Ngô Tà tư gia bút ký - Chương 1 - Lời dẫn
这件事情的起因,在2003年的2月1日,一个金牙老头在快打烊的时候到我店里来问爷爷的事情。
Nguyên nhân gây ra chuyện này là vào ngày 01.02.2003, một lão già răng vàng bỗng tới hỏi chuyện của ông nội tôi khi tôi đang chuẩn bị đóng cửa hàng lại.
当时我长了个心眼,没怎么搭理他,不过这事情怎么看怎么奇怪,爷爷的事情我们家里压下去已经快六七年了,再没人提过,为何这个金牙会突然问起来?
Lúc ấy tôi chỉ có một suy nghĩ rằng không biết nên phản ứng với lão như thế nào, chỉ là chuyện này cho dù sao thì vẫn thấy rất kỳ quái. Chuyện của ông nội, trong nhà chúng tôi khép lại đã sáu bảy năm rồi, không còn ai nhắc tới nữa, vậy vì sao đột nhiên lão răng vàng này lại hỏi tới?
看他那派头和讲话的腔调,不是善茬。
Nhìn bộ dạng và điệu bộ nói chuyện của lão ta thì biết đây không phải là một người lương thiện gì.
后来隔壁的钱老板告诉我,他认识来我店里的那个金牙老头,那家伙臭名远扬,名字叫金万堂,是北京新月饭店的老庄客。
Sau này, ông chủ Tiền ở bên cạnh nói cho tôi biết, ông ấy nhận ra lão răng vàng đến cửa hàng tôi lúc đó, lão kia nổi tiếng xấu xa, tên là Kim Vạn Đường, chính là nhân viên kinh doanh của khách sạn Tân Nguyệt ở Bắc Kinh.
新月饭店是潘家园的升级产品,有了家底的倒爷盘口都开在那边,不用风餐露宿也不用和雷子正面冲突,我的资历不够还没法进去,只是有一些耳闻。据说里面随便一件东西放上台面都是翻着金砖的买卖。
Khách sạn Tân Nguyệt là một khu vui chơi cao cấp ở Phan gia viên, có của cải và địa bàn kinh doanh đều mở ở bên đó, không cần màn trời chiếu đất, cũng không cần phải thường xuyên đụng chạm tới Lôi Tử. Với tư cách của tôi còn không đủ tiêu chuẩn để đi vào, chỉ mới nghe tới một chút. Có người nói bất cứ một món đồ nào được bên trong ấy một khi đã đặt lên bàn thì giá của nó cũng phải cao hơn cả vàng khối.
这家底厚实的老家伙跑到江南,到我这么一个屁股大的店铺里来套磁,究竟是何居心?当时我告诉自己有机会要查一查,不过这个念头转眼就忘了。做我们这一行的,怪人怪事太多,开个古董铺也不得安生,我不是很在乎这点破事。
Tại sao một nhà giàu có như vậy lại để lão già này chạy đến Giang Nam, còn tới một cửa hàng nhỏ bé ở tít cuối huyện như của tôi chứ, rốt cục là có ý gì đây? Lúc ấy tôi tự nói với chính mình nếu có cơ hội tất phải điều tra một chút, chỉ có điều cái ý niệm này chẳng mấy chốc đã bay biến đi mất. Làm cái nghề như tôi thì gặp phải quái nhân và chuyện lạ sẽ nhiều lắm, mỗi việc mở cửa hàng đồ cổ thôi cũng đã không được sống yên ổn rồi, thực sự là tôi không quá quan tâm tới chút chuyện tầm phào ấy.
那一天我颇有点感慨。说起来我的境遇很惨淡,隔壁楼外楼开了外堂,还有了点心加工厂,连领班都是开着小车来上班,我却每个月省吃俭用要给手下发工资,老板做得非常窝囊,当时想做古董的还没开饭馆的风光,这是什么世道,不如说服我老爹,把这店盘了开饭馆得了。当然我只是随便说说的,我没想到之后会发生这么多的事情,如果能早知道,我就一把火把我家的店烧了,以绝后患。
Bỗng có ngày tôi ngẫm ra cũng thấy hơi bùi ngùi thật. Lại nói tới cảnh ngộ của tôi thực sự không tươi sáng gì, cửa hàng bên cạnh còn mở tận ra ngoài đường, có cả xưởng làm bánh ngọt nữa, ngay đến quản lý mà còn đi làm bằng xe con, trong khi tôi lại từng tháng nhịn ăn nhịn tiêu để trả tiền lương cho thủ hạ, làm một ông chủ vô cùng bất lực. Lúc ấy đã nghĩ bán đồ cổ mà lại không mở mày mở mặt bằng quán cơm, đây là cái thói đời gì vậy? Đã thế tôi đi thuyết phục cha mình, đem cửa hàng này chuyển thành quán cơm cũng được. Đương nhiên điều đó chỉ là tôi tùy tiện nói nói vậy thôi, tôi hoàn toàn không nghĩ tới sau này lại phát sinh ra nhiều chuyện như vậy. Nếu sớm biết sẽ thành như thế, tôi nhất định cầm một cây đuốc mà đốt trụi cửa hàng nhà mình đi, chấm dứt hết tai họa về sau.
但是事实是我们不可能知道未来的事情,所以最后我不可避免地陷了进去。然后越走越深。
Nói tới nói lui, sự thật là chúng ta không tài nào biết trước được chuyện tương lai, cho nên đến cùng tôi vẫn không thể tránh khỏi sa chân vào đó. Tiếp theo mỗi bước một lún sâu thêm.
即使如此,我也没有想过,我之后必须使用这种方式来理清楚整件事情。
Ngay cả khi như vậy, tôi cũng không nghĩ rằng bản thân về sau phải dùng tới phương pháp này để sắp xếp lại mọi chuyện cho rõ ràng.
这些文章写在整个过程中,虽然现在结局仍旧不明朗,但是这些记忆中的点滴,现在回头看来,也颇有一番风味,现在整理出一些东西来,以便之后查阅,终究我会得到答案,我坚信并且坚持。
Nhưng toàn bộ ghi chép này vẫn đang ở được thực hiện, mặc dù kết cục vẫn chưa được rõ ràng.Nhưng đọc kỹ lại những đoạn kí ức này, coi lại từ đầu đến giờ, xem ra cũng khá là đặc sắc, giờ chỉ cần chỉnh lại một chút, cuối cùng cũng sẽ ra được đáp án. Tôi tin chắc như thế hơn nữa còn kiên trì làm tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip