Chương 11

Cậu bé tóc vàng sững sờ vươn tay muốn bắt cánh tay của Hiên Thí , nhưng trong nháy mắt khi đụng tới tay của nam nhân thì bị hắn dùng sức hất ra. Dường như phát giác động tác của mình quá kích động , Hiên Thí thở hổn hển hít thật sâu, lấy tay che khuất khuôn mặt, ngăn lại ánh mắt ưu tư của hắn lộ ra.

"... Xin lỗi, đầu ta có chút đau nhức." Hiên Thí cấp tốc đứng dậy, hướng trong phòng đi đến."Ta đi về nghỉ trước."

Lưu lại cậu bé tóc vàng với vẻ mặt phức tạp nhìn tay của mình.

Mấy ngày kế tiếp vẫn yên ổn như trước đây. Đợi mẫu hạm hàng không vũ trụ sau khi rời trạm, Hi Lộ mới phát giác bản thân vừa thở phào nhẹ nhõm.Chẳng biết vì sao mà cậu bé tóc vàng đang ngồi trong sân phơi nắng có tâm tình rất tốt, Hiên Thí ở một bên an tĩnh đọc sách, lúc này Lệ Nhã từ bên ngoài đã trở về, trên tay nàng là giỏ đựng đầy rau hàng, cây hành lớn nhiều gai nhọn dữ tợn nằm trong giỏ vải. Hiên Thí đứng dậy đi về hướng phía Lệ Nhã.

"Cực khổ rồi, những thứ này đều là thức ăn ba ngày à." Hiên Thí từ trong tay Lệ Nhã lấy giỏ xách."Còn dư lại thì giao cho ta, ngươi đi nghỉ ngơi một chút đi."

"Ừ." Lệ Nhã lộ ra nụ cười hạnh phúc, hướng Hi Lộ trong sân gật đầu biểu thị kính ý, sau đó đi vào nhà. Hiên Thí cầm dao nhỏ và dao gọt đến, thận trọng xử lý đôi hành mang theo chất độc trên gai nhọn.

"Được rồi, lần trước ta nói tới sự kiện kia, ngươi sẽ trả lời như thế nào?" Hi Lộ bị ánh mặt trời phơi đến lười biếng, lời nói cũng mềm nhũn.

"... Tại sao vậy chứ? Ta là một người mất đi phần lớn ký ức, cũng có thể là người của Thần Kỷ. Ngươi không lo lắng đây là một âm mưu sao?"

"Vậy thì thế nào, ta càng vui vẻ." Cậu bé bĩu môi khinh thường đối với băn khoăn cuả hắn .

"..."

Trầm mặc một lúc lâu, Hiên Thí thật vất vả đem hành và gai nhọn đã xử lý tốt, đứng dậy hướng trong phòng đi đến. Trước khi đi, thanh âm hắn hơi khàn khàn ở trong gió phiêu đãng.

"... Tốt."

Hi Lộ không phủ nhận khi nghe được chính câu trả lời thuyết phục của Hiên Thí, trong nháy mắt đó liền mừng rỡ, vì chính mình sắp có một bộ hạ thú vị, càng kỳ vọng đối với thời gian sau này. Tâm tình tốt của hắn lại một lần nữa thuê hoa trên gấm mà kéo dài đến lúc ăn cơm.

"Tiểu nha đầu kia đâu?" Cậu bé quét mắt một lần nhìn người, phát hiện thiếu một người.

"Con bé từ rất sớm phải đi đến chỗ ném phế thải, mang theo chút đơn giản. Cho nên buổi trưa không dự định quay về ăn cơm." Hiên Thí nhàn nhạt trả lời. Gắp một cây hành đến trong bát Lệ Nhã , sau đó chính mình cúi đầu ăn.

"Nga." Hi Lộ tỏ vẻ không sao cả giảo hạ song thành. Có phải hay không mà không rõ nguyên nhân tâm tình trở nên tốt, bữa ăn này cậu bé chịu ăn không ít, cũng cảm thấy tinh thần đặc biệt hưng phấn.

Cơm trưa xong, Hi Lộ như thường ngày lấy đi sách của Hiên Thí, bắt đầu xoay ngang châm chọc khiêu khích Hiên Thí. Chỉ là lần này Hiên Thí rất kỳ quái không còn bất đắc dĩ cười cười, hắn nhàn nhạt nhìn chằm chằm cậu bé tóc vàng mắt lam và xanh đậm, như là tự nhủ nói.

"Biết không? Song thành này có độc, ngươi bị đâm sẽ thống khổ..."

"Đây là lời vô ích." Cậu bé trào phúng mà cười cười.

Hiên Thí không để ý đến, tự mình nói ra."... Kỳ thực kẻ khác cảm giác được đau đớn bởi chất độc chỉ có rất ít phân lượng, thành phần chất độc càng nhiều càng khiến hệ thần kinh hưng phấn (tương tự giống như bột cà phê ), có thể đem hệ thần kinh của con người đến độ hưng phấn cao, bởi vậy, đau đớn bị vô số lần phóng đại lên..."

Hi Lộ bắt đầu nghĩ có chút không đúng, cậu bé cảm thấy có chút buồn ngủ, chưa bao giờ thể nghiệm qua cảm giác mệt mỏi tập kích hắn.

"... Ta biết tinh thần lực của ngươi rất mạnh, một tháng này giấc ngủ của ngươi rất ít, cho nên ta dùng phân lượng mê dược nhiều hơn thì cũng không có biện pháp khiến cho ngươi mê man..." Hiên Thí mặt không đổi nhìn Hi Lộ không cam lòng trượt té trên mặt đất, chống lại ánh mắt phẫn hận của cậu bé, không cam lòng và thương tâm, Hiên Thí đem cậu bé đang cố chống lại hôn mê ôm từ dưới đất hướng giường đi đến. "Ta sử dụng nó, là vì hệ thần kinh tiếp nhận hưng phấn quá mạnh sau sẽ có cảm giác uể oải..." Hắn thận trọng đem cậu bé đặt lên giường. "... Hiện tại, ngươi cần nghỉ ngơi cho thật khỏe."

"Ta... Ngươi..."

Cậu bé tóc vàng sau khi tức giận nói một câu, mang theo không cam lòng rơi vào ngủ say.

"!" Phía sau vang lên thanh âm rơi xuống của chậu nước, Hiên Thí xoay người, thấy Lệ Nhã khiếp sợ che miệng."Trì... Trì! ?" Nàng nhanh chóngchạy tới ."Ta ở điện thờ! Mai, Meira Duarte đại nhân làm sao vậy?"

"Một ít thời gian không thể giải thích." Hiên Thí thật nhanh hạ xuống chỉ thị."Lệ Nhã, cầm quần áo đơn giản thu thập một chút. Chúng ta sẽ đi cửa khẩu cảng lam từ tinh, Tinh Bối Nhi ở nơi đó chờ chúng ta ."

Nữ nhân chần chờ một chút, cuối cùng vẫn theo lời Hiên Thí phân phó cấp tốc sửa sang xong y phục. Hiên Thí cầm một tiểu đao ở trong nhà, cây đao kia nghe nói là chồng trước của Lệ Nhã lưu lại, mơ hồ mang theo huyết quang. Sau đó cùng Lệ Nhã chuẩn bị xong thì ở trên đường vẫy một chiếc tin(xe cho thuê tàu phi hành, giống như taxi bây giờ ). Tài xế trên chiếc xe tin nhìn hai người quần áo thô ráp, có chút không quá tin tưởng hắn có năng lực lên cửa tàu, Hiên Thí thật nhanh móc ra một vốc tiền vũ trụ sau đó miệng câm hướng tới cửa khẩu cảng lam từ tinh chạy tới. (PS: Lên tàu tin cần nhiều tiền . Bình thường dân chúng tình nguyện mệt chết cũng không nguyện ý lên tàu tin, nhưng mà tin thật là có chỗ tốt là mau lẹ và thư thái. )

Cho tới bây giờ cũng còn tính là thuận lợi, Hiên Thí thần tình nghiêm túc nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ xe chạy ngang qua. Từ ngày Hi Lộ vào ở, hắn đã bắt đầu bày ra trận thoát này, một tháng quan sát làm cho hắn nắm giữ rất nhiều tình báo hữu dụng, cố ý không ngồi trên mẫu hạm hàng không vũ trụ khiến người kia giảm xuống cảnh giác. Người nọ không biết Hiên Thí không chỉ có một sự lựa chọn, Hiên Thí bỏ mẫu hạm hàng không vũ trụ cũng không có nghĩa là hắn không về được Thần Kỷ, hắn có thể đổi xe khác dùng phi thuyền loại nhỏ, đuổi theo mẫu hạm hàng không vũ trụ đến trên tuyến đường trước cửa mẫu hạm hàng không vũ trụ trước khi chạm đất tinh cầu, sau đó chuyển sang mẫu hạm hàng không vũ trụ. Tất cả không chỉ giấu diếm Hi Lộ, mà ngay cả Lệ Nhã và Tinh Bối Nhi cũng phải lừa gạt. Phương pháp lừa gạt kẻ địch tốt nhất là ngay cả người của mình cũng phải gạt đi, nhất là đối phương có năng lực đọc được suy nghĩ trong đầu.

Nữ nhân tóc màu nâu thật biết điều không hỏi cũng không nháo, an tĩnh ngây ngô ở một bên.

Xe tin tốc độ giảm xuống, cửa khẩu cảng lam từ tinh rất nhanh đã tới. Hiên Thí trả tiền xuống xe, liếc mắt một cái liền thấy thân ảnh nho nhỏ của Tinh Bối Nhi ngồi xổm trước cửa.

"Tinh Bối Nhi!"

Nữ hài quay đầu lại, vui sướng đứng lên chạy về phía nam nhân.

"Chậm quá." Nữ hài bĩu môi oán trách, đem túi sắc vải sợi đay cầm trong tay đưa cho Hiên Thí.

"Cảm ơn. Bối Nhi cùng mẹ ở đây chờ một chút, ba ba đổi chút đồ đạc." Hiên Thí vội vã phân phó vài tiếng, hướng chỗ giao dịch đi đến. Trong nháy mắt khi bước vào chỗ giao dịch đó, mặt Hiên Thí trở nên âm trầm, tản ra khí tức thô bạo.

"Đang Đang!"

Hiên Thí động tác thô lỗ đem túi và tiền vũ trụ vứt đến bàn giao dịch."Nhanh lên một chút! Lão tử còn muốn cản phi thuyền!"

Mỹ nữ sau quầy giao dịch tươi cười như không có bởi vì động tác thô bạo của Hiên Thí mà mất đi nét tươi cười, nàng lễ phép nói.

"Được, xin chờ một chút." Mỹ nữ mở túi ra, kim loại trắng bóng làm cho mắt người khác sinh đau. Trong đại sảnh lẻ tẻ vang lên vài tiếng hút không khí . Nam nhân lạnh lùng nhìn sang, mặt đầy dấu vết nhìn xuyên qua đại sảnh dường như phá lệ âm trầm kinh khủng, trên tay đang chơi với tiểu đao, thân đao phản xạ ánh sáng khiến khuôn mặt kinh khủng của nam nhân càng trở nên dữ tợn.

Tiểu thư mỉm cười ngọt ngào cắt đứt cảnh cáo không tiếng động của nam nhân.

"Đã đợi lâu, tiên sinh. Toàn bộ tiền đều ở trong tấm thẻ này. Ngài có cần ta báo lên cho ngài Caly sổ sách không?"

"Hanh!" Hiên Thí hừ lạnh một tiếng rời đi, tiểu thư phía sau quầy giao dịch tiếp tục mỉm cười dùng thanh âm ngọt ngào nói rằng."Hoan nghênh lần thứ hai quang lâm, tiên sinh."

Ngay khi nam nhân rời đi, trong đại sảnh đè nén bầu không khí hóa thành bọt biển tiêu thất, lại khôi phục không khí náo nhiệt như cũ. Trong góc phòng một người đàn ông có mái tóc đỏ tươi nhìn theo phương hướng nam nhân rời đi lộ ra bộ dạng tươi cười nhiều hứng thú.

Hiên Thí nhìn thấy Tinh Bối Nhi lẳng lặng chờ hắn mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn bước nhanh tới, sờ sờ đầu Tinh Bối Nhi.

"Bối nhi, đợi lâu, mẹ con đâu?"

"Đi nhà vệ sinh... Mẹ, đã trở về."

Hiên Thí quay đầu thấy Lệ Nhã hốt hoảng chạy tới, lộ ra vẻ tươi cười xin lỗi hắn. Nam nhân mỉm cười lắc đầu ý bảo không sao cả, đem thẻ cầm trong tay đưa cho Lệ Nhã và Tinh Bối Nhi.

"Chúng ta lên thuyền nào." Lòng của Hiên Thí đột nhiên nhảy rất nhanh, như là có chuyện không tốt lại sắp xảy ra. Hắn nhanh chóng cầm lấy hành lý mang theo hai mẹ con chạy tới phi thuyền.

Phi thuyền to lớn lẳng lặng dừng sát ở cảng, giống như cự thú phun ra nuốt vào khách nhân và hàng hóa. Hiên Thí lúc này sống một ngày như bằng một năm, có chút nguyền rủa oán giận phi thuyền vì sao không nhanh đi. Dường như cũng bị hắn nôn nóng làm ảnh hưởng, Lệ Nhã cũng có chút đứng ngồi không yên, duy nhất chỉ có Tinh Bối Nhi yên tâm thoải mái đang ngủ đến thiên hôn địa ám .

"Địch ———— "

Âm thanh thật dài rốt cục không nhanh không chậm mà vang lên, dường như cả phi thuyền và Hiên Thí cùng đối kháng nhau chậm rãi đem bậc thang hồi, chậm rãi chuyển động thân thể cồng kềnh, từng chút từng chút ly khai cảng.

Hiên Thí lúc này lòng treo cao rốt cục an định một ít, Lệ Nhã tựa hồ bị sợ đến không được, nghiêm mặt tái nhợt ngồi ở ghế trên khẽ thở phào. Tinh Bối Nhi dường như bị cất cánh giật mình kinh hoảng, quay người sang tiếp tục ngủ say sưa.

Hiên Thí lúc này mang theo chút nhẹ nhõm, lại mang theo chút bất an, mang theo đối với tương lai có chút chờ mong, hắn đứng vịn tay vừa nhìn cảng càng ngày càng nhỏ. Rời đi một chốc, cảng tựa hồ bị kinh động vang lên tiếng còi cảnh sát, vô số tàu phi hành tụ tập ở cảng. Sau một giây, Hiên Thí cái gì cũng nhìn không thấy.

Rốt cục... Trốn thoát sao?

Hiên Thí kinh ngạc nhìn bên ngoài đàn sao giăng đầy tấm màn đen, trong lòng mang theo chút vị may mắn sống sót sau tai nạn.

Phi thuyền yên lặng ở trong tinh không bay vòng. Tinh Bối Nhi như trước ngủ đến thiên hôn địa ám, Lệ Nhã ở một bên dường như cầu nguyện cái gì đó. Hiên Thí nhắm mắt lại dưỡng thần, đưa ra bước đi tiếp theo. Hắn đã đem tiền còn lại thật vất vả lấy được từ vũ trụ Thần Kỷ Caly, nói như vậy liên minh sẽ không có biện pháp đóng cửa can thiệp việc hắn tới vũ trụ. Như vậy hắn sẽ có đầy đủ tiền để đến Thần Kỷ.

Trong thời gian nam nhân chăm chú suy tính, phi thuyền chấn động mạnh một cái, đem tuyệt đại bộ phận khách nhân ở phòng nghỉ ngơi ở bên trong giật mình tỉnh giấc.

Chuyện gì xảy ra! ?

Hiên Thí kinh ngạc đứng lên, bên cạnh một gã dong binh ăn mặc như khách nhân thấy Hiên Thí có chút hành động kinh hoảng, cười cợt mà nói: "Đây là thanh âm của thiên thạch đụng vào phi thuyền khóa lại ở bên ngoài của sức đẩy cao lên, chuyện thường xảy ra. Hắc! Lão huynh, không nên ngạc nhiên như thế." (phi thuyền cũng giống như ở tầng ngoài sức đẩy là cái lồng, đem hòn đá nhỏ trong vũ trụ tự do xếp thành băng, nhưng có lúc tảng đá có tốc độ rất lớn thì, sẽ giống như hung hăng đụng vào lồng bảo trên cao. )

Là như thế này sao?

Hiên Thí bất an trong lòng không có đánh tan, trái lại càng thêm mãnh liệt. Hắn thật nhanh chạy đến ngắm khung cảnh nhìn bảy hướng ra ngoài.

Trời ạ, hắn nhìn thấy cái gì! Khắp bầu trời đều đếm không hết tàu phi hành vũ trụ, giống châu chấu rậm rạp chằng chịt sắp xếp kín bầu trời không một kẽ hở, làm cho nhiều người khác sợ hãi, càng làm cho người ta tuyệt vọng.

Hiên Thí tuyệt vọng nhìn tất cả khung cảnh, hắn chợt vừa quay đầu lại, thấy bóng người đứng trước cửa phòng che lại cửa. Người nọ đối với hắn lộ ra dáng tươi cười quen thuộc .

"Ta bắt được ngươi, Trì."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip