5. Chị có lạnh không?

Wonyoung khó trở về phòng bệnh với tâm trạng khó chịu, khi cô đi tới cạnh cầu thang thì thấy Gaeul, cô liền cố gắng áp nỗi chua xót trong lòng xuống, cười nói: "Chị Gaeul, sao chị ở đây vậy?"

Trong lòng Gaeul run lên, nàng gấp gáp cúi đầu, nhỏ giọng trả lời: "Chị, chị lo lắng......"

Nàng không nói ra câu kế tiếp, bởi nàng sợ mình sẽ bị trách móc vì đã xen vào việc của người khác.

"Em không sao." Wonyoung mềm giọng nói.

Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua bố mẹ mình, sau đó bước xuống cầu thang.

Gaeul đợi cô đi một lúc rồi mới dám theo sau.

Trở lại phòng bệnh, Wonyoung uể oải nhớ lại cảnh tượng ban nãy, trong lòng càng thêm chua xót.

Gaeul cảm nhận được tâm trạng người trên giường không được tốt, nàng sợ hãi co mình lại, cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của bản thân.

Wonyoung khó chịu một lúc rồi quyết định xốc lại tinh thần. Dù sao thì cô vẫn còn tồn tại trên thế giới này, rất có thể sau này cô sẽ tìm được cách để trở lại cơ thể, nhưng trước mắt cô phải cứu sống thân thể đang nằm trong ICU của bản thân đã, điều này cũng sẽ giúp bố mẹ cô yên lòng hơn.

Sau khi hạ quyết tâm, đôi mắt của Wonyoung lóe lên những tia hi vọng, cô ngẩng đầu hỏi Gaeul: "Sự cố lần này đã được giải quyết như thế nào?"

"Vẫn chưa được xử lý." Gaeul nhỏ giọng trả lời, nàng trộm liếc Wonyoung một cái, xác định người kia không tức giận mới tiếp tục nói: "Luật sư đã trao đổi với người nhà nạn nhân, đối phương yêu cầu phía chúng ta phải chịu hoàn toàn trách nhiệm, nhưng vì em vẫn còn hôn mê, nên luật sư nói chờ em tỉnh lại rồi hẵng quyết định."

Câu nói kế tiếp thanh âm càng ngày càng nhỏ, phải một lúc Wonyoung mới nhận ra ý tứ trong lời nói của nàng. Trong lòng cô lại dấy lên rất nhiều khúc mắc, cô trầm giọng nói: "Em muốn gặp luật sư để trao đổi với cậu ấy về chuyện này."

Sự cứng rắn trong lời nói của người kia khiến tim Gaeul run lên, nàng lập tức đi ra cửa gọi điện thoại.

Tiếng trò chuyện từ hành lang thi thoảng lại lọt vào trong phòng, Wonyoung nhìn nhìn về phía cửa, cô muốn nói với nữ thần rằng gọi điện trong phòng cũng không sao.

Nhưng nghĩ đến biểu hiện của nữ thần, môi cô giật giật, cô quyết định không nói ra lời này. Cô vẫn nên từ từ thì hơn, hiện tại nữ thần vẫn rất sợ nàng. Thật không hiểu người này đã làm gì nữ thần mà lại khiến cho cô ấy không có cảm giác an toàn đến vậy.

Wonyoung bất mãn bĩu môi, khi thanh âm trò chuyện không còn, cô cũng tự giác ngồi ngay ngắn lại.

"Luật sư nói cậu ấy sẽ tới đây ngay." Gaeul nhỏ giọng nói.

Wonyoung gật gật đầu. Cô vừa định nói chuyện phiếm với nữ thần thì nữ thần đã lui về góc phòng. Thấy vậy, cô đành phải thu hồi lời định nói ra.

Tầm mười phút sau, trên hành lang vang lên tiếng giày da va chạm với sàn nhà.

Wonyoung thầm nghĩ, chắc hẳn người này là luật sư của cô.

Trong chốc lát, một người đàn ông mặc tây trang xuất hiện ở cửa. Người này nhìn qua có lẽ hơn hai mươi tuổi, mồ hôi còn vương trên khuôn mặt soái khí, ngay cả mu bàn tay của cậu ta cũng đẫm mồ hôi.

Như thể vừa tham gia cuộc thi chạy 800m vậy.

Người kia nhìn thấy Wonyoung thì còn chẳng dám lau mồ hôi trên mặt mà lập tức khom lưng đi vào: "Xin lỗi Jang tiểu thư, là lỗi của tôi. Tôi sẽ tìm cách để bọn họ đưa ra mức đền bù thấp nhất, xin hãy cho tôi một cơ hội nữa."

Wonyoung nghe được liền nhíu mày.

Người luật sư này có vẻ cũng rất sợ cô, khi nói chuyện cũng không dám nhìn thẳng vào mắt.

Luật sư đợi một lúc lâu nhưng không thấy cô đáp lại thì run rẩy nói: "Jang tiểu thư, tôi nhất định..."

"Cậu đi nói với cha mẹ của nạn nhân rằng, lần này chúng ta sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm, tất cả mọi chi phí chúng ta cũng sẽ chi trả, con gái của họ sẽ không sao."

"Chúng ta chịu trách nhiệm..." Luật sư cảm thấy choáng váng đầu óc, cậu ta không thể tin nổi mà lặp lại câu nói của cô.

Wonyoung nhìn thấy người kia chần chừ thì sắc mặt nhanh chóng trầm xuống: "Đương nhiên rồi, cậu còn không mau đi đi!"

"Tôi..." Luật sư bị cô dọa đến phát ngốc, đầu óc nhất thời phản ứng không kịp.

Wonyoung trừng mắt liếc cậu ta một cái, cậu ta liền hoảng loạn chạy ra ngoài.

Gaeul yên lặng nhìn cảnh tượng này, nàng âm thầm ôm chặt lấy tay mình.

Bây giờ người này tức giận như vậy, chỉ sợ sẽ lại động tay động chân với mình...

Wonyoung nặng nề thở dài, cố gắng trấn an bản thân. Số tiền này hẳn sẽ giảm áp lực cho bố mẹ cô rất nhiều, bởi bố cô tuy tích cóp được một ít tiền nhờ mở võ quán Tae Kwon Do, nhưng phí chữa trị ở ICU vẫn rất đắt đỏ, một ngày nằm ở đấy bằng cả một tháng thu nhập của gia đình cô.

Mà bây giờ cô chỉ có thể giúp bố mẹ trả chi phí thôi. Cũng hy vọng cơ thể của cô sẽ nhanh chóng thoát khỏi tình trạng nguy hiểm.

Cô miên man suy nghĩ một hồi, sau đó lại dời tầm mắt tới người đang đứng trong góc kia.

Wonyoung lo lắng nhìn thân hình gầy yếu của nữ thần lung lay như thể sắp đổ gục.

"Chị Gaeul, chị lạnh sao, em thấy chị cứ ôm cánh tay suốt." Nói xong, cô nhìn qua nhiệt độ trên điều hòa, 23 độ.

Cô nhớ rõ ràng lúc nãy vẫn là 26 độ cơ mà.

"Không, không phải......" Gaeul hoảng loạn lắc đầu, đôi tay vung vẩy không biết hướng về nơi nào.

Cả người nhìn gầy yếu bất lực.

Wonyoung có chút đau lòng, nhưng lại ngại nữ thần sợ cô, đành phải nhịn xuống ý định ôm nữ thần vào lòng, cô định lấy điều khiển chỉnh lại nhiệt độ của điều hòa.

Khi cô vừa bước chân xuống giường, thì trong góc phát ra một tiếng rên rỉ rất nhỏ, như là tiếng than khóc bất lực của chú mèo nhỏ, mang theo đầy sự sợ hãi.

Nếu không phải trong phòng rất yên tĩnh thì cô cũng khó có thể nghe được.

Wonyoung lo lắng lùi về giường, cố gắng trấn an nữ thần: "Chị Gaeul, chị đừng sợ, em sẽ không xuống giường đâu."

Lời này của cô khiến nước mắt Gaeul trào ra, thân thể gầy yếu trượt trên vách tường, sau đó ngồi sụp trên mặt đất.

Nàng cứ nghĩ người nọ muốn xuống giường để đánh nàng, may mắn là không phải.

Wonyoung bất lực nhìn nữ thần té ngã mà lại không thể đỡ nàng, tâm trạng gấp gáp khiến cô càng thêm bực bội.

Cái tên khốn nạn này lại tổn thương nữ thần nhiều đến vậy, thật không thể tha thứ!

"Chị Gaeul, chị chỉnh nhiệt độ ấm lên một chút được không, em hơi lạnh." Cho dù trong lòng cô đã giận đến mức muốn đánh nhau, nhưng cô vẫn cố gắng dùng giọng nhu hòa với nàng. Cô gắt gao nhìn chằm chằm thân thể gầy yếu kia, sợ rằng người kia sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Cũng may nữ thần tuy bước chân hơi lảo đảo nhưng vẫn lấy được điều khiển.

Gaeul chỉnh nhiệt độ lên 24 độ, nhỏ giọng hỏi: "Như thế này đã ổn chưa?"

Wonyoung lắc đầu, nhưng lại thấy Gaeul không nhìn mình, bèn nhu thuận nói: "Cao thêm xíu nữa đi ạ."

Gaeul nghe theo, tăng nhiệt độ lên 25 độ rồi lại quay sang người trên giường.

"Tăng thêm chút nữa."

Nhiệt độ trong phòng trở thành 26 độ.

"Chút nữa."

27 độ.

Wonyoung nhìn chằm chằm nữ thần một hồi, cô nhận ra cơ thể nữ thần vẫn có chút run rẩy, trong lòng tê rần, cô ôn nhu nói: "Chỉnh lên 29 đi chị."

"29?" Gaeul ngạc nhiên hỏi.

Bây giờ bên ngoài đã 32 độ, nếu chỉnh điều hòa trong phòng lên 29 độ thì chẳng khác gì tắt điều hòa đi cả.

Tuy rằng 27 độ đã làm cô nóng chết đi được, nhưng cô vẫn gật đầu.

"Ừm." Gaeul nhẹ nhàng gật đầu, sau đó tăng lên hai độ.

Thân thể nàng từ nhỏ đã lạnh hơn người thường, nên đối với nàng, nhiệt độ thế này rất thích hợp, không nóng cũng không lạnh.

Chỉ vừa ngồi một hồi mà mồ hôi đã thấm đẫm trên mặt Wonyoung, cô nhân lúc nữ thần không nhìn cô mà lặng lẽ lau mồ hôi.

"Chị Gaeul, lần này em làm phiền chị nhiều quá, đến cả điều chỉnh nhiệt độ mà còn phải nhờ chị nữa là." Wonyoung cười nói.

Nhưng vừa dứt lời, cô cảm thấy không hợp lý cho lắm, dù sao hai người cũng là người yêu, nói như thế này có chút kỳ cục.

Gaeul nghe vậy, trong mắt hiện lên vài tia hoảng loạn, lắc lắc đầu không nói gì, thân thể tự động lui vài bước.

Cảm giác thất bại dấy lên trong lòng Wonyoung, giờ này cô chỉ muốn tự tát mình một cái. Vì cái thói ăn nói vụng về này mà nữ thần càng cách xa cô chứ chẳng nói gì đến chuyện kéo gần khoảng cách.

"Cái kia... Chúng ta..." Wonyoung lại cố gắng tìm đề tài nói chuyện, nhưng mà ấp a ấp úng một hồi cô cũng không biết đang nói cái gì.

Wonyoung đứt quãng nói vài chữ rồi buồn bực ngậm miệng.

Gaeul lặng lẽ thở dài một hơi, tiếp tục nhìn chằm chằm vào mũi chân. Nàng có chút không rõ người trước mặt. Người này từ khi tỉnh lại như thể biến thành người khác, lời nói cử chỉ đều rất ôn nhu, tựa như lúc hai người mới quen nhau.

Nhưng lúc ấy nàng không thể ngờ rằng, người này khi xé tấm mặt nạ ôn nhu ra lại trở nên đáng sợ như thế.

Điều này cũng trở thành cơn ác mộng của đời nàng, mà nàng không cách nào chống lại được.

Trong căn phòng yên tĩnh, hai người đều có những tâm sự riêng.

Khi Wonyoung đang cố gắng vắt óc nghĩ đề tài nói chuyện để phá vỡ sự yên lặng này, thì một người khác đã tiến vào.

Là luật sư của cô.

Trên đầu và cả bộ tây trang chỉnh tề của cậu ta đều ướt đẫm mồ hôi.

"Jang tiểu thư, mọi việc đã được giải quyết thỏa đáng." Luật sư cười mỉm nói, khuôn mặt đầy mô hôi hiện ra vẻ tranh công.

Wonyoung nhàn nhạt gật đầu, trên mặt không biểu tình gì: "Cảm ơn cậu."

"Jang tiểu thư không cần khách sáo, đây là việc tôi nên làm, nếu ngài cần gì thì hãy liên lạc với tôi nhé." Cậu chàng luật sư gần như nịnh nọt nói, sau một lúc mới rời đi.

Wonyoung hơi hơi có chút kinh ngạc.

Người này đứng trước mặt cô luôn bày ra khuôn mặt lấy lòng.

Hay khó nghe một chút, chính là cảm giác khác biệt về địa vị.

Xem ra người này bình thường không tôn trọng đối phương, nếu không thì vị luật sư kia cũng sẽ không hạ mình đến thế.

Bây giờ, cô đã nắm quyền khống chế thân thể này, cô nhất định phải "làm người một lần nữa", khiến nữ thần khôi phục sự tự tin như ngày xưa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip