Chương 65 : Hai cái cây
Ngạn Dung ngồi đần người trên giường, chẳng dám nhúc nhích lấy một cái.
Lúc chia tay, cậu bảo mình không muốn nhìn thấy Vương Cẩm nữa, đâu chỉ vì thương tâm, mà hơn hết, cậu sợ nếu nhìn thấy Vương Cẩm, cậu sẽ không nhịn được mà tiếp tục yêu anh, sẽ không nhịn được mà tha thứ cho anh; nhưng Vương Cẩm đã nói những lời khiến cậu tổn thương, cậu không thể yêu mà không có nguyên tắc như vậy được.
Hiện tại Vương Cẩm đến đây gặp cậu! Là muốn dẫn cậu về nhà ư? Là muốn nói cho cậu biết rằng, đừng tính toán với những lời hôm bữa, mặc kệ sau này hình dáng của cậu có thay đổi thế nào, anh cũng sẽ yêu cậu vĩnh viễn, có đúng không? Chính là thế!!!
Cậu cảm thấy trái tim mình muốn rực cháy lên, chỉ cần Vương Cẩm nói như vậy, cậu có thể tha thứ cho Vương Cẩm, cậu không cần nguyên tắc gì gì đó, cậu chỉ cần Vương Cẩm mãi mãi yêu thương mình, những cái khác đều không quan trọng.
Ánh mắt Ngạn Dung sáng quắc nhìn Vương Cẩm.
Vương Cẩm giơ cái túi trong tay lên, có chút xấu hổ hỏi: "Em muốn ăn kem hộp không?"
Ngạn Dung: "..."
Vương Cẩm bổ sung: "Vị cookies bơ đó."
Lại coi cậu như trẻ con mà dỗ! Ngạn Dung tức đến độ thở phì phò, căm giận nhìn Vương Cẩm, nói: "Ai cho anh vào nhà của em? Đi ra ngoài!"
Vương Cẩm vẫn đứng đực ở cửa, chần chờ hỏi: "Chiều nay em có về nhà à? Nhìn thấy Kim Việt phải không?"
Nhắc đến Kim Việt, Ngạn Dung càng tức giận hơn, nói rằng: "Về nhà nào? Nơi này mới là nhà của em, em đã chia tay với anh rồi, anh muốn dẫn ai về nhà anh... muốn hôn ai, thậm chí là làm tình với ai, đấy đều là quyền tự do của anh." =)))
Nửa câu sau là những lời Vương Cẩm từng nói với cậu, một chữ cũng không thiếu, cậu nhớ rõ ràng rành mạch.
Thế nhưng Vương Cẩm lại sửng sốt một lúc, rồi mới nhớ ra, anh đã nói với Ngạn Dung những lời... vô liêm sỉ như vậy.
Ngạn Dung thấy anh không phải tới đây để 'thành tâm xin lỗi' và 'cầu mình quay lại', bèn nhảy bổ xuống giường, chỉ ra ngoài cửa, nói: "Anh đi ngay đi, ra ngoài, ra ngoài ngay."
Cậu như một con mèo nhỏ xù lông, nổi giận, quát lớn, nhưng trong đôi mắt lại mơ hồ có ánh nước.
Lông mày của Vương Cẩm nhíu lại, nhẹ nhàng bảo: "Ngạn Dung, em đừng khóc."
Ngữ khí và câu nói của anh quá đỗi dịu dàng, điều ấy khiến cho lòng Ngạn Dung càng thêm chua xót, cậu cắn răng quay mặt sang chỗ khác: "Anh đi ra ngoài ngay."
Vương Cẩm cứ bước vào, để túi kem xuống một góc bàn học.
Ngạn Dung lớn tiếng quát: "Không cho phép anh vào đây! Em nói anh đi ra ngoài ngay!"
Vương Cẩm mắt điếc tai ngơ, nhanh chân bước tới trước mặt cậu, kéo cậu vào trong lồng ngực mình.
Ngạn Dung cố sức giãy giụa, vừa giãy vừa nói: "Cái tên trứng thúi này! Đi ra! Đi ra ngoài!"
Vương Cẩm càng ôm cậu chặt hơn, nỉ non gọi tên cậu: "Ngạn Dung, Ngạn Dung, Ngạn Dung của anh."
Ngạn Dung bị mấy tiếng gọi ấy làm cho vừa mềm lòng vừa tuyệt vọng, Vương Cẩm muốn câu dẫn cậu, mà cậu nào có chống cự được, chỉ cần Vương Cẩm đối xử tốt với cậu một chút xíu, là nguyên tắc của cậu sẽ lập tức bị sụp đổ.
Cậu không nhịn được nước mắt tràn bờ mi, chỉ biết cắn chặt môi, không muốn khóc thành tiếng.
Vương Cẩm ôm lấy Ngạn Dung đang khóc run rẩy cả người, đau lòng giải thích nhỏ nhẹ: "Không phải anh đưa Kim Việt về nhà, hắn tự đi theo thầy giáo tới nhà anh, đó chỉ là một buổi thầy trò gặp mặt bình thường. Anh không hề làm bất cứ chuyện gì với hắn."
Ngạn Dung nghẹn ngào: "... Vâng."
Cậu tin, Vương Cẩm nói gì cậu cũng tin hết, chỉ cần là Vương Cẩm nói.
Cậu cảm thấy mình toi rồi, cả đời này nhất định sẽ bị Vương Cẩm dắt mũi, đợi đến khi cậu đã lớn tuổi, Vương Cẩm không còn yêu cậu nữa, khi ấy cậu sẽ tiếp tục tỏ ra yếu đuối, giả vờ cute, khiến cho Vương Cẩm vui vẻ từng giây từng phút, tựa như Kim Việt trước đây luôn làm bộ bi thảm ở trước mặt Vương Cẩm vậy, hóa ra cậu cũng là loại người giống Kim Việt.
Thật đáng sợ, cậu thật sự phải trở thành hạng người như thế sao? Cần dựa vào sự lừa gạt để Vương Cẩm yêu mình?
Cậu càng run rẩy hơn ban nãy, Vương Cẩm cảm nhận được, đoạn bảo: "Anh nói thật mà, em quên rồi ư? Anh đã sớm buông bỏ chuyện năm đó."
Ngạn Dung cố gắng nhẫn lại, nhưng vẫn hơi nức nở: "Em có nhớ."
Vương Cẩm xoa xoa mái tóc cậu, dỗ dành: "Đừng khóc, là do anh sai."
Ngạn Dung òa khóc: "Đúng là do anh sai, tất cả đều tại anh hết, anh còn nói với em những lời như thế, anh tồi lắm, em ghét anh."
Vương Cẩm cũng rất hối hận khi buông những lời khiến cậu tổn thương: "Ngày đó anh say rượu giống em, đầu đau như búa bổ, suy nghĩ không minh mẫn nên đã thốt ra những lời xằng bậy, anh xin lỗi."
Con ngươi của Ngạn Dung hơi co lại.
Vương Cẩm: "Nói thật với em, khi anh nhìn thấy video em và Ben hôn nhau, anh đã rất tức giận, cũng rất đố kị, không muốn để cho em gặp lại cậu ta nữa, nhưng anh nào có cái quyền như vậy."
Ngạn Dung không hiểu cho lắm, hỏi: "Tại sao lại không có?"
Vương Cẩm cụp mắt xuống: "Cậu ấy là người bạn em quý mến, đó là tình bạn của em, nên lựa chọn thế nào, anh không thể quyết định thay em được."
Ngạn Dung lại phát cáu: "Em có muốn nghỉ chơi với cậu ấy hay không, đúng là quyền của em; nhưng anh không tức giận, không nổi nóng với em, em sẽ cho rằng anh không quan tâm, được rồi, hôn môi anh không quan tâm, vậy còn làm tình thì sao? Em sẽ đi làm tình với người khác!"
Đây hiển nhiên chỉ là những lời vớ vẩn lúc bực mình, Vương Cẩm cau mày bảo: "Không được nói bậy."
Ngạn Dung không thích cái phản ứng này, tức mình bắt đầu đánh anh, nắm tay thụi vào bờ vai và ngực Vương Cẩm, vừa đấm vừa mắng: "Anh là đồ ngu ngốc! Tên ngốc này! Em không chỉ muốn làm tình với người khác, em còn phải quay lại video cho anh xem! Không cho phép anh nổi giận, cũng không cho phép anh phát cáu, toàn bộ phải nhẫn nhịn trong lòng, sau đó cố mà tỏ ra hào phóng, nói mọi chuyện đều là quyền tự do của em! Có được không! Có được không hả!"
Lần này cậu có dùng sức, Vương Cẩm bị ăn đấm hơi đau, theo bản năng né né.
Ngạn Dung nhân cơ hội này đẩy anh một cái, theo quán tính, Vương Cẩm liền lảo đảo vài bước về phía sau.
Nước mắt trên khuôn mặt của Ngạn Dung vẫn chưa khô, cậu trợn trừng nhìn anh, nói: "Em không thích Kim Việt chạy đến dụ dỗ anh, không thích cái cậu Thông Thông kia suốt ngày quấn quýt lấy anh, em nói cho anh biết, em tức lắm, em rất để ý, anh là người của em, kẻ khác đừng hòng chạm vào, nghĩ thôi cũng không được nghĩ. Còn anh, tại sao anh lại thấy mình không có quyền quản em?"
Ngạn Dung mở to hai mắt, nghi thần nghi quỷ hỏi: "Có phải anh hết yêu em rồi đúng không? Nhưng em vẫn chưa trưởng thành mà, em hiện tại không đáng yêu sao?"
Cậu cầm lấy chiếc mặt nạ Cừu Vui Vẻ nằm trên bàn, đeo vào rồi hỏi: "Em không đáng yêu sao?"
Vương Cẩm: "..."
Ẩn sau lớp mặt nạ, Ngạn Dung không nhịn được mà nghẹn ngào: "Em còn chưa thi đại học, còn chưa có việc làm, cũng không có tiền, anh còn chẳng yêu em, em không đáng thương à?"
Vương Cẩm: "... Em sao thế?"
Ngạn Dung òa một tiếng khóc to, cậu ngồi xuống mép giường, nức nở bảo: "Sao em lại đáng thương thế chứ? Là tại em yêu anh nhiều hơn ư? Tại sao anh không chịu yêu em nhiều hơn một chút?"
Vương Cẩm đột nhiên hiểu rõ.
Anh tiến về phía trước, từ từ tháo chiếc mặt nạ của cậu xuống.
Ngạn Dung nước mắt giàn giụa, đôi mắt đã hơi sưng đỏ, cậu quay mặt sang một bên không chịu cho anh nhìn.
Vương Cẩm quỳ một chân xuống trước mặt Ngạn Dung, vươn tay xoa mặt cậu: "Em đáng yêu, đáng yêu nhất trên đời."
Ngạn Dung vẫn không chịu nhìn anh.
Vương Cẩm nói: "Thế nhưng em không hề đáng thương chút nào."
Hàng lông mi còn vương nước mắt của Ngạn Dung thoáng run rẩy.
Vương Cẩm nói: "Khuôn mặt của em đẹp trai nhường này, thành tích học tập cũng tốt, đi đến một nơi rất xa như Trung Quốc, quả thực vừa kiên cường vừa dũng cảm, người xung quanh ai ai cũng mến em, em có điểm nào đáng thương cơ chứ?"
Ngạn Dung nhìn màn đêm đen kịt một màu bên ngoài cửa sổ, nhẹ giọng đáp: "Em không có bố mẹ."
Vương Cẩm đặt tay lên đùi cậu, vỗ vỗ vài cái, đoạn bảo: "Nhưng em có một người bố nuôi là diễn viên điện ảnh nổi tiếng nhất Trung Quốc, một người bố nuôi khác năm nay lọt bảng xếp hạng nghệ sĩ giàu nhất do Forbes bình chọn, tình cảm của bọn họ rất tốt, cũng rất thương em, hôm nay Lương Tỉ còn vì em mắng anh như tát nước vào mặt, nói em là cục cưng do bọn họ vượt sông vượt biển mang về, bảo anh không được phép bắt nạt em."
Ngạn Dung mím môi, cậu không ngờ Lương Tỉ thật sự sẽ ra mặt giúp mình.
Vương Cẩm nói: "Em ưu tú như thế, gia đình cũng hạnh phúc mỹ mãn, ai nói em đáng thương nào?"
Ngạn Dung liếc mắt nhìn anh.
Vương Cẩm nở nụ cười với cậu: "Anh không phải không yêu em... Ngạn Dung, anh rất yêu em."
Ngạn Dung mấp máy môi, rồi lại ngậm chặt, cuối cùng vẫn hỏi: "Anh yêu em ở điểm gì?"
Vương Cẩm nói: "Em không biết à?"
Ngạn Dung: "... Biết cái gì?"
Vương Cẩm bóp bóp chân cậu, nói rằng: "Em từng hỏi anh yêu em ở điểm gì, anh còn chưa kịp trả lời, em đã nói, mặt em đẹp, tính em tốt, chịch em thoải mái. Em đều nói đúng rồi đó."
Ngạn Dung cảm thấy anh đang nói cho xong lần, bực tức bảo: "Là vì mấy cái này sao? Anh đừng có xem em như con nít."
Vương Cẩm hỏi ngược lại: "Vậy em yêu anh ở điểm gì?"
Ngạn Dung: "..."
Cậu yêu Vương Cẩm ở điểm gì?
Vương Cẩm đẹp trai, hiểu ý người, dù là trên giường hay dưới giường, anh đều đối xử rất dịu dàng với cậu.
Còn có gì khác không?
Cậu chẳng nghĩ ra được.
Nguyên nhân yêu một người chỉ đơn giản thế thôi sao?
Cậu có chút mờ mịt.
Vương Cẩm nói: "Không phải chỉ đơn giản như thế."
Ngạn Dung không vui cho lắm, Vương Cẩm lại đoán được tâm tư của cậu.
Vương Cẩm nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay cậu, dịu dàng nói: "Nguyên nhân để yêu một người rất đơn giản, bởi vì một ánh mắt, bởi vì một câu nói, một hành động, một việc nhỏ đến không thể nhỏ hơn. Nhưng muốn làm cho tình cảm yêu thương này bén rễ, rồi nở hoa kết quả, là rất khó. Anh thích em xinh đẹp đáng yêu, thích em chân thành dũng cảm, thích cùng em hưởng thụ tình dục; tất cả những thứ ấy chỉ là hạt giống tình yêu, nó nảy mầm trong lòng anh, nhưng cần phải tưới nước và bón phân cho nó, nếu không nó sẽ lặng lẽ héo khô; việc tưới nước bón phân này, không chỉ do mình anh, mà cả em, chúng ta cùng nhau bón; em hôn anh, ôm anh, không muốn rời xa anh, mỗi lần em nói 'em yêu anh', nó đều cảm nhận được, nó sẽ hút lấy chất dinh dưỡng, từ một hạt mầm trở thành một cây non. Hạt giống trong lòng em cũng giống như vậy đấy, anh muốn cố gắng bón chất dinh dưỡng cho nó, để nó trưởng thành khỏe mạnh, thân cây to một chút, cành lá nhiều một chút, nếu không mưa bão đến, nó chẳng thể chống chọi lại, sẽ bị thương, thậm chí là sẽ chết."
Ngạn Dung nghe hiểu, cậu dùng bàn tay còn lại sờ sờ lên trái tim của chính mình, có chút kiêu ngạo nói: "Nó là một gốc đại thụ, siêu siêu siêu lớn."
Đồng thời, cậu cũng để tay lên ngực trái của Vương Cẩm, hỏi: "Còn nó?"
Vương Cẩm nở nụ cười, đáp: "Cũng rất lớn."
Ngạn Dung nói: "Em không tin."
Cậu vo chặt phần vải áo trước ngực Vương Cẩm thành một cục, hỏi: "Nếu như nó rất lớn, tại sao anh lại nói rằng, chờ đến khi em lớn rồi, chúng ta sẽ xa nhau?"
Nụ cười của Vương Cẩm nhạt dần.
Anh nhìn Ngạn Dung, ánh mắt có chút phiền muộn xen lẫn ấm áp.
Ngạn Dung cảm nhận được sự bi thương của anh, nhưng chẳng hiểu được lý do.
Vương Cẩm không muốn nói, rồi lại không thể không nói một câu: "Ngạn Dung, chờ em lớn lên rồi, anh sẽ phải già đi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip