14. về nhà
Edit: Shye
***
"Hình như sắp đến lượt con rồi?" Minh Hòa nhếch môi cười với bà cụ tốt bụng, rồi kéo cánh tay Niên Tuế đi.
"Không phải bà ơi." Niên Tuế mở tờ giấy lấy số thứ tự trong lòng bàn tay ra kiểm tra số: "Phải đến lượt sau nữa mới là con ạ."
"Cô." Minh Hòa quay người đứng thẳng lại, ánh nắng chan hòa chiếu xuống hành lang, phơi mặt anh hơi đỏ lên: "Dù gì cũng là người của công chúng, chú ý ăn nói một chút được không?"
Niên Tuế không hài lòng với giọng điệu dạy dỗ của anh, cô hỏi ngược lại: "Thế chẳng lẽ tôi nói sai à?"
Tai Minh Hòa đỏ bừng: "Thì cô cũng không thể nói thẳng ra thế chứ."
"Ồ, anh thì không bận tâm." Niên Tuế công kích anh: "Anh rộng lượng, anh lương thiện, anh bằng lòng làm cha của đứa trẻ. Còn tôi bị hại danh tiếng thì đi tìm ai mà kêu?"
Vừa quay đầu lại, cô thấy ông chú ngồi trên ghế dài công cộng đối diện đang nhìn hai người họ với vẻ mặt phức tạp. Niên Tuế nghiêng người, rũ tóc che mặt mình lại.
Minh Hòa thở dài một tiếng, bước sang phải một bước che chắn trước mặt cô. Chắc chắn mấy cô chú, ông bà ở đây hôm nay về sẽ có chuyện để mà buôn đây.
"Thôi được rồi, anh nói đúng." Niên Tuế rụt người lại phía sau anh, lầm bầm: "Cái miệng này của tôi đúng là nên chú ý hơn một chút."
Quang ảnh trên nền gạch men trắng biến ảo theo bước chân của người đi qua đi lại. Minh Hòa cúi mắt nhìn xuống, nói: "Vậy thì video 'Niêm Lại Gặp Rắc Rối Ở Đâu Nữa Rồi'' của cô phải kết thúc rồi."
"Ối chà." Niên Tuế nhón chân, nghiêng đầu nhìn qua vai anh: "Xem video của tôi không ít lần đấy nhỉ? Cái này cũng biết luôn."
Minh Hòa nâng tầm mắt lên: "Tôi, tôi lướt qua, nên, nên bấm vào xem thử."
Một câu nói mà lắp ba lắp bắp, Niên Tuế lại nhích đầu tới gần hơn: "Tôi chỉ muốn hỏi anh một chuyện, hôm đó sao anh biết Thẩm Chí Phàm ở nhà tôi? Có phải anh xem livestream của tôi không?"
"Tôi..."
"Số 17."
Niên Tuế đứng thẳng lại, giơ tay lên đáp: "Có."
Minh Hòa thả lỏng lưng, khẽ thở ra một hơi.
*chỉ đăng tại wattpad và wordpress thui
Thời gian thăm khám ngắn hơn cô tưởng, không lâu sau Niên Tuế đã bước ra.
"Thế nào rồi?" Minh Hòa hỏi cô: "Bác sĩ nói gì?"
"Nói tôi bị can uất khí trệ, tỳ vị cũng không được tốt lắm." Niên Tuế ôm bụng dưới. Ban đầu cô không thấy có chỗ nào đặc biệt khó chịu, nhưng bị bác lương y già bên trong nói một hồi, giờ cô lại thấy chỗ nào cũng không ổn.
"Để tôi xem." Minh Hòa nhận đơn thuốc từ tay cô.
"Vậy đây cũng là vấn đề về cảm xúc rồi." Minh Hòa càng xem càng nhíu mày chặt hơn, anh hỏi Niên Tuế: "Hay chúng ta đi bệnh viện kiểm tra thêm một lần nữa xem sao?"
"Không cần đâu." Niên Tuế lộ vẻ khó xử: "Bác sĩ bảo tôi cứ uống thuốc trước là được, chắc không nghiêm trọng đến thế đâu."
"Rất nhiều vấn đề đều tích tụ theo thời gian, cô đừng nghĩ mình còn trẻ mà lơ là. Cơ thể là của cô, cô nhất định phải chú trọng."
Thấy Minh Hòa phản ứng mạnh như vậy, Niên Tuế trái lại không còn căng thẳng nữa, cô đáp: "Không sao thật, gần đây tôi thấy đỡ hơn nhiều rồi, có lẽ là do thời gian trước áp lực quá nặng, chuyện phiền lòng quá nhiều thôi."
Minh Hòa vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, dặn dò cô: "Nếu vẫn thấy chỗ nào không khỏe, nhất định phải đi bệnh viện kiểm tra."
"Ừm, biết rồi."
Trong phòng khám có thể sắc thuốc hộ, nhưng phải đợi vài tiếng đồng hồ, mà Chử Mộng cũng nói tự mình sắc thì hiệu quả sẽ tốt hơn.
"Tôi phải đi mua một cái nồi đất." Lấy thuốc xong Niên Tuế nói với Minh Hòa: "Trong nhà không có đồ để sắc thuốc."
Thực ra ý cô là họ nên chia tay nhau tại đây, cô đi mua nồi, anh đi làm, nhưng không biết Minh Hòa là không hiểu thật hay giả vờ không hiểu, anh xách túi thuốc của cô đi thẳng về phía bãi đậu xe, vừa đi vừa nói: "Được, tiện thể ghé siêu thị luôn."
Niên Tuế cũng không biết trong lòng mình cảm thấy bất lực nhiều hơn hay vui vẻ nhiều hơn. Cô bước theo anh, nói: "Thôi được, xem ra hôm nay tôi nhất định phải mời cơm anh rồi."
Minh Hòa chọn một siêu thị gần nhà cô. Đã quen với việc thiếu thứ gì cũng mở ứng dụng đặt đồ ngoài, nên đã lâu rồi Niên Tuế không đi siêu thị.
Trước khi vào khu bán hàng, Minh Hòa lấy một chiếc xe đẩy. Niên Tuế định nói không cần, chỉ mua mỗi cái nồi thôi mà, nhưng dù sao cũng không phải cô đẩy, nên mặc kệ anh.
Trogn lúc nhất thời cũng không nghĩ ra cần mua thêm thứ gì khác, cô đi thẳng đến khu đồ dùng nhà bếp. Nhân viên bán hàng hỏi thăm vài câu rồi nhiệt tình giới thiệu cho cô.
"Chị mua cái này không bằng mua cái kia, cái này hiện đang có chương trình khuyến mãi đó ạ."
Niên Tuế nhìn lướt qua, nói: "Mình không cần cái to thế, mình dùng để sắc thuốc Bắc thôi."
"Sắc thuốc Bắc cũng được chứ, chị mua bây giờ còn được tặng kèm một đôi găng tay cách nhiệt nữa. Cái này không to đâu ạ, dùng trong nhà là vừa."
Cô nhân viên bán hàng quá giỏi chào hàng, Niên Tuế gãi trán, gật đầu: "Vậy được rồi, lấy cái này đi."
Cô ôm chiếc nồi đất mới vào lòng, quay người lại nhưng không thấy Minh Hòa đâu.
Niên Tuế chưa từng đến siêu thị này, không quen bố cục ở đây. Các kệ hàng bày la liệt, cô vừa đi vừa nhìn ngang ngó dọc, bước chân dần trở nên gấp gáp.
"Xong rồi à?"
Giọng nói quen thuộc khiến cô đột ngột dừng lại, trái tim đang đập mạnh cũng như ngừng lại một nhịp trong lồng ngực.
Không biết Minh Hòa từ đâu xuất hiện, Niên Tuế đi một đoạn đường mà không hề thấy anh.
Vẻ lo lắng và sợ hãi quen thuộc bấy lâu nay bỗng chốc chuyển thành cơn giận dữ, lửa giận bốc lên đầu. Cô chạy tới lớn tiếng chất vấn: "Anh đi đâu đấy?"
"Mua rau đây."
"Thế sao anh không nói với tôi một tiếng?" Niên Tuế ném hộp bao bì nặng nề trong tay vào xe đẩy: "Tự dưng biến mất không tăm hơi đáng sợ lắm, anh biết không hả?"
Siêu thị nhỏ vậy, anh lại là một người đàn ông cao to, đâu thể bị ai bắt cóc được, hơn nữa điện thoại cũng mang theo, nhưng vẻ mặt của Tuế trông như thể cô sợ thật. Minh Hòa ngây ra một lát, nói: "Tôi tưởng cô biết."
Bên cạnh có phụ huynh đưa con nhỏ đi cùng. Mắt Niên Tuế đỏ hoe vì giận, cô bực tức nói: "Đáng lẽ phải buộc cho anh một sợi dây chống lạc mới phải."
"Thực ra có cách đơn giản hơn."
Bàn tay đưa ra trước mặt cô có khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay to lớn. Qua vài lần chạm ngắn ngủi, Niên Tuế biết bàn tay đó ấm áp đến mức nào, và cảm giác được bao bọc thì an tâm đến nhường nào.
"Anh bớt chọc giận tôi đi là được." Cô gạt tay anh ra, đẩy xe mua hàng đi tiếp: "Nếu cơ thể tôi thực sự có vấn đề gì thì chắc chắn anh phải chịu một nửa trách nhiệm."
"Vậy cô đánh tôi hai cái nữa đi." Minh Hòa đưa mặt tới: "Xả hết cơn giận tích tụ ra, không sao đâu, tôi không đau, cô cứ đánh thoải mái."
"Biến đi!" Niên Tuế đẩy mặt anh ra, khóe môi cuối cùng cũng cong lên một chút.
Minh Hòa đứng thẳng người dậy, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Anh nói: "Thịt bò tôi xem rồi, chất lượng ở đây không được tốt lắm, nên tôi đổi sang sườn heo. Cô muốn ăn sườn xào chua ngọt hay nấu canh?"
Niên Tuế cúi đầu xuống, lúc này mới chú ý thấy trong xe đẩy có hai quả cà chua, một chục trứng gà, rau muống, và ai đó còn bỏ vào một túi gạo Hoa Hương, có lẽ sợ nhà cô ngay cả gạo cũng không có.
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu Niên Tuế mới đưa ra câu trả lời: "Nấu canh đi, tôi muốn húp canh."
"Vậy để tôi đi lấy thêm một trái bắp."
"Trong tủ lạnh hình như có." Niên Tuế kéo anh lại: "Nhưng không biết gia vị có đầy đủ không, bình thường tôi không hay nấu nướng."
"Đi xem phía trước đã." Minh Hòa nhận xe đẩy từ tay cô: "Còn muốn ăn gì nữa không?"
Đi ngang qua khu nước giải khát, Niên Tuế định lấy hai chai soda, nhưng bị Minh Hòa phía sau giữ chặt cửa tủ lạnh.
"Cô uống đồ lạnh được không? Uống thuốc không cần kiêng cữ à?"
"Đúng rồi ha." Niên Tuế cụp khóe miệng xuống: "Thế thì toi rồi? Thế thì mùa hè này tôi sống sao đây?"
Minh Hòa cười cười, an ủi cô: "Uống món khác đi, thuốc Bắc chắc chắn đắng, tôi lấy cho cô hai chai sữa tươi để nhiệt độ phòng nhé?"
"Thôi được."
"Cô muốn vị gì?"
"Vị nào cũng được, anh chọn đi."
Trên kệ hàng có rất nhiều loại sữa bò. Niên Tuế cúi người, gác tay lên xe đẩy, nhìn Minh Hòa phân vân giữa vị dâu và sô cô la.
Ánh mắt cô bình thản, nét mặt điềm tĩnh, thực ra rất muốn bật cười, bởi vì khung cảnh trước mặt thực sự rất thú vị.
Hôm đó hai người diễn xuất vụng về, vậy còn bây giờ thì sao? Chung sống tự nhiên và hòa bình như thế này cũng là diễn à?
Mối ân oán yêu hận tình cừu rối rắm thỉnh thoảng bị họ tạm quên đi. Có những điều chưa thể vượt qua khiến cả hai vẫn bận tâm, nhưng bận tâm không có nghĩa là vẫn còn thích.
Trước khi có một câu trả lời chắc chắn trong lòng, Niên Tuế tự cho phép mình lười biếng, không chèo lái cũng không quan sát hướng gió, chỉ lặng lẽ trôi theo sóng biển.
*
Đường về nhà thông thoáng. Chiếc xe sedan chạy qua gờ giảm tốc và dừng lại trước hàng rào. Ông anh bảo vệ ở cổng khu dân cư theo lệ đưa ra phiếu đăng ký.
"Anh ơi." Niên Tuế lên tiếng nói, "Phiền anh ghi lại biển số xe giúp em nhé."
"Ồ, được." Ông anh bảo vệ xác nhận với cô: "Tòa 12, căn 2603, đúng không?"
"Dạ." Niên Tuế cố tình không nhìn vẻ mặt Minh Hòa lúc này, nhìn qua anh nói với người bên ngoài xe: "Phiền anh nhé."
Cốp sau xe chất đầy đồ đạc. Xuống xe, Niên Tuế đưa tay ra, Minh Hòa chỉ đưa hộp nồi đất cho cô để cô ôm lấy.
"Để tôi giúp anh xách thêm một món nữa."
"Không sao." Anh không buông tay: "Cô đi ấn thang máy trước đi."
Có thợ sửa chữa mang hộp dụng cụ bước ra từ tòa nhà. Niên Tuế bắt chuyện hỏi: "Thang máy lại hư nữa ạ?"
"Bị hỏng đèn, sửa xong rồi."
"Cảm ơn nhé." Tuế cười với anh thợ: "Anh vất vả rồi."
"Nên làm mà."
Minh Hòa đi tới, hỏi cô: "Thang máy hay hư à?"
"Hư mấy lần rồi." Niên Tuế bước vào thang máy, nhấn giữ nút mở cửa chờ anh vào: "Có lần đúng lúc tôi bị, suýt nữa thì sợ chết khiếp. Không biết tại sao cả cái thang máy đột nhiên rung lên một cái, rồi tụt thẳng xuống một tầng. Tôi có một mình trong đó, chân mềm nhũn ra."
"Không bị thương chứ?"
"Không, cửa vừa mở là tôi chạy ra ngay, leo thang bộ lên nhà."
Minh Hòa nhìn quanh, nói: "Khu chung cư này của cô có vẻ khá mới mà."
"Chắc là công trình bã đậu rồi, dù sao thì hết hợp đồng thuê tôi sẽ chuyển đi ngay."
"Còn bao lâu nữa?"
Niên Tuế trả lời: "Đến cuối tháng 10, sắp rồi."
Căn nhà này là nơi cô chuyển đến sau khi ký hợp đồng với công ty, còn chưa đầy nửa năm nữa là hết hạn thuê, đồng nghĩa với việc hợp đồng của cô với công ty cũng chỉ còn vài tháng cuối cùng.
Nghĩ đến đó, Niên Tuế cười tự giễu, lẩm bẩm: "Lần này chắc phải về quê thật rồi."
"Peko hả?" Minh Hòa hỏi: "Cô muốn ăn kẹo mút à?"
"Ông ơi." Niên Tuế chỉ vào tai, lớn giọng gọi anh: "Ông rảnh thì đi bệnh viện khám khoa Tai Mũi Họng đi."
"Thế cô vừa nói gì?"
Thang máy đến tầng, Niên Tuế bước ra, nói: "Nói là anh biến mất một lần nữa đi, giúp sự nghiệp của tôi xoay chuyển vận may."
Phía sau không còn tiếng động, cô quay đầu lại, Minh Hòa vẫn đứng trong thang máy, giữa hai người là cánh cửa sắp đóng lại.
"Anh thẫn thờ gì thế?" Niên Tuế giơ tay ấn nút đi xuống để cửa thang máy mở ra lần nữa, giục anh, "Ra ngoài đi chứ."
Minh Hòa nhìn cô hỏi: "Muốn tôi biến mất thật sao?"
"Anh dám."
Mặt Niên Tuế lạnh băng, hung dữ đe dọa anh: "Xem tôi có đuổi cùng giết tận anh không."
Minh Hòa nhếch môi, nụ cười lúc này có vẻ hơi không tim không phổi.
"Tôi không dám nữa." Anh nói.
Niên Tuế buông tay, sốt ruột nói: "Ra ngoài nhanh lên đi."
Lễ 520 vừa kết thúc, sắp đến 618, hộp đựng bưu kiện trước cửa nhà chất thành đống.
"Mấy cái này có cần dọn dẹp không?" Minh Hòa muốn giúp cô di chuyển những chiếc hộp giấy chắn lối đi.
"Có cái còn chưa bóc, không sao đâu anh không cần bận tâm." Niên Tuế lấy chìa khóa mở khóa, nghiêng người dựa lưng vào cửa: "Anh vào trước đi."
Trên đường về, bộ phận thương mại của công ty đã gửi cho cô vài tin nhắn mới, Niên Tuế chỉ kịp liếc nhìn qua mà chưa kịp đọc kỹ.
"Tôi có chút việc cần xử lý, anh..."
"Được rồi." Minh Hòa đặt đồ trong tay lên bàn ăn: "Cô đi làm việc đi."
Xem vlog hàng ngày của cô nhiều, anh đã có hiểu biết cơ bản về cấu trúc căn nhà. Minh Hòa phân loại và sắp xếp các loại gia vị và rau củ đã mua, sau đó lồng chiếc túi mua hàng trống vào thùng rác nhà bếp. Anh còn đi đến tủ ở cửa tìm một xấp giấy ghi chú và một chiếc bút đen, bận rộn làm đủ thứ mà không hề coi mình là người ngoài.
Niên Tuế dựa vào tường nhìn một lúc, cảm thấy mình hoàn toàn không giúp được gì, cô nói: "Vậy tôi đi làm việc đây, có chuyện gì thì gọi tôi nhé."
"Ừm."
Ngoài trời trời trong xanh thẳm, cuối xuân chỉ còn những đóa hoa hồng trong bồn hoa vẫn nở rộ rực rỡ.
Mùa mưa ngâu mai vàng* sắp đến, đây có lẽ là ngày nắng cuối cùng trong mấy ngày gần đây.
Một người loay hoay với nồi niêu xoong chảo trong bếp, một người ngồi trên thảm phòng khách ôm máy tính sửa kịch bản. Mỗi người làm việc riêng mình, không làm phiền lẫn nhau, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía đối phương.
*
*Chỉ mùa mưa xảy ra vào khoảng tháng 6-7 hàng năm ở khu vực phía Nam sông Dương Tử của Trung Quốc, Nhật Bản, Hàn Quốc và Đài Loan. Tên gọi này xuất phát từ việc nó trùng với mùa quả mai vàng (黄梅) chín.
chỉ đăng tại wattpad và wordpress
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip