Chương 6
Bình: Tôi vờ như không biết để phối hợp với màn kịch của cậu, nhưng cậu lại đặt cho tôi biệt danh là...?
Tà: Anh hai, mặc dù tôi gọi anh là Muộn Du Bình, nhưng tôi yêu anh thật lòng mà (!)
.
Vẫn không có ai tìm thấy chúng tôi, tôi mệt mỏi dựa vào người Muộn Du Bình ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh dậy, tôi đang ở trên một chiếc minibus.
Xe chạy rất nhanh làm tôi muốn ói, cảnh sắc bên ngoài có vẻ như là gần bờ biển. Tôi vừa định hỏi tài xế bây giờ là khi nào, xe đột nhiên phanh gấp khiến tôi chúi đầu về trước. Có người đi tới mở cửa xe bên chỗ tôi. Tôi lại suýt sặc nước miếng: "A Ninh?"
"Giáo sư Ngô." A Ninh gật đầu chào hỏi, sau đó bảo tôi xuống xe đi với cô. Tôi xuống xe nhìn quanh một vòng, xác định tuyến thời gian lần này là lúc tôi đi lăng mộ dưới đáy biển Tây Sa. Nghi thức xuyên qua của Bàn Tử tà môn thật sự, một lần xuyên qua đã đủ mệt rồi, vậy mà lại cho tôi xuyên tận hai lần.
Tiếp theo có mấy người giống như người lái thuyền đến, đằng sau còn có cả một người đàn ông trung niên hói đầu, vóc dáng mập mạp, mới nhìn nom có vẻ cục mịch, nhưng tôi ngay lập tức nhận ra hắn là ai.
"A giáo sư Trương! Lâu rồi không gặp." Tôi bước tới nắm lấy tay hắn dùng sức lay: "Ngài nhớ tôi không? Tôi là Ngô Tà đây. May mắn được thấy qua phong thái tự tin của ngài ở hội thảo, từ đó tôi đã sinh lòng ngưỡng mộ, ngày đêm không quên được."
'Giáo sư Trương' không hiểu tôi đang nói gì, nhưng cũng đành hùa theo tiếp lời: "Lâu rồi không gặp, cậu nói cậu tên gì?"
Tên Muộn Du Bình này diễn kịch còn nghiêm túc hơn cả tôi, tôi đã nói như vậy mà hắn vẫn còn chưa nhận ra là tôi đã biết hắn sao. "Ngô Tà, thiên chân vô tà chính là tôi. Thế nào, ngài nhớ chưa?"
'Giáo sư Trương' vô cùng phối hợp mà gật đầu: "À à à, hóa ra là Tiểu Ngô, tôi còn đang tự hỏi sao cậu quen mắt như vậy, trùng hợp quá."
A Ninh rất nghi hoặc kéo tôi sang một bên, hỏi tôi làm sao quen biết người này. Tôi bảo không phải hắn được cô mời đến à, cô lại lắc đầu, nói người này muốn gia nhập đội ngũ, đúng lúc bọn họ đang thiếu học giả chuyên nghiệp nên mới đưa hắn theo.
Tôi bỏ mặc A Ninh, tiếp tục nắm lấy tay 'giáo sư Trương' không buông: "Ngài quá ưu tú, quả thật là hình mẫu lý tưởng của tôi."
'Giáo sư Trương' rút tay về, ánh mắt bắt đầu lộ vẻ kháng cự: "Hả?"
"Hói đầu, chân ngắn, vóc dáng mập mạp, vừa nhìn đã biết là người nhiều phúc khí! Giáo sư Trương, ngài không mang theo học sinh thực tập à? Liệu tôi có thể đề cử chính mình không, ngài thấy tôi thế nào?" Tôi nháy mắt với 'giáo sư Trương', định thử xem hắn có nhận ra tôi hay không.
Đáng tiếc, đây không phải là Muộn Du Bình nhà tôi. Lúc lên thuyền, hắn vẫn đang quan sát đôi chân của mình, dường như hắn không hài lòng khi nghe tôi bảo chân hắn ngắn, nhưng cũng không nói gì. Thuyền ra biển, nếu tôi nhớ không lầm, chúng tôi còn phải ra đảo Vĩnh Hưng đón Vương Bàn Tử. Tôi ngồi chung với 'giáo sư Trương', muốn dùng điện thoại đánh chữ cho hắn xem, nói cho hắn rằng tôi đã biết thân phận thật của hắn, nhưng chưa gõ xong tôi đã bị A Ninh gọi đi.
A Ninh mở bản đồ ra rồi nhìn tôi: "Giáo sư Ngô, anh đến nhìn xem thử chú ba của anh để lại đánh dấu trên bản đồ này là có ý gì?"
Cốt truyện này tôi biết, tôi lập tức vẽ cho cô ta mấy địa điểm an toàn, chỗ trung tâm thì tôi không đánh dấu, chỉ nói mình không nhớ rõ. Mặc dù bây giờ tôi đang ở thời không song song, nhưng tôi cũng chẳng muốn cô ta được lợi, người đứng sau giật dây chính là Cừu Đức Khảo, bọn họ chưa bao giờ có ý tốt cả.
Thuận lợi đón được Bàn Tử, tôi liền kéo hắn qua bày ra mấy động tác tay chuyên dụng ở thôn Vũ. Hắn nhìn tôi, sau đó trả lời bằng động tác "Ok", ý là đã hiểu.
Xem ra lần này tôi và Bàn Tử cùng nhau xuyên đến đây, còn Tiểu Ca một mình ở lại thôn Vũ. Tôi nhìn đồng hồ, mới chín rưỡi, không biết hắn đã dậy chưa.
Bàn Tử kéo tôi trốn vào trong khoang thuyền rồi lấy ra camera của mình: "Thiên Chân, trong này có điều bất ngờ, cậu đưa cho Tiểu Ca xem đi, có khi hắn sẽ nhận ra chúng ta đó."
"Có gì vậy?" Tôi mở máy ảnh lên, bên trong là rất nhiều ảnh chụp chúng tôi ở thôn Vũ, trong đó có một tấm Muộn Du Bình mặc quần chip gà con, chụp lúc hắn chuẩn bị đi tắm. Tôi lắc đầu, đã trải qua kinh nghiệm xương máu lần đầu tiên nên tôi cũng không dám tùy tiện lấy ảnh như thế này cho hắn xem nữa. Chúng tôi đang ở trên biển, lỡ như hắn tức giận quăng chúng tôi xuống biển thì biết làm sao bây giờ.
Bàn Tử thấy tôi thờ ơ thì quyết định tự mình đưa cho hắn xem, đúng lúc ấy 'giáo sư Trương' cũng đi vào, có lẽ hắn muốn biết chúng tôi đang nói gì. Tôi và Bàn Tử trao đổi ánh mắt, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
Muộn Du Bình là người rất im lặng, tôi quen hắn nhiều năm như vậy, chỉ khi hắn cải trang thành 'giáo sư Trương' là sinh động nhất. Bàn Tử cũng có chung suy nghĩ với tôi, chúng tôi định trêu hắn xem hắn nhịn được đến mức nào.
Bàn Tử bước đến, vẻ mặt nôn nóng: "Giáo sư Trương, anh mau tới nhìn xem, Tiểu Ngô tự dưng bảo đau bụng, hai chúng tôi không rõ vì sao lại như vậy."
'Giáo sư Trương' đương nhiên không tin lời hắn nhưng vẫn đi tới đè lên bụng tôi vài cái. Khi hắn giơ tay ra, tôi thấy được lớp ngụy trang trên ngón tay của hắn. Tôi giả vờ giãy đành đạch như sắp chết, gào to: "Giáo sư Trương cứu tôi với!"
Hắn sờ cả nửa ngày vẫn không thấy có gì bất thường, đành hỏi tôi rốt cuộc bị sao vậy.
Bàn Tử dựa vào cửa khoang thuyền nhìn hai chúng tôi: "Tôi đoán, tám phần là bị động thai rồi."
"Thai con mẹ anh!" Tôi ném cái túi qua chỗ Bàn Tử, hắn nhanh nhẹn trốn sang bên cạnh.
'Giáo sư Trương' đứng dậy lùi xa chúng tôi ba bước, tay hắn đặt sau eo, không biết đang sờ cái gì.
"Các cậu là ai?" Hắn hỏi.
"Lão Trương." Tôi bày ra dáng vẻ vô cùng uất ức: "Anh không nhớ rõ Tiểu Thiên Chân ở tứ hợp viện Giải gia hai mươi năm trước sao?"
'Giáo sư Trương' nhíu mày lấy ra con dao thủ trước mặt: "Hai mươi năm trước tôi đã gặp cậu à?"
Bàn Tử thấy tình thế không ổn, vội vàng xen vào: "Đương nhiên rồi, năm đó cậu và Tiểu Ngô vừa gặp đã yêu, nguyện bên nhau cả đời, nếu sai tôi làm chó."
Tôi tức phát ngất: "Anh không biết thì làm ơn đừng nói bậy!"
'Giáo sư Trương' bị Bàn Tử chọc cười, hắn cất dao đi, rõ ràng cảm thấy với chỉ số thông minh của chúng tôi hoàn toàn không đủ tạo nên uy hiếp cho hắn: "Các cậu cùng nhóm với người phụ nữ kia à? Đừng lừa tôi, tôi sẽ không nói bất cứ điều gì đâu."
"Chúng tôi cũng không có gì muốn biết." Bàn Tử đẩy tôi đến trước mặt Muộn Du Bình, "Bàn gia không có yêu cầu gì khác, chỉ cần anh quan tâm cậu ta là được."
'Giáo sư Trương' nhìn tôi rồi lại nhìn Bàn Tử, sau đó gật đầu.
Trên đường đi, A Ninh bắt đầu nghi ngờ quan hệ giữa ba chúng tôi, mấy lần định nói gì đó rồi thôi. Nhưng tôi nào phải thiên chân vô tà của năm đó nữa, vài lời khách sáo của cô ta không thành công, ngược lại tôi còn moi được rất nhiều tin tức. Đầu tiên là đám người Cừu Đức Khảo muốn tìm thứ gì đó ở chú ba của tôi, vì vậy bọn họ cần nhanh chóng tìm được Ngô Tam Tỉnh. Thứ hai, A Ninh đã biết 'giáo sư Trương' là Trương Khởi Linh, nhưng cô ta vẫn đồng ý dẫn hắn theo, trong đó chắc chắn có ẩn tình.
Lúc ăn cơm, 'giáo sư Trương' ngồi bên cạnh làm bộ như xới thêm cơm cho tôi, thật ra hắn khẽ nói rằng: "Tiểu Ngô, tôi cảm thấy cậu rất giống với một người mà tôi quen biết."
Vớ vẩn, hai mươi năm trước chúng ta đã từng thề nguyện bên nhau cả đời mà. Tôi gật đầu, chờ hắn nói tiếp.
"Có lẽ cậu đã biết tình hình của tôi, thi thoảng ký ức của tôi sẽ bị lẫn lộn, mặc dù tôi không nhớ gặp được cậu lúc nào, nhưng cách cậu nói chuyện và làm việc chưa từng thay đổi." 'Giáo sư Trương' nhìn tôi: "Tôi nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, cậu đã nói cậu là vợ tôi."
Tôi sặc canh, xém nữa là phun hết ra biển.
"Ban nãy gặp nhau cậu cũng nói vậy, còn cả tên Bàn Tử kia nữa." Hắn dừng một lát rồi tiếp lời: "Chúng ta thật sự không có ước định gì chứ?"
Tôi vội vã xua tay: "Không có, anh nhớ nhầm rồi. Anh cũng bảo ký ức của anh dễ lẫn lộn, chắc chắn là lầm rồi, sao tôi có thể thích một tên Muộn Du Bình được chứ?"
'Giáo sư Trương' nghiêng đầu: "Bình gì cơ?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip