Chương 2:Không được dùng tay( Hơi H)

Trần Nguyên còn đang suy nghĩ không biết lát nữa cô có nhốt mình trong phòng tắm luôn không, không ngờ cô lại đi ra rất nhanh, mái tóc xoăn ban đầu đã thẳng, khuôn mặt trắng bệch, trông đẹp hơn trước rất nhiều.

Để cô ngồi lên đùi mình, Trần Nguyên nhéo mặt cô, cảm thấy rất thỏa mãn, trông thật đẹp.

"Ai trang điểm cho em vậy?" Anh nắm tay Đào Duyệt và hôn cô một cách thân mật và đầy khiêu gợi.

Đào Nguyệt lắc đầu. Trần Nguyên nghĩ rằng có lẽ cô vẫn còn đang sợ hãi cho nên mới nghe lời như vậy.

“Em tên là gì?” Có ghi trên thông tin gửi cho anh, tùy tiện liếc nhìn nên không nhớ kỹ. Dù sao thì ở đây, mỗi ngày đều có rất nhiều sản phẩm mới, làm sao anh có thể nhớ hết được?

"Đào Duyệt."

"Duyệt?" Trần Nguyên nhíu mày.

"Duyệt nghĩa là vui vẻ."

"Vậy thì tôi sẽ gọi em là Duyệt Duyệt."Nói xong anh lại hôn tay cô và cẩn thận nhìn cô từ trên xuống dưới. Sau đó, anh mỉm cười: "Duyệt Duyệt, em bị bạn trai bán đến đây à?"

Sắc mặt Đào Duyệt lập tức thay đổi, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Tuy nhiên, đôi mắt và cơ thể hơi run rẩy của cô đã phản bội cô.

"Không sao đâu. Ở đây có rất nhiều kẻ ngốc như em mà." Anh thậm chí còn an ủi Đào Duyệt một cách chu đáo. Edit:Ninh Hinh

Đào Nguyệt nhớ lại ngày mưa đó, lúc cô ngã xuống đất, mặc dù không nhìn thấy, nhưng cô có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đó buồn cười đến mức nào. Mấy ngày nay Đào Duyệt không muốn nghĩ đến chuyện này, cũng không dám tự mình đối mặt, cô rất giỏi nói dối và thoái thác mọi chuyện thành ổn dù nó thật sự đang rối tinh rối mù, thậm chí cô thiếu chút nữa tự mình dối mình cho rằng mình chưa từng có người bạn trai này.

Cô há miệng định phản bác, nhưng không phát ra được âm thanh nào, Đào Duyệt sợ cô nói ra sẽ khóc mất. Cô chớp mắt liên tục rồi mím môi im lặng.Edit:Ninh Hinh

Sau khi dập điếu thuốc trên tay, Trần Nguyên đưa cho cô nửa ly rượu . Đào Duyệt tối nay đã uống rất nhiều, tuy rằng đã nôn ra hầu hết, cô do dự cầm lấy ly rượu. Trần Nguyên nhắc nhở: "Uống đi."

Đào Nguyệt uống vài ngụm rồi bắt đầu nôn khan. Đúng lúc cô muốn dừng lại một chút, Trần Nguyên đột nhiên mất kiên nhẫn, trong mắt tràn đầy sự thù địch, năm ngón tay anh bóp vào cần cổ trắng nõn của cô, để lại dấu đỏ, tay kia giật lấy ly rượu, đổ hết phần rượu còn lại vào trong miệng cô. Sau đó anh ném chiếc ly xuống đất. Tiếng thủy tinh vỡ vang lên chói tai, Trần Nguyên buông Đào Duyệt ra, ném cô lên đống thủy tinh vừa vỡ.

Không để ý đến cơn đau nhói ở chân, Đào Duyệt che cổ, ho dữ dội và nôn khan. Tóc dài bết vào mặt. Trần Nguyên tỏ vẻ khó chịu, thở dài, nằm ngửa ra ghế sofa, rút ​​một điếu thuốc ra, châm lửa rồi lạnh lùng nhìn Đào Duyệt.

Đào Duyệt có thể cảm nhận được ánh mắt vô cảm của Trần Nguyên. Giữa những tiếng ho, cô nhìn xuống đống đổ nát trên mặt đất và cảm thấy đầy sợ hãi . Hai người chỉ mới ở chung không lâu, nhưng Đào Duyệt đã nhận ra Trần Nguyên cái người đàn ông này, tâm trạng đặc biệt lên xuống thất thường. Cô sợ người đàn ông này thực sự sẽ chuốc thuốc hoặc tiêm thuốc cho cô.Edit:Ninh Hinh

Anh ta nói anh ta không thích người không biết nghe lời.

Sau khi hơi thở bình tĩnh lại, Đào Duyệt chịu đựng đau đớn, cô nhanh chóng quỳ xuống, đặt tay lên đầu gối Trần Nguyên. Máu của cô chạm lên quần anh. Cô trông rất thảm hại,còn giọng nói thì đầy run rẩy: "Nguyên, anh Nguyên, em xin lỗi, em sai rồi, em xin lỗi..."

Trên mặt đất loang lổ vết máu. Sắc mặt Đào Duyệt tái nhợt, nước mắt trào ra ở khóe mắt. Bởi vì rượu và ho, đôi môi cô ửng hồng. Cô đang cầu xin anh bằng giọng nức nở, trông rất đáng thương. Trần Nguyên cảm thấy nó cực kỳ đẹp. Anh thích nó, anh thích nó quá nhiều.

Chính là như vậy, phải biết nghe lời một chút.

Con chó thì phải biết ai là chủ, phải tiện phải biết cúi đầu, như vậy mới đúng.

Trần Nguyên lúc này mới cho cô sắc mặt tốt, anh đưa chân ra xoa núm vú của cô. Cuối cùng, anh bất ngờ đá cô ngã xuống đất. Thấy cô cuối cùng cũng lộ ra vẻ mặt nhục nhã,anh bắt đầu cười lớn, anh rất thích loại trò chơi như thế này.

Ánh mắt không biết nói dối. Và anh không thích sự bướng bỉnh ẩn sau vẻ ngoài giả vờ đầu hàng của cô .

Đào Duyệt bị anh đá phát ngốc. Cũng không rõ vì cái gì mà cảm thấy thật buồn cười, người này động một cái lúc nào cũng cười một cách khó chịu và ma quái. Giống như hậu quả của kẻ nghiện rượu. Sử dụng quá liều và bị ngộ độc nặng.

Trần Nguyên mở rộng chân ra, nhìn vào chỗ lồi ra giữa hai chân. Đào Nguyệt thu lại vẻ miễn cưỡng, ngoan ngoãn bò tới, đưa tay kéo khóa quần.

“Không cho dùng tay.”

Cô vô thức gãi lòng bàn tay. Cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh. Đào Duyệt cúi đầu.

Khuôn mặt cô bị mái tóc dài dày che khuất, không thể nhìn rõ, nhưng Trần Nguyên có thể cảm nhận được sự kháng cự tỏa ra từ cô.

Đào Duyệt tiến lại gần, ngậm khóa kéo trong miệng, nhẹ nhàng kéo xuống. Một luồng khí nóng tanh phả vào mặt cô. Cô thè lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm qua lớp quần lót. Sau đó, cô từ từ liếm qua lớp vải, cho đến khi nghe thấy tiếng thở nặng nề của Trần Nguyên trên đỉnh đầu. Cô cắn một miếng vải nhỏ và kéo xuống. Khi dương vật của Trần Nguyên đập vào mặt cô, Đào Nguyệt mới nhận ra mình đã đánh giá quá cao sức chịu đựng về mặt tâm lý của mình. Dưới sự thôi thúc mạnh mẽ muốn trốn thoát, cô há miệng, ngậm thứ ghê tởm và xấu xí đó vào miệng và liếm nó.

“Thuần thục như vậy, có phải ngày thường ăn không ít dương vật, đúng không, tiểu chó cái?” Trần Nguyên vừa nói vừa đưa tay chạm vào đầu cô.

Đào Duyệt không thèm để ý đến lời nói bẩn thỉu của Trần Nguyên, trong lòng thầm đếm, đếm đến một vạn, mọi chuyện sẽ kết thúc.

Trần Nguyên có chút không vui vì sự im lặng của Đào Duyệt, anh nhẹ nhàng vén mái tóc dài của cô ra sau tai, nâng mặt cô lên, thưởng thức sự miễn cưỡng nhưng cố gắng mút của cô. Đôi mắt hơi mở, không biểu lộ cảm xúc, má thì sưng húp, trông khá hơn nhiều so với khuôn mặt buồn. Cái miệng nhỏ kia không thể ăn được gì cả, nước bọt chảy dài xuống khóe miệng, trông rất dâm đãng. Hơi thở của Trần Nguyên càng lúc càng dồn dập, bàn tay vốn đang giả vờ dịu dàng nâng đỡ khuôn mặt cô lại luồn vào trong tóc cô, nắm lấy tóc cô, sau đó hung hăng ấn cô vào giữa hai chân mình. Cái dương vật thô ráp và cứng ngắc ép vào cổ họng cô và buộc cô phải nuốt nó mặc kệ đau đớn và buồn nôn. Trần Nguyên thao túng miệng cô như con rối. Lông mu cọ vào má. Nước mắt sinh lý cứ chảy. Đào Duyệt quên luôn việc mình đã đếm đến đâu và cô phải đếm lại trong đầu. Edit:Ninh Hinh

Thời gian vẫn cứ trôi qua. Miễn là thời gian đau đớn lúc này đi qua. Bao gồm tất cả mọi thứ, kể cả nỗi đau.

Khi miệng cô bắt đầu tê dại, Trần Nguyên nói "nuốt đi" rồi mới buông cô ra.

Cố gắng lờ đi cảm giác khó chịu và dính nhớp, Đào Duyệt dùng hết sức nuốt tinh dịch hôi tanh vào trong miệng, giây tiếp theo, cô đột ngột cúi xuống nôn không ngừng. Cô nôn ra một vũng chất nhầy màu trắng lẫn với máu.

“Mẹ kiếp còn dám ghét bỏ lão tử!” Trần Nguyên tát cô một cái thật mạnh, giơ đôi chân dài lên đá cô ngã xuống đất.

Một cảnh tượng quen thuộc đột nhiên hiện lên trong tâm trí Đào Duyệt.

Đã lâu rồi. Ký ức đã bị cô bỏ quên nhiều năm lại xuất hiện.Nó đã khá mờ nhạt nhưng lại rất quen thuộc. Đó là cảnh một bé gái bị đá ngã xuống đất nhiều lần.

Edit: Phúc lợi 12g trưa 👻

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip