Chương 16
Vẻ đẹp của em dù ở quá khứ hay hiện tại vẫn còn chút gì đó làm tôi xiêu lòng.
Em bây giờ đẹp theo cách nhẹ nhàng, hiền từ của một người vợ. Da em trắng lắm, tóc được em đổi sang màu nâu hạt dẻ làm em trắng phát sáng luôn, kẻo nào anh chàng kia lại thích em.
Khả Ái nhìn xong tờ kết quả, chuyển qua cái bảng tên của tôi đặt trên bàn. Mắt em mở hơi to, tỏ vẻ bất ngờ, sau đó em chuyển hướng mắt lên nhìn tôi một hồi lâu.
Dường như em đang suy nghĩ gì đó, đăm chiêu lắm. Có lẽ cái tên này giây phút nào đó đã không còn nằm trong kí ức của em nữa rồi.
Anh chàng kia bắt chuyện với tôi :
"Nghe danh anh đã lâu, hôm nay đã có dịp diện kiến. Cũng nhờ anh, ước mơ của vợ chồng tôi thành hiện thực."
Cao Luân một tay bắt lấy bàn tay tôi, tay kia vỗ vỗ lên vai tôi.
"Trách nhiệm của tôi, không cần khách sáo."
"Xin phép, chúng tôi ra về."
Tôi gật đầu, họ cùng nhau rời đi, một người đi rất chậm rãi, người còn lại theo sau dìu từng chút một.
Khung cảnh lãng mạn nhỉ, thật ghen tị với anh chàng đó, ước gì người đó là tôi thì tuyệt vời phải mấy..
***
Cứ hằng tháng, Khả Ái được chồng đưa đến viện khám thai, không thiếu một ngày nào.
Trong suốt thời gian đó, tôi đều quan sát em, có ngày mặt mày em hồng hào, tươi tắn. Có ngày trông em mệt mỏi vô cùng, có lẽ do em chưa quen với ốm nghén.
Em mang thai một bé trai, siêu âm tôi thấy thằng bé khỏe mạnh lắm, Khả Ái còn kể nhóc con cũng hay đạp bụng mẹ.
Đúng là nhóc con không hiểu chuyện, nhỡ em bị đau thì sao. Tên con cũng được vợ chồng em đặt, cậu bé sẽ tên "Cao Minh"
"Cao Minh" có ý nghĩa là thông minh, sáng dạ hơn người, giỏi giang, có suy nghĩ sáng suốt. Họ mong con lớn lên sẽ là một người tốt, có khả năng lãnh đạo.
Chú cũng mong con được sinh ra thật khỏe mạnh, hồn nhiên mà lớn lên trong vòng tay ba mẹ.
***
Sau 9 tháng 10 ngày, cũng đến ngày em hạ sinh Cao Minh, trộm vía nhóc con ra đời rất thuận lợi, khôi ngô như ba nó.
Mắt vẫn chưa mở nhưng khóc to lắm, nhờ tiếng khóc đó cả bệnh viện nhộn nhịp hơn hẳn. Đón chào một sinh linh mới, một thành viên mới khiến em không khỏi hạnh phúc, cứ muốn gặp Cao Minh mãi thôi.
Tôi nhờ y tá đưa em vào gặp con, tôi vào sau với giỏ hoa quả để chúc mừng em.
Không hiểu sao, khoảnh khắc này đáng lẽ tôi phải vui dùm em mới đúng. Nhưng sao..tim tôi đau quá.
Em bắt gặp được ánh mắt buồn bã của tôi, tôi quay mặt đi, đặt giỏ hoa quả lên bàn rồi rời đi, nhằm che giấu đi trái tim đau buồn này.
Em với tôi giờ đây duyên cũng đã hết, tôi sẽ học cách buông bỏ.
***
Tôi nhận được một tin dữ, Cao Luân mang căn bệnh, anh ta đã giấu nó rất lâu khiến bệnh ngày càng trở nặng. Hôm nay anh ta ngất xỉu và được đưa vào bệnh viện.
Lần đầu tôi thấy em đau khổ đến vậy, Khả Ái khóc đến hai mắt sưng đỏ, tôi rất muốn ôm em vào lòng rồi dỗ dành em..nhưng làm gì có tư cách chứ..
Chỉ đành an ủi, giúp tinh thần em dịu lại rồi tiễn em ra về. Tôi sẽ đích thân hỏi anh ta.
"Sống chết có số cả mà, tôi như vậy cũng do ông trời quyết định"
Ông trời quyết định ? Tôi cười nhạt khi nghe câu trả lời vô lý từ Cao Luân, cái gì mà ông trời quyết định? Lẽ nào anh ta không muốn sống nữa ? Lẽ nào anh không muốn bên cạnh vợ con đến già sao ?
"Ngu xuẩn, anh nghĩ anh làm vậy, vợ anh sẽ như thế nào hả ? Cô ấy có chấp nhận được chuyện mất đi anh không ? Còn con của anh, thằng bé sẽ nghĩ gì khi biết ba nó không còn trên đời nữa ?"
Tôi trợn tròn cả hai mắt, sự tức giận nhân lên gấp bội, dường như muốn nuốt chửng Cao Luân.
Nhưng việc anh ta làm đều có lý do, nghe rồi tôi mới hiểu..ông trời không cho ai tất cả.
"Tôi không giống như những người đàn ông ngoài kia, tôi chỉ là chủ một quán ăn nhỏ bên lệ đường. Không tài hoa, xuất chúng, một bên chân tôi còn khập khiễng"
"Đã vậy, bây giờ còn mang căn bệnh quái ác này. Tôi biết việc mình làm rất sai. Nhưng tôi còn cách nào khác chứ?"
Tôi lạnh nhạt nhìn Cao Luân.
"Nếu anh chịu nói ra từ đầu, mọi chuyện sẽ không đến mức này"
"Tiền bạc tôi không nhiều, tôi không dư dả. Nhưng tôi không muốn để vợ con mình phải chịu thiệt thòi, phải hao tâm tổn lực vì một người sắp phải ra đi như tôi.."
Nụ cười của Cao Luân có vẻ chua chát, hai hàng lông mày hiện rõ nét buồn rầu.
"Anh là một bác sĩ, nỗi khốn khổ của bệnh nhân này, anh không hiểu được đâu. Anh nghĩ tôi muốn chết lắm sao? Anh nghĩ tôi muốn bỏ lại đứa con trai tội nghiệp của tôi, để nó không có ba sao? Anh nghĩ tôi muốn rời đi, bỏ mặc người tôi yêu nhất trần đời này lắm hay sao?"
Trên đời này có rất nhiều nỗi khổ không thể tưởng tượng nổi, đặc biệt là những người không có tiền.
Chỉ ai thiếu tiền mới thực sự hiểu rằng thiếu tiền thường có nghĩa là thiếu tự tin và không có quyền lựa chọn.
Nếu thiếu tiền một lần ta sẽ hiểu, dù tiền không phải là tất cả nhưng ít nhất, tiền có thể khiến con người ta "bớt khổ" hơn.
Cao Luân đàn ông thật, tôi phải nể phục anh ta.
Nhưng chuyện này, nếu Khả Ái biết được, tôi không tưởng tượng được cảnh đó mất.
Chỉ mới hôm nay thôi, tim tôi như xé làm đôi khi thấy em khóc.
"Lần này việc chữa bệnh của anh, tôi sẽ chi trả." Bệnh nhân của tôi, tôi không thể đứng nhìn như vậy được huống hồ đây còn là người đàn ông của em, anh ta còn phải là chỗ dựa cho em nữa.
"Làm sao có thể? Chúng ta không thân thiết, bệnh của tôi không nhẹ, làm sao tôi để anh liên luỵ vì tôi chứ."
Tôi làm vậy không phải vì anh ta, mà là vì em. Tôi không muốn thấy hai mắt em đỏ ửng vì khóc, không muốn thấy con em đau khổ vì mất đi cha, Cao Minh còn quá nhỏ.
Tất cả đều là vì em.
Còn dữ hơn, Cao Luân nhờ tôi đóng giả thành anh ta, phòng hờ trường hợp xấu.
"Ngộ nhỡ, tôi không thể qua khỏi, phiền anh giả dạng thành tôi để chăm sóc Khả Ái và nhóc con Cao Minh."
Bị bệnh rồi ấm đầu à Cao Luân ? Nghĩ gì trong đầu mà nhờ tôi việc này.
"Sao anh lại nói vậy? Và vì sao lại là tôi?"
"Trông ngoại hình anh rất giống tôi, chỉ có nốt ruồi trên mặt anh là khác. Nhìn sơ qua không ai nghĩ là hai người khác nhau."
"Anh là bác sĩ, nên rất cẩn thận trong mọi việc, cũng biết cách chăm sóc người khác. Tôi còn thấy ánh mắt anh nhìn Khả Ái rất dịu dàng"
"Có lẽ, sau này Khả Ái có anh chăm sóc, tôi sẽ an tâm hơn."
Đúng là bệnh của anh ta nặng hơn rồi, ảnh hưởng cả thần kinh cơ đấy. Tôi có nên chuyển anh ta vào viện tâm thần không nhỉ..
"Việc điều trị còn chưa diễn ra, anh đừng nói chuyện xui xẻo."
Hình như tai Cao Luân cũng có vấn đề nhỉ, tôi nói đến vậy còn không hiểu. Liên tục nói mấy việc xàm xàm :
"Chân trái tôi vì tai nạn lúc bé nên bây giờ bị khập khiễng, đi lại không giống với những người khác"
"Tôi thường xuyên làm món gà cay cho Khả Ái khi vào bếp, cô ấy rất thích món đó"
"Khả Ái rất vụng về, việc gì tôi cũng không cho cô ấy đụng tay, bởi vì đụng cái gì là hư cái đó."
Nhiêu đây đủ để tôi đưa hắn ta vào viện tâm thần chưa. Cảm thấy nhức nhức cái đầu rồi đó, não anh ta chắc cũng cần phải điều trị "tận gốc".
Tôi biết làm sao được, dù việc này rất hoang đường, không thể xảy ra, nhưng sự thật không phải tôi muốn là được.
Vì tác giả đặt bút viết như nào, thì tôi như thế đấy thôi. Chả cãi được gì. Chống cự cũng vô ích.
Không ngược tâm tôi, tác giả không ngủ được.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip