PN6: Vết son trên áo (3)
Author: Triết Dương Công Tử
Phiên ngoại 6: Vết son trên áo (3)
=====
Sau 2 tháng lặng mất tâm thì Triết Dương tôi đã quay trở lại rồi đây.
Bộ này là một trong ba con cưng của tôi "Thế Giới Không Hồi Kết – Ngày Ấy – Gặp Được Tri Kỷ (Chân Tình Năm Ấy)" mà tôi lại quên mất tiêu.
Chịu thôi, già cả nên lẩm cẩm và lo đi đu Quang Trung để thực hiện 7749 cái chấp niệm của mình nên quên mất.
Lý do rất chính đáng và thuyết phục nên cấm ai dám ý kiến, ý khiến là tôi cho ra chuồng gà chơi ráng chịu!
À mà gần 1 tháng chưa gặp ông dà Quang Chun nên nhớ ổng quá... ai đó gửi tín hiệu cho ổng kêu ổng có show tháng 10 diễn ra vào cuối tuần giùm đê, tại chị chủ FC bảo là tháng 10 ổng có rất nhiều show ở trường đại học, mà mấy trường đại học chủ yếu tổ chức vào những ngày trong tuần để sinh viên cúp tiết nên giờ nghi tháng này không được đi gặp ổng quá à! T.T
Với lại tui có viết một seri kể lại những sự kiện đã xảy ra khi đi đu Quang Trung tên là "Cùng Anh Nhìn Vào Ngày Mai". Có gì mọi người nhớ ghé đọc nghen!
Tóm tắt phần trước của phiên ngoại "Vết son trên áo":
"Thụy Du hôm đó không hiểu sao đêm qua không về nhà, đến khi Hữu Danh đi tìm thì thấy anh ở quán bar, lúc vác về nhà hắn thấy trên cổ áo anh có vết son môi, lập tức nổi cơn ghen lôi đình, đè người ta ra 'hành xác' ngay trong phòng tắm.
Thụy Du sau khi tỉnh khỏi cơn say, nhớ lại hành động thô bạo của hắn liền đuổi hắn ra khỏi nhà, muốn chia tay.
Hữu Danh bị đuổi thì qua nhà Tinh Lâm ăn nhờ ở đậu. Dẫu cho có nhớ cái gia đình nhỏ của mình như thế nào hắn cũng nhất quyết không chịu xin lỗi trước."
Ok, tóm tắt xong rồi đó, muốn biết rõ hơn thì đọc lại nha. Vô truyện!
...
"Tui là khách VIP, nằm ở khu vực riêng tư, bao nguyên phòng VIP, một mình một cõi. Nếu tui xảy ra chuyện gì, đi chung với ai thì nhân viên trong quán nắm rõ nhất. Tại sao cái tên pháp sư bún đậu mắm tôm đần đó không biết đường mà chạy tới hỏi rồi ở đó suy diễn lung tung? Đó là cái giá phải trả cho sự ngu dốt của bản thân. Không có ổng thì tui có người khác dẫu sao tui bảnh trai, nhiều tiền, giỏi miệng mà?"
Nhớ lại những lời Thụy Du nói qua điện thoại mà Tinh Lâm chẳng thể biện hộ cho người (hình như) là cháu của mình một tí gì.
Ngu thì chết, bênh vực thế nào được bây giờ?
Cậu liếc nhìn qua Hữu Danh ôm gối, ngồi trong góc tường mà muốn đấm một phát.
Cái tên Hữu Danh từng cười đểu, khích tướng cậu, bắt cậu so tài với mình đâu mất tiêu rồi? Sao giờ chỉ còn một tên buồn tình nên giờ ốm như con nghiện thế này!?
Tình yêu là cái khỉ gì?
Chẳng lẽ khi dính vào tình yêu thì ai cũng vậy à?
Nếu thế thì Tinh Lâm có chết cũng không muốn yêu đương!
Liên Thanh từ trong bếp cầm theo tô cháo để gần Hữu Danh và bảo:
"Ông ăn đi, ăn cho có sức mà ngồi suy tiếp, chứ lỡ tí ông ngất giống hôm bữa thì không có ai đưa ông đi bệnh viện được đâu. Đã vậy ông còn không có tiền để trả viện phí, mà Tinh Lâm giờ ổng đang ghét ông lắm, không cho mượn đâu..."
Tinh Lâm nghe thế thì bảo:
"Làm sao mà tui có thể cho mượn được? Ai lại muốn cho tình địch của mình mượn tiền bao giờ?"
Hữu Danh nghe cậu nói thế lặp tức thay đổi 360 độ, ngoay ngoắc mặt lại lườm Tinh Lâm cháy cái mặt.
"Sao tức hay gì? Ngon nhào vô!"
Tinh Lâm hếch cầm, khiêu khích hắn.
"Ông...!"
Liên Thanh thấy hắn tính lao đến thiệt thì vội can: "Thôi thôi, Tinh Lâm chỉ giỡn thôi mà!"
"Ăn đi rồi để TỤI TUI gửi thiệp mời dự đám cưới cho hen!" Dừng lại một chút, Tinh Lâm bẻ giọng mình lại, hát: "Tấm thiệp mời trên bàn, thời gian địa điểm rõ ràng..."
Hữu Danh nghe thấy Tinh Lâm cố tình trêu tức mình thì chỉ hận trong tay không có cây kiếm để chém chết cậu!
"Muốn đánh được tui á, thì ăn đi. Dù cho giờ ông có khóc lóc, vật vã bệnh tật như thế nào thì Thụy Du cũng không có xuất hiện đâu nên là ăn đi! Thụy Du là nhà thiết kế thời trang, chỉ thích cái đẹp mà thôi. Ông nhìn lại mình kìa, lôi thôi lếch thếch. Không bị đá cũng lạ!"
"Chuyện gia đình tui Lâm đừng có chĩa mũi vào!"
"Ừ, không chĩa mũi cũng được! Tui đến quán bar mà Thụy Du đã đến để tìm hiểu chút chuyện."
Tinh Lâm cười giễu cợt hắn, xong quay lưng rời đi. Nhưng rồi, cậu lại dừng bước lại ở cánh cửa sắt, quay người ném cho Hữu Danh một gói gì đó.
"Này là vitamin, uống đê! Biết đâu đẹp trai lại rồi Thụy Du sẽ thích ông lại thì sao?"
"..."
"Nhìn tui chằm chằm làm cái gì? Bề ngoài tui cục súc vậy thôi chứ bên trong tui cũng cute lắm chứ bộ! Lần này ông nợ tui tiền vitamin, về tui đòi tiền sau!"
Tinh Lâm thấy vẻ mặt của Hữu Danh đang rưng rưng nước mắt vì cảm động thì bật cười khúc khích. Ngay khi Tinh Lâm vừa bước ra khỏi cửa nhà thì nghe tiếng Hữu Danh nói to câu:
"Con cảm ơn chú!"
"... Thấy ghê quá má ơi!"
Dù cho theo vai vế họ hàng, Tinh Lâm có thật sự là chú của hắn đi chăng nữa thì cậu vẫn không quen bị gọi như thế này tí nào!
Cậu chỉ mới có 30 tuổi thôi, còn trẻ dữ lắm nha, chú chiếc gì tầm này? Thôi xưng hô bình thường cho tui nhờ đi cha ơi!
...
Quả thật đúng như Thụy Du nói, đêm đó có một cô gái bị một người đàn ông nào đó chuốc say. Nhìn mặt hắn ta rất khả nghi, có chút gian tà nên Thụy Du đã đi tới bảo rằng: "Cô ấy là bạn gái của tôi, chúng tôi cãi nhau nên cô ấy uống say. Giờ tôi đến đón cô ấy về. Cảm ơn anh đã trò chuyện cùng bạn gái của tôi khi tôi không có ở đây."
Sau đó Thụy Du còn ôm lấy cô ấy vào lồng ngực của mình để ra vẻ giống người tình của nhau nhưng anh không để ý rằng từ lúc đó son của cô ấy đã dính vào cổ áo của anh.
Ngay khi cô gái ấy được người nhà đón về Thụy Du mới quay lại phòng VIP mà mình đã đặt.
"Chuyện đơn giản của vậy thôi mà cái cặp chồng chồng nhà này xé ra to." Tinh Lâm than vãn với Liên Thanh qua điện thoại trên đường từ quán bar trở về.
"Ê, hông lẽ giờ cái drama này kết thúc nhanh như vậy hả? Tui còn muốn xem thêm..."
Liên Thanh từ đó đến giờ vốn dĩ không phải là một người nhiều chuyện nhưng mà mấy nay ngày nào cũng thấy cái "trò" giận qua giận lại của hai tên đần kia nên riết rồi cũng muốn hóng.
Muốn hóng dài dài là đằng khác.
"Bà hay quá! Hay bà muốn Hữu Danh ăn nhờ ở đậu trong nhà tui cả đời? Hông ấy giờ bà kiếm đại ai đó làm chồng đi, rồi bà giận qua giận lại với người ta giống vậy đó. Xem coi có vui không?"
"Có ông để cãi là đủ mệt rồi nên chả cần chồng con gì đâu."
Thật ra thì Liên Thanh chả cần phải kiếm thêm một người chồng để giận dỗi, đấu khẩu để làm gì vì vốn dĩ mỗi ngày 'tranh luận' với Tinh Lâm thôi cũng đủ lắm rồi.
Nói chung là thương nhau lắm, cắn nhau đau. Không khéo có khi là ghét của nào trời trao của đó như mẹ cô đã từng nói cũng nên... nghĩ tới đây thôi mà Liên Thanh đã thấy đáng sợ rồi.
Cơ mà... chuyện tương lai làm sao mà dám nói trước được?
Kể ra cả hai dính với nhau suốt 30 năm rồi. Coi bộ họ vẫn còn phải dính với nhau dài dài... Có khi dù đã xuống Hoàng Tuyền hay đã qua kiếp sau có lẽ cả hai vẫn sẽ như hình với bóng ấy chứ!
~ còn tiếp ~
10/7/2023
Nhớ vote, cmt và fl acc tác giả để mình có động lực viết tiếp nha!!!
Cái phiên ngoại Vết Son Trên Áo này dài quá nên cắt ra làm hai chương nghen!=)))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip