9. Xin lỗi chị ấy mau!

Ba người cùng nhau đi đến tầng ba thì thấy bố mẹ Wonyoung cũng đã chờ sẵn ở cửa phòng bệnh. Nhìn thoáng qua thôi cũng có thể nhận ra hai người đều mang bộ dáng tiều tụy, chỉ một đêm nhưng trông họ đã già đi rất nhiều.

Cảnh tượng này khiến khóe mắt Wonyoung đau xót, nước mắt đã chực chờ trào ra nhưng cô phải cắn răng nhịn lại.

"Jang tiên sinh, Jang tiểu thư tới rồi, hai người muốn nói gì thì nói đi." Luật sư nói với bố Jang, giọng điệu mang theo vài phần ngạo mạn.

Wonyoung thấy thế thì trong lòng có chút khó chịu, cô lạnh mặt liếc người luật sư: "Nơi này không chuyện của cậu, cậu có thể đi rồi."

"Vâng, nếu ngài có chuyện gì thì hãy gọi cho tôi nhé." Luật sự sợ hãi đáp, nói xong liền vội vàng rời đi.

Bố Jang nhìn thoáng qua cô, khàn khàn mở miệng: "Jang tiểu thư, cô nợ con gái tôi một lời xin lỗi."

"Một lời xin lỗi gì chứ, là một cái mạng đó." Mẹ Jang gầm nhẹ, viền mắt bà đỏ ửng, bà dùng ánh mắt sắc như dao nhìn về phía Wonyoung.

Lòng Wonyoung co thắt đừng đợt, cô ngoan ngoãn khom lưng, chân thành nói: "Thật xin lỗi."

Sự phối hợp của cô khiến lòng bố Jang dễ chịu một chút, ông cũng không gây khó dễ cho cô nữa.

Đêm qua bác sĩ nói cho bọn họ, tình trạng của con gái hai người đã dần dần tốt hơn, đã giữ được tính mạng, nhưng cũng không biết khi nào cô mới có thể tỉnh lại được. Đối với họ, chỉ cần con gái sống sót đã là kết quả mà họ mong muốn rồi, họ không dám ước ao gì hơn, chỉ đợi cô có thể tỉnh lại vào một ngày nào đó.

"Con gái của chúng tôi tạm thời không có việc gì, nhưng có khả năng con bé sẽ trở thành người thực vật, nếu chuyện đó thực sự xảy ra, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô." Mẹ Jang khóc lóc cảnh cáo, không ngừng gạt đi nước mắt.

"Dì yên tâm, cô ấy nhất định sẽ tỉnh lại." Wonyoung cố gắng an ủi.

Cô muốn bước lên lau nước mắt cho mẹ cô, nhưng với thân phận hiện tại của bản thân thì đành phải từ bỏ suy nghĩ ấy. Cũng may mắn là thân thể của cô đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, điều này cũng đã giảm bớt gánh lo cho bố mẹ cô rồi.

Cô tin rằng, sẽ có một ngày, cô sẽ quay lại cơ thể của mình, đến lúc đó, cô sẽ lại hiếu thuận với bố mẹ mình.

"Tất nhiên rồi." Mẹ Jang tức giận nói, nhưng địch ý trong mắt cũng không còn mãnh liệt như ngày hôm qua: "Nghe nói tên của cô là Jang Wonyeong, phát âm giống tên của con gái tôi."

Ba chữ "con gái tôi" khiến lòng Wonyoung xao động, cô mỉm cười, gật gật đầu.

Mẹ Jang thấy vậy liền nhìn cô vài lần, nhưng cuối cùng vẫn chán ghét mà dời tầm mắt đi nơi khác.

Người này hại con gái bà ra nông nỗi như thế này, chắc chắn bà sẽ cảm thấy chán ghét rồi.

Tất nhiên Wonyoung cũng nhận ra sắc mặt của mẹ, nhưng ngoài việc cười trừ ra cô cũng không biết nên làm gì.

Mẹ Jang đảo mắt vài lần, cuối cùng dừng trên người Gaeul đang đứng cách đó không xa, trong mắt hiện lên sự tò mò.

Gaeul đột nhiên bị nhìn như thế khiến nàng có chút không tự nhiên mà dời mắt đi.

"Cháu chính là Kim Gaeul phải không?" Mẹ Jang hiền từ hỏi.

Gaeul sửng sốt, có chút sợ hãi, nàng lùi về sau một chút.

Mẹ Jang thấy nàng như vậy, cười cười nói: "Wonyoung rất thích cháu, trong phòng nó còn dán đầy poster của cháu cơ, cả ngày cứ luyên thuyên "nữ thần nữ thần"."

Nhắc tới Wonyoung, mẹ Jang nhịn không được lại đỏ đôi mắt.

Wonyoung nghe được lời này, tức khắc cảm thấy một trận thẹn thùng, cô vừa muốn mẹ cô đừng nói nữa, nhưng cũng hy vọng nữ thần có thể hiểu được tâm ý của cô.

Sắc mặt nàng rối rắm đến ửng đỏ.

"Cảm ơn." Gaeul nhẹ nhàng nói, sự sợ hãi trong lòng tiêu tán chút.

"Dì thấy ở trên poster cháu cũng có da có thịt mà, không ngờ ở ngoài lại gầy như thế." Mẹ Jang có chút kinh ngạc nói, bà nhìn từ trên xuống dưới Gaeul cuối cùng lắc lắc đầu: "Cháu thật sự gầy quá, ngày thường cháu không ăn được cơm sao?"

Gaeul nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, đã rất lâu rồi nàng không ăn được một bữa cơm tử tế.

Nhưng những chuyện này không cần thiết phải nói với người ngoài.

"Cảm ơn dì đã quan tâm ạ." Gaeul nhẹ nhàng nói, nói xong liền cúi đầu.

Mẹ Jang thấy vậy cũng nhận ra nàng không có ý định nói chuyện phiếm của mình, thế là bà cũng không nói gì nữa.

Wonyoung thấy hai người nói chuyện xong rồi bèn đứng ra mở lời: "Giờ chúng cháu phải trở về rồi, ngày mai chúng cháu sẽ lại đến thăm Jang tiểu thư ạ."

"Không cần cô tới, chỉ cần Kim tiểu thư tới là được." Mẹ Jang liếc nhìn Wonyoung, thẳng thắn cự tuyệt cô: "Wonyoung rất thích Kim tiểu thư, nếu cô ấy đến thăm thường xuyên thì tôi nghĩ con bé sẽ sớm tỉnh lại thôi."

Nói xong lời cuối cùng, ánh mắt mẹ Jang mang theo vài phần thỉnh cầu.

Gaeul thấy thế cũng không đành lòng cự tuyệt, nàng nhẹ nhàng gật đầu.

"Dì rất biết ơn cháu." Giọng mẹ Jang như nghẹn đi vài phần.

Wonyoung nhìn thấy cảnh này thì có chút đau lòng, cô nói vài câu an ủi rồi mới rời đi.

Sau khi quay lại phòng, Wonyoung nhanh như chớp nhảy lên giường, cô dùng chăn che đến kín mít toàn thân. Vừa rồi mẹ cô thế mà lại đem bí mật của cô nói với nữ thần, tuy rằng mọi người đều không biết cô đang ở đấy nhưng cô vẫn cảm thấy rất xấu hổ.

Lại có một chút hưng phấn.

Wonyoung trùm chăn trộm cười, qua một hồi lâu mới để lộ đôi mắt, nhìn nhìn Gaeul, nhỏ giọng hỏi: "Chị, chị cảm thấy lời của mẹ em......lời của mẹ Jang tiểu thư như thế nào?"

Sự hưng phấn trong lòng xém chút nữa đã khiến Wonyoung nói nhầm, may là cô đã kịp thời sửa lại.

"Chị sẽ thường xuyên đến thăm cô ấy." Gaeul cúi đầu trả lời, suy nghĩ một hồi còn nói thêm: "Em thấy thế nào?"

Nàng có chút lo lắng quyết định này sẽ bị người này bác bỏ, bởi cô ta không muốn nàng tiếp xúc với người lạ.

Wonyoung sửng sốt, hai má cô nóng ran: "Em không phải nói chuyện này, em đang nói đến, đến..."

Wonyoung thẹn thùng, không thể nói nên lời.

Cô muốn trực tiếp hỏi nữ thần cảm thấy thế nào về màn thổ lộ gián tiếp ban nãy.

Gaeul đợi một hồi lâu vẫn không thấy người kia trả lời, nàng dời tầm mắt đến mảnh vụn chén cùng canh gà bị đổ trên sàn nhà, bèn vào phòng tắm lấy cây lau nhà ra.

Wonyoung cố gắng lấy hết dũng khí, nhưng khi cô xốc chăn lên thì dũng khí ban nãy như tan theo gió, thế là cô lại trùm chăn che đi khuôn mặt ảo não đã sớm đỏ bừng.

Cô thật là vô dụng mà, một câu hỏi đơn giản thế mà cũng không nói ra được.

Gaeul dọn dẹp xong thì thấy người trên giường vẫn trùm chăn kín mít, chỉ có cái mông đang không ngừng động đậy.

Cảnh này có chút buồn cười, Gaeul cong khóe miệng, nàng vươn tay ra, dừng lại một lại rồi lại thu lại, nhỏ giọng hỏi: "Jang tiểu thư, trưa nay em muốn ăn gì?"

"Mì chua cay ạ." Thanh âm rầu rĩ của Wonyoung phát ra từ trong chăn.

Gaeul kinh ngạc nhíu mày, trước giờ người này chưa bao giờ chạm vào đồ cay cả.

Tuy trong lòng đầy nghi hoặc nhưng nàng cũng không dám thắc mắc mà đi ra cửa hàng mua.

Wonyoung nghe thấy tiếng bước chân đã đi xa thì mới lò đầu ra. Qua một hồi lâu, nhiệt độ trên mặt mới giảm xuống.

Wonyoung bất đắc dĩ thở dài, vừa nãy có cơ hội tốt đến thế mà cô lại bỏ lỡ mất rồi.

Cô đúng là đồ nhát gan mà.

"Ai...." Wonyoung buồn bực ngồi ở trên giường, đôi tay chống cằm phát ngốc, thỉnh thoảng lại cười "he he".

Gaeul mua xong mì chua cay thì trở về phòng, nàng nhìn thấy bộ dáng có chút ngu đần đang cười hi hi he he trên giường của cô. Rõ ràng khuôn mặt tinh xảo này trước giờ lúc nào cũng làm ra vẻ cao cao tại thượng, thời điểm nào cũng luôn giữ nét mặt ưu nhã.

Chỉ trừ khi cô ta đánh nàng.

Gaeul run lên, nàng gõ nhẹ cửa, nhỏ giọng nói: "Jang tiểu thư, chị mua mì chua cay rồi, em ăn đi kẻo nguội."

"Cảm ơn chị Gaeul." Wonyoung vui vẻ cười rộ lên, cô trực tiếp mở mì chua cay ra rồi ngồi ăn ngay trên giường.

Ánh mắt Gaeul chợt lóe lên. Trong ấn tượng của nàng, người này không bao giờ ăn ở trên giường, cũng sẽ không phát ra âm thanh trong lúc ăn. Nhưng mà âm thanh "xì xụp" phát ra từ người kia lại là sự thật.

Gaeul nhìn một hồi, bỗng nhiên nghe được âm thanh phát ra từ phía sau, nàng quay đầu nhìn lại, là hộ lý tới kiểm tra phòng.

"Sao cô lại ăn mì chua cay thế này?" Hộ lý vừa vào cửa đã lập tức lấy mì chua cay của Wonyoung đi, cô ta dùng ánh mắt không đồng tình nhìn Gaeul: "Cô là người nhà bệnh nhân mà như thế này thì làm sao có thể chăm sóc người bệnh chứ? Cô không biết hiện tại cô ấy không nên ăn cay sao?"

"Tôi......" Giọng Gaeul nhỏ dần, nàng im lặng rũ đầu.

Wonyoung thấy thế vội vàng giải thích: "Là tại tôi muốn ăn, cô đừng trách chị ấy, từ nay về sau tôi sẽ không ăn nữa đâu."

"Vậy là tốt rồi, hiện tại cô đang trong thời gian chữa trị nên chỉ nên ăn đồ thanh đạm thôi, những thứ này đợi khi nào cô xuất viện thì mới có thể ăn." Hộ lý dặn dò nói.

Wonyoung ngoan ngoãn gật đầu, phối hợp để hộ lý kiểm tra.

Chờ đến khi phiên kiểm tra đã xong, Wonyoung nhìn ăn một nửa mì chua cay còn sót lại, cô nuốt nuốt nước miếng, cuối cùng lý trí vẫn thành công chiếm lấy thế thượng phong.

"Chị Gaeul, em xin lỗi, em không nên ăn đồ cay." Wonyoung ngượng ngùng nói: "Tại em mà chị mới bị mắng."

Gaeul lắc lắc đầu.

Nàng cứ nghĩ Wonyoung sẽ mắng nàng một trận vì lỗi sai này, nhưng không ngờ người kia lại xin lỗi nàng.

Hoàn toàn không giống với trước kia.

Nhất thời, trong lòng Gaeul có chút rung động, nàng tiến đến bên mép giường: "Jang tiểu thư, em còn muốn ăn cái gì không, chị sẽ đi mua?"

Nói xong lời này, Gaeul vẫn đứng ở mép giường không có rời đi.

Wonyoung vô cùng vui mừng, cô nghĩ một chút rồi cười nói: "Chị ăn cái gì thì em ăn cái đấy."

Gaeul không nghĩ cô sẽ trả lời như vậy, nàng kinh ngạc một chút rồi gật đầu.

Nàng đi theo, mang cả nửa chén mì chua cay còn dư lại ban nãy đi.

Wonyoung theo bản năng nuốt nước bọt.

Lần này Gaeul mua cơm hộp, toàn là đồ ăn thanh đạm, còn có cả một chút canh.

Wonyoung thích ăn đồ cay, vậy nên ba món mặn một món canh trên bàn không khiến cô thèm ăn chút nào, thế nhưng ánh mắt của Gaeul khiến cô cố gắng căng da đầu ăn một nửa.

"Em no rồi." Wonyoung cười nói, dùng mu bàn tay lau miệng.

Nàng nhìn thấy Wonyoung buông đũa, bèn đi qua đưa cho cô một ít khăn ướt.

"Em cảm ơn." Wonyoung có chút ngượng ngùng.

Ngày thường cô không chú ý đến hình tượng của bản thân cho lắm, khi ra ngoài cũng không thèm trang điểm, vậy nên bạn bè xung quanh đều gọi cô là nữ hán tử.

Đặc biệt, cô đánh nhau còn giỏi hơn cả tụi con trai.

Gaeul lắc lắc đầu, khom lưng bắt đầu dọn dẹp đồ ăn.

"Chị Gaeul, chị cứ để đấy, lát nữa em dọn cho." Wonyoung uống một ngụm nước, sau đó sốt ruột nói.

Cô có thể thấy được động tác của nữ thần cũng không thuần thục lắm, có lẽ cô ấy không quen làm việc nhà.

"Em cứ nghỉ ngơi đi, để chị làn cho." Gaeul thu thập xong liền đem theo cơm thừa canh cặn ra khỏi cửa.

Wonyoung cũng không miễn cưỡng, cô dựa vào đầu giường, tay xoa xoa bụng.

"Chị, sao chị lại ngồi như vậy? Nhìn thật quá thô lỗ." Ngoài cửa đột nhiên vang lên âm thanh bén nhọn, lời nói mang theo phần kinh hoảng.

Wonyoung quay đầu sang thì thấy "cô em gái" với toàn thân đầy hàng hiệu cùng lớp trang điểm khoa trương.

"Cô tới đây làm gì?" Wonyoung tức giận nói.

Cô không có một chút cảm tình nào với "cô em gái" này.

"Đương nhiên là tới xem chị rồi." Seomin đương nhiên nói, thanh âm vang dội đến mức người ở ngoài hành lang đều có thể nghe được.

Wonyoung che hai tai lại, thần sắc lãnh đạm quét qua người Seomin: "Hiện tại cô cũng thấy tôi rồi đấy, giờ cô đi về đi."

"Chị, sao chị lại đuổi em đi chứ?" Seomin bĩu môi, cố ý nũng nịu nói.

Nhưng thần sắc Wonyoung lại càng lạnh nhạt hơn, đối với kẻ đã tỏ thái độ với nữ thần như cô ta cũng đủ để cô ghét cay ghét đắng rồi.

Seomin nhìn thấy Wonyoung thờ ơ như vậy, đành phải dậm chân một cái, sau đó không cam lòng rời đi.

Lúc cô ta đi đến cửa thì tình cờ đụng phải Gaeul.

"Cô có mắt không đấy? Bộ cô đi đường không biết nhìn trước sau hả?" Seomin xoa xoa bả vai đang đau vì va chạm ban nãy, sau đó tức giận rống lên, nhìn cô ta không giống như người đã được giáo dục tử tế chút nào.

Gaeul yên lặng chịu đựng đau đớn trên bả vai, nàng không lên tiếng mà chỉ nghiêng người để lộ đường đi cho người kia.

"Cả ngày lúc nào cũng im im như người câm vậy, lại còn chỉ biết mang lại xui xẻo, sao cô không cút khỏi phòng của chị tôi đi!" Seomin tức giận gào lên, khuôn mặt tinh xảo trong phút chốc nhăn lại, trông cực kỳ khắc nghiệt.

Gaeul đã quen với những câu chửi mắng như vậy, nàng chỉ im lặng cúi đầu, không hề phản bác.

Wonyoung tức giận từ trên giường lao xuống, bàn tay đẩy mạnh cửa, sau đó nắm chặt cẳng tay Seomin, lạnh giọng uy hϊếp, "Mau xin lỗi chị Gaeul đi!"

Cảm giác đau đớn khiến Seomin muốn mắng chửi, nhưng cô ta phát hiện người kéo mình chính là Wonyoung, lập tức đem câu chửi rủa nuốt lại vào cổ họng.

"Chị, chị làm đau em..." Seomin đau đến mặt mày nhăn lại, cô ta càng giãy giụa thì lực trên tay của Wonyoung càng lớn hơn: "Chị, chị mau buông tay ra đi, đau chết mất."

"Cô có xin lỗi hay không?" Wonyoung nhíu mày, quanh thân tản ra một cỗ khí lạnh lẽo.

Seomin sợ sệt, rưng rưng nước mắt: "Em xin lỗi... Chị mau buông tay đi... Tay em gãy mất..."

Wonyoung không để ý tới, hừ lạnh một tiếng: "Cô xin lỗi chị ấy thì tôi mới buông tay."

"Tại sao em lại phải...... A a a......" Seomin đau đến mức rống lên, nước mắt lả tả rơi xuống, không cam lòng há mồm: "Thật xin lỗi!"

Cô ta hung ác gào lên ba chữ, không hề có thành ý chút nào.

"Xem lại thái độ của cô đi." Wonyoung lạnh giọng nhắc nhở, tay lại càng siết chặt.

Giờ không chỉ có nước mắt mà trán của Seomin cũng đã rịn đầy mồ hôi, cô ta cầu xin Wonyoung: "Chị, em xin lỗi......"

"Người cô phải xin lỗi là chị Gaeul mới đúng." Wonyoung lại lần nữa lạnh lùng cảnh cáo.

Cô ta thấy mánh lới của mình không lừa được Wonyoung nên giờ mới không tình nguyện mà xin lỗi Gaeul.

Thái độ của cô ta vẫn không ra gì, nhưng so với ban nãy thì cũng đã tốt hơn nhiều.

Wonyoung lúc này mới buông tay, cô liếc Seomin một cái sắc lẹm, lạnh giọng cảnh cáo: "Về sau nếu cô còn đối xử không tốt với chị Gaeul thì đừng trách tôi không khách khí."

Seomin nghe vậy liền vội vàng chạy ra khỏi cửa, nhưng cũng không quên dùng ánh mắt ghét bỏ mà hung hắc liếc xéo Gaeul.

Gaeul cũng không để ý.

Hai chị em nhà Jang gia cảm tình cũng không tệ, nhưng cũng không thân thiết đến mức thân mật như nhà người khác.

Jang Seomin là một tiểu thư vô tâm vô phế, chỉ thích hưởng thụ, nghiện mua sắm những thứ hàng hiệu xa xỉ.

Lúc nào cô ta tìm đến Wonyeong cũng chỉ vì một mục đích, đó chính là đòi tiền.

Tuy rằng Wonyeong không thiếu tiền, nhưng bị em gái coi như máy ATM thì ít nhiều cũng có chút không thoải mái. Đặc biệt là những lúc tâm tình của cô ta không tốt, thì cô ta sẽ sẵn sàng dùng những lời lẽ đay nghiến để mắng em gái mình.

So với lời của Seomin thì càng khó nghe hơn.

Mà những lời mắng mỏ của Seomin cũng đều là học từ chị của cô ta mà ra.

"Chị Gaeul, chị không sao chứ?" Wonyoung lo lắng hỏi: "Bả vai chị có đau hay không?"

Gaeul nhẹ nhàng lắc đầu, đi vào trong phòng rồi yên lặng đứng.

Wonyoung lấy một chiếc ghế dựa đặt vào phía sau Gaeul cười nói: "Chị ngồi đi, chị cứ đứng mãi như thế thì mệt lắm."

Gaeul không trả lời, cũng không ngồi xuống mà chỉ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô.

Wonyoung không hiểu được ý vị trong mắt nữ thần, vậy nên cô cười gượng rồi ngồi lại giường.

Cô cảm thấy nữ thần hôm nay có gì đó không đúng lắm, tuy cô ấy đã thân cận cô một chút, nhưng vẫn luôn cúi đầu suy tư, hơn nữa ánh mắt của nàng lúc nhìn cô cứ hơi kỳ quái.

Làm cô cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.

Qua một hồi lâu, Gaeul mới nhẹ nhàng mở miệng: "Em giống như trở thành một người khác vậy." Giọng của nàng tuy không lớn nhưng lại giống một đạo sấm sét đánh vào người của Wonyoung.

Ý cười trên mặt Wonyoung như cứng lại, cô vừa muốn nói ra sự thật vừa muốn giấu diếm, cuối cùng lại há miệng thở dốc, sau đó cười nói: "Vậy sao? Em không biết..."

Gaeul không chú ý đến những lời này mà tiếp tục cúi đầu nhỏ giọng nỉ non: "Giá như em đừng khôi phục ký ức thì tốt quá."

Nhưng lời này của nàng rất nhỏ, Wonyoung cũng không có nghe được.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip