20. Sợ mèo
Wonyoung nghe vậy thì lại tiếp tục nằm xuống, căn phòng không có tiếng nói lại trở nên im lặng.
Gaeul mím môi, nàng muốn bắt chuyện với cô nhưng lại không biết mình nên nói cái gì.
Bỗng con mèo tai cụp nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, sau đó nhân lúc hai người không chú ý thì nhảy lên sofa. Gaeul thấy vậy liền hoảng hốt, thiếu chút nữa đã hét lên, nàng muốn ôm con mèo tai cụp đi chỗ khác nhưng lại không dám đến gần Wonyoung.
Còn Wonyoung lúc này đang buồn rầu chuyện ban chiều thì tự nhiên cảm nhận được sofa lún xuống, sau đó bên cạnh cô xuất hiện thứ gì đó rất ấm áp, thế là cô bèn sờ sờ vài cái, xúc cảm mềm mại trên tay khiến cô rất hưởng thụ. Bỗng nhiên, một tiếng "meo" thoải mái vang lên.
Tức khắc thân mình Wonyoung cứng đờ, đôi mắt cô mở to, sau đó nhanh chóng rụt tay lại.
Hai giây sau, trong phòng khách vang lên một tiếng thét thất thanh: "Oái, mèo---"
Con mèo tai cụp bị dọa sợ.
Gaeul cũng bị dọa sợ.
Nhưng xui xẻo nhất vẫn là Wonyoung - người hiện tại đang cố nép mình sát vào sau thành sofa, không dám cử động một chút nào hết.
Mà cái kẻ gây ra nỗi sợ cho Wonyoung vẫn đang còn nằm sừng sững đấy.
"Chị Gaeul, chị có thể... Ôm, ôm con mèo đi chỗ khác được không?"
Nếu không, chỉ cần nó tiến thêm một bước nữa thì cô sẽ... chạy!
Tuy rằng nếu làm thế thì sẽ mất hết mặt mũi, nhưng cô đã không còn tâm trí mà để bụng đến chuyện đó nữa rồi.
Gaeul nhìn cái người đang cứng đờ cùng hai con mắt đang mở to như vừa thấy một con quái vật khủng khϊếp vậy. Nhưng trước mắt cô lại chỉ có một chú mèo tai cụp đáng yêu ngoan ngoãn thôi mà?
Hay là, người này... sợ mèo?
Suy đoán này làm tâm Gaeul chấn động, nàng nhẹ nhàng cất tiếng gọi con mèo: "Lại đây nào Coca."
Ban đầu Wonyoung nghĩ tại sao Gaeul lại kêu tên đồ uống, sau đó mới ngộ ra đây là tên của con mèo kia.
Tất nhiên cô có thể nghe được Gaeul nói gì, nhưng dường như con mèo tai cụp không hiểu được lời của Gaeul, vậy nên nó vẫn ngồi trên sofa.
"Chị Gaeul gọi mày kìa, nhanh, nhanh đi đi..." Wonyoung muốn lớn tiếng đuổi nó nhưng lại không dám, thế là cô phải hạ giọng nói nhỏ với nó.
Cảnh tượng này khiến Gaeul không thể nhìn cười bèn cúi đầu cong khóe môi, cố gắng che dấu tiếng cười sắp phát ra từ cổ họng.
Wonyoung giằng co với con mèo tai cụp một hồi lâu, nhưng nó vẫn lì lợm không nhúc nhích, thế là cô cũng không dám động đậy.
"Chị Gaeul đem nó đi chỗ khác được không..." Wonyoung mếu máo nài nỉ Gaeul.
Rõ ràng bộ dáng người kia trông đáng thương như vậy, thế nhưng Gaeul lại thấy cô rất đáng yêu.
"Vậy em nhắm mắt lại rồi tôi sẽ ôm nó đi." Gaeul nhỏ giọng nói, ngón tay vô thức siết chặt khung cửa. Nàng vẫn cần một ít dũng khí mới có thể đến gần Wonyoung.
Wonyoung cũng ngoan ngoãn nhắm mắt, dù cho trong lòng rất sợ còn mèo kia sẽ đột nhiên đến gần mình.
Gaeul bồn chồn mím môi, nàng cố gắng điều khiển lại nhịp thở, sau đó bước từng bước một đến sofa. Nàng đi rất chậm, dép chạm phải mặt đất cũng không phát ra âm thanh nào. Điều này khiến cho Wonyoung rất sốt ruột, thi thoảng cô muốn mở mắt ra xem con mèo kia có còn ở đây không, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ ý định.
"Không sao rồi Jang tiểu thư, Coca đã về phòng." Gaeul nhẹ giọng nói, nàng vẫn đứng cạnh cửa như ban nãy.
Wonyoung mở to mắt, nhìn thấy con mèo tai cụp không còn ở gần mình mới nhẹ nhàng thở ra. Sau đó lại quay sang cố gắng bào chữa với Gaeul: "Chị Gaeul, thực ra con mèo kia... Em không, không sợ nó đâu, chỉ là hồi nhỏ từng bị mèo cào... Vậy nên có chút ám ảnh... Ha ha ha..."
Wonyoung nói xong lại rặn cười hai tiếng để giảm bớt sự xấu hổ, hoàn toàn không dám nhìn thẳng mặt Gaeul.
Hôm nay mặt cô đã không còn để mà mất nữa rồi.
Đôi mắt Gaeul rũ xuống, che đi sự nghi hoặc bên trong đáy mắt, một hồi lâu sau mới mở lời: "Nếu Jang tiểu thư không còn việc gì nữa thì tôi về phòng trước."
"Không, không có việc gì nữa......" Wonyoung cười nói, gương mặt gần như cứng đờ.
Sau khi Gaeul đống cửa, Wonyoung ấm ức bĩu môi rồi ngã xuống sofa. Sau đó nằm một lúc lâu mới có thể lấy lại bình tĩnh. Mà đúng lúc cô đang định đi làm bữa tối thì chuông cửa lại vang lên. Trong đầu Wonyoung nghĩ đến dì Son, thế là bèn đứng dậy mở cửa nói: "Dì Son... Sao lại là cô?"
Bên ngoài không phải là dì Son mà là Seomin cùng với một cô gái lạ mặt.
"Đây là bạn của em, chị có thể gọi cô ấy là Gyurin." Seomin hưng phấn nói, trong tay còn cầm một chai rượu.
"Xin chào Jang tiểu thư, tôi là Nah Gyurin, rất hân hạnh khi được gặp ngài." Gyurin khom lưng, gương mặt thanh tú có chút đỏ ửng.
Wonyoung sửng sốt một chút, sau đó nhíu mày.
Cô gái xa lạ này rõ trang điểm rất tỉ mỉ, khi nói chuyện với cô còn phát ra mùi nước hoa, cũng may là không quá gay mũi.
"Có chuyện gì sao?" Wonyoung đứng chặn ở cửa, biểu cảm chán chường, không hề có ý định cho hai người kia vào nhà.
Seomin nghe vậy liền bĩu môi: "Đương nhiên là đến chúc mừng chị được xuất viện rồi."
"Tôi đã xuất viện vài ngày, giờ mới chúc mừng thì hơi muộn rồi đấy." Wonyoung nhăn mày, giọng nói càng lạnh nhạt hơn.
Seomin có chút sợ hãi, cô ta tức giận liếc sang cô gái bên cạnh.
Gyurin nhanh chóng hiểu ý cô ta, bèn lộ ra sự sợ hãi trên mặt: "Em biết là đột nhiên tới đây thì có chút thất lễ, nhưng em thật sự rất ngưỡng mộ Jang tiểu thư, vậy nên Jang tiểu thư đừng đuổi em đi được không..."
Nói xong còn phát ra tiếng khóc thút thít, khuôn mặt nhu nhược nhìn qua rất đáng thương.
Lông mày Wonyoung càng nhăn lại, cô liếc sang Seomin: "Tâm ý của các cô tôi nhận, còn chúc mừng thì không cần."
"Chị, sao chị lại vô tình như thế?" Seomin dậm chân lên án, gương mặt càng trở nên uất ức: "Chúng em vất vả mới đến đây được, vậy mà chị một chút cảm kích cũng không có hả? Dù sao em cũng là em gái của chị, nếu chị để em đứng ngoài này như thế thì người ngoài thấy được người ta sẽ nói sao đây?"
Câu cuối của cô ta khiến Wonyoung suy nghĩ một lúc, sau đó cô tránh ra một bên: "Vào đi."
Seomin vui vẻ cười rộ, tay ôm chai rượu đi vào nhà. Gyurin đi theo phía sau, lúc đi ngang qua Wonyoung còn ngượng ngùng vén tóc: "Cảm ơn Jang tiểu thư."
Wonyoung lãnh đạm nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô ta, sau đó đóng cửa.
"Chị thích trồng hoa khi nào thế? Nhiều như này chắc là mở được cả một cửa hàng hoa ấy chứ?" Seomin nhìn quanh cười lớn nói, nhưng vẻ mặt thực sự không quan tâm cho lắm.
Wonyoung cũng lười đáp lời.
Theo lễ nghĩa, cô vẫn pha hai ly trà cho hai người.
Seomin sửng sốt nhận ly, sau đó trừng mắt nhìn Wonyoung: "Chị thế mà lại pha trà cho em sao, vậy thì em phải uống thôi."
Vẻ mặt tươi cười trêu ghẹo của Seomin khiến cô đột nhiên cảm thấy có lẽ tâm tư của người này cũng không tồi tệ lắm, chả qua là miệng độc mà thôi.
"Cảm ơn Jang tiểu thư." Khác với sự sỗ sàng của Seomin thì Gyurin thục nữ hơn nhiều.
Chờ đến hai người uống xong trà, Wonyoung lãnh đạm mở miệng: "Trà cũng uống xong rồi, còn chuyện gì nữa không?"
"Sao chị lại vội vàng đuổi em đi thế." Seomin cười hỏi, thoải mái dựa vào sofa: "Uống mỗi trà thôi thì đâu có đủ, em biết chị thích rượu vang nên hôm nay em đã mang rượu vang đỏ mà chị thích nhất đến đó."
Wonyoung nghe vậy liền nhăn mày.
Cô chưa bao giờ uống mấy đồ uống có cồn này, ngay cả bia còn chưa đụng chứ nói gì đến rượu vang.
"Jang tiểu thư, rượu này rất hiếm đấy, hay là ngài thử qua một chút nhé?" Gyurin mở bình rượu ra.
Tức khắc, Wonyoung cảm thấy mình giống như trâu không có, bắt chó đi cày. Mà theo ý tứ của Seomin, nếu hôm nay cô không chịu uống rượu thì có lẽ hai người nãy sẽ không chịu rời đi.
Tuy không rõ mục đích của Seomin, nhưng nghe nói độ cồn của rượu vang đỏ không cao, uống một chút chắc cũng không sao.
"Vậy uống hai ly, uống xong thì các cô về đi." Wonyoung dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Seomin.
"Chị của tôi bảo uống kìa, cô thất thần làm cái gì nữa, còn không mau rót rượu đi." Seomin lớn giọng nói với Gyurin, khuôn mặt vênh váo muốn sai khiến người khác.
Wonyoung định mắng cô ta nhưng Gyurin đã rót rượu, đành phải nuốt lại lời định nói vào họng.
"Chúc mừng Jang tiểu thư xuất viện, em biết lời này có chút muộn, nhưng mong Jang tiểu thư sẽ không trách tội." Gyurin nở một nụ cười thanh thuần ngoan ngoãn rồi rót rượu cho Wonyoung, mà vì cô ta đang ngồi xổm nên nếu Wonyoung nhìn thẳng thì sẽ thấy phân nửa ngực của cô ta lộ ra.
Wonyoung vội vàng quay đầu đi chỗ khác, cô nhìn chằm chằm Seomin: "Hai ngày nay cô đi đâu? Sao đột nhiên lại đến đây?"
"Em bận đi học mà, hôm nay là thứ bảy nên mới có thời gian đến thăm chị ấy chứ." Seomin cười nói, vẻ mặt như thể đang xem kịch vậy.
Wonyoung nhíu mày, cô có linh cảm Seomin tới đây vì mục đích gì đó.
Seomin tiên phong bưng ly rượu lên, cũng không chạm cốc với ai mà uống một hơi hết sạch: "Hương vị cũng không tệ lắm."
Cách uống của cô ta khiến Wonyoung hơi do dự cầm ly rượu.
"Jang tiểu thư, em kính ngài một ly." Gyurin ngượng ngùng giơ ly lên, ánh mắt mong chờ nhìn Wonyoung.
"Ừ." Wonyoung lãnh đạm lên tiếng, nhấp một hớp nhỏ.
Rượu này có chút chua xen lẫn ngọt, lúc mới vào miệng thì có hơi khó chịu, nhưng một lúc sau sẽ đọng lại vị ngọt trong cuống họng.
Cảm giác cũng không tệ lắm.
Wonyoung lại uống thêm một hớp.
Ánh mắt Gyurin hiện lên sự vui sướng, cô ta thấy Wonyoung đã uống xong lại rót tiếp: "Uống thêm một chút nào Jang tiểu thư."
"Ừ." Sắc mặt Wonyoung dần ửng đỏ, con ngươi lạnh lẽo ban đầu bỗng trở nên mê man.
Sau khi liên tục uống ba ly, Wonyoung mới nhận ra có gì đó không đúng lắm. Đầu óc cô trở nên quay cuồng, nhưng trong lòng ngực lại có cảm giác nóng ran, còn có một chút hưng phấn.
"Không uống nữa, đã muộn rồi, các cô về đi." Wonyoung mặt đỏ ửng nói, khuôn mặt lãnh khóc vì say mà nhu hòa đi rất nhiều.
"Jang tiểu thư, uống thêm một ly cuối đi ạ." Gyurin khẽ cười, giọng nói mang chút gì đó nhi mị.
Wonyoung rất muốn cứ tuyệt, nhưng đôi tay lại không chịu sự kiểm soát của cô mà cầm lấy ly.
"Nếu là ly cuối cùng thì phải đặc biệt chút chứ nhỉ." Seomin cười nói, ảnh mắt hiện lên sự giảo hoạt.
"Đặc biệt?" Wonyoung ngơ ngác lặp lại, đầu óc trống rỗng.
Gyurin thấy thế bèn đứng dậy, trong miệng ngậm một ngụm rượu, sau đó mị hoặc ngồi cạnh Wonyoung.
Wonyoung thấy bên cạnh có thêm người thì theo bản năng muốn tránh đi, nhưng chất cồn trong người khiến cô không tài nào cử động nổi.
- --
Không có trâu bắt bò đi đẫm = Trâu không có, bắt chó đi cày = "Vô ngưu cẩu đà lê" hay "Không có trâu bắt chó kéo cày" trong tiếng Hán.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip