Chương 14: Tôi chia tay Nguyên Ân
Chị Giáng My và anh Bách Sơn thường rất quan tâm tôi. Dù cho công việc của anh chị chỉ là giám sát quá trình làm việc của cả nhóm nhưng đôi lúc tôi cảm nhận được ánh mắt quan tâm của anh chị dành cho mình. Song, từ sau lần bị tố cáo, rồi dẫn đến việc sa sút trong học tập, tôi không còn đặt quá nhiều tâm huyết vào công việc của Hội Sinh viên nữa. Thời điểm ấy, tôi gần như muốn từ bỏ.
Ngược lại với tôi, Nguyên Ân vẫn rất kì vọng vào kết quả đợt Tuyển nhân sự lần này. Tôi cảm giác nếu cậu không thể vào Hội Sinh viên thì niềm vui thời đại học sẽ vơi mất một nửa. Trong khi đó, khi những đầu việc trong ban ngày càng trở nên dồn dập và khó khăn hơn thì tôi lại thấy đôi vai mình trĩu nặng, không còn cảm giác hào hứng ban xưa nữa.
Thế rồi, trước ngày thuyết minh sản phẩm cuối, cả nhóm chúng tôi đi ăn cùng nhau. Trong nhóm tôi hiếm khi bắt chuyện được cùng ai, riết rồi toàn bám lấy Nguyên Ân, dù cho các bạn, ai cũng tỏ ra quý mến tôi.
Chị Giáng My và anh Bách Sơn thay nhau chúc chúng tôi có một buổi thuyết minh thành công, và rằng hãy luôn kiên định với mục tiêu ban đầu của mình. Không biết đó có phải để ám chỉ tôi không nhưng vào lúc anh chị động viên cả nhóm, ánh mắt hai người vẫn thường hướng về phía tôi.
Trong buổi thuyết minh, tôi được phân công giới thiệu bộ nhận diện cho chương trình thử mà chúng tôi xây dựng. Vì đây là sản phẩm của chính tôi nên không khó để thuyết trình một cách lưu loát. Tuy nhiên phần khó không nằm ở việc tôi phải nói trước đám đông, mà tất cả nhóm chúng tôi phải ngồi xuống trên một chiếc bàn ghép khá dài để trả lời từng câu hỏi của anh chị về quá trình làm việc vừa qua.
Trong số những anh chị tham gia phỏng vấn, tôi chỉ quen biết chị Giáng My và anh Bách Sơn. Và cũng chính anh chị là người đưa ra câu hỏi được coi là chí mạng với tôi trong giây phút cuối của buổi phỏng vấn:
- Em nghĩ tình cảm của mình dành cho Hội Sinh viên bây giờ là bao nhiêu phần trăm?
Khỏi phải nói, đó không còn là con số 100 tròn trĩnh. Tôi nên nói gì đây? Đầu óc tôi tự dưng trở nên mơ hồ. Tôi nghĩ mãi, nghĩ mãi cũng không thể ra được câu trả lời. Tất nhiên, tôi không sợ khi phải nói ra con số mà anh chị đang chờ đợi. Song tôi thừa biết, con số đó phải đi kèm với một lời giải thích hợp lí.
Vậy tại sao tôi lại giảm bớt nhiệt huyết của mình đối với tổ chức mà tôi một mực tôn thờ?
Lúc bối rối nhất, tôi quay sang nhìn Nguyên Ân, người ngồi cách tôi một nửa bàn chỉ vì cậu là nhóm trưởng còn tôi là một thành viên thấp cổ bé họng. Có vẻ như cậu đã hiểu những điều tôi băn khoăn, ánh mắt còn ánh lên vẻ lo lắng không biết liệu tôi có ổn hay không.
Nhưng rồi, sau phút giây đợi chờ, anh chị cũng nhắc tôi phải cầm mic trả lời.
- Dạ... - Tôi ngập ngừng nhìn hai người anh, người chị mình luôn rất tôn trọng - 70% ạ.
- Em có thể cho anh chị biết tại sao lại là con số ấy không? - Chị Giáng My hỏi tôi, gương mặt chị vẫn giữ nguyên một biểu cảm, nhưng tôi có cảm giác giọng chị đã chùng xuống nhiều.
- Em nghĩ vấn đề là do em. - Tôi thẳng thắn đáp lại, điều không hề nằm trong dự định của tôi - Gần đây, em gặp nhiều vấn đề trong học tập và cuộc sống. Áp lực về điểm số và tiền bạc khiến em gần như không còn suy nghĩ khác. Tuy rằng công việc mà các bạn giao cho em không hề quá sức, nhưng sự thật là em cảm thấy nặng nề. Và em chỉ cảm thấy không thể xử lí được số lượng công việc như thế nếu trở thành Cán bộ Hội, bởi vì em không biết sau này em còn phải chịu áp lực không hay nó còn lớn hơn gấp nhiều lần.
Tôi đặt mic xuống. Cả phòng lặng như tờ. Tôi chẳng rõ liệu trước đây đã từng có ai nói dài dòng và kể khổ như tôi chưa nhưng rõ ràng anh chị và các bạn cùng nhóm đã phải sững sờ. Tôi thì lại nghĩ khác. Chẳng có sao phải bất ngờ, tôi là một đứa chịu áp lực kém, hay than vãn và rất ghét bị ép buộc bởi người khác. Tôi mang số 5 chủ đạo, là con người của tự do. Dù rằng tôi yêu thiết kế nhưng tôi thật sự áp lực khi nhận rất nhiều nhận xét và góp ý từ các thành viên trong nhóm và đặc biệt là các anh chị. Chính bản thân tôi sợ không biết liệu mình có thể đáp ứng tất cả yêu cầu của họ hay không.
Và khi được hỏi liệu có muốn tiếp tục đồng hành với Hội Sinh viên hay không, tôi đã trả lời thẳng thừng rằng em không.
Sau buổi thuyết minh, tôi gần như biết trước được kết quả. Nguyên Ân sẽ đậu còn tôi sẽ rớt. Tôi sẽ trở thành một kẻ vô gia cư trong trường vì không có nhà nào để về, còn Nguyên Ân sẽ thành công trong sự nghiệp của cậu và dần thăng tiến. Con đường đã chia làm đôi ngả kể từ cái ngày chúng tôi bước ra khỏi căn phòng phỏng vấn ấy.
Nguyên Ân hớt hải đuổi theo tôi như sợ tôi sẽ biến mất khỏi đời cậu. Ra đến khỏi cổng trường, cậu phóng vụt lên trước, chặn đứng đầu tôi.
- Cậu đi nhanh quá tôi đuổi không kịp. - Cậu chống tay lên hai đầu gối thở dốc.
Tôi cứ nghĩ cậu rồi sẽ hỏi có chuyện gì vậy, nhưng Nguyên Ân chỉ khéo rủ tôi cùng về nhà. Chúng tôi nhìn nhau mỉm cười như vừa trải qua một kiếp nạn, lại thong dong trên chiếc xe đạp cà tàng của Nguyên Ân.
Rõ ràng là cùng nhau xuất phát, vậy mà có sao cũng không lường được đích đến lại cách xa nhau. Chúng tôi đến từ vùng Tây Nguyên đồi núi trập trùng, cùng nhau phấn đấu để đặt chân đến Sài Gòn hoa lệ. Chúng tôi cùng là sinh viên trường Ngoại thương danh giá, cũng là bạn trọ thân thiết không thể tách rời. Nhưng chính vì định hướng của chúng tôi không giống nhau, một người thích an phận, một người ước mơ xa, từ đây con đường của chúng tôi rẽ nhánh.
Nhìn vào bờ lưng vững chãi của người bạn học, tôi không khỏi thắc mắc rồi sau này còn bao nhiêu lần nữa tôi được ngồi sau yên xe cậu đây, khi ông trời đã định con đường của chúng ta là hoàn toàn khác nhau? Cậu rồi sẽ bay xa thật xa, hoàn thành ước nguyện của chính bản thân mình. Còn tôi, liệu rằng tôi có thoát khỏi muôn vàn định kiến về sự kém cỏi để phát triển mình hay không? Liệu rằng tôi có thể vì Nguyên Ân mà cố gắng bằng tất cả sức lực của mình?
***
Sau khi từ bỏ tình yêu của mình dành cho Hội Sinh viên, tôi bắt đầu xây dựng lại một lộ trình cụ thể cho bản thân. Hiện tại, tôi đang muốn tập trung hoàn toàn vào việc học. Dù chỉ mới học qua học phần thứ hai thôi nhưng tôi đã thấy rõ sự sa sút của mình. Cũng vì tôi đã mải chơi, ham làm nên phần học trên lớp đều liên tục bỏ dở. Kết quả là điểm số toàn nằm ở cuối danh sách.
Thời gian tới, tôi vẫn sẽ duy trì công việc ở Nhã Nam nhưng sắp xếp thêm thời gian cho việc tự học ở nhà. Thời gian rảnh rỗi, tôi có thể đi chơi thể thao với con Quế hoặc Nguyên Ân, Kim Điền đều được. Thêm nữa, nếu không muốn điểm rèn luyện thấp tôi phải năng tham gia hoạt động trên trường.
Thời gian biểu mới của tôi gần như đáp ứng được mọi thứ tôi cần, duy chỉ có mục tham gia câu lạc bộ là tôi đành từ bỏ. Ngay từ đầu khi dành trọn thời gian cho Hội Sinh viên, tôi đã quyết sẽ không đăng kí vào một đội nhóm nào khác. Thế nên bây giờ bỏ ngang, tôi gần như chẳng còn cơ hội. Những tưởng câu chuyện câu lạc bộ đến đây là hết, nào ngờ chị Giáng My, sau hai hôm kể từ ngày phỏng vấn, đã liên lạc với tôi.
Chị nói muốn một buổi trò chuyện với tôi qua Google Meet, giờ tôi tự chọn. Khi ấy tôi thầm nhủ, duyên mình với Hội Sinh viên đã hết, lưu luyến thêm làm chi cho khổ sở? Nghĩ là vậy nhưng tôi vẫn hẹn một giờ với chị.
Nếu chúng tôi có thêm thời gian để đồng hành cùng nhau thì có lẽ tôi và chị sẽ hợp cạ lắm đây. Vừa lẩm bẩm tôi vừa ấn tham gia cuộc họp. Thấy tôi, chị Giáng My mỉm cười vẫy chào. Ôi sau tất cả vậy rồi mà chị vẫn luôn dịu dàng như thế. Trong lòng tôi bỗng dấy lên niềm ân hận khôn tả với chị và cả anh Bách Sơn. Việc tôi đột ngột từ chối cơ hội vào Hội chắc chắn đã là đả kích lớn đối với anh chị.
- Chị vui vì em đã đồng ý vào cuộc họp với chị.
- Dạ. Hôm ấy em về hơi sớm nên cũng chưa chào chị trước được ạ. - Tôi khẽ cười.
- Ân này, chị biết ngoài Hội Sinh viên ra em không ứng thêm vào các câu lạc bộ khác.
- Dạ vâng.
- Có thể em đã suy nghĩ kĩ khi đưa ra lựa chọn, nhưng chị rất sợ sau này em không có một ngôi nhà nào để trở về.
Ngưng một lát, chị nói tiếp:
- Thật ra khi đồng hành với các em trong Vòng 2 và 3, chị chỉ mong các em không thấy lạc lõng và áp lực quá. Vốn dĩ truyền thống tuyển nhân sự trường mình sẽ có đôi phần khó khăn hơn các trường khác nên việc em thấy ngột ngạt cũng là chuyện đương nhiên.
Tâm trạng tôi đột ngột chùng xuống. Trước khi vào phòng họp, tôi đã chuẩn bị trước tâm thế cứng rắn, không dao động trước mọi lời thuyết phục. Song câu chuyện dường như lại rẽ hẳn sang một hướng khác, có phần bi kịch hơn rất nhiều.
- Em với Nguyên Ân thân lắm có đúng không? Nguyên Ân ít khi tâm sự với anh chị nhưng mà nó có vẻ rất quý em. Chị nghĩ thật tâm nó cũng muốn hai đứa cùng vào Hội thay vì chỉ mình nó đậu.
Nguyên Ân cũng chưa từng nói với tôi về điều đó, nhưng tôi không chắc cậu có thể nói ra trong trường hợp nào. Như vậy chẳng khác gì cậu đang dùng tình cảm bạn bè để ép buộc tôi, trong khi tôi lại luôn muốn được tự chủ.
Giữa giây phút rối bời, tôi lại nghe chị Giáng My nói:
- Nếu em nói chị đang thuyết phục thì đúng là vậy rồi. Nhưng chị sẽ không thuyết phục người mà chị cho rằng đã không còn muốn gắn bó với Hội và bản thân người ấy cũng không có năng lượng phù hợp với Hội đâu. Ân, em cứ thử cân nhắc nhé. Chỉ cần em nói mình đổi ý thì kết quả sẽ thay đổi ngay.
Chị nói như vậy rồi khéo léo kết thúc cuộc gặp mặt. Tôi gập máy, thở dài thườn thượt. Hỏi tôi có dao động không thì câu trả lời chắc chắn là có. Bản thân tôi rất sợ bị bỏ rơi, và tôi cũng đã hình dung ra viễn cảnh sau này, khi Nguyên Ân và Nguyệt Quế đều có những ngôi nhà nhỏ của riêng mình và chắc chắn không thể nào kề vai sát cánh cùng tôi như những tháng ngày hiện tại. Giá mà tôi có thêm một vài người bạn khác thì chuyện đã chẳng còn quá nghiêm trọng. Thế nhưng, từ sau vụ tin đồn ở khách sạn, cả lớp nào còn ai chơi với tôi kia? Không có Nguyệt Quế và Nguyên Ân, tôi không khác gì cái bóng vật vờ trên trường học, sáng đi tối về mà chẳng có ai quan tâm đến. Rốt cuộc thì bốn năm đại học của tôi rồi sẽ trôi về đâu?
Tôi cứ tự tra tấn mình bằng hàng loạt những khả năng như thế. Sau cùng, tôi hỏi Nguyệt Quế. Nó vô tư lự đáp lời tôi:
- Quyền quyết định là ở mày thôi, Ân ơi. Nhưng mà, mày không thử thì sao mà biết liệu việc ở trong Hội có là một áp lực với mày không, đúng không? Với cả, mày không thích nữa thì dừng hoạt động thôi. Không ai có quyền bắt ép mày cả, tao cũng không. Quan điểm của tao là thử mới biết. Đừng để sau này hối hận.
Nếu có ai từng xem bộ phim hoạt hình đình đám Attack on Titan thì chắc chắn sẽ thấy cảnh này quen quen. Lời của Nguyệt Quế gần giống như câu thoại của Levi Ackerman khi được nhân vật chính Eren hỏi về quyết định trong cuộc đời.
Thôi thì, là một người si mê Levi và rất rất sợ cô đơn, tôi quyết định cứu vãn lấy cuộc đời mình. Khoảng ba mươi phút sau đó, tôi nhắn cho chị Giáng My một tin nhắn dài như sớ, đại ý tôi thật sự đã đổi ý và mong muốn được vào Hội.
Rất nhiều năm sau đó, khi nghĩ lại, tôi vẫn không hề cảm thấy hối hận vì sự lựa chọn này. Thời gian tôi hoạt động dưới tư cách là một Cán bộ Hội tuy gặp nhiều áp lực nhưng lại khiến cuộc sống sinh viên của tôi phong phú hơn rất nhiều.
Và thế là, khoảng một tuần sau chúng tôi có kết quả Tuyển nhân sự. Tôi và Nguyên Ân cùng đậu.
😱😱 Tác giả đã sốc khi truyện lết đến chap 14😝😝 ây da đứa con ghẻ này toàn bị cho ra xó thoiii
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip