà thật đặc biệt cho cậu ta. Hoắc Nghiệp Thụy mỉm cười nhận lấy. Các bạn học ở lớp khác và trường khác nghe nói đây là quà chung của cả lớp, lập tức tò mò hỏi: "Quà gì thế? Tò mò quá."

Hoắc Nghiệp Thụy quay sang hỏi Đường Uyển Kỳ: "Mở ra luôn được không?"

Đường Uyển Kỳ gật đầu: "Mình không có ý kiến, mọi người thì sao?"

Các bạn cùng lớp cũng đồng loạt đồng ý. Vậy nên, Hoắc Nghiệp Thụy mở lớp giấy gói bên ngoài, để lộ ra một chiếc hộp in logo của một thương hiệu giày thể thao nổi tiếng. Một số nam sinh lập tức phấn khích kêu lên: "Wow--"

Đây vẫn là một thương hiệu mang tính huyền thoại đối với học sinh. Nhờ chiến dịch quảng cáo mạnh mẽ và dàn đại sứ thương hiệu toàn là những siêu sao bóng rổ nổi tiếng lúc đấy giờ, nó đã trở thành niềm khao khát của giới trẻ. Các bạn học sinh nam trong trường luôn hào hứng bàn luận về các mẫu giày của hãng, nhưng chỉ dừng lại ở mức độ bàn luận. Mẫu rẻ nhất của thương hiệu này cũng tốn cả tháng lương của một nhân viên văn phòng, hầu như các học sinh đều không có khả năng chi trả.

Vậy nên thương hiệu này vừa có độ nhận diện cao, vừa có mức giá đắt đỏ, trở thành công cụ thể hiện đẳng cấp trong giới học sinh. Một học sinh dù chơi bóng dở đến đâu, chỉ cần mang giày của hãng này cũng có thể trở thành nhân vật nổi bật trên sân. Còn cách đơn giản nhất để "hạ bệ" cậu ta là nói: "Giày của mày là hàng giả." Vì thế, khi logo thương hiệu vừa lộ ra, không ít bạn nam có mắt lúc này đều có vẻ ghen tị.

Hoắc Nghiệp Thụy cũng không che giấu nổi nụ cười bên môi, mở nắp hộp ra. Bên trong là một đôi giày thể thao mới tinh, được xếp ngay ngắn. Ngay lập tức có người nhận ra giá trị của nó, không nhịn được mà thốt lên: "Ô, phiên bản giới hạn kìa!"

Câu nói này lại khiến đám con trai xung quanh ồ lên phấn khích. Các bạn nữ tuy không rành về giày bóng rổ, nhưng chỉ sau vài câu giải thích đầy hâm mộ từ các bạn nam, họ cũng nhanh chóng hiểu được ý nghĩa của từ "phiên bản giới hạn" này. Không cần bàn đến độ hiếm và giá trị sưu tầm, chỉ riêng mức giá thôi cũng đủ khiến món quà này trở thành một trong những món quà đắt đỏ nhất mà học sinh có thể tặng chung.

Ngay cả thiếu gia nổi tiếng như Trịnh Trọng cũng không kiềm được ánh mắt sáng lên: "Chúng mày có gu đấy."

Khóe môi Hoắc Nghiệp Thụy hơi nhếch lên, nhưng cậu ta vẫn kiềm chế để không tỏ ra quá phấn khích. Dù sao trong buổi tiệc hôm nay cũng có không ít người xuất thân danh giá. Ba cậu ta đã dặn đi dặn lại rằng phải giữ phong thái chững chạc, không được để lộ vẻ chưa từng thấy qua những thứ xa xỉ. Hoắc Nghiệp Thụy điềm đạm nói: "Mọi người đến là tớ đã vui lắm rồi, còn tặng quà giá trị thế này làm gì chứ."

Đường Uyển Kỳ phẩy tay: "Cậu mời mọi người chơi bời thế này cũng tốn kém lắm rồi. Hơn nữa đây là năm cuối cùng chúng ta học chung, chẳng biết sau này còn có dịp nào tụ tập đông đủ như thế này nữa không. Nên mọi người quyết định tặng một món thật xứng đáng, mong rằng sau này cậu vẫn nhớ đến chúng tớ."

Hoắc Nghiệp Thụy cười nhẹ: "Vậy thì tớ xin cảm ơn tất cả nhé."

Đôi giày bóng rổ phiên bản giới hạn lập tức trở thành tâm điểm bàn tán. Hoắc Nghiệp Thụy nhận được vô số ánh mắt ghen tị, ngay sau đó các bạn lớp khác và khách mời từ trường ngoài cũng lần lượt mang quà đến tặng.

Có không ít học sinh trường khác xuất thân danh giá, quà cáp cũng cực kỳ hào phóng. Trịnh Trọng còn tặng hẳn một chiếc điện thoại đời mới nhất, tuy không đắt bằng đôi giày thể thao kia, nhưng cũng không phải thứ mà học sinh gia cảnh bình thường có thể tặng.

Một vòng tặng quà kết thúc, tiếng trầm trồ không ngớt. Bàn tiệc chất đầy quà tặng, vừa phô bày khoảng cách giàu nghèo giữa các học sinh, vừa chứng minh Hoắc Nghiệp Thụy có một vòng quan hệ không tầm thường.

Dưới ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, Hoắc Nghiệp Thụy cuối cùng cũng trút hết ấm ức trong buổi tối nay. Đến khoảnh khắc quan trọng nhất, cậu ta đã một lần nữa kéo được toàn bộ sự chú ý về phía mình. Đoán chắc trong một thời gian dài sắp tới, buổi tiệc sinh nhật này sẽ trở thành đề tài bàn tán sôi nổi giữa các học sinh. Hình ảnh một thiếu gia có giao thiệp xa rộng mà cậu ta tạo dựng tối nay chắc chắn sẽ giúp ích rất nhiều cho tương lai sau này.

Hoắc Nghiệp Thụy dùng khóe mắt liếc nhìn Lâm Khiển, trong lòng cười lạnh: Học giỏi thì sao chứ? Với cái ông ba vô dụng của nó, cứ đợi thêm vài năm nữa đi, ai mới là người rực rỡ nhất trong lứa bạn cũ còn chưa biết được đâu.

Sau khi ăn bánh kem và kết thúc phần tặng quà, nhân viên nhà hàng bắt đầu dọn dẹp, bạn bè cũng lục tục chuẩn bị ra về. Đúng lúc này, một nhân viên chạy vội đến, tay xách một túi quà, lớn tiếng gọi: "Mọi người, khoan đã. Có bạn nào quên lấy quà đây này."

Giọng nhân viên khá to, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Ánh mắt cả đám đổ dồn về phía túi quà trên tay anh ta.

"Uầy!" Một bạn học hét lên, kinh ngạc gọi tên một thương hiệu nổi tiếng.

Logo trên túi xa lạ với hầu hết học sinh ở đây, nhưng khi cái tên đó được thốt lên, vẫn có không ít người biết. Những vị khách giàu có từ trường ngoài đã lập tức xuýt xoa trầm trồ.

"Ôi, ai tặng vậy? Hào phóng dữ."

"Thật không đó? Má ơi, cái đồng hồ của hãng này tao đã muốn từ lâu lắm rồi, mà ba tao bảo phải đợi đến khi tốt nghiệp cấp ba mới mua cho tao."

"Cái này không phải chỉ cần hào phóng là mua được đâu, bạn của Hoắc Nghiệp Thụy đúng là tầm cỡ ghê gớm."

"Ai tặng thế? Ra đây làm quen đi, tao cũng muốn kết bạn."

Chỉ trong chốc lát, mọi người có mặt ở đây ít nhiều đã biết được sự ra đời của thương hiệu xa xỉ đẳng cấp này, với mức giá sản phẩm luôn tính bằng hàng vạn, nó hoàn toàn vượt qua khả năng chi tiêu của đa số người dân.

Ngay cả Hoắc Nghiệp Thụy đã được Hoắc Bình Xuyên cố tình nâng cao tiêu chuẩn sống cũng chưa từng tiếp xúc với những sản phẩm cao cấp đến vậy. Cậu ta suýt chút nữa không kìm được sự phấn khích, suýt chút nữa thì không duy trì được dáng vẻ của một người từng trải. Cậu ta nhanh chóng nhận lấy túi quà từ tay nhân viên nhà hàng, cao giọng hỏi: "Quà này là của bạn nào vậy?"

"Ồ, của tôi đấy." Giọng nói hờ hững của Trịnh Bằng Khinh vang lên từ ngoài vòng vây.

Đám đông theo bản năng tách ra tạo thành một lối đi. Trịnh Bằng Khinh thong thả bước tới, dừng lại trước mặt Hoắc Nghiệp Thụy. Hoắc Nghiệp Thụy không khỏi ngạc nhiên: "Đây là quà của cậu sao?"

Không chỉ cậu ta, mà cả đám bạn học của trường trung học Thập Nhị cũng hết sức bất ngờ. Chủ yếu là vì trước nay không ai biết về hoàn cảnh gia đình của Trịnh Bằng Khinh, vòng bạn bè của hắn cũng chỉ toàn những kẻ lêu lổng, chẳng hề giống con nhà trâm anh thế phiệt. Hoắc Nghiệp Thụy mời hắn đến chẳng qua vì hắn có thể điều động đám học sinh cá biệt mà thôi.

Không ai ngờ Trịnh Bằng Khinh vừa ra tay đã là một món quà xa xỉ như thế, thậm chí còn vượt xa cả đôi giày thể thao phiên bản giới hạn mà cả lớp trọng điểm gộp lại mới mua nổi.

Thế nhưng các bạn học không hề cảm thấy khó chịu vì món quà này đã chiếm hết sự chú ý. Bởi vì thương hiệu kia vốn đã quá xa vời với thế giới học sinh, vượt xa những cuộc đọ sức tài chính thông thường. Vì vậy bọn họ cũng không thấy hụt hẫng, chỉ còn lại sự ngưỡng mộ, ghen tị và mong muốn được chiêm ngưỡng tận mắt một món đồ xa xỉ đích thực.

Cơn giận âm ỉ trong lòng Hoắc Nghiệp Thụy vì bị Trịnh Bằng Khinh trêu chọc cả buổi tối bỗng dưng tiêu tan. Cậu ta thầm nghĩ có lẽ Trịnh Bằng Khinh chỉ là người hành động bất cần, nhưng vẫn đáng để kết giao. Sau cả buổi tối âm thầm nguyền rủa, cuối cùng cậu ta cũng nở một nụ cười thân thiện với Trịnh Bằng Khinh: "Cậu khách sáo quá..."

"Cảm ơn nhé, suýt nữa thì quên mất." Không đợi cậu ta nói hết câu, Trịnh Bằng Khinh đã vươn tay cầm lại túi quà, còn cúi đầu kiểm tra bên trong, giọng điệu bình thản: "May mà không bị mất."

Bàn tay Hoắc Nghiệp Thụy bỗng chốc trống không: "???"

Đám đông đang háo hức chờ xem mở quà: "???"

Hoắc Nghiệp Thụy ngây ra mấy giây, rồi cố nặn ra mấy từ: "Trịnh Bằng Khinh, cậu..." Cậu ta là tâm điểm chú ý của cả hội trường, đến mức hỏi tiếp cũng khó khăn.

May mà có người khác tiếp lời hộ cậu ta: "Khoan đã, đây không phải quà cậu tặng Hoắc Nghiệp Thụy à?"

Trịnh Bằng Khinh chớp mắt, vẻ mặt đầy khó hiểu: "Không mà, tôi chỉ sợ mất nên gửi nhờ ở nhà hàng thôi."

Hoắc Nghiệp Thụy: "..."

Mọi người: "..." Ôi, tình huống này hơi khó xử đấy.

Một người bạn của Hoắc Nghiệp Thụy vội vàng đứng ra giảng hòa, cười gượng hai tiếng: "Cậu gói đồ đẹp quá, bọn tôi cứ tưởng là quà tặng ai đó."

Trịnh Bằng Khinh liếc nhìn người đó một cái, lại nhìn sang Hoắc Nghiệp Thụy rồi chợt hiểu ra. Nhìn thấy nhiều ánh mắt đang dán chặt vào món đồ trên tay mình, hắn cũng không buồn giấu giếm nữa, thoải mái nói: "Thật ra đúng là quà tặng."

Nói xong, hắn xoay người bước thẳng ra phía vòng ngoài của đám đông, nơi có người đang đứng chờ. Dưới ánh mắt tò mò của mọi người, Trịnh Bằng Khinh dừng lại trước nhân vật thu hút nhiều sự chú ý nhất đêm nay, khẽ mỉm cười: "Lâm Khiển, tặng em này."

"Ồ!" Một tràng cảm thán vang lên, không khí lại lập tức bùng nổ.

"Cái, cái gì cơ? Là tặng Lâm Khiển á?"

"Khoan khoan, có ai giải thích cho tao với? Rốt cuộc hè vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao sau kỳ nghỉ hè cốt truyện lại đi xa khỏi tầm hiểu biết của tao vậy nè?"

"Không lẽ khả năng lý giải của tao có vấn đề? Tao có cần đi khám không? Tao có thi được đại học không?"

"Đi cùng nhé, cuối tuần sau đặt lịch khám chuyên gia luôn đi."

"Không ngờ hai người họ thật sự làm lành rồi, tự nhiên tớ thấy cảm động ghê. Quả nhiên trường trung học Thập Nhị là trường có nhiều chuyện để hóng nhất."

"Đây có phải dấu hiệu cho thấy đất nước ta đã hoàn thành giai đoạn sơ cấp của chủ nghĩa xã hội và chuẩn bị bước vào giai đoạn tiếp theo không?"

"Tôi nhắc lại lần nữa, không được lôi chính trị vào!"

Tại một góc khác, Hứa Dao và Giang Đình Tuấn nhìn nhau, ánh mắt đầy chấn động. Hứa Dao run rẩy nói: "Khiển và Trịnh Bằng Khinh..."

Giang Đình Tuấn cũng lạnh sống lưng: "Không thể tin được, người cuối cùng ngồi vào vị trí bạn thân nhất của Khiển lại là nó"

Hứa Dao vẫn chưa chịu từ bỏ: "Tao vẫn còn cơ hội để cứu vãn mà!"

Giang Đình Tuấn xoa đầu cậu như vỗ về thú cưng: "Tao tin Khiển không phải người dễ dàng bị tiền bạc mua chuộc đâu."

Lâm Khiển nhìn túi quà trong tay Trịnh Bằng Khinh, không cần mở ra cũng biết bên trong là gì.

Kiếp trước, món quà đầu tiên anh tặng Trịnh Bằng Khinh sau khi họ ở bên nhau chính là một cặp đồng hồ tình nhân của thương hiệu này, mua bằng số tiền tiết kiệm của mình. Thương hiệu này có một câu quảng cáo từng chạm đến trái tim anh: "Theo đuổi thời gian đã đánh mất."

Kiếp này, người tặng lại trở thành Trịnh Bằng Khinh. Lâm Khiển nhận lấy túi quà, ánh mắt sâu lắng: "Em nhận rồi."

Trịnh Bằng Khinh như đang giải thích, lại như chỉ thuận miệng nói: "Chiều nay đi mua quần áo, tình cờ thấy cửa hàng của hãng này."

Lâm Khiển nhẹ giọng đáp: "Em biết."

Trịnh Bằng Khinh lúc nào cũng mang tâm trạng nặng nề, luôn hối tiếc về quá khứ. Có lẽ hắn lại nhớ ra điều gì đó, dù thời gian đã quay lại nhưng hắn vẫn luôn muốn bù đắp. Hai người như tạo thành một khoảng không riêng, tự động tách biệt khỏi thế giới bên ngoài.

Ở một góc khác, Giang Đình Tuấn tiếc nuối nói với Hứa Dao: "Tao tuyên bố, mày chắc chắn sắp tiêu đời rồi."

Hứa Dao bình tĩnh đáp: "Có tiền là có bạn, người xưa nói không bao giờ sai."

Cuối cùng, vẫn có người không nhịn được mà phá vỡ khoảng không vô hình giữa hai người họ, lên tiếng hỏi: "Khoan đã, Trịnh Bằng Khinh, cậu tặng quà cho Khiển mà chẳng vì lý do gì à?"

Trịnh Bằng Khinh thản nhiên đáp: "À, cảm ơn em ấy đã dạy kèm cho tôi."

Cả đám cùng gào thét trong lòng: "Đù! Học bù mà còn được quà xịn thế này á?"

Hứa Dao: "!!!!"

Một bạn học nhanh trí lập tức hỏi thay Hứa Dao: "Khoan đã, Hứa Dao cũng thế mà? Cậu ấy có quà không?"

Trịnh Bằng Khinh mặt không đổi sắc nói: "Ai kèm thì người đó tặng, đi mà đòi Đổng Minh Ân."

Có người không nhịn được mà lên tiếng bất bình thay cho nhân vật chính của đêm nay: "Này, hôm nay là sinh nhật của bạn Hoắc mà, cậu ấy có quà không đấy?"

"Ồ, có chứ." Nghe vậy Trịnh Bằng Khinh như chợt nhớ ra.

Mọi người lập tức mong chờ, quà cho bạn dạy kèm đã đắt đỏ thế này, quà sinh nhật chắc chắn cũng không kém. Hoắc Nghiệp Thụy vốn đã giận đến cực điểm, tâm trạng cũng dịu đi đôi chút.

Trịnh Bằng Khinh bước đến một góc bàn, nhấc lên một cái túi cực lớn, cực nặng mà hắn tiện tay vứt đó nãy giờ, đưa cho Hoắc Nghiệp Thụy: "Hoắc Nghiệp Thụy, sinh nhật vui vẻ."

Vừa nhìn kích cỡ túi, ai cũng đoán bên trong chắc chắn là thứ giá trị không nhỏ. Cả đám bắt đầu hò hét: "Nghiệp Thụy, mở ra xem nào, cho bọn tôi mở mang tầm mắt với!"

Họắc Nghiệp Thụy giữ vẻ điềm tĩnh, nhận túi quà, lấy quà ra dưới ánh mắt chờ mong của mọi người. Trọn bộ "Đề thi đại học toàn quốc 10 năm qua" xuất hiện trước mắt mọi người, giấy in đẹp, vừa nhìn đã biết là hàng chính hãng.

Trịnh Bằng Khinh mặt mày vô cùng chân thành: "Tôi tin rằng đây là món quà thực tế nhất mà Hoắc Nghiệp Thụy nhận được trong tối nay."

---

Follow, comment, rate để mình có thêm động lực nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip