Chương 10
Hôm nay tại gánh hát có phần khác lạ hơn, những người trong đoàn đều nhìn cậu cười tủm tỉm không ngừng. Có người còn mở miệng chúc mừng cậu, chúc mừng? Nhưng là chúc mừng chuyện gì đây?
Đào Hoa Liên vẫn như mọi lần là đào chánh của vở diễn. Từng động tác điêu luyện mềm mại lả lướt cùng lời ca tiếng hát trong veo thanh thoát, cậu thấy được Ba Quân ngồi bên dưới đang dùng ánh mắt đầy tình ý nhìn cậu khiến cậu không khỏi ngại ngùng mà né tránh.
Vở diễn kết thúc trong sự vỗ tay nhiệt tình của khán giả. Lúc cậu chuẩn bị cúi người chào và cảm ơn thì những bạn diễn đột nhiên tản ra hai bên, vỗ tay hát một đoạn nhạc tình xuân. Đào Hoa Liên còn chưa hết kinh ngạc đã thấy Hai Thành từ sau cánh gà bước ra.
“Cậu Hai? Đây là..”
“Là bất ngờ dành cho em.”
Mọi người đứng xung quanh bất ngờ từ đâu lấy ra toàn là cánh hoa đào, tung lên thật đẹp. Sắc đào màu hồng tượng trưng cho sự yêu thương. Hai Thành tiến tới gần, y có hơi lo lắng. Khẽ ổn định nhịp thở rồi nắm lấy tay cậu. “Hoa Liên, có lẽ em chưa từng biết... Người tôi thương là em..”
“Em.. cậu, em..”
“Hoa Liên, tôi không giỏi nói lời ngọt ngào Nhưng lòng tôi có em. Em có muốn cùng tôi một chỗ không?”
"Cậu..."
.
"Tỏ tình kìa..."
"Trời ơi... Cậu hai Thành tỏ tình với Đào Hoa Liên kìa!"
"Đây là chuyện gì đây?"
"Họ là đồng tính luyến ái sao?"
"Chẳng phải Đào Hoa Liên đang qua lại với cậu Ba Quân sao?"
"Đáng sợ thật. Đạp cùng một lúc hai xuồng à?"
"Cậu Hai Thành của tôi... Trái tim tôi.."
.
Ba Quân ngồi ngay trung tâm khán đài, gần sân khấu. Mày kiếm nhíu chặt, ánh mắt dần lạnh lẽo. Rõ ràng biết đây là người của hắn nhưng vẫn cố gắng giành lấy hay sao? Đây rõ ràng là muốn hắn bẻ mặt!
Hai Thành, mày nghĩ mày là ai? Có bao nhiêu phân lượng?!!
Ánh mắt hắn dần trở nên thâm độc. “Hoa Liên là của tao. Không đến phiên mày nhúng chàm."
.
"Hoa Liên..." Hai Thành nhìn Đào Hoa Liên, ánh mắt nhu tình cùng mong đợi.
"Cậu hai... Chuyện này... Chuỵên này nói sau đi." Nói rồi cậu vội vàng rời khỏi sân khấu. Bỏ lại sân khấu độc một mình Hai Thành đứng đó, ngẩn người, tuyệt vọng.
Trong mắt người khác Đào Hoa Liên lại trở thành ngại ngùng, kinh hỉ mà rời đi.
Đi khắp ngỏ ngách từng con đường nhỏ, trên tay là bình rượu trắng thoang thoảng hương thơm. Y rẽ lối cùng những bước chân loạng choạng như sắp ngã, ngửa cổ dốc rượu vào không ngừng. Hóa ra mượn rượu giải sầu lại khiến sầu càng thêm sầu.
Lời nói của cậu hôm nay chẳng khác nào từ chối y, khuôn mặt trốn tránh đó đã ngầm thừa nhận cậu thuộc về người khác không phải y. Chỉ là cậu không muốn y bẽ mặt. Quả thật là y cố ý đưa cậu vào tình thế khó xử, để cậu không cách nào từ chối. Nhưng rốt cuộc cậu vẫn chọn người kia.
Rõ ràng người đến trước là y. Hai Thành nhếch môi, nụ cười chua chát. Nếu như y từng chút từng chút một biểu đạt tâm ý từ sớm.. Có phải bây giờ người Đào Hoa Liên yêu là y không?
Nực cười.. thật nực cười...
Hoa đào nhỏ cuối cùng vẫn chọn kẻ đào hoa.
Cậu Hai Thành con ông hội đồng vậy mà vì mỹ nhân đau lòng đến say khướt. Trên đường đi, Hai Thành vô tình va phải một thân hình mềm mại, là Tam Nương.
“Cậu Hai..”
Tam Nương lên tiếng, vươn tay muốn đỡ lấy nhưng bị Hai Thành gạt đi. Cô không giận cũng chẳng tránh, nhào tới ôm chặt lấy y, nức nở “Cậu Hai.. đừng đối xử tàn nhẫn với em. Cậu biết rõ em thương cậu mà, đúng không?”
“Buông..” Y cố gỡ cánh tay đang ôm chặt lấy mình, khứu giác ngửi thấy một mùi hương lạ nhưng lại quen.
“Không! Em không buông! Cậu yêu nó sao? Nó ngoài làm tổn thương cậu thì có gì tốt chứ? Hết quyến rũ cậu rồi đến quyến rũ người khác. Cậu Hai, chỉ có mình em mới thật lòng với cậu.” Tam Nương níu lấy y, cánh tay trắng nõn ôm lấy khuôn mặt để Hai Thành đối diện cô, đôi môi đỏ mọng phủ lên môi y liền bị Hai Thành kinh hãi một phen dứt khoát đẩy người ra.
“Tam Nương, đừng đi quá giới hạn. Tôi không muốn làm thương tổn đến ai.”
Hai Thành bỏ đi, để lại một mình Tam Nương ngã quỵ dưới đất, nữ nhân cười lớn, lẩm bẩm. "Cậu Hai.. rồi cậu sẽ bị nó ghét bỏ như cái cách mà cậu đã ghét bỏ em!"
Đào Hoa Liên đứng gần một con hẻm vắng, trên tay là chiếc ô màu hồng nhạt ngọt ngào. Mái tóc hơi ướt dính bết sau tai, khuôn mặt không phấn son xinh đẹp tựa cánh hoa. Ba Quân cho người đến tìm cậu, hẹn cậu giờ Tý canh ba gần rạp hát, nói rằng hắn cho chuyện quan trọng muốn gặp cậu.
Đào Hoa Liên đứng đây có chút sợ, trời đã khuya, sương đêm phủ kín, ngay cả đèn dầu của những quán ăn về đêm cũng đã tắt. Ba Quân chưa bao giờ hẹn gặp cậu muộn như vậy, chắc hẳn phải có chuyện gì rất quan trọng. Đào Hoa Liên nhủ thầm.
Từ xa, Hai Thành thoáng thấy bóng dáng quen thuộc, cứ ngỡ mình nhớ người đến mức sinh ra mộng tưởng. Nhưng càng lại gần y càng cảm nhận được người đang đứng nơi đó rất chân thật, không phải là mơ.
“Hoa Liên..”
“A..Cậu Hai?!” Đào Hoa Liên cúi đầu xoay xoay mũi giày, nghe thấy có người gọi mình cậu còn tưởng rằng Ba Quân đã đến.
“Khuya rồi. Sao em còn ở đây?”
“Em..em đợi người.”
“Là đợi Ba Quân, đúng chứ?!”
“Phải..”
Nắm tay cuộn thành một đoàn, y nhận ra cả cơ thể mình bắt đầu khác thường. Vừa nóng vừa khó chịu đến bứt rứt chân tay. Đào Hoa Liên nghĩ rằng Hai Thành vì mình mà đau buồn, nhưng lại nhớ tới những lời Ba Quân đã nói, mím môi đối diện với sự việc. “Cậu Hai.. thực xin lỗi. Chuyện cậu nói hôm nay ở gánh hát, em.. em không thể đồng ý với cậu.”
“....”
“Phải.. Mọi tin đồn của thiên hạ đều là sự thật. Em là người của Cậu Ba Quân. Em không xứng với tình cảm của cậu.. Em mang ơn cậu rất nhiều, nhưng.. em không thể khiến Ba Quân buồn..”
“Em không nỡ làm hắn buồn. Nhưng tổn thương tôi thì có thể, đúng không?” Hai mắt y đục ngầu, cố kiềm nén cơn giận dữ, thái dương ong ong không còn nghe rõ mọi thứ. Giờ phút này, lý trí dường như đã bị cảm xúc khống chế. Hai Thành kéo Đào Hoa Liên lại gần, tay dùng sức bóp chặt bả vai cậu, khàn giọng. “Hoa Liên, tôi rất đau. Em có biết không? Ba Quân không phải người tốt, hắn nhất định sẽ làm khổ em. Hoa Liên, đừng từ chối tôi. Tôi rất thương em..”
“C..Cậu Hai, cậu trước tiên buông tay ra đã.”
“Tôi không buông!!! Em là của tôi, Hoa Liên..” Hai Thành cúi đầu, tại cần cổ trắng mịn hôn xuống. Tham lam hít thật sâu hương thơm mãi không thuộc về y.
“C..Cậu Hai, cậu làm gì vậy? Mau buông tôi ra!!!!” Đào Hoa Liên giãy giụa kịch liệt, nhưng sức cậu không bằng người đàn ông này. Khoé mắt đỏ hoe ngấn lệ, cúc áo bị mở bung. Đào Hoa Liên cất giọng đầy run rẩy nhưng lạnh lùng “Cậu hai.. Cậu biết cậu đang làm gì không?... Em sẽ hận cậu."
"Hận? Được. Em cứ hận tôi đi. Chứng tỏ trong lòng em vẫn có tôi.." Hai Thành hôn lên vành tai cậu, khẽ gặm cắn, y khàn giọng. Cơ thể khô nóng khiến y phát điên, gần như mất đi lý trí.
“Dừng lại!!! thằng súc sinh này!!!” Ba Quân từ đâu xuất hiện, dùng sức kéo Hai Thành ra, nện vào mặt y một đấm khiến y té ngã người. Hắn nhào tới liên tiếp đấm lên mặt y. “Ai cho phép mày động đến em ấy?! Hả?? Khốn khiếp!!!”
Đào Hoa Liên quần áo xộc xệch, nước mắt lăn dài chưa hết thất thần đã bị tiếng mắng chửi của Ba Quân thức tỉnh. Cậu vội chạy lại níu lấy ống tay áo hắn, nức nở lên tiếng. “Cậu Ba.. đừng đánh nữa. Dừng tay lại. Sẽ chết người.. sẽ chết người đó..”
Ba Quân nghe thấy giọng nói cùng bàn tay run rẩy đang nắm lấy mình thì dừng lại, đá Hai Thành một cú thật mạnh. Xoay người cởi áo ngoài khoác lên người Đào Hoa Liên, hôn nhẹ lên vầng trán cậu. “Không sao rồi. Đi, tôi đưa em về.”
Đào Hoa Liên đứng lên, vẫn luôn nép sau lưng Ba Quân, ánh mắt mang theo sự lạnh nhạt xa cách nhìn Hai Thành. Cậu rũ mi mắt cùng Ba Quân rời đi.
Y nằm đó, khuôn mặt đầy máu nhớ lại ánh mắt ghét bỏ cùng xa lạ kia thì bật cười. Nước mắt lăn dài hòa cùng máu tươi rơi xuống.
Kẻ đào hoa lừa tình, lừa tình nhưng vẫn thắng.
Người thật lòng lý gian, lý gian mãi thành thua..
---
Ngọc Ny (Muối)
Minh Thư (Mắm)
Truyện thuộc Fanpage:
Bông Sen Nhỏ - Vùng trời đầy Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip