22. Bị mèo cào

Wonyoung chạy một mạch ra tận phòng khách mới dám thở phào, sau đó cô nằm rạp xuống sofa.

Hiện tại đầu óc của cô rất lộn xộn.

Cô nhớ rõ Seomin đã dẫn theo một cô gái đến đây tìm cô uống rượu. Cô càng uống càng say, đến nỗi cô còn không nhớ nổi mình đã về phòng như thế nào.

Wonyoung xoa xoa đầu rồi lại thở dài.

Không có gì đáng sợ hơn việc vừa thức dậy đã thấy một con mèo ngồi xổm trên ngực mình. Nhưng vấn đề là làm sao nó lại vào được phòng cô?

... Từ từ, hình như cái phòng đó không giống phòng của cô lắm!

Trong lòng Wonyoung như vỡ vụn.

Những đoạn ký ức kia tràn về, căn phòng cùng những vật dụng đó không giống trong phòng cô, vậy nên lúc chạy ra lại đụng hết thứ này đến thứ kia.

Nói như vậy, sau khi cô uống say cô đã xông vào phòng của nữ thần!?

Wonyoung mở to hai mắt, sắc mặt chợt ửng hồng. Không biết cô có làm cái gì kỳ quái trước mặt nữ thần không?

Wonyoung bối rối một hồi lâu, khóe miệng lại không nhịn được mà cong cong, cô do dự một hồi lâu sau đó đến trước cửa phòng Gaeul.

Cửa không khóa mà vẫn khép hờ như lúc cô rời đi.

Wonyoung cố gắng đè nén trái tim đang đập thình thịch, cô hít một hơi thật sâu rồi mới gõ cửa: "Chị Gaeul ơi, ban nãy em uống say nên nếu em có làm cái gì không tốt thì mong chị đừng để trong lòng, em không cố ý..."

Càng về cuối giọng của Wonyoung càng nhỏ, mang theo cảm giác có lỗi.

Trong phòng không có ai trả lời mà chỉ có tiếng mèo kêu vang lên.

Một dự cảm không lành dâng lên trong lòng Wonyoung, cô vừa cúi đầu đã thấy một cái đầu tròn vo.

"Tái kiến, quấy rầy." Sự ngượng ngùng ban nãy trên mặt Wonyoung đã mất hút, cô nhanh chóng bỏ của chạy lấy người.

Dáng vẻ này của Wonyoung khiến Gaeul che miệng cười rộ lên, nước mắt trên mặt nàng vẫn chưa khô nên cười như thế này trông có chút thê lương.

"Lại đây nào Coca." Gaeul nhẹ giọng gọi, sau đó đến bên cửa ôm mèo lên, nó cũng ngoan ngoãn rúc vào lòng Gaeul, thi thoảng lại lè lưỡi liếm móng vuốt của mình.

Gaeul đứng ở cửa một hồi sau đó quay vào phòng, chậm rãi đóng cửa lại.

Wonyoung trở lại phòng, cô ảo não ôm đầu. Ban nãy không khí giữa hai người thật ra không tệ lắm, chỉ tại cái con mèo kia không biết chọn lúc xuất hiện tẹo nào. Nếu không có nó thì không chừng nữ thần đã nói một hai câu gì với cô.

Wonyoung càng nghĩ càng ấm ức.

Sau khi bình tĩnh lại, cô đột nhiên cảm thấy toàn thân đều đau nhức. Đặc biệt là chân, giống như vừa đá vào ván sắt vậy.

Wonyoung vội vàng cong chân lên, cái chân của cô đang sưng một khối to đùng.

Chẳng lẽ cô bị dị ứng cồn nên bị sưng chân hả?

Wonyoung nghi hoặc nhíu mày, cô đứng dậy tìm thuốc, nhưng tìm mãi lại không có gì cả.

Wonyoung suy tư một hồi rồi lại tập tễnh tới trước cửa phòng Gaeul, gõ gõ vài cái rồi mới đáng thương nói: "Chị Gaeul ơi, chị có thuốc giảm đau không. Chẳng biết sao cả người em đều đau nhức ấy."

Tiếng đập cửa khiến trái tim Gaeul run lên, nhưng sau khi nghe xong lời Wonyoung thì bỗng dưng nàng lại nghĩ đến cảnh cô bị mèo dọa sợ đến mức chật vật chạy trốn.

Đột nhiên không thấy sợ nữa.

Gaeul mím môi lấy thuốc mình thường dùng từ trên tủ đầu giường ra, sau đó ôm con mèo tai cụp rồi mở cửa.

Cửa vừa hé ra thì đập vào mắt Wonyoung là đôi mắt mèo lấp lánh khiến cô sợ đến mức lui ra sau.

"Chị Gaeul, có chuyện gì thì từ từ nói được không, chị buông con mèo xuống..." Wonyoung co rúm thân mình, cô quên luôn cả mục đích mình đến đây làm gì.

Gaeul thấy thế có chút buồn cười nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống, nàng cúi đầu suy tư một chút rồi đưa tay ra: "Đây là thuốc mỡ, em dùng trước đi."

Nghĩ đến việc phải duỗi tay mới có thể lấy thuốc mỡ Wonyoung có hơi do dự.

Nếu Wonyoung nhìn kỹ thì có thể thấy tay Gaeul đang run lên. Nhưng giờ phút này cô chỉ chú ý đến con mèo tai cụp trên tay nàng.

"Tự dưng em không thấy đau nữa, thôi thì em về phòng trước..." Wonyoung gượng cười, không quên trừng mắt với con mèo tai cụp.

Đôi mắt Gaeul chợt lóe lên, mặc cho đầu ngón tay run rẩy nhưng nàng vẫn kiên trì đưa tay ra: "Jang tiểu thư mau cầm đi, em cần dùng nó mà."

Mặt Wonyoung lộ rõ sự khó xử. Cô sợ con mèo tai cụp kia sẽ đột nhiên nhảy ra, nhưng cô cũng không muốn phụ sự mong chờ của nữ thần.

Wonyoung rối rắm một lúc mới đưa tay ra, khi gần đụng đến thuốc mỡ thì lại nhanh chóng rụt lại.

Trong lòng Gaeul run lên, hô hấp như ngừng lại.

"Chị Gaeul, vừa rồi em...... Run tay, ha ha......" Wonyoung xấu hổ cười, lại duỗi tay lần nữa, nhưng cô không quên dùng cánh tay trái nắm lấy tay phải của mình để tránh cho việc lát nữa lại theo phản xạ mà rút tay. Giờ chỉ cần con mèo tai cụp kia ngoan ngoãn ở trong lòng nữ thần thì chắc hẳn sẽ lấy được thuốc thôi.

Wonyoung hồi hộp nuốt nước bọn, khi chạm phải đầu ngón tay Gaeul, một cảm giác lạnh lẽo truyền sang cô.

"Chị Gaeul, sao tay chị... A---" Từ 'lạnh' còn chưa ra khỏi miệng thì mu bàn tay Wonyoung đã bị con mèo kia tặng cho ba vệt cào.

"Coca......" Gaeul kinh hoảng gọi.

Nàng không nghĩ đến việc con mèo này sẽ giành thuốc mỡ với Wonyoung, lại còn cào cô nữa.

"Meo---" Con mèo thấy lọ thuốc mỡ rơi xuống thì cũng nhảy xuống sàn, bước từng bước ưu nhã, bỏ lại Gaeul hoảng loạn đến ngây người cùng vẻ mặt vô cảm của Wonyoung.

"Biết ngay là sẽ thế này mà..." Wonyoung nhìn chằm chằm vào mu bàn tay đang chảy máu, ra vẻ buông xuôi nói.

Nhưng mà mèo cào cũng không đau như trong ký ức của cô.

"Jang tiểu thư, tôi đưa em đi bệnh viện." Gaeul phục hồi tinh thần lại, sốt ruột nói.

Tuy rằng con mèo tai cụp đã được tiêm các loại vaccine phòng bệnh, nhưng để an toàn thì vẫn nên đi bệnh viện.

"Được." Wonyoung bình tĩnh đứng lên, cũng không để ý vết máu trên tay.

Ngược lại, Gaeul hốt hoảng lấy thuốc, sau đó thuần thục phun Povidone-iodine rồi băng bó cho Wonyoung.

"Jang tiểu thư, chúng ta đi thôi." Gaeul xếp thuốc vào tủ lại rồi cầm chìa khóa ra cửa.

Wonyoung không chút hoang mang theo ở phía sau.

Ban nãy động tác sơ cứu của nữ thần rất thuần thục, thậm chí có thể nói là chuyên nghiệp. Nhưng trong ấn tượng của cô thì nữ thần cũng chưa diễn qua vai bác sĩ, vậy sao nữ thần lại am hiểu việc này đến thế?

"Nhà chị Gaeul có ai học y sao?" Wonyoung nghi hoặc hỏi.

Gaeul đang lái xe thì nghe được câu hỏi của cô, nàng nắm tay lái một hồi rồi nhẹ nhàng lắc đầu.

Wonyoung nhìn vẻ mặt không muốn nói của nàng thì cũng không hỏi nữa mà quay đầu ngắm cảnh đêm.

Ở cạnh tiểu khu có một bệnh viện, vậy nên lái xe một chút đã tới. Lúc này bệnh viện không có bao nhiêu người, Gaeul nhanh chóng mang Wonyoung đi tìm bác sĩ.

"Chỉ trầy da thôi, cũng không có vấn đề gì lớn, mấy ngày nay nhớ chú ý đừng để miệng vết thương đụng nước." Bác sĩ vừa viết vừa dặn dò, sau đó lại nghi hoặc nhìn toàn thân đầy vết xanh tím của Wonyoung rồi liếc mắt qua Gaeul: "Jang tiểu thư, sao người của cô lại bị thương nhiều thế?"

Wonyoung nghe vậy có chút ngượng ngùng đỏ mặt, nhỏ giọng đáp: "Bị mèo đuổi......"

"Ra là thế, tôi cứ tưởng là do người gây nên chữ." Vẻ mặt bác sĩ buông lỏng, trêu ghẹo nói.

Wonyoung vội vàng lắc đầu giải thích: "Không phải như ngài nghĩ đâu."

"Được, tôi biết rồi." Bác sĩ bày ra vẻ mặt đã hiểu, sau đó đưa cho hai người một đơn thuốc: "Các cô đi mua những loại này đi, sau đó tách hai loại ra mà dùng."

"Cảm ơn bác sĩ." Wonyoung nhận lấy đơn thuốc rồi đứng lên.

Bác sĩ nhìn hai người ra cửa, lại nhận thấy chân của Wonyoung có chút vấn đề, lập tức nói: "Jang tiểu thư, hình như chân của cô cũng bị thương, để tôi xem một chút."

Wonyoung lại tập tễnh quay lại.

Thật ra lúc vừa ra ngoài cô đã thấy hơi đau, nhưng bây giờ nó lại càng đau đớn nên cô không đi đứng bình thường được.

Bác sĩ nhìn một hồi, sau đó chụp CT cho Wonyoung.

"Chân của cô sao lại bị trật khớp thế?" Bác sĩ nhìn hai người hỏi.

Wonyoung thành thật lắc đầu không biết.

Gaeul mím môi, nhỏ giọng nói: "Do đá cửa đấy ạ."

"Đá cửa?" Wonyoung và bác sĩ đồng thời hỏi.

"Em đá cửa làm cái gì?" Wonyoung nghi hoặc nhìn Gaeul, cố gắng hồi tưởng lại sự việc xảy ra sau khi say.

"Em uống say, không mở được cửa nên đá ra." Gaeul cúi đầu, lúc nói chuyện còn hơi run rẩy.

"Vậy sao......" Wonyoung có chút ngượng ngùng nói.

Cô luyện Tae Kwon Do nên thường xuyên luyện tập các đòn đá, không nghĩ đến lúc uống say cô sẽ đá cửa.

"Công phu của Jang tiểu thư đúng là không tồi, đến cửa còn có thể đá văng, nhưng việc này rất nguy hiểm nên lần sau cô đừng làm vậy nữa." Bác sĩ dặn dò nói.

Wonyoung vội vàng gật đầu.

Thực ra nếu là cơ thể của cô thì việc đá văng cửa là không khó, tuyệt đối sẽ không làm chân bị thương.

Lúc hai người ra khỏi bệnh viện đã ba giờ sáng.

Wonyoung lúc đi vào thì nhẹ nhàng, lúc ra cửa thì người toàn băng gạc, đặc biệt là chân phải còn bị bó lại như cái bánh chưng, trong tay còn phải chóng nạng.

"Jang tiểu thư, cẩn thận cầu thang." Gaeul đỡ Wonyoung, nhỏ giọng nhắc nhở.

Wonyoung có chút buồn bực.

Cô thấy vết thương này không đáng kể lắm, nhưng bác sĩ lại nói như thể nó rất nghiêm trọng, còn bắt cô đừng đi đứng lộn xộn, nếu như ảnh hưởng đến xương khớp thì có khi còn bị tàn tật.

"Chị Gaeul ơi, em cảm thấy mình giống xác ướp ấy." Wonyoung tựa lưng vào ghế, cô đong đưa chân, bất đắc dĩ nói.

Gaeul thấy thế, vội vàng khuyên nhủ: "Bác sĩ nói không được lộn xộn."

"Vậy được rồi...." Wonyoung bĩu môi, không tình nguyện ngồi yên, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.

Gaeul nhẹ nhàng cười rộ rồi lái xe trở về.

Nàng cứ nghĩ lần này mình sẽ bị thương, ai ngờ Wonyoung mới là người thương tích đầy mình. Ban nãy bác sĩ còn tưởng Wonyoung bị nàng bạo hành nên mới bị thương.

Thật ra ngược lại mới đúng. Trước đó nàng bị người này đánh đập lần này đến lần khác. Nhưng giờ Wonyoung bị thương ở chân nên nàng cũng có thể an tâm một chút.

Mà hình như nàng cũng không còn sợ người này như trước nữa.

Bên ngoài trời đã tối om, nhưng bàn tay đang nằm trên vô lăng của nàng lại không hề run rẩy.

- --

Povidone-iodine: còn được gọi là cồn đỏ, thường được dùng để sát trùng ngoài da trước khi phẫu thuật.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip