Chương 2
Bình Bình nghi hoặc: Từ khi nào tôi có vợ rồi?
.
Cứ như vậy tôi đã thành công đưa Muộn Du Bình đến Ngô Sơn Cư.
Muộn Du Bình đang trong trạng thái ngơ ngác, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc hai chúng tôi hiểu nhau, tôi quen biết hắn nhiều năm như vậy, dù một tháng hắn không nói một câu thì tôi vẫn đoán được tâm tư của hắn.
Ngô Sơn Cư chỉ có hai phòng ngủ, một phòng của Vương Minh, tôi và Muộn Du Bình chỉ có thể ngủ chung một phòng. Muộn Du Bình vô cùng kiên trì muốn tôi chuẩn bị một cái chăn cho hắn, hắn ngủ trên sofa là được.
Tôi lắc đầu. Nhưng kỳ quặc ở chỗ, tuy ánh mắt của hắn không thể hiện sự kháng cự, nhưng hắn không hề muốn ngủ chung phòng với tôi.
Chẳng lẽ ban nãy tôi chủ động quá?
Tôi sờ túi áo, phát hiện bên trong còn có điện thoại, tôi lấy ra nhìn, hóa ra là chiếc smartphone mới mua, kiểu dáng tương đồng với cái của Muộn Du Bình.
Muộn Du Bình không quan tâm tôi đang làm gì, thấy tôi không để ý tới hắn, hắn cũng im lặng ngồi ngẩn người trên sofa.
Tôi tìm thấy album ảnh được chụp gần đây, trong đó có cả ảnh Muộn Du Bình chụp chung với tôi và Bàn Tử. Hôm ấy ba chúng tôi ngồi ngâm chân dưới bóng mát, tôi thấy ánh sáng rất đẹp nên chụp một tấm. Tôi đưa ảnh cho Muộn Du Bình xem, Muộn Du Bình sửng sốt, thật lâu sau hắn mới hồi phục tinh thần, ánh mắt bỗng dưng trở nên nguy hiểm:
"Người trong ảnh chụp là ai?"
"Là anh đó." Tôi ngồi xuống kiên nhẫn giới thiệu cho hắn: "Nhìn này, đây không phải là cái áo anh thường xuyên mặc à? Bây giờ anh vẫn mặc đó thôi. Bên cạnh là tôi, tôi vẫn mặc bộ quần áo này, anh xem, thậm chí đến cả đôi giày tôi còn chưa đổi. Còn đây là Vương Bàn Tử, hắn là anh em chí cốt của chúng ta."
Hiển nhiên Muộn Du Bình không tin, nhưng có bức ảnh làm chứng nên hắn cũng không nghi ngờ nữa.
"Vậy nên, chúng ta... ở chung một chỗ sao?"
Tôi gật đầu một cách vô cùng dứt khoát.
Hắn khoanh tay nhìn tôi: "Rốt cuộc cậu là ai? Tại sao lại biết được chuyện về cửa Thanh Đồng?"
"Tôi là Ngô Tà, tôi đã nói với anh là tôi tới từ mười mấy năm sau, chúng ta đã cùng nhau trải qua những chuyện này rồi, đương nhiên tôi biết chứ." Tôi nói một hơi, sau đó cầm lấy ly nước trên bàn uống, đột nhiên cảm thấy vị nước hơi khác lạ.
Tôi gọi Vương Minh đến hỏi, sau mới biết là nước máy ngày hôm qua hắn ta dùng để tưới cây, xong rồi để trên bàn quên đổ đi. Tôi hít sâu một hơi, khoát tay bảo hắn ta xuống lầu đi dạo, tiện đường mua cho chúng tôi bữa khuya.
Cả người Muộn Du Bình thả lỏng, có vẻ hắn đã tiếp nhận chuyện chúng tôi là anh em tốt, sau đó hắn hỏi tôi vì sao mười mấy năm sau lại tới đây để làm gì.
Tôi gãi đầu, chẳng biết phải giải thích thế nào: "Kể ra cũng dài, tất cả là tại Bàn Tử, hắn nghiên cứu mấy cái nghi thức xuyên qua gì đó, kết quả hắn thì chẳng sao, cuối cùng tôi mới là người xuyên qua."
Muộn Du Bình nghịch tay của mình, tôi hỏi hắn: "Tiểu Ca, anh tin những gì tôi nói không?"
Hắn lắc đầu rồi lại gật đầu: "Chỉ có thể nói rằng cậu không phải kẻ lừa đảo, bức ảnh cũng không giả được, nhưng tôi không sợ cậu, bởi vì dù cậu lừa tôi thì cậu cũng không đánh lại tôi được."
Tôi tức đến xì khói, hóa ra mười mấy năm trước Muộn Du Bình đã nói chuyện thẳng thắn như vậy rồi sao? Lẽ nào lần đầu tiên chúng tôi hạ đấu, hắn đã nghĩ tôi là tha du bình (*)? Nhưng lời hắn nói là sự thật, tôi không cãi lại được, lỡ như hắn đòi đánh tay đôi thì người thảm nhất là tôi chứ ai.
(*) Tha du bình (拖油瓶): Nghĩa bóng là con ghẻ, con chồng trước. Đây còn là một câu chửi mang hàm ý độc địa, bởi vì thời xưa phụ nữ tái giá và đứa con ghẻ thường bị chê cười xa lánh.
"Cho dù bây giờ anh nghĩ thế nào, tôi chỉ có thể nói cho anh biết rằng, điểm mấu chốt để tháo gỡ bí mật của anh chính là phải đưa tôi hạ đấu cùng."
Có lẽ ánh mắt của tôi quá ngu ngốc, Muộn Du Bình nhìn một lát thì nở nụ cười.
"Cậu biết gì?" Hắn hỏi.
Tôi rất tức giận nhưng vẫn phải nhịn xuống: "Tôi học kiến trúc, hơn nữa tôi là người Ngô gia, chú ba của tôi biết cái gì thì tôi cũng biết được một ít. Nếu anh không đưa tôi theo thì đừng hối hận."
Muộn Du Bình đứng dậy, không thèm nhìn tôi: "Lần này Ngô Tam Tỉnh dẫn đội, cậu nên tìm đến nói chuyện với ông ấy, còn tôi, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện."
Nói xong hắn vào phòng ngủ, hình như chuẩn bị nghỉ ngơi.
Xem chừng tôi phải lấy ra con át chủ bài rồi. Tôi tìm được bức ảnh đặc biệt trong album đưa cho hắn coi.
—— Đó là một ngày mùa hè, Muộn Du Bình để trần nửa thân trên, mặc chiếc quần xà lỏn ở trong sân xối nước, tôi vừa chụp xong đã bị hắn phát hiện, hắn tức giận đến nỗi bơ tôi cả một ngày, sau đó tôi không dám chụp nữa.
Muộn Du Bình nhìn thấy ảnh chụp thì cực kỳ khiếp sợ, hắn trực tiếp lôi Hắc Kim Cổ Đao ra ép sát tôi lên tường, chất vấn tôi rốt cuộc là ai.
Người như hắn hơi cổ hủ, vì vậy loại ảnh chụp này được xem là hàng riêng tư, tức giận cũng là chuyện bình thường. Nhưng! Kề Hắc Kim Cổ Đao lên cổ tôi hình như hơi quá rồi nhé, tốt xấu gì tôi cũng là anh em chí cốt vào sống ra chết với anh mà!
Tôi giơ hai tay làm tư thế đầu hàng, nếu hắn vẫn không chịu thì tôi lại bịa ra một câu chuyện khác cho hắn: "Tôi thật sự không lừa anh, tôi tới từ mười mấy năm sau thật mà, mặc dù theo tuyến thời gian thì bây giờ anh chưa quen tôi, nhưng sau này chắc chắn tôi sẽ bên anh. Hơn nữa ngài đây cũng là nhân vật lừng lẫy trong giới, chỉ vì chuyện nhỏ mà giết chết loại tôm tép như tôi thì không đáng đâu, tôi cũng chưa làm gì anh mà."
Muộn Du Bình rút đao về, ngón tay dài bất thường chỉ vào mình rồi lại chỉ vào tôi, hỏi: "Chúng ta từng có hôn ước sao?"
Suýt nữa tôi sặc nước miếng: "Không phải, đại ca à, vì sao tôi lại có hôn ước với anh?"
Có vẻ hắn còn mù mờ hơn tôi: "Vậy thì vì sao lại ngủ cùng nhau?"
"Bởi vì... bởi vì... Không phải, ngủ cùng nhau thì sao, tôi là nam, anh cũng là nam, Trương gia mấy người cởi mở lắm hả? Nam và nam còn có thể kết hôn ư?" Đầu óc tôi sắp nổ tung, sớm biết mọi việc thành ra như vậy thì tôi đã không nhiều chuyện rồi.
Hắn gật đầu: "Trong tộc thông hôn, nam nữ thiếu cân bằng là chuyện thường, thi thoảng cũng sẽ có ghép đôi kiểu này nhưng không nhiều lắm." Sau đó hắn lại hỏi, "Vậy nên chúng ta từng có hôn ước sao?"
Tôi choáng váng, xem ra tính cảnh giác của Muộn Du Bình quá cao, biết vậy tôi đã đi lừa chú ba cho rồi. Nhưng vấn đề hiện tại là tôi phải khiến hắn đưa tôi theo hạ đấu, sau đó mới có thể tìm được Bàn Tử để xác định được một mình tôi xuyên qua hay là cả Bàn Tử cũng xuyên qua, từ đó mới có thể tìm biện pháp quay về.
Tôi thở dài, chết thì chết thôi: "Đúng, không sai, tôi chính là vợ anh."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip