Những dòng cuối (2)




Lee Taeyong lại là người nói trước thêm lần nữa.

Hôm anh đi, Doyoung bận ra mắt sách nên không ra sân bay tiễn. Thật ra thì nếu không bận, Doyoung cũng sẽ không đi.

Taeyong được một tạp chí thời trang ở Pháp mời làm việc, vừa vặn qua đó lại có Albert và công ty người mẫu sẵn sàng cho anh. Doyoung kí tặng sách mỏi cả tay, đến khi ngẩng đầu lên nhìn thấy Yuta đang chìa cả một chồng sách chứ không phải một cuốn thì cậu mới chợt nhớ ra rằng hôm nay Taeyong rời khỏi.

Yuta không đi cùng với Taeyong. Studio của anh được một nhiếp ảnh gia thuê lại, Yuta tiếp tục làm trợ lý cho người này.

Doyoung mỉm cười, Yuta cũng cười. Cậu nhặt từng cuốn sách một mà mình đã dịch lên kí hết toàn bộ, lấy thêm một cuốn sách ở chồng sách tặng, cẩn thận ghi lời đề tặng Yuta. Đến khi nét chấm cuối cùng được gạch xong, Yuta đưa cho Doyoung một chiếc hộp nhỏ.

"Taeyong gửi em này."

Doyoung nhướn mày cầm lấy chiếc hộp bọc da, mở ra thì thấy là một chiếc chìa khóa. Cậu gật đầu rồi lại tiếp tục cười với người đứng sau, nét chữ đều tăm tắp không có lấy một tí chệch choạng nào.

Khi Taeyong nói chia tay, ngạc nhiên là Doyoung không hề bất ngờ, cũng không còn hoảng hốt cầu xin như lần trước. Cậu thấy Taeyong đã lồng nhẫn sẵn vào một sợi dây chuyền ở cổ. Bên trong dây chuyền có khắc chữ cái đầu tên hai người, khi đeo vào tay thì không thấy, lúc tháo ra lại thấy rõ ràng những nét khắc tinh xảo mà Doyoung phải tốn nhiều tiền mới đem về được.

Taeyong nói chia tay xong thì chỉ vuốt ve cô mèo béo. Lúc đó Doyoung đã hoàn tất việc mua lại cả ngôi nhà trọ cũ, bà chủ nhà rời đi mang theo con chó già chát nhưng lại để lại cô mèo. Doyoung giũ chiếc áo trắng tinh đã được vắt kiệt nước. Giống như là một câu chuyện phiếm, giống như Taeyong vừa nói "trời hôm nay nắng quá", Doyoung bình thản hỏi lại anh:

"Anh có cho em chờ hay không?"

Taeyong nói đừng chờ, Doyoung cũng gật đầu như là anh nói "trời nắng thế này áo quần nhanh phai màu lắm".

Doyoung vẫn đeo nhẫn vào ngón áp út. Căn hộ chung không còn ai ở, Taeyong ra studio ngay sau ngày chia tay, một cái áo sơ mi cũng không mang theo. Doyoung biết rõ Taeyong, Taeyong càng biết rõ mình. Doyoung và anh đều biết nước Pháp lãng mạn, biết những tuần lễ thời trang hay photoshoot càng lắm người đẹp, biết Taeyong nói tiếng Pháp nghe rất êm tai. Rồi sẽ có những đêm yên bình với thứ âm thanh như rót mật, rồi không ai biết được chuyện gì sau chót. Nên nói đừng chờ là đúng. Để cho anh thẳng cánh trở về làm anh của ngày trước, không còn phải canh cánh trong lòng rằng lỡ rơi vào một ánh mắt ươn ướt thì sẽ có lỗi với người ở nhà.

Doyoung đồng ý chia tay, nhưng cậu không chia tay được.

Đêm Taeyong đi, Doyoung kí tặng sách về, cậu tự cầm bàn tay rã rời của mình, tự cười bàn tay đó.

Taeyong gửi trả Doyoung chìa khóa căn hộ, mà bên trong đồ đạc của anh vẫn còn đầy. Tất cả nước hoa anh hay dùng, kể cả mươi lọ Verital 35 do chính tay Doyoung chế ra cũng được Taeyong để lại.



--



Đôi khi Doyoung nghĩ rằng hai người chia tay cũng tốt. Thật là đúng lúc, Doyoung đã xuất bản được ba cuốn tiểu thuyết, đang cần chủ đề cho cuốn tiếp theo. Taeyong thì được tạp chí nước ngoài để mắt, đương nhiên cần những đợt sóng cảm xúc mới dồn dập hơn, không phải cứ bình bình gác cằm lên vai cậu vào mỗi khi trời tối. Bọn họ đều là người duy mĩ, sống lâu ở cạnh nhau thì cuồng chân muốn leo lên hành trình mới, quên mất từng hứa hẹn với nhau hay coi nhau như là tình đầu.

Thế giới rộng thế này, Taeyong chưa bay mà đã dừng, Doyoung viết chưa đủ một bàn tay mà đã quẩn quanh mãi với chung một người thì thật là phí hoài. Thời gian còn dài, người đẹp còn nhiều, chuyện tình như mảnh chai thủy tinh đem xát vào tim vẫn còn chờ phía trước, ở với nhau thật phí. Dù rằng còn có một điều mà như Taeyong từng nói. Thời gian có hạn, không ở bên nhau trong kì hạn ngắn ngủi của bản thân, thật phí.

Thế rồi một ngày, Doyoung còn ngồi viết mấy dòng khi bên cạnh là người cậu hẹn hò non dăm bữa, bỗng nhiên Taeyong gọi điện về. Người kia ngồi thẳng dậy không tựa vào Doyoung nữa, cậu nheo mắt nhìn màn hình, cầm điện thoại đi thẳng ra ban công.

Khu nhà Doyoung mất công mua lại, cậu cải tạo thành nơi ăn chơi cho đám thanh niên lãng mạn. Đôi quán cà phê, một cái pub nhỏ, chỗ bán quần áo lụng thụng, Doyoung ở trong căn phòng của gã nhà thơ trước đây. Căn phòng nằm trên tầng bốn, Doyoung cầm điếu thuốc ra đứng nhìn xuống giếng trời.

Doyoung bấm vào cái nút xanh sáng chóe trên màn hình.

"Em đây."

Cậu nhắm mắt lại lắng nghe. Bên phía Taeyong có tiếng người xôn xao, trong đám đông xôn xao đó lại có một tiếng ly chạm vào nhau và tiếng nhạc Bossa Nova như sóng vỗ mạn tàu, dễ nghe ra là một quán bar mở cửa xuyên đêm. Taeyong nói:

"Anh nhớ em ghê."

Doyoung cười bằng một tiếng thở ra. Bên dưới giếng trời là quán cà phê, cậu giao hết việc thuê nhà cho Emma, chỉ để thời gian viết truyện. Quán cà phê đó lộn xộn vài bộ bàn ghế, treo đèn nhấp nháy mà đám trẻ thích, cũng mở nhạc gì đó xập xình.

Doyoung hỏi: "Sao lại nhớ?"

Taeyong không đáp, Doyoung cũng không nói gì. Bản nhạc bên kia tàn, điếu thuốc trong tay Doyoung cũng vừa chạm đến đầu lọc, một đôi bàn tay từ sau lưng luồn về trước eo cậu. Người mới hẹn hò với Doyoung là trợ lý đạo diễn của đoàn làm phim nọ. Có người nhìn trúng độ nổi tiếng của cậu, thương thảo mua bản quyền khai thác truyện của Doyoung để chuyển thể thành phim. Doyoung tới kí hợp đồng một lần rồi tới dự khai máy, loanh quanh đâu đó thì hai người hẹn hò. Cậu không gặp mấy khó khăn, đã từng hẹn hò với Lee Taeyong rồi thì hẹn hò với ai cũng dễ thở. Doyoung vỗ nhẹ vào bàn tay khép trước eo mình, điện thoại ghé trên tai vẫn còn chưa tắt.

Đêm đến, Doyoung chập chờn mơ thấy Taeyong. Không biết là mơ thấy hay tỉnh rồi nhớ, cậu thấy mình cũng thường ôm Taeyong từ đằng sau như thế, vừa vặn có thể ngửi được mùi nước hoa thoảng nhẹ sau thùy tai anh. Mùi nước hoa lẫn với mùi của riêng Taeyong rất thơm, vắt kiệt da thịt người khác ra thì cũng không có được mùi hương đó.

Doyoung mở mắt ra sau vài ba cơn mơ như thế, mới thấy là chỉ cách cuộc nói chuyện có hai giờ đồng hồ. Cậu nhặt điện thoại bên tủ đầu giường lên, hạ sáng màn hình, gõ vào một tin nhắn vô thưởng vô phạt:

"Em hẹn hò người khác rồi. Nhưng em muốn ngủ với anh."

Không lâu sau đó, Doyoung nhận được hồi đáp. "Anh cũng thế."

Doyoung: "Người ta đẹp hơn em không?"

"Không, anh cũng thế. Cũng muốn ngủ với em."

Doyoung tự cười mình lâu quá không gặp thầy giáo dạy hẹn hò. Tin nhắn đứt đoạn, cậu sợ rằng nói thêm đôi ba câu nữa thì sẽ không nhịn được mà chạy ào ra sân bay, lại lao vào nơi chắc chắn có kì hạn ngắn ngủi hơn thời gian cậu còn để sống.

"Hơn anh không? Người đó."

"Nếu bây giờ quay lại ngày đầu tiên, em có hẹn hò không?"

"Người ở đây nói anh không mang lại cảm giác an toàn."

Sáng ra, Doyoung vừa khuấy cà phê vừa đọc những mẩu tin nhắn tới sau, cậu cười dài. Albert bây giờ đang hẹn hò với Emma, thỉnh thoảng vẫn kể chuyện Taeyong cốt cho Doyoung nghe được. Taeyong đi đâu cũng không thể lu mờ được, chẳng phải như gã chụp ảnh nude chui rúc ở góc thành phố mãi không dong được tiếng tăm ra biển lớn. Tiếng tăm của anh vang ra, không thiếu người muốn hẹn hò với Taeyong, y như hồi Doyoung chưa xuất hiện.

Nhưng anh không thể đưa cho người ta cảm giác an toàn. Cần gì người ở bên kia, người ở đâu cũng không thể coi nhiếp ảnh gia Lee Taeyong như là một loại cảm giác an toàn. Trên thế gian này, may lắm mới có một mình Doyoung là biết đến cảm giác an toàn mà Taeyong mang tới.

Kì lạ hơn là Doyoung cũng thế. Tưởng rằng người như cậu thì sẽ làm người khác yên tâm - Doyoung ngược hẳn với Taeyong, ít ăn chơi, không đời nào ghé club, vòng bạn bè hẹp tới mức sơ sài, kinh doanh cũng kín tiếng và dường như chỉ làm cho đẹp. Nhưng trợ lý đạo diễn nói rằng ở cùng Doyoung làm cậu sợ. Sợ mình không biết gì để nói - Doyoung biết quá nhiều, sợ rằng nói quá nhiều trong khi Doyoung biết mọi thứ. Sợ cảnh Doyoung vừa viết vừa hút thuốc. Cậu chẳng bao giờ hút quá một đốt ngón tay nhưng vẫn để thuốc cháy đỏ cho đến tận gốc đầu lọc. Sợ cách Doyoung tập trung khi nói chuyện nhưng lại thể hiện rõ rằng cậu buộc phải tập trung, còn trong thâm tâm thì hoàn toàn không muốn. Sợ vì biết trước kết thúc sẽ đến. Doyoung sẽ không ở lại lâu.

Và sợ nhất là Doyoung vẫn đeo nhẫn ở ngón áp út. Không thèm tháo ra đeo lên cổ như Taeyong - mà Doyoung biết Taeyong đeo lên cũng là vì sợ làm mất, Doyoung vẫn để nguyên chiếc nhẫn trơn sáng loáng ở ngón tay đánh dấu rằng bàn tay có chủ. Nên người ta cho rằng chỉ một mình cậu có quyền lựa chọn. Người ta không nhịn được mới lao vào Doyoung, còn khi nào Doyoung phẩy tay nói thôi đủ, người ta chỉ được phép ra đi.

Taeyong còn ở đó, Doyoung vĩnh viễn là một người có khả năng dứt áo ra đi bất cứ lúc nào.

Taeyong đi vừa đủ tám mùa, mỗi mùa bọn họ chỉ nói chuyện một lần, Doyoung hẹn hò hơn tám người cho đủ tám mùa đó. Taeyong cũng thế. Anh đi khắp nơi, chụp ảnh, dạy chụp ảnh, làm mẫu ảnh, hẹn hò với những người xung quanh ba công việc đó, tiếng màn trập máy ảnh và đèn flash loé lên như ám lấy Taeyong cả đời.

Một ngày, Taeyong gặp Jiyeon ở tuần lễ thời trang. Anh là nhiếp ảnh gia hậu trường đặc biệt, chỉ cầm một chiếc máy ảnh phim và được quyền lang thang mọi ngóc ngách của trung tâm biểu diễn lớn. Taeyong chụp Jiyeon trước, sau đó mới buông máy, nhìn cô mỉm cười.

Taeyong đưa Jiyeon đến một chiếc pub nhỏ gần bờ một con kênh. Trong ánh sáng vừa đủ làm cho người ta đẹp thêm - Jiyeon không khỏi nghi ngờ rằng bạn trai cũ của em trai cô lội hết một vòng thành phố để tìm ra một chỗ ngồi có ánh sáng đẹp, Taeyong vẫn chuyện trò rôm rả, mỗi cái nhấc tay lên hay điệu cười ngửa cổ đều làm người khác phải nhìn vào. Chuyện trong giới nói mãi cũng hết. Jiyeon nheo mắt nhìn ly rượu Taeyong đã gọi, nói nhẹ bẫng:

"Anh bây giờ có muốn ngủ một đêm không?"

Taeyong đang uống dở ngụm rượu nhưng cũng không hề ngưng lại hay ho sặc gì. Anh đặt ly xuống, lắc đầu.

"Cái gì nằm trong mối quan hệ với Doyoung thì anh giữ nguyên hiện trạng. Em đẹp, nhưng em là chị gái, không thể là tình một đêm."

Jiyeon cong môi cười: "Nhưng Doyoung lại sắp kết hôn."

Taeyong nhếch môi theo cô, đầu ngón tay lùa theo viền máy ảnh cùng chiếc logo màu đỏ. "Thì sao?", Taeyong nói. "Em vẫn là chị gái."

Jiyeon nói: "Anh không thắc mắc gì sao? Doyoung kết hôn với ai, sao lại chọn người đó mà không chọn anh."

"Chọn rồi, là anh bỏ."

Taeyong uống nốt ngụm rượu, ra hiệu cho bartender rót thêm. "Mà Doyoung sẽ không kết hôn."

Jiyeon nói: "Anh tự tin thế không sợ đến ngày thua đau à? Ví dụ như nó lỡ có con rồi thì sao?"

Taeyong nói: "Kim Doyoung không có lỡ."

Câu chuyện đi vào ngõ cụt, Jiyeon chỉ biết cười trừ. Đêm Taeyong về một mình, anh lại gọi điện cho Doyoung dù biết bên kia ngày đang sáng.

Là người khác nghe máy, nói với Taeyong là Doyoung đang làm việc với biên kịch. Taeyong nghe xong cũng không chờ mà cúp máy. Anh nhờ cậu trợ lý đạo diễn đó nhắn cho Doyoung một câu, em sắp kết hôn à.

Doyoung họp xong, trợ lý đạo diễn y lời nhắn lại. Doyoung giống như nghe không rõ, trợ lý đạo diễn lại nhắc thêm lần nữa, từ mặt đến tai đều đã đỏ hết lên. Ngay trước mặt trợ lý đạo diễn, Doyoung bấm số Taeyong. Taeyong đã ngủ, giọng nói anh mềm mại uể oải, câu hỏi lặp lại không sót từ nào.

Doyoung nói: "Anh chia tay với em rồi, kết hôn hay không cũng không liên quan đến anh nữa."

"Ồ", Taeyong nói. "Được thôi. Mời anh chứ?"

"Không mời thì tốt hơn."

"Ừ. Anh ngủ đây. Hoàng tử cũng ngủ ngon."

Taeyong biết thừa là trời còn sáng.

Hôm đó trợ lý đạo diễn chia tay. Doyoung vốn chỉ định xuôi theo, sau cùng lại hỏi nhưng vì sao thế.

Trợ lý đạo diễn mãi mới có một ngày có điều để cho Doyoung hỏi. Cậu không còn lựa lời nữa, buột miệng nói ngay: "Anh là nhà văn, viết qua đọc qua bao nhiêu tiểu thuyết yêu đương, anh không biết là anh còn yêu nhiếp ảnh gia kia à?"

Doyoung nói ráo hoảnh: "Anh biết."

Doyoung nhận một cái tát, nhận xong cậu lại nói, em cũng biết mà vì sao em lao đầu vào.

Chúng ta đều biết chúng ta muốn gì. Chỉ cần chúng ta muốn - yêu một người, ghét một người, chửi bới một người, ngủ cùng một người, thì mọi lý lẽ sẽ về số không, đúng sai tất cả đều quy thành đúng.

Trợ lý đạo diễn đi rồi, Doyoung nhìn xuống giếng trời để thấy dáng cậu đi như chạy trốn.

Doyoung gọi điện cho Taeyong lần nữa, lần này anh đang trong buổi chụp. Studio như một nhà kho lớn, đám người mẫu túm tụm lại quanh Taeyong để xem lại tư thế. Khi Taeyong nhấc máy, Doyoung còn nghe được tiếng anh nói nốt điều gì đó, xin lỗi người ta, sau đó âm thanh mới nhỏ dần.

"Anh đây."

"Anh còn yêu em không?"

Taeyong tựa khuỷu tay vào một gờ chắn kim loại trên tường rồi nhìn quanh quất. Anh nói:

"Không biết em đang nghĩ cái gì để mà trả lời cho phù hợp."

Doyoung hỏi: "Là sao?"

Taeyong nói: "Nếu em hỏi cho bạn trai nghe thì anh nói là "anh trân trọng em". Nếu em hỏi cho em nghe thì anh sẽ nói "không phải còn mà là lúc nào cũng thế". Còn nếu em đang muốn chia tay bạn trai thì anh sẽ nói "em vẫn còn yêu anh" nên tự suy ra đi thôi."

"Em có nói em còn yêu anh à?"

"Ừ, em có nói."

Doyoung bật cười.




.end

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip