Chương 2: Năm mươi năm sau

50年后,杭州西泠印社,我的思绪被一个老头子打断了,我合上我爷爷的笔记,打量了一下对方。

50 năm sau, Hàng Châu - Tây Linh Ấn Xã, suy nghĩ của tôi bị một lão già cắt ngang. Tôi khép lại bút ký của ông nội, quan sát đối phương.

"你这里收不收拓本?"他问,看样子就是随便问问的,我做这行挺有天分的,也就敷衍他:"收,不过价钱收不高。"意思是,你没好东西就滚吧,别耽误大爷看书。

"Chỗ cậu có nhận bản dập không?" Gã hỏi, bộ dạng tùy tiện hỏi vài câu xã giao. Tôi làm nghề này có chút thiên phú, liền đáp lấy lẹ: "Nhận, nhưng giá không cao."  Ý là, lão không có đồ tốt thì mau cút đi, đừng làm phiền đại gia đọc sách.

做我们这行,三年不开张,开张吃三年,平日里清闲惯了,最讨厌伺候那些一知半解的客人,演变到后来,只要看到那些过路客,就直接放哀乐赶人。不过最近空闲的也有点过分了,眼看旺季快过了,也不见什么好东西进来,所以也有点耐不住。

Nghề này của chúng tôi, ba năm không bán buôn, bán một lần ăn cả ba năm, bình thường nhàn nhã quen rồi, ghét nhất hầu hạ mấy kiểu khách nửa vời, cuối cùng đến giờ, cứ gặp kiểu khách này, trực tiếp đóng của tiễn khách. Nhưng gần đây nhàn nhã có chút quá đáng rồi, mắt thấy sắp qua mùa  vượng nhất rồi, mà chắng thấy món tốt nào tới, cho nên có chút thiếu kiên nhẫn.

"那我想打听一下,这里有没有战国帛书的拓本?就是50年前,长沙那几个土夫子盗出来,又被一美国人骗走的那一篇?"那人一边看着我柜台里的藏品,一边问。

"Vậy cho tôi hỏi thăm một chút, ở đây có bản dập của sách lụa thời Chiến Quốc không? Chính là quyển mà 50 năm trước mấy tên thổ phu tử trộm ra ở Trường Sa, lại bị người Mỹ lừa đoạt mất ấy?" Gã vừa ngắm nghía mấy món hàng trên kệ của tôi vừa hỏi.

"你都说被美国人骗走了,哪里还有。"我一听就火了,"找拓本当然是去市场里淘,哪有指定了一本去找的,怎么可能找得到?"

"Chính anh cũng nói đã bị người Mỹ lừa mất, lấy đâu ra nữa." Tôi vừa nghe liền nổi nóng. "Muốn tìm bản dập đương nhiên phải tìm trên thị trường, đâu ra chuyện chỉ tìm ở một cửa hàng, làm sao tìm ra nổi?"

他压低了声音:"我听说你有门路,我是老痒介绍来的。"

Gã hạ giọng: "Tôi nghe nói cậu có đường dây, tôi là được lão Dương giới thiệu tới đấy."

我警惕起来,心里一惊,老痒不是前年就进号子里,怎么,把我供出来了?心里一急,背上冷汗就出来了,"哪......哪个老痒,我不认识。"

Tôi lập tức cảnh giác, tâm lạnh đi một nửa. Lão Dương không phải năm ngoái vừa bị bắt sao... sao lại, chẳng lẽ khai tôi ra rồi sao? Nóng hết ruột gan, mồ hôi lạnh trên lưng vã hết ra: "Lão... lão Dương nào chứ, tôi không quen."

"我懂我懂,"他呵呵一笑,从怀里掏一只手表,"你看,老痒说你一看这个就明白了。"

"Tôi hiểu tôi hiểu." Gã cười ha ha, lấy ra một cái đồng hồ đeo tay từ trong ngực ra, "Cậu xem, lão Dương nói cậu nhìn thấy cái này sẽ hiểu."

那手表是老痒当年在东北的时候他初恋情人送给他的,他把这表当命一样,喝醉了就拿出这表边看边"鹃啊,丽啊"的叫,我问他你那老娘们到底叫什么,他想半天,竟然哭出来,说我他娘的给忘了。这老痒肯把这表给这个人,说明这人确实有些来头。

Chiếc đồng hồ đó là do mối tình đầu của lão Dương đưa cho lão khi còn ở Đông Bắc. Lão coi cái đồng hồ này như tính mệnh, uống say còn hay lấy nó ra vừa nhìn vừa kêu "Quyên a, Lệ a", tôi hỏi lão con mẹ nó rốt cuộc lão muốn kêu cái gì, lão nghĩ nghĩ nửa ngày, rồi bỗng òa khóc, nói con mẹ nó ta quên rồi. Nếu lão Dương đã đưa chiếc đồng hồ cho người này, nhất định gã cũng phải có chút địa vị.

可我怎么打量这人都觉得面目可憎,但人家找上门来了,还是爽快点说话好,于是直接一抬手:"那就算你是老痒的朋友,找我什么事情?"

Nhưng tôi nhìn sao cũng chỉ thấy gương mặt người này không giống loại người đứng đắn, nhưng người ta đã tìm tới cửa, tôi cũng nên nể mặt một chút, nên quyết định vẫn nên nói thẳng thì hơn, liền khoát tay: "Vậy coi như anh là bạn của lão Dương, tìm tôi có chuyện gì?"

他露牙齿一笑,露出一颗大金牙:"我一个朋友在山西带回点东西,想让你给我看看,那是不是真东西。"

Gã nhe răng cười, lộ ra một cái răng vàng to tướng. "Tôi có một anh bạn mang một ít đồ từ Sơn Tây về, muốn nhờ cậu xem hộ, liệu có phải là đồ thật không."

"看你一口京腔的,你北京的大土靶子到南方来找我咨询,太抬举我了吧,北京多少好手,恐怕你醉翁之意不在酒啊!"

"Nghe giọng anh đặc sệt chất Bắc Kinh, Bắc Kinh anh rộng lớn, anh lại lặn lội đến tận phía nam tìm tôi cố vấn, thật đề cao tôi quá rồi. Bắc Kinh có bao nhiêu người giỏi, chỉ sợ anh có ý khác thôi!"

他嘿嘿一笑:"都说南方人精明,果然不假,看你年纪不大,倒也看得很通透,说实话,我这次来,确实不是找您,我想见见你家里老太爷。"

Gã cười ha ha: "Ai cũng nói người phương nam khôn khéo, quả không sai chút nào. Thấy tuổi cậu nhìn cũng không cao, vậy mà đã nhìn người rất chuẩn. Nói thật, lần này tôi đến, đúng là không phải tìm cậu, tôi muốn gặp lão thái gia nhà cậu."

我的脸色一下就变了:"找我爷爷,你什么居心?"

Sắc mặt lập tức biến đổi: "Tìm ông nội tôi, anh muốn làm gì?"

"你老太爷当年在长沙镖子岭盗出战国帛书以后,是否留有一两份拓本?我朋友只想知道,与我们手上这一卷是否一样?"

"Lão thái gia nhà cậu năm đó sau khi lấy được quyển sách lụa thời Chiến quốc trên đỉnh Phiêu Tử Lĩnh Trường Sa, có lưu lại một hai bản dập không? Người bạn của tôi chỉ muốn biết,  có giống quyển trên tay chúng tôi không?"

他话没说完,我对着边上打瞌睡的伙计吼道:"王盟,送客!"

Gã còn chưa nói xong, tôi đã quay qua tên trợ lý đang ngủ gà ngủ gật bên cạnh quát to: "Vương Minh, tiễn khách!"

那金牙老头急了:"怎么遭说着说着就要赶人呢?"

Gã răng vàng vội vàng: "Làm sao mà đang nói lại đuổi người chứ?"

"你说的是不错,可惜你来太晚了,我老爷子去年已经西游,你要找他,回去割脉吧!"我心道:"当年那事情,连中央都惊动了,那是大事情,哪能给你把旧帐翻出来,我家里还能有好吗?"

"Anh nói không sai, nhưng đáng tiếc anh tới muộn rồi, lão gia tử nhà tôi năm ngoái đã cưỡi hạt về Tây rồi, anh muốn tìm ông, quay về cắt cổ đi." Tôi nghĩ thầm: "Chuyện năm đó, kinh động đến cả Trung Ương, đó là chuyện động trời, làm sao để anh đem chuyện cũ lôi ra, cả nhà tôi còn chỗ sống sao?"

"我说你个小孙子,说话就怎么不中听呢。"大金牙老头一脸贼笑,"老爷子不在了也不打紧,我也没说怎么着啊,好歹,你也看一看我带来的东西,你也卖卖老痒的面子不是?"

"Tên nhóc nhà ngươi, nói thế nào cũng không lọt tai được." Gã răng  cười tà. "Lão gia tử mất rồi cũng không sao, tôi cũng không bảo nhất định phải gặp mà. Dù gì cậu cũng nên nhìn thứ tôi mang đến chứ, nể mặt lão Dương một chút không được sao?"

我看了他一眼,这皮笑肉不笑的,看样子不看他一眼他还真不肯走,心说就当卖老痒个面子,他出来的时候也不用被他埋怨,于是点头:"看看就看看,是不是我可不敢说。"

Tôi nhìn gã một cái, gã thuộc dạng ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn bộ dạng tôi mà không xem cho gã, gã nhất định sẽ ăn vạ không đi, thầm nghĩ thôi thì coi như nể mặt Lão Dương, để khi lão ra ngoài không trách móc tôi. Vì thế tôi gật đầu: "Xem thì xem, phải hay không tôi cũng không dám chắc."

其实这战国帛书有20多卷,每卷各不相同,我爷爷当时拓下来的那一篇只是其中很短的一部分,但是又极其重要,现在也就是我有几份拓本当压箱底的宝贝,世面上有钱也买不到,只见那金牙老头从怀里掏出一张白纸,我一看就来气,靠,还是个复印件。

Kỳ thực sách lụa Chiến quốc có tất cả hơn 20 quyển, không quyển nào giống quyển nào. Quyển ông nội tôi trộm được chỉ là một phần rất nhỏ trong số đó, nhưng cũng cực kỳ quan trọng, đến nay cũng chỉ có tôi có vài phần bản dập được làm bảo bối được đặt dưới đáy hòm trong số gia tài của nhà tôi, người ngoài dù có tiền cũng không mua được. Gã răng vàng móc ra từ trong ngực một cuộn giấy trắng đưa tôi. Tôi vừa nhìn liền nổi giận, má, không ngờ lại là một tập giấy photo.

"那是啊,那宝贝那能到处揣着跑啊,一抖就碎。"他说,还故作神秘的压低声音,"要不是我路子广,这东西早跑到国外去了,也算是为人民服务。"

"Cái đó, bảo bối làm sao có thể đem đi khắp nơi được, lỡ run tay một cái vỡ mất thì sao." Gã nói, còn giả vờ hạ giọng ra vẻ thần bí: "Nếu tôi không phòng bị kĩ càng, thứ này đã sớm bị bán ra nước ngoài rồi. Việc tôi làm cũng coi như là vì nhân dân phục vụ, đúng không?"

我呵呵一笑:"看你那样子不就是个倒斗的吗,我看你是不敢出手,这是国宝,你脑袋不想要了!"

Tôi cười ha ha. "Nhìn bộ dáng anh chẳng qua chỉ là một tên trộm mộ, tôi thấy anh không dám ra tay thì có. Đây là quốc bảo, đầu anh không muốn dùng nữa à!"

一句话被我揭穿,老头子脸就绿了,可他有求于我,还得忍着,说:"也不能这么说,每一行都有每一行的道道,想你老爷子当年在长沙做土夫子的时候,那也是威名远播......"

Bị tôi vạch trần lời này, gương mặt gã lại tái đi, nhưng gã có chuyện cầu tôi, vẫn phải nhịn, nói: "Cũng không thể nói như vậy, mỗi nghề có một quy tắc riêng, nhớ năm đó lão gia tử nhà cậu làm thổ phu tử ở Trường Sa, cũng nức tiếng xa gần..."

我脸色肯定很难看,咬着牙:"你要再提我爷爷,我就不看了!"

Sắc mặt tôi lúc này nhất định rất khó coi, nghiến răng, nói: "Anh còn nhắc đến ông tôi nữa, tôi sẽ không xem nữa"

"好好,咱打住,你快给我瞅瞅,我也好快点跑路。"

"Được được, tôi không nói, cậu mau mau xem cho tôi, tôi cũng có thể biến nhanh một chút."

我展开那白纸头,一看就知道,这是一篇保存完好的战国帛书,但并不是我爷爷当时盗出来的那一份,这一份虽然年代也比较久远,但是应该是后几朝的赝品,也就是说是古董赝品,这是个身份很尴尬的东西。于是我一笑:"这应该是汉代的赝品,怎么说呢,你说它是假的,也不是假的,说它是真的,也不是真的,鬼知道这是照本摹的还是胡编的?所以我也不知道怎么说好了。"

Tôi mở trang đầu, vừa nhìn hàng chữ bên trong đã nhận ra đây là một bản sách lụa Chiến quốc được bảo tồn vô cùng hoàn hảo, nhưng không phải là phần ông tôi đã trộm được. Phần này tuy rằng niên đại cũng khá lâu, nhưng chắc là hàng nhái của vài triều đại kế đó, nói cách khác nó là đồ cổ giả, giá trị của nhưng món đồ thế này rất gượng gạo. Thế nên tôi cười nói: "Đây chắc là món hàng nhái thời cổ, nói sao đây, anh nói nó là giả, cũng không phải giả, nói là thật, cũng không phải thật, quỷ mới biết được nó được nhái theo hay là tự bịa ra nữa, nên tôi cũng không biết nên nói thế nào với anh."

"那这是不是你爷爷盗出来的那一份?"

"Vậy có phải là phần ông nội cậu trộm được không?"

"实话和你说,我爷爷盗出来的那份他自己都没来得及看上一眼就被那美国佬骗过去了,你这问题我实在回答不了你。"我心想,忽悠你还不容易,表情上还装出特诚恳的样子。那金牙老头还真信了,叹了口气:"那真是不凑巧,那看样子不去找那个美国人,恐怕还真没指望了。"

"Nói thật với anh, phần ông tôi trộm được ông tôi còn chưa kịp xem qua đã bị người Mỹ lừa lấy mất, chuyện này tôi thực sự không trả lời anh được." Tôi thầm nghĩ: "Nói đến thế còn không lừa được mi sao." trên mặt tỏ vẻ vô cùng thành khẩn thở dài. Gã răng vàng có vẻ tin thật, thở dài: "Vậy đúng là xui xẻo, xem ra không tìm được người Mỹ kia thì thật sự không còn hi vọng gì rồi."

"怎么,你们怎么就这么在意这一卷?"我问道,这太奇怪了,这古籍的收藏都是看缘分的,想把一套20卷战国时期的古籍都找到,那也未免太贪心了。

"Sao, các anh có vẻ rất để ý đến quyển này?" Tôi hỏi, cảm thấy chuyện này quá kì quái, sách cổ được cất giấu muốn có đều phải xem duyên phận thế nào, muốn tìm đủ trọn bộ sách cổ thời Chiến quốc hơn 20 quyển ấy à, thật sự quá tham lam.

"小兄弟,不瞒你说,我还真不是倒斗的,你看我这身子骨,哪够折腾啊,不过我那朋友的确是行家里手,我也不知道他卖的是什么关子,总之,人家有人家的道理。"他呵呵一笑,摇摇头,"咱也不好多问,对吧,先走一步了。"说完头也不回的就走了。

"Người anh em, không lừa cậu, tôi thực sự không phải trộm mộ. Cậu xem thân thể tôi toàn xương, làm sao mà chịu nổi công việc ấy chứ. Nhưng bạn tôi thì đúng là dân trong nghề, tôi cũng không biết hắn là đầu dây buôn bán gì, nói chung, người ta có cái lý của người ta." Gã cười ha hả, lắc đầu lại than thở vài cái: "Ta cũng không tiện hỏi nhiều, đúng không, tôi đi trước nhé." Nói xong gã bước đi không thèm quay đầu lại. 

我低头一看,他那张复印纸还在我手里呢,突然,我在那纸上发现一个图案,那是个狐狸一样的人脸,两只没有瞳孔的眼睛很有立体感,好像从那纸上凹了出来一样,看得我吸了口凉气,这一份帛书我从来没见过,应该是一份珍品。我琢磨着等老痒出来,就用这复印件做几块假的拓片也够我乐的。忙急急跑到门外张了一眼,只看到那金牙老头正往回赶。

Tôi cúi đầu nhìn tập photo bảng dập của gã vẫn còn cầm trên tay, bỗng tôi phát hiện trên tờ giấy có một đồ án. Đó là một gương mặt người giống hệt hồ ly với đôi mắt không tròng, cảm giác rất chân thực, cứ như nổi lên trên tờ giấy, khiến tôi không khỏi hít vài ngụm khí lạnh. Phần sách lụa này tôi trước giờ chưa từng thấy, chắc cũng là một phần trân phẩm. Tôi ngẫm nghĩ, chờ lão Dương ra tù, dùng bản photo này tạo một bản dập giả cũng vui. Gấp rút chạy ra ngoài nhìn một cái, liền thấy gã răng vàng đang đi về hướng tiệm của tôi.

我心想他肯定是回来拿这张东西,忙跑回去,拿起数码相机把它给拍了下来,然后拿起纸头走出门外。迎面碰上大金牙老头的鼻子:"你东西忘了。"我说道。

Tôi nghĩ gã khẳng định quay lại để lấy tập giấy, tôi vội vả quay vào dùng máy ảnh kĩ thuật số chụp lại, rồi cầm tập giấy đi ra ngoài. Gặp ngay gã răng vàng: "Anh quên đồ này!"  Tôi nói.

我爷爷是长沙土夫子,也就是一般说的"盗墓贼"。

Ông nội tôi là thổ phu tử ở Trường Sa, chính là kẻ trộm mộ. 

我爷爷入这行的原因一点也不出奇,用现在的话说那就是世袭的行当。我太公的太公13岁那年,华中一带闹旱灾,那年代,一闹旱灾就起饥荒,你有钱也买不到东西吃,那时候长沙边边角角里啥都没有,就是古墓多,于是靠山吃三,靠墓吃墓,全村人一起倒斗,那几年不知道长沙一带有多少人饿死,可就他们那村一个都没死,还一个一个都吃个油光满面的,那可全是靠着用挖出来的东西跟洋人换粮食吃才能这样的。

Ông hành nghề này cũng không phải chuyện lạ, mà theo cách nói bây giờ chính là cha truyền con nối. Năm cụ tổ tôi tròn 13 tuổi, vùng Hoa Trung gặp nạn hạn hán, thời ấy, vừa có hạn hán liền xảy ra nạn đói, dù có tiền cũng không mua được đồ ăn. Khắp Trường Sa chẳng có gì cả, chỉ có cổ mộ là nhiều, vì vậy dựa vào núi non chỉ ăn được ba bữa, dựa vào mộ còn khá hơn, toàn bộ thôn dân đều thành trộm mộ. Năm đó không biết có bao nhiêu người chết đói, chỉ có thôn họ chẳng có ai chết, ai nấy đều ăn đến mỡ heo dính đầy mặt, đều dùng đồ đào được mà đổi lương thực với người nước ngoài.

再后来时间长了,盗墓这东西和其他东西一样,也有个文化的积累,到我爷爷那辈,已经有行规、门派之分,那个时候盗墓的分南、北两派,南派就是我爷爷那派,擅长洛阳铲探土,高手只凭一个鼻子就能断定深浅朝代,现在很多小说里描写动不动就洛阳铲,其实北派是不用洛阳铲的,他们精于对陵墓位置、结构的准确判断,也就是所谓的"寻龙点穴"。但是北派的人有点古怪,怎么说呢,按我爷爷的说法那就是他们不实在,花花肠子太多,盗个墓还搞这么多名堂,进去东西拿了就走呗,还要一扣二扣的,搁现在就叫官僚主义得很。而南派规矩就不多,且从不忌讳死人,北派人骂南派是土狗,糟蹋文物,倒过的斗没一个不塌的,连死人都拉出来卖,南派骂北派是伪君子,明明是个贼还弄得自己跟什么似的,后来更是闹到要火拼的地步,甚至还有"斗尸"一类的事情发生,到最后两派终于划长江而分,北派叫倒斗,南派就叫淘沙或是淘土,洛阳铲还是分了之后才发明出来,北派人根本不屑使用。

Sau một thời gian dài, nghề trộm mộ cũng như các nghề khác, nó đã biến thành văn hóa tích lũy nhiều đời. Đến thế hệ ông nội tôi, đã thành luật lệ, chia ra thành môn phái. Lúc đó, trộm mộ phân ra làm hai phái Nam Bắc. Nam Phái chính là phái của ông nội tôi, giỏi về việc dùng xẻng Lạc Dương để dò đất, cao thủ chỉ dựa vào mũi là có thể  phán đoán được triều đại lâu hay gần. Hiện giờ có rất nhiều tiểu thuyết động một tí là miêu tả đến xẻng Lạc Dương, nhưng kì thực Bắc phái không dùng xẻng Lạc Dương. Bọn họ thiên về tính vị trí lăng mộ, phán đoán chuẩn xác kết cấu, cũng chính là cái người ta gọi là tầm long điểm huyệt. Nhưng người Bắc phái có chút kỳ quái, nói sao đây, theo như cách ông nội tôi nói là họ không thành thật, lòng đầy mưu mô, trộm một ngôi mộ còn bày ra nhiều trò như vậy, vào cầm đồ đi thì thôi, còn muốn đi một bước vái lạy một cái, theo như bây giờ mà nói thì rất là chủ nghĩa quan liêu. Mà Nam phái quy tắc lại không nhiều, cũng không kiêng kị người chết, người Bắc phái nắm người Nam phái là chó nhà, làm hỏng văn vật, cái mộ nào bị đào qua không cái nào không bị sập, ngày cả người chết cũng lôi ra đên bán. Người Nam phái mắng người Bắc phái là ngụy quân tử, rõ ràng là thằng ăn trộm mà còn làm ra vẻ thanh cao. Sau đó càng là ầm ĩ đòi sống mái với nhau, thậm chí còn xảy ra việc giành thi thể, cuối cùng hai phái đành lấy sông Trường Giang làm ranh giới, Bắc phái gọi là đổ đấu, Nam phái gọi là đào cát hoặc đào đất. Xẻng Lạc Dương phát minh ra sau khi phân chia, người Bắc phái căn bản không thèm sử dụng.

我爷爷他不认识字,后来进了扫盲班,那时候他只会淘沙,学个字差点把他折腾死,也亏了他有了文化,才能把他的一些经历记录下来,在长沙镖子岭那老三,就是我爷爷,这些事情都他是一个字一个字记录在他那本老旧的笔记本上,我奶奶是个文化人,大家闺秀,就是被他的这些故事吸引,最后我爷爷就入赘到杭州来,在这里安了家。

Ông tôi vốn không biết chữ, khi quân giải phóng mở bao nhiêu lớp xóa mù chữ, ông vẫn chỉ biết đào cát, học một từ còn khiến ông vật lộn muốn chết. Cũng may ông có chút văn hóa, có thể viết lại một phần những chuyện mình từng trải qua. Thằng Ba ở đỉnh Phiêu Tử Lĩnh Trường Sa năm ấy, chính là ông nội tôi. Những chuyện này đều do ông ghi lại từng chữ từng chữ trên quyển bút ký cũ kĩ của mình. Bà nội tôi là người làm công tác văn hóa, vốn là một tiểu thư khuê các, nhưng lại bị những chuyện này của ông hấp dẫn. Cuối cùng, ông tôi tới Hàng Châu ở rể, an gia tại đây.

那笔记算是我家的家传宝贝,我爷爷的鼻子在那次的事情后就彻底废掉了,后来他训练了一只狗来闻土,人送绰号"狗王"。这是真事情,现在长沙做过土夫子的,老一辈的人都知道这名字。

Quyển bút ký đó trở thành bảo bối gia truyền của nhà tôi. Mũi của ông sau chuyện đó đã không còn tinh nhạy nữa, về sau ông huấn luyện một con chó chuyên ngửi đất, nên được người ta đặt hiệu "Cẩu vương". Đây là chuyện có thật, giờ những người trước đây từng làm thổ phu tử ở Trường Sa đều biết đến cái tên này.

至于我爷爷后来怎么活下来的,我的二伯伯和太公和太太公最后怎么样了,我爷爷始终不肯告诉我,在我记忆里面,我也没有看到过一个独眼独臂的二伯,估计真的是凶多吉少,一提到这个事情,我爷爷就哭,就直说:"那不是小孩子能听的故事。"无论我们怎么问,怎么撒娇,他也不肯透露半个字。最后随着我们年龄的增长,也逐渐失去了童年的好奇心。

Về phần ông tôi sau đó làm sao sống được, ông bác, cụ và cụ kị của tôi cuối cùng thế nào, ông mãi vẫn không chịu nói ra. Trong kí ức thời thơ ấu, tôi chưa từng gặp một ông bác chỉ có một mắt, còn cụt một tay, không chừng thật sự là lành ít dữ nhiều. Nhắc tới chuyện này, ông chỉ thở dài, nói: "Đó không phải là chuyện con nít nên nghe." Bất luận chúng tôi có hỏi thế nào, làm nũng thế nào, ông chũng không chịu tiết lộ nửa chữ. Cuối cùng khi chúng tôi dần dần lớn lên, cũng từ từ mất đi lòng hiếu kì thời thơ ấu.

傍晚,店子打烊,又是无聊的一天过去了,屁东西也没有收进来,我打发掉伙计,这个时候,一个短信息发过来。

Lúc chạng vạng, đến lúc cửa tiệm đống cửa, lại một ngày nhàm chám trôi qua, đến một cái rắm cũng không thu hoạch được, tôi cho anh người làm về sớm, lúc này,  tôi nhận được một tin nhắn.

"9点鸡眼黄沙。"

【9 giờ kê nhãn hoàng sa】

是家里三叔发过来的,这是暗话,就是说有新货到了,紧接着,又是一条:"龙脊背,速来。"

Là Chú Ba tôi gửi tới, đây là tiếng lóng, ý là có hàng mới tới, tiếp lại có một tin nhắn đến:【Long Tích Bối, đến mau】

我眼睛一亮,三叔的眼光出奇的高,这龙脊背就是有好东西的意思,连他都觉得是好东西,我真要见识一下。

Mắt tôi sáng rỡ, tiêu chuẩn của chú Ba vô cùng cao, Long Tích Bối nghĩa là đồ tốt, đến chú cũng cảm thấy nó là đồ tốt, tôi cũng muốn nhìn một cái.

我关好店门,开着我的破金杯车就直奔我三叔那里,一方面想看看他所谓的好东西是什么,另一方面,也想让他看看我今天拍到的那份帛书上的图案到底是什么?到底他是我们这一代人中唯一还和土夫子有接触的人。

Tôi đóng của tiệm, lái xe tải nhỏ đến thẳng chỗ chú Ba. Một bên vừa muốn nhanh đến xem đồ tốt mà chú nói tới là gì, một bên cũng muốn chú nhìn thử thứ mà hôm nay tôi đã chụp được trên phần sách lụa rốt cuộc là đồ án gì? Nói cho cùng chú là người duy nhất trong nhà đến đời này còn tiếp xúc với dân trộm mộ.

我车刚开到他楼下,就听他在上面叫:"你小子他娘的,叫你快点,你磨个半天,现在来还有个屁用!"

Xe vừa dừng dưới lầu, đã nghe chú gọi từ trên xuống: "Con mẹ nó cái thằng này, bảo mày nhanh lên, mày còn lò mò tới bây giờ, giờ mới tới để làm cái rắm gì!"

我靠了一声:"不是吧,好东西也留给我啊,你也卖得太快了。"

Tôi chữi "Má!" một tiếng: "Không phải chứ, đồ tốt cũng phải dành cháu với chứ, chú bán cũng nhanh quá đấy."

正说着,我看到一个年轻人从他正门里面走了出来,身上背了根长长的东西,用布包得结结实实的,一看就知道应该是一把古兵器,这东西的确值钱,要是卖得好,价格能翻十几倍上去。

Còn đang thang vãng, tôi nhìn thấy một thanh niên bước ra từ cửa chính nhà chú, trên lưng đeo một cái hộp gỗ thật dài, bên ngoài dùng vải cuốn kín mít, vừa nhìn đã biết chắc chắn là một binh khí cổ. Thứ này quả thực đáng tiền, nếu bán được giá tốt, giá của nó có thể cao gấp mười mấy lần.

我指指那年轻人,我三叔叔点点头,做了无可奈何的个手势,我心里一阵悲哀,心想难道我的小摊子今年真的要破产了?

Tôi đưa tay chỉ chỉ thanh niên kia. Chú Ba gật gật đầu, làm động tác có vẻ bất đắc dĩ. Lòng tôi như rỉ máu, thầm nghĩ chẳng lẽ cái tiệm nhỏ của tôi năm nay phải phá sản hay sao?

我上了楼,自己搞了杯咖啡,把今天那金牙老头跑来刺探事情和三叔一说,本以为他会和我同仇敌忾,没想到他好像变了个人一样,沉默不语,直接把我数码相机里的东西打印了出来,放在灯下一看,我马上看见我三叔脸色变了。

Tôi lên lầu, từ pha một ly cà phê cho bản thân, đêm chuyện hôm nay gã răng vàng đến dò hỏi kể cho chú Ba nghe, vòn định kể cho vùi, không nghĩ tới chu Ba như biến thành một người khác, im lặng không nói, trực tiếp giật lấy máy ảnh đem thứ trong máy ảnh in ra, để dưới ánh đèn bàn, tôi liề thấy mặt chú Ba lập tức biến sắc.

"怎了?"我问道,"这东西有什么蹊跷?"

"Sao thế?" Tôi hỏi, "Thứ này có gì kì quặc sao?"

他皱起眉头,说道:"不会吧,这张好像是张古墓的地图啊!"

Chú nhíu mày, nói. "Không phải chứ, tờ giấy này giống như một bản đồ cổ mộ."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip