PN : Ra mắt gia đình [2]

Mấy năm trước, thời điểm Vương Cẩm come out, bố mẹ Vương không hề chấp nhận, vì lẽ ấy chưa gặp trực tiếp Kim Việt lần nào, chỉ từng nhìn ảnh gã, nhớ mang máng người này có vẻ ngoài bình thường, khuôn mặt nom kiêu căng, tướng mạo dường như còn hơi nham hiểm. Khi ấy bọn họ không chấp nhận xu hướng tính dục của Vương Cẩm, nhưng cũng nhiều lần ngấm ngầm điều tra, hỏi thăm bối cảnh gia đình cùng biểu hiện ở trường của Kim Việt, lời nghe được nhiều nhất chính là "Vương Cẩm cưng chiều người này đến tận trời", nên càng thêm không thích Kim Việt, ở trong lòng bọn họ thì đây chính là một con phượng hoàng không bay được, tâm cơ rất nặng, chả khác nào một yêu tinh làm khổ người.

Tuy rằng bọn họ không ưa, nhưng nhiều năm thế rồi mà Vương Cẩm vẫn không buông tay được, bọn họ còn cho rằng Vương Cẩm thích kiểu người như thế, thời điểm nghe Vương Cẩm nói về Ngạn Dung, hai ông bà tự động bổ não ra một "Kim Việt" mười mấy tuổi.

Nhưng mà Ngạn Dung không giống như trong tưởng tượng của bọn họ.

Cậu chầm chậm từ sau lưng Vương Cẩm ló mặt ra, là một đứa trẻ rất có tinh thần, khuôn mặt vừa đẹp lại anh tuấn, bên trong cặp mắt xanh kia thoáng có sự hồn nhiên thẹn thùng, giọng trong veo nói nhỏ: "Bác trai, bác gái khỏe ạ."

Nhìn một cái thôi đã khiến người ta yêu thích!

Vương ba ba dõi mắt theo Ngạn Dung chằm chặp, lại bất mãn trừng Vương Cẩm một cái, cảm thấy thằng hai là đồ phá hư cái đẹp, mặt dày không biết xấu hổ.

Vương ma ma kéo Ngạn Dung đến ngồi bên cạnh mình, tràn ngập tình thương của mẹ mà hỏi mấy câu âu yếm như "Con mười mấy rồi?" "Có nghe hiểu hết tiếng Trung không?" "Học lớp 10 hử?" "Học tập có căng thẳng không?".

Vương Cẩm đã đoán trước bố mẹ sẽ chẳng làm khó Ngạn Dung, tuy nhiên không ngờ hai cụ lại dễ dàng quý mến cậu như vậy. Không phải anh hoài nghi mị lực của Ngạn Dung, mà là anh và bố mẹ đã xa cách nhiều năm, trong tiềm thức anh luôn cảm thấy, người yêu của anh dẫu có được nhiều người yêu thích giống như Ngạn Dung, thì cũng sẽ bị anh liên lụy, rất khó làm cho bố mẹ tán thành.

Nhưng bây giờ, chẳng giống anh đưa Ngạn Dung đi gặp người nhà gì cả, mà là anh theo chân Ngạn Dung đi gặp gia đình cậu thì có, hơn nữa anh còn bị ghét bỏ rồi.

Ngạn Dung vẫn khẩn trương lắm luôn, hễ Vương ma ma hỏi cậu một câu, cậu chung quy phải quay đầu lại nhìn Vương Cẩm một lần, chỉ sợ mình bất cẩn nói sai điều gì.

Vương Cẩm ngồi xuống bên cạnh Ngạn Dung, cười nhìn cậu, ra hiệu cho cậu hãy mạnh dạn lên.

Dần dần thì Ngạn Dung cũng dạn dĩ hơn, chí ít có thể trò chuyện trôi chảy với Vương ma ma.

Vương Siêu ngồi ở bên cạnh, bị ghẻ lạnh, nói: "Mẹ, mẹ nhìn con cái đi!"

Mẹ hắn liếc mắt nhìn hắn, nhưng chẳng buồn quan tâm, tiếp tục hỏi Ngạn Dung: "Bình thường con sống ở ký túc xá trường à? Mấy người một phòng? Điều kiện tốt không?"

Vương Siêu: "... Mẹ! Mẹ nhìn con phơi nắng đen đi nhiều nè!"

Bố hắn ngồi bên cạnh bảo: "Muốn trắng làm cái gì? Tao thấy bộ dạng mày thế này rất tốt."

Vốn dĩ Vương Siêu còn muốn tố khổ rằng 'cả tóc cũng không còn nữa', nhưng thấy ông bô nhà mình da dẻ đen bóng, để quả đầu trọc ngót nghét mấy chục năm nay, hắn chẳng thể làm gì khác là nuốt giận vào bụng, không dám hó hé nữa.

Bố hắn có tướng mạo tương đối dữ, thế mà bữa nay luôn cố gắng bày ra vẻ mặt người cha hiền từ, cười híp cả mắt nhìn Ngạn Dung.

Là con út được cưng chiều nhất nhà họ Vương, hắn ngửi thấy mùi nguy hiểm rình rập, cảm thấy địa vị của mình có lẽ không trụ nổi nữa rồi.

Lát sau, Vương Tề mang vợ đến, một đại gia đình vui vẻ hòa thuận cùng nhau ăn bữa cơm.

Vương ma ma cứ mải gắp đồ ăn cho Ngạn Dung, gắp đến độ thức ăn trên đĩa của cậu xếp thành một ngọn núi nhỏ, bà còn không vui mà giục: "Dung Dung, ăn nhanh lên một chút, con ăn ít quá, còn đang phát triển mà, sao có thể ăn ít như thế được."

Ngạn Dung đành ăn hết ngọn núi nhỏ, đến khi chẳng nuốt nổi nữa nhưng vẫn miễn cưỡng ăn, Vương Cẩm nhìn không đành lòng, lấy cái đĩa của cậu để qua chỗ mình.

Ngạn Dung nháy mắt nhìn anh, hai người trao đổi một cái mỉm cười.

Vương ma ma thấy vậy, đũa gắp thức ăn hơi dừng lại, đem món ăn đã gắp thả vào bát Vương Siêu.

Cơm nước xong, vợ chồng Vương Tề cuối tuần cùng phải tăng ca, nên đi trước một bước.

Vương Cẩm và Vương Siêu đều lái xe đến, hai anh em cứ tưởng bố mẹ sẽ ngồi xe Vương Siêu về nhà, nhưng Vương ma ma lại dắt tay Ngạn Dung ngồi lên xe Vương Cẩm.

Vương Siêu ngẩng đầu trợn trắng mắt nhìn trời, thất sủng đến nhanh như một cơn lốc xoáy.

Cuối cùng bố hắn vẫn lên xe ngồi với hắn.

Vương Cẩm lái xe ở phía trước, mẹ anh và Ngạn Dung ngồi phía sau tán gẫu hăng say nguyên đoạn đường dài.

Trời nóng nực, Vương ma ma hơi say máy bay cộng thêm bị cảm nắng, sau khi về nhà, hai ông bà liền đi lên gác nghỉ ngơi trước.

Vương Siêu không có thói quen ngủ trưa, vào nhà lượn được một vòng, thấy chán vãi nhái, thế là lại lượn đi, bảo rằng tìm mấy người anh em chơi.

Lưu lại Vương Cẩm và Ngạn Dung, Ngạn Dung ăn no quá, có chút không thoải mái.

Vương Cẩm đi lấy thuốc tiêu hóa, cho Ngạn Dung uống vài viên, cậu vẫn no đến khó chịu, đôi lông mày nhăn lại, khuôn mặt nhỏ xinh đầy đau khổ.

Hai người ngồi sát bên nhau trên ghế sofa, Vương Cẩm vươn tay chầm chậm xoa xoa bụng cậu, dỗ dành: "Em đừng có nằm xuống luôn, trước tiên dựa vào người anh ngủ một lát đi, đợi chốc nữa thoải mái hẵng lên gác ngủ."

Ngạn Dung ôm lấy một cánh tay của Vương Cẩm, tựa đầu trên vai anh, tuy nhiên cậu không cảm thấy mệt, yên lặng ngẫm nghĩ mấy việc, đoạn bảo: "Em rất quý bác trai và bác gái."

Vương Cẩm cười đáp: "Bọn họ cũng rất quý em."

Ngạn Dung nói: "Bác gái gọi em là Dung Dung."

Vương Cẩm hỏi: "Em thích được gọi thế à? Sau này anh cũng gọi thế nhé?"

Ngạn Dung: "Không cần đâu, em thích bác gái gọi em như vậy... vì giống như mẹ."

Vương Cẩm nhíu mày, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên tóc cậu.

Chờ Ngạn Dung thoải mái hơn, cơn buồn ngủ cũng ập tới, tối hôm qua cậu ngủ rất muộn, lại tốn kha khá thể lực, tựa ở trên vai Vương Cẩm mơ mơ màng màng ngủ gật.

Vương Cẩm ôm Ngạn Dung lên, cậu hơi hơi tỉnh lại, mở mắt ra nhìn một chút, cũng không thèm để ý, cứ tựa vào ngực Vương Cẩm, được anh ôm lên trên tầng, vừa chạm vào gối là ngủ ngay tức khắc.

Người lớn tuổi ngủ không lâu, Vương ma ma nghỉ ngơi nửa tiếng là tỉnh, rửa mặt xuống nhà, bất ngờ nhìn thấy Vương Cẩm ngồi một mình trong phòng khách, đang đọc sách bằng máy Kindle.

Bà hỏi: "Sao con không ngủ một giấc đi?"

Vương Cẩm bỏ Kindle xuống, nói: "Con không ngủ được. Mẹ muốn uống nước ạ? Con vừa mới đun xong đấy."

Anh đứng dậy đi rót nước nóng, bưng đến cho mẹ mình.

Vương ma ma thấy anh như vậy, cũng biết là Vương Cẩm có chuyện muốn nói, bà liền ngồi xuống, bảo rằng: "Thằng hai à, mẹ nghĩ gì thì mẹ nói đấy với con. Mẹ thấy Dung Dung là đứa trẻ tốt, cũng yêu con chân thành, nhưng mà còn nhỏ quá, tương lai khó mà biết chắc được, cũng đâu có gì để đảm bảo, haizz."

Bà thật sự rất quý Ngạn Dung, nhưng cũng rất lo lắng, chờ tới khi Ngạn Dung hào hoa phong nhã rồi, Vương Cẩm... phải làm sao bây giờ?

Vương Cẩm nói: "Không phải con chưa tìm người bằng tuổi mình, cuối cùng vẫn thế thôi, có gì đảm bảo được đâu? Thật sự muốn ở bên ai đó cả đời, mặc kệ người ấy bao nhiêu tuổi, giới tính gì... thì vẫn cứ là một chuyện mạo hiểm. Nếu như ai ai cũng sợ không bảo đảm, vậy chẳng còn ai muốn yêu đương nữa rồi, cũng chẳng muốn kết hôn, giống như con ngày trước ấy, chạy đi làm Tộc Không Cưới hết cho lành."

Vương ma ma ngẫm nghĩ một lát, cảm thấy cũng có lý, hơn nữa hiểu con không ai bằng mẹ, bà biết con trai mình là hạng người gì. Thoạt nhìn ba thằng con tính tình nửa điểm cũng không giống nhau, nhưng thật ra y hệt từ trong xương, một khi đã quyết định chuyện gì, có chín con trâu cũng không kéo lại được.

Bà có chút bất đắc dĩ nói: "Con đã quyết tâm, mẹ cũng không khuyên nữa, vậy thì... cứ cố hết sức thôi."

Vương Cẩm cười với bà: "Mẹ, con có chuyện tính bàn với mẹ, chính là..."

Vương ma ma: "Nói đi chứ."

Trong ấn tượng của bà, từ hồi Vương Cẩm trưởng thành đến giờ, đây là lần đầu tiên anh đỏ mặt ở trước mặt bà, hơn nữa bộ dạng trông có vẻ thẹn thùng lắm.

Anh cười nói: "Con với Ngạn Dung dự định kết hôn."

Vương ma ma: "..."

Sau khi trải qua một trận kinh ngạc ngắn ngủi, bà cũng không hẳn là không chấp nhận được, chỉ hỏi: "Hiện tại luôn à?"

Vương Cẩm giải thích: "Đương nhiên không ạ, phải qua mấy năm nữa, chờ sau khi em ấy đủ 20 tuổi đã. Có điều con nghĩ, có thể cho em ấy đổi xưng hô trước được không?"

Vương ma ma có chút không hiểu lắm, hỏi: "Đổi xưng hô thế nào?"

Vương Cẩm nói: "Em ấy rất thích mẹ, cảm thấy mẹ như mẹ của mình."

Vương ma ma run lên chốc lát, rồi gật đầu đồng ý.

Ngạn Dung ngủ thẳng đến gần 4h mới tỉnh, trở mình một cái bò dậy rửa mặt chải đầu, sửa sang lại quần áo rồi chạy nhanh xuống dưới nhà.

Có người lớn đang chờ! Cậu còn ngủ lâu như vậy, có bị xem là thiếu lễ phép không nhỉ?

Cậu chậm rãi đi xuống cầu thang, gọi: "Bác trai, bác gái ơi."

Vương ma ma cười bảo: "Tỉnh rồi à? Nhanh xuống ăn vải này, vừa nãy Vương Siêu đặc biệt gửi về đấy, Quảng Đông gì ý nhở..." Bà nhìn Vương ba ba.

Vương ba ba đáp: "Phi Tử Cười."

Vương ma ma liền nói tiếp: "Đúng đúng đúng, Phi Tử Cười, con biết Dương Quý Phi chứ? Chính vì ăn cái này nên mới mập đó."

Vương ba ba cười ha hả.

Ngạn Dung chẳng biết cười kiểu gì, cậu căn bản là không biết Dương Quý Phi, lúng túng ngồi xuống đấy, cầm một quả vải rồi lột vỏ, đôi mắt đảo quanh, Vương Cẩm đi đâu rồi nhỉ?

Vương ma ma nói: "Vương Cẩm nhận được điện thoại nên đến bệnh viện rồi, nói không có chuyện gì lớn, chút nữa sẽ về ngay."

Ngạn Dung gật đầu, từ từ ăn vải.

Vương ba ba với Vương ma ma nhìn nhau, Vương ba ba cầm bao lì xì đưa tới, nói: "Dung Dung, cái này cho con."

Ngạn Dung: "... Mùa hè cũng có năm mới ạ?"

Vương ba ba lại bật cười.

Vương ma ma cười giải thích: "Đây là lì xì gặp mặt, quy củ của Trung Quốc đấy, lần đầu tiên gặp con dâu tương lai là phải cho, có ý nghĩa may mắn."

Ngạn Dung mở to hai mắt, con dâu? A a a a a a!!!

Cậu vui vẻ nhận lấy, cũng không nhìn bên trong có bao nhiêu tiền, lớn tiếng nói: "Cám ơn ạ, con chính là con dâu!"

Vương ba ba tiếp tục ha ha ha.

Vương ma ma nói: "Cầm rồi sẽ phải đổi xưng hô gọi ba mẹ nhé."

Tim Ngạn Dung đập siêu nhanh luôn, cẩn thận gọi một tiếng: "Ba ba, ma ma."

Ba mẹ Vương mỉm cười nhìn cậu.

Mặt cậu đỏ bừng lên, đan xen với bộ Đường trang xanh lụa trên người, vừa vặn tạo thành một cảnh đặc biệt vui mắt.

Tối đến Vương Cẩm về nhà, Ngạn Dung lúc này đang giúp Vương ma ma gói sủi cảo dưa chua, cán vỏ rất ra dáng, nhác thấy bóng dáng Vương Cẩm, từ đằng xa đã gọi: "Anh về rồi ạ? Em đang giúp ma ma làm sủi cảo!"

Cậu cố ý muốn khoe khoang đó.

Vương Cẩm ngầm hiểu, đáp lời: "Ừ, anh rửa sạch tay rồi cũng qua đấy giúp."

Lúc ăn cơm, mỗi khi Ngạn Dung nói chuyện với ba mẹ Vương, câu nào câu nấy đều chêm 'ba ba' với 'ma ma' vào, làm như không gọi thì không ai biết.

Sự vui vẻ của cậu, mọi người đều cảm nhận được.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Vương ma ma lôi kéo Ngạn Dung thì thầm vài câu, rồi cậu mới đỏ mặt trở về phòng.

Thấy cậu bước vào, Vương Cẩm hỏi: "Mẹ mình nói gì đó?"

Ngạn Dung vì hai chữ 'mẹ mình' này mà càng vui vẻ hơn: "Em không nói cho anh đâu."

Vương Cẩm nửa đùa nửa thật uy hiếp bảo: "Thật sự không nói cho anh à?"

Ngạn Dung đóng chặt cửa lại, không sợ hãi tẹo nào, vẻ mặt thúi hoắc: "Anh không được bắt nạt em, ma ma nói nếu như anh bắt nạt em, bà ấy sẽ bảo ba ba quất anh."

Vương Cẩm: "..."

Anh đi qua đó ấn Ngạn Dung lên tường, mạnh mẽ cưỡng hôn, hôn xong mới hỏi: "Cái này có tính là bắt nạt em không?"

Ngạn Dung bị hôn đến ướt át cả hai mắt, suy nghĩ một chút, rồi bảo: "Không tính."

Vương Cẩm cởi nút kết đầu tiên trên bộ Đường trang, vói tay vào bên trong bóp bóp, hỏi lại: "Thế này có tính không?"

Ngạn Dung đỏ mặt đáp: "Cũng không tính."

Vương Cẩm cười rộ lên, ôm cậu tới chỗ giường, hung hăng bắt nạt một phen.

Bị bắt nạt đến tàn nhẫn, Ngạn Dung khóc lóc om sòm: "Anh đang bắt nạt em! Em muốn đi mách ma ma!"

Vương Cẩm từ đằng sau nắm lấy eo cậu, càng bắt nạt hung ác hơn, thế là Ngạn Dung lại vừa gọi anh là 'ba ba' vừa làm nũng xin tha.

Phòng sát vách của phòng sát vách của phòng sát vách, Vương ba ba cứ như bị ảo thính, luôn cảm thấy có người đang gọi ông.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip