Chương 77

Người Trương gia liền nói ra chủ ý, nếu không muốn bị báo quan, thì bồi thường tiền cho họ. Phụ thân Trương Đại Vĩ mở miệng muốn 100 lượng bạc, còn sư phụ Trương Đại Vĩ yêu cầu Trương Thanh Sơn bồi thường gia cụ bị làm hỏng, số tiền là 20 lượng bạc.

Người sáng suốt đều hiểu, đây là Trương gia muốn sử dụng công phu sư tử ngoạm, mà bọn sư phụ Trương Thanh Sơn thì lại tận lực muốn đem trách nhiệm làm hỏng gia cụ đẩy lên người Trương Thanh Sơn, hơn nữa cũng muốn sử dụng công phu sư tử ngoạm. Hết thảy đều giống như dự tính của Lý Hà Hoa, nhưng sự tình tệ ở chỗ nếu người nhà Trương Đại Vĩ cứ khăng khăng muốn lấy bằng được số tiền này, phỏng chừng là không có khả năng đàm phán, bởi vì nhà đó hoàn toàn có thể dùng việc báo quan để uy hiếp nhà Trương Thiết Sơn, trừ phi nhà bọn họ không để ý đến sinh tử của Trương Thanh Sơn, bằng không đến cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp, quyền chủ động hoàn toàn nằm trong tay nhà bên đó.

Lý Hà Hoa đau đầu vỗ vỗ cái trán. Trương Thiết Sơn mặt càng đen, trầm mặc một hồi rồi nói với người nhà Trương Đại Vĩ: "Sự tình phát sinh, cũng không phải do Thanh Sơn nhà chúng ta khiêu khích chủ động động thủ, mà là hài tử nhà các ngươi chủ động động thủ trước, làm ra thương tích như vậy cũng không phải do Thanh Sơn nhà chúng ta cố ý, có ai muốn chuyện như vậy phát sinh, đương nhiên, hài tử nhà các ngươi bị thương, chi phí trị liệu chúng ta sẽ trả, nhưng mà một trăm lượng bạc thì quá nhiều, giá các ngươi đề ra hỏi bất kỳ ai cũng đều nói là không hợp lý."

Nghe Trương Thiết Sơn nói như vậy, nương của Trương Đại Vĩ không vừa lòng, nổi giận mắng: "Cái gì hợp lý hay không hợp lý, Đại Vĩ nhà chúng ta bị tiểu tử nhà ngươi đánh thành ra như vậy, chẳng lẽ các ngươi có lý? Tiền này các ngươi không muốn trả? Đại Vĩ nhà ta bị thương nặng như vậy, một trăm lượng bạc mà không đáng sao? Ta thấy các ngươi là khinh thường nhà chúng ta! Vậy thì cái gì cũng không cần nói nữa, trực tiếp báo quan đi!"

Trương Lâm thị nghe hai chữ báo quan, sợ tới mức lại ô ô khóc lên, mở miệng khẩn cầu nói: "Không cần báo quan không cần báo quan... Có việc gì từ từ thương lượng a..."

Vẻ mặt hai người cha nương Trương Đại Vĩ lại càng đắc ý. Lý Hà Hoa một bên giữ chặt tay Trương Lâm thị, kéo bà ra sau nói: "Người không cần phải nói chuyện với họ, sự tình như thế nào chúng ta sẽ giải quyết, nếu người lỡ lời, Thanh Sơn lại càng phiền toái."

Trương Lâm thị không biết mình đã nói sai cái gì rồi, nhưng là giờ phút này bà tâm hoảng ý loạn, không hiểu sao mà tin tưởng Lý Hà Hoa cùng Trương Thiết Sơn, cho nên Lý Hà Hoa nói như vậy, bà lau nước mắt gật gật đầu, thối lui đến phía sau không lên tiếng nữa.

Lý Hà Hoa thấy bà không nói gì nữa, nhẹ nhẹ thở ra một hơi, đi lên phía trước nói với người nhà Trương Đại Vĩ: "Chúng ta đều là người nói đạo lý, làm việc cũng là dựa theo đạo lý mà làm, bồi thường bao nhiêu tiền, không phải các ngươi nói muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu được! Hết thảy phải dựa theo thực tế, các ngươi nói có đúng không?"

Lý Hà Hoa nói xong, liền tính toán cho người nhà Trương Đại Vĩ gia nhân xem: "Các ngươi xem a, hài tử nhà các ngươi bị thương, đại phu nói là do mất máu, phải hảo hảo tĩnh dưỡng ba tháng, chúng ta đây bốc thuốc tốt nhất, mời đại phu tốt nhất, đi y quán nhiều lần, thì nhiều nhất cũng chỉ hết 10 lượng bạc." Lý Hà Hoa nói tiếp: "Hài tử nhà ngươi ba tháng này không thể học nghề, tuy rằng lúc học nghề hàng tháng không có tiền công, nhưng nhà chúng ta phân rõ phải trái, thời gian chậm trễ này chúng ta bù cho hắn 20 văn tiền một ngày, ba tháng còn chưa đến 2 lượng bạc; chúng ta lại tính toán một chút, để cho hài tử nhà các ngươi bồi bổ thân thể, liền tính mỗi ngày đều mua thịt và gạo trắng để ăn, một ngày cũng không quá 20 văn tiền, nhưng thôi chúng ta cứ tính là 20 văn tiền, vậy cũng chưa đến 2 lượng bạc."

Lý Hà Hoa nói xong, thấy sắc mặt người trong nhà đối phương không có gì là đồng tình, nàng coi như không thấy lại tiếp tục nói: "Được, các ngươi có thể nói hài tử nhà các ngươi chịu thiệt, muốn được bồi thường. Chúng ta có thể bồi thường, nhưng dựa theo tình huống thông thường mà nói chỉ bồi thường 10 lượng bạc, không tin các ngươi đi hỏi thăm một chút, xem những người bị thương tương tự như vậy quan phủ phán bao nhiêu tiền thì biết ta có nói sai hay không. Cộng hết lại, cũng chưa đến 24 lượng bạc, các ngươi mở miệng liền đòi 100 lượng thì kêu chúng ta bồi thường như thế nào?"

Lý Hà Hoa trình bày ra từng khoản, nói có sách mách có chứng hợp tình hợp lý, khiến người ta không tìm ra sơ hở, người đang vây xem cũng đều cảm thấy có thể bồi thường 24 lượng cũng tốt rồi, gia đình bình thường ở trấn trên bao nhiêu năm mới tích góp được 24 lượng! Người nhà này vừa mở miệng liền đòi 100 lượng, cũng không sợ nuốt phải đầu lưỡi sao.

Người nhà Trương Đại Vĩ thấy đám người vây xem đều chỉ trích bọn họ sử dụng công phu sư tử ngoạm, trong lòng vừa vội vừa giận, tuy rằng bọn họ biết chính mình thật là có lòng tham như vậy, nhưng bị người ta nói ra nói vào như vậy cũng rất mất hứng, hơn nữa bọn họ cũng không muốn từ 100 chỉ còn lại có 24 lượng, dù sao hài tử nhà bọn họ bị đánh, bọn họ có lý, nếu không bồi thường bằng vậy, bọn họ liền báo quan, ai sợ ai?

Người nhà Trương Đại Vĩ tuyệt nhiên không sợ mấy người Lý Hà Hoa, liền nói: "Các ngươi không muốn bồi thường nên mới tính như vậy, lời như vậy các ngươi còn không biết xấu hổ mà nói ra? Đại Vĩ nhà chúng ta là tam đại đơn truyền, độc đinh nhà chúng ta bị đả thương nghiêm trọng như vậy, sau này còn không biết sẽ thế nào, chúng ta muốn 100 lượng vẫn còn ít đó, 100 lượng các ngươi còn không đồng ý, vậy chúng ta cũng không cần nói nữa, trực tiếp báo quan đi!"

Hiện tại, người nhà Trương Đại Vĩ mở miệng ngậm miệng chính là báo quan, ý tứ uy hiếp không cần nói cũng biết, mục đích chính là làm cho bọn họ sợ hài tử bị bắt đi tù mà thỏa hiệp. Nhưng mà, Lý Hà Hoa không thể dễ dàng như vậy liền thỏa hiệp, nàng cũng không sợ báo quan, liền tính báo quan thật, nàng cũng có thể đảm bảo Trương Thanh Sơn không phải chịu tội, bởi vì nàng cùng vị tri huyện đại nhân kia có chút giao tình, dù sao Thư Lâm cũng coi như là sư đệ ngài ấy, chút mặt mũi này ngài ấy sẽ cho, chỉ cần quan phủ công bằng phá án, phán quyết tuyệt đối sẽ không thể nhiều như vậy, đến 100 lượng bạc.

Lý Hà Hoa nhìn vẻ mặt tràn đầy tự tin của đối phương, nhàn nhạt cười cười, nói: "Các ngươi đã muốn tham số tiền này như vậy,vậy chúng ta liền đi báo quan đi, nhờ quan lão gia cho chúng ta một phán quyết, xem cuối cùng phải bồi thường bao nhiêu tiền mới được, bây giờ chúng ta liền đi đến huyện nha."

Lời Lý Hà Hoa vừa nói ra, người nhà Trương Đại Vĩ đều kinh ngạc ngây ngẩn cả người, vẻ mặt đầy vẻ khó tin. Bọn họ rõ ràng thấy nương của tiểu tử kia khóc rất thương tâm, vừa nhìn liền biết đang xót hài tử, làm sao có thể để hài tử bị bắt được? Người nhà họ theo bản năng nhìn về phía Trương Lâm thị. Mà Trương Lâm thị quả thật luyến tiếc, vừa nghe Lý Hà Hoa nói muốn đi gặp quan, sợ tới mức lập tức muốn khóc nói không được, vẫn là bị tay mắt lanh lẹ của Trương Thanh Sơn ngăn lại mới không khóc lóc kêu lên.

Trương Thanh Sơn cũng không muốn bỗng chốc liền phải bồi thường 100 lượng bạc, không thể để người nhà họ lừa bịp tống tiền như vậy, hơn nữa hắn tin tưởng Lý Hà Hoa, tin tưởng nàng có biện pháp, sẽ không thật sự bỏ mặc hắn, cho nên hắn mới kéo nương hắn lại, không để bà nói chuyện, nói với bà, sự việc này toàn quyền để cho đại ca cùng tẩu tử xử lý. Trương Lâm thị bị nhi tử ngăn lại, nước mắt chảy xuống, miệng lại không thể nói bất luận điều gì.

Đối phương vừa thấy Trương Lâm thị không lên tiếng phản đối, trong lòng cũng nóng nảy, nghĩ thầm nếu người nhà nọ thật sự mặc kệ sống chết của tiểu tử kia, vậy bọn họ sẽ không bồi thường tiền sao, đến lúc đó đưa được hắn vào đại lao thì có ích lợi gì! Vẫn là lấy được bạc là tốt nhất.

Người nhà Trương Đại Vĩ nhìn nhìn nhau, trong lúc nhất thời cũng không biết rút cuộc nên kiên trì hay là lui một bước mới tốt. Cuối cùng, vẫn là cha Trương Đại Vĩ đứng ra nói: "Các ngươi đã không coi trọng việc hài tử nhà các ngươi phải vào đại lao, vậy chúng ta liền đi nha môn đi, đúng lúc chúng ta cũng lấy lại công đạo cho ta nhi tử nhà ta."

Kỳ thực, hắn không tin mấy người Lý Hà Hoa sẽ bỏ mặc Trương Thanh Sơn, liễn nghĩ sẽ đánh cuộc một lần, vạn nhất vào nha môn, bị dọa một phen liền phải ngoan ngoãn trả tiền thôi.

Lý Hà Hoa cùng Trương Thiết Sơn không nói gì, ngược lại chủ động đi trước, muốn dẫn người nhà Trương Đại Vĩ đến nha môn, người nhà Trương Đại Vĩ không có cách nào, chỉ có thể kiên trì đi theo sau Lý Hà Hoa, thẳng hướng nha môn mà đi.

Đến huyện nha, tri huyện Hoắc Dịch lúc đi ra nhìn thấy Lý Hà Hoa liền nhíu mày, nhưng giây tiếp theo tựa như không quen biết, cho người tới giải thích ngọn nguồn sự tình.

Cha Trương Đại Vĩ đứng ra giải thích trước, tự động lược bỏ việc Trương Đại Vĩ ra tay trước, cường điệu việc Trương Đại Vĩ bị đánh thê thảm đến mức nào. Lý Hà Hoa lẳng lặng nghe, cũng không xen vào, đợi đến khi hắn nói xong, nàng liền nhìn về phía Hoắc Dịch đang ngồi bên trên.

Hoắc Dịch cũng nhàn nhạt nghe xong câu chuyện, không có biểu cảm cũng như tỏ thái độ gì, nói: "Trương Thanh Sơn, ngươi có gì muốn nói không?"

Trương Thanh Sơn ngẩng đầu, trong mắt đầy vẻ kinh sợ, nhưng vẫn lấy hết dũng khí nói: "Đại nhân, vừa rồi cha Trương Đại Vĩ nói chưa đầy đủ, tiểu nhân không chủ động đánh người, là Trương Đại Vĩ vu oan cho tiểu nhân làm hỏng gia cụ của sư phụ, tiểu nhân cùng hắn xảy ra tranh cãi, sau đó hắn liền đánh tiểu nhân, tiểu nhân bất đắc dĩ phải đánh trả, không cẩn thận đẩy hắn một cái, đầu hắn bị đụng vào góc bàn, vì vậy mới bị vỡ đầu, nhưng tiểu nhân thật sự không phải cố ý."

Nương Trương Đại Vĩ lập tức chỉ vào Trương Thanh Sơn chửi bậy: "Phi! Ranh con nhà ngươi bớt tìm cớ đi, nhi tử ta vu oan cho ngươi khi nào? Ngươi chính là vì muốn thoát tội nên mới tìm cớ!"

Hoắc Dịch sắc mặt trầm lãnh: 'Bang' một tiếng đập kinh đường mộc xuống bàn: "Lớn mật thật, trên công đường há để cho ngươi tùy ý chửi bậy, người đâu, đem phụ nhân coi thường công đường này kéo xuống, đánh hai mươi đại bản!"

Người nhà Trương Đại Vĩ đều bị dọa đến choáng váng, chạy nhanh đến trước mặt Hoắc Dịch dập đầu, trán đập trên mặt đất vang ra tiếng, miệng không ngừng xin tha, cầu xin đại nhân khoan thứ.

Hoắc Dịch nhìn một hồi, rồi mới thản nhiên nói: "Niệm tình các ngươi là vi phạm lần đầu, phạt đánh thì miễn, nhưng nếu còn xảy ra chuyện như vậy, đừng trách bản quan không khách khí !"

"Vâng vâng vâng, tiểu nhân không dám nữa, tạ đại nhân! Tạ đại nhân!"

Bị dọa một phen, người nhà Trương Đại Vĩ cũng không dám có thái độ kiêu ngạo, cung kính quỳ ở đó, nói cũng không dám nói.

Hoắc Dịch lại hỏi Trương Thanh Sơn: "Lời ngươi nói có thật không? Có người nào có thể làm chứng?"

Trương Thanh Sơn lúc này liền lo lắng, nói: "Hồi bẩm đại nhân, lúc sự tình xảy ra các học đồ đều ở đó, lời nói của Trương Đại Vĩ cùng với việc hắn chủ động động thủ, bọn họ đều nghe và thấy được, đại nhân có thể hỏi bọn họ."

Hoắc Dịch gật gật đầu, trực tiếp truyền những người này đến. Bởi vì mọi người đều theo tới nha môn, đang đứng xem ngay ở ngoài công đường, lúc này bị truyền đến liền xuất hiện.

Những người này trong lòng đều nhảy bang bang, trán đổ đầy mồ hôi, nhìn thấy cha nương Trương Đại Vĩ suýt chút nữa bị phạt đánh liền bị dọa sợ. Bọn họ vốn định nói giúp Trương Đại Vĩ, kiên quyết không thừa nhận lời nói của Trương Thanh Sơn, ai kêu Trương Đại Vĩ là thân thích của sư Phó, nếu không giúp Trương Đại Vĩ, làm sư phụ có ác cảm thì phải làm sao bây giờ.

Nhưng thấy sự tình vừa rồi của cha nương Trương Đại Vĩ, bọn họ thật sự bị dọa sợ rồi, chỉ sợ nói dối liền bị phạt đánh. Mấy học đồ nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất hô: "Tham kiến tri huyện đại nhân."

Hoắc Dịch trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Vừa rồi các ngươi ở bên ngoài đã nghe thấy lời khai của Trương Thanh Sơn, lời hắn nói có thật hay không?"

Mấy người nhìn nhau, không biết rút cuộc có nên nói thật hay không, ánh mắt không tự chủ nhìn sư phục bọn họ đang quỳ ở một bên. Hoắc Dịch vừa thấy, cười lạnh một tiếng, lại một lần nữa đập kinh đường mộc xuống, nói: "Bản quan hỏi các ngươi thì các ngươi cứ trả lời đúng sự thật là được, nếu có lời nào bao che dối trá, mỗi người 50 đại bản!"

50 đại bản! Đây chẳng khác gì muốn đánh chết người a! Mấy người bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, nào còn dám nói dối, lập tức một năm một mười đem sự tình ở hiện trường kể rõ, không dám có chút giấu diếm.

Lời kể của bọn họ hoàn toàn trùng khớp với lời khai của Trương Thanh Sơn. Hơn nữa, một học đồ có lá gan đặc biệt nhỏ, bị Hoắc Dịch dọa cho sợ tới mức cái gì cũng đều khai ra, kỳ thực gia cụ là do Trương Đại Vĩ làm hỏng, lại cố ý vu oan cho Trương Thanh Sơn, đến đây, sự việc đều đã rõ ràng.

Việc đã đến nước này, Lý Hà Hoa nhẹ nhàng thở ra, cùng Trương Thiết Sơn nhìn nhau, trong mắt như chút được gánh nặng.

Sự tình đã rõ ràng như vậy việc này cũng dễ xử, Hoắc Dịch nói: "Việc này chính là do Trương Đại Vĩ chủ động vu oan giá hoạ, sau lại chủ động khiêu khích động thủ, vì vậy mới bị Trương Thanh Sơn đánh trả, không cẩn thận làm người bị thương, tuy về tình có thể bỏ qua, nhưng mà đã làm cho Trương Đại Vĩ bị thương, bản quan phán Trương Thanh Sơn bồi thường cho Trương Đại Vĩ hai mươi lăm lượng bạc, việc này dừng lại ở đây, hai nhà các ngươi có dị nghị gì không?"

Mấy người Lý Hà Hoa đương nhiên không có dị nghị, phán quyết này bọn họ cũng đã đoán được. Nhưng nhà Trương Đại Vĩ lại có dị nghị, bọn họ vì 100 lượng bạc, đã quỳ ở đây nửa ngày, còn suýt nữa bị tri huyện đại nhân phạt đánh, lại chỉ nhận được 25 lượng, còn không bằng không đến công đường.

Cha Trương Đại Vĩ lấy hết dũng khí ngập ngừng nói: "Đại nhân... Tiểu nhi chảy rất nhiều máu, đại phu nói... . nói phải tĩnh dưỡng ba tháng... này này chỉ có 25 lượng bạc sao?"

Hoắc Dịch cười cười, hỏi: "Vậy ngươi nói phải bao nhiêu?"

Cha Trương Đại Vĩ cho rằng có thể, lập tức trả lời: "100 lượng bạc!"

Hoắc Dịch lập tức bật cười, tiếng cười kia làm cho da đầu người ta run lên: "Nếu chiếu theo lời ngươi nói, là muốn bao nhiêu có bấy nhiêu sao? Vậy về sau nhà ai thiếu tiền, liền để người trong nhà đi ra ngoài khiêu khích người ta, sau đó động thủ bị thương, rồi đòi bồi thường mấy trăm lượng bạc, vậy thì người một nhà không cần phải sầu mấy năm, còn có thể một bước lên trời, thật tốt a có phải hay không?"

Người dân đang đứng ngoài công đường liền bật cười, ồn ào gật đầu nói biện pháp này tốt a, về sau cũng làm như vậy.

Lý Hà Hoa cũng âm thầm nghẹn cười, Hoắc tri huyện này, miệng lưỡi thực lợi hại.

Cha Trương Đại Vĩ bị chỉnh, mặt liền đỏ lên, ấp a ấp úng cũng không biết nói gì.

Hoắc Dịch đập kinh đường mộc một cái, nói với cha nương Trương Đại Vĩ: "Các ngươi nếu không phục bản án bản quan tuyên, bản quan cũng có thể đánh Trương Thanh Sơn ba mươi đại bản cho nhi tử các ngươi hả giận, nhưng tiền này các ngươi một phân cũng không được lấy, các ngươi tự mình ngẫm lại xem muốn giải quyết theo cách nào, mau chóng cho bản quan một quyết định."

Cha nương Trương Đại Vĩ vừa nghe một phân tiền cũng không có, sao còn có thể do dự, vẫn là có bao nhiêu lấy bấy nhiêu vậy, 25 lượng bạc này, cũng đủ cho bọn họ trải qua vài năm an nhàn, còn có thể cưới dâu hiền cho nhi tử. Cho nên, hai người lập tức nói: "Đại nhân, chúng tôi cũng không muốn đánh người để hả giận, bồi thường tiền là được rồi, 25 lượng thì 25 lượng đi."

Hoắc Dịch cong môi cười kết án.

Lý Hà Hoa cũng lập tức lấy ra 25 lượng bạc cho cha nương Trương Đại Vĩ, sự việc này đến đây chính thức kết thúc.

Đến khi người một nhà rời khỏi công đường, chân Trương Lâm thị đã mềm nhũn, liền cứ như vậy ngã xuống.

"Nương —— " Trương Thiết Sơn tiến lên ôm lấy Trương Lâm thị, đi về hướng y quán, đại phu nói là do quá lo lắng, bị kinh hách, chịu không nổi nên té xỉu, chỉ cần về nghỉ ngơi vài ba ngày là ổn.

Người một nhà vậy mới nhẹ nhàng thở ra. Lý Hà Hoa định về tửu lâu trước, nhưng Trương Lâm thị còn chưa tỉnh, cứ như vậy bỏ về cũng không tốt, liền đi theo bọn họ trở về tiểu viện.

Lúc này sắc trời đã không còn sớm, mọi người đều chưa kịp ăn cơm chiều, Lý Hà Hoa liền xuống phòng bếp, tìm được bột mì, làm cho mấy người một nồi mì sợi bưng lên.

"Lại đây, ăn cơm trước, cơm nước xong lại nói chuyện sau."

Lý Hà Hoa đưa cho mỗi người một cái chén, cùng Trương Thiết Sơn và Trương Thanh Sơn ăn cơm, phần của Trương Lâm thị chừa lại trong nồi.

Trương Thanh Sơn một chút cũng ăn không vô, nhưng vì hảo ý của Lý Hà Hoa hắn không đành lòng cự tuyệt, ngoan ngoãn cầm lấy bát đũa, trước khi ăn miếng đầu tiên, nhịn không được lời còn nghẹn trong lòng liền nói ra: "Tẩu tử, thực xin lỗi, còn có, cám ơn tẩu."

Thực xin lỗi vì gây phiền toái cho nàng, cám ơn nàng không chỉ tin tưởng hắn, còn giúp hắn giải quyết mọi việc, giúp hắn trả tiền, ân tình này, hắn không biết làm sao mới trả hết.

Lý Hà Hoa mím mím môi, gật gật đầu: "Được rồi, ăn cơm trước đi."

Hốc mắt Trương Thanh Sơn nóng lên: "Dạ" một tiếng, cúi đầu, nước mắt nóng hổi rơi vào trong bát, mặn chát.

Trương Thiết Sơn nghiêng đầu nhìn Lý Hà Hoa đang lẳng lặng ăn cơm, trong mắt chỉ toàn là ôn nhu, duỗi tay nắm lấy bàn tay nàng, lúc nàng nhìn qua liền mỉm cười, cái gì cũng không cần nói.

Lý Hà Hoa cong khóe môi, cúi đầu tiếp tục ăn mì. Bọn họ ăn xong không bao lâu thì Trương Lâm thị liền xuất hiện, Lý Hà Hoa bưng mì sợi đã làm sẵn cho bà ăn, thấy không còn chuyện gì liền cáo từ. Trước khi rời đi, nàng kéo tay áo Trương Thiết Sơn nói: "Chàng hôm nay không cần đến tửu lâu, ở đó có ta rồi, chàng đừng bận tâm, ở nhà lo cho nương và Thanh Sơn đi, ngày mai cũng để nương nghỉ ngơi cho tốt, chờ bà khỏe lại rồi hẵng hay. Buổi trưa nếu không biết ăn gì thì đến tửu lâu lấy đồ ăn mang lại đây."

Trương Thiết Sơn vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, hôn lên trán nàng một cái, rồi mới gật gật đầu.

Đợi đến khi Lý Hà Hoa đi rồi, Trương Thanh Sơn ngồi bên giường Trương Lâm thị nhìn bà ăn cơm, chờ bà ăn xong, hắn đưa tay nhận lấy chén rồi đột nhiên nói một câu: "Nương, tẩu tử bây giờ rất tốt, đối xử với chúng ta còn tốt hơn người thân, nương, chúng ta phải sớm để tẩu thành người một nhà mới tốt."

Trương Lâm thị hơi khựng lại, thật lâu sau, thở dài, vành mắt lại lần nữa đỏ lên, cúi đầu "Ừ" một tiếng, không tiếng động mà thở dài: "Đúng vậy... Đúng vậy." Bà cũng không phải lão bà bà mắt mù tâm điếc, bà nhìn thấy được, cũng cảm nhận được. Lúc trước là do bà có thái độ không đúng. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip