Chương 25: Ngọc Dũng
我非常震惊,往后退了好几步,全身的肌肉绷紧,生怕这尸体会突然间站起来扑过来,轻声问:"这尸体怎么会喘气?你们以前碰到过这种事没?"
Tôi khiếp sợ vô cùng, vô thức lùi về sau vài bước, toàn thân căng thẳng chỉ lo cái thi thể này đột nhiên bật dậy nhào về phía mình, thì thào: "Thi thể sao lại thở được? Mọi người trước kia đã từng gặp chuyện giống thế này chưa?"
大奎发抖着说:"当然没有,要是经常碰到这种事情,我宁愿去扫厕所也不来倒斗。"
Đại Khuê run rẩy đáp: "Đương nhiên là chưa, nếu thường xuyên đụng phải mấy chuyện này, tôi đây thà đi quét nhà xí còn hơn đổ đấu!"
我看了看潘子,他捂着他的伤口,一头是汗,说:"别管是什么,快给他一梭子,不死也死了!等一下他要站起来就麻烦了。"我一听有道理,在这地下,多想不如多做,什么事情你快一步肯定没错,忙端起枪,三叔和那胖子忙挥手,同时大叫:"等......等等!"
Tôi quay sang nhìn Phan Tử, anh ta đang đè miệng vết thương, mồ hôi đầy đầu, nói: "Không cần biết là cái gì, mau cho nó một viên đạn, có là bất tử cũng phải đi đời. Lần chần nữa nó đứng lên được thì phiền" Tôi nghe cũng thấy có lý, ở dưới lòng đất nghĩ lắm không bằng làm nhiều. Việc gì cũng phải nhanh chóng chặn đầu mới êm, cho nên nâng súng ngắm. Bất chợt chú Ba cùng Bàn Tử bên kia đều xua xua tay, kêu to: "Từ từ...đã!"
说着,三叔已经凑到那尸体跟前去了,他一边向我摆手,一边看尸体身上的盔甲,惊讶得嘴巴都合不拢,指着那黑色的盔甲说:"这......这不是玉俑吗?我的天,原来这个东西真的存在!"
Nói xong, chú Ba vội vàng bước đến gần thi thể. Chú vừa đưa tay xua xua về phía tôi, vừa xem bộ giáp màu đen mặc trên mình thi thể, ngón tay run run chỉ vào nó, kinh ngạc đến nỗi miệng há to không khép lại nổi: "Này, này... cái này không phải là Ngọc Dũng sao? Ông trời ơi, vậy ra nó thực sự tồn tại ư!"
我一头雾水,忙问那是什么,三叔激动得几乎眼泪都要流出来,结巴道:"造......造化啊,我吴老三倒了这久的斗,终于......终于让我找到了一件神器,那是玉俑啊。"他抓住我的肩膀,"只要穿了这个东西,人就会返老还童,你看到了没有,这是真的!这具尸体就是证据!"
Tôi chẳng hiểu đầu cua tai nheo làm sao, vội hỏi áo ngọc là cái gì? Chú Ba kích động đến nỗi nước mắt cũng muốn tuôn rơi, lắp ba lắp bắp: "Tạo... Tạo hóa a, Ngô Lão Tam ta đổ đấu lâu như vậy, rốt cuộc... Rốt cuộc cũng có thể tìm được một báu vật thần khí, đó là Ngọc Dũng." Chú túm lấy bả vai tôi: "Chỉ cần mặc áo này này, con người sẽ cải lão hoàn đồng, mày thấy chưa? Đây là sự thật mà! Cái xác này chính là chứng cứ đó"
那个时代,四五十岁已经算很老的年纪了,这一具虽然肌肉瘪了下去,但是这个人的面貌真的非常年轻。我不由暗暗吃惊,心说难道这个世界上真的有返老还童这种事情?
Vào thời đại đó tứ tuần đã tính là già, vậy mà cái xác này tuy cơ thể đã teo tóp một ít nhưng khuôn mặt vẫn còn rất trẻ, thật sự trẻ. Tôi không khỏi giật mình, thầm nghĩ: chẳng lẽ trên thế gian này thực sự có chuyện cải lão hoàn đồng?
那胖子也看得眼睛都直了,说:"真没想到,秦始皇都找不到这东西,原来在他身上。那个什么三爷,你知道这东西怎么脱吗?"
Bàn Tử đờ người ra nhìn đến quên cả chớp mắt, nói: "Thực không ngờ, Tần Thủy Hoàng tìm kiếm khắp nơi cũng không có được vật này, hóa ra lại ở trên người hắn. Mà Tam Gia, ông có biết làm cách nào tháo nó ra không?"
三叔摇头,"听说这东西从外面是脱不掉的,这也是个麻烦,难道我们要把尸体整个背出去?"
Chú Ba lắc đầu: "Nghe nói thứ này không tháo được từ bên ngoài, cái này rắc rối đây, chẳng lẽ chúng ta phải bê cả cái xác này ra?"
他们两个检查来检查去,我看见那尸体给他们扯胳臂扯腿的,一点脾气也没有,好像也没什么危险,不由心情也逐渐缓和了下来,问道:"如果把这玉俑脱下来,那里面的人会怎么样?"
Hai người sau đó bèn kiểm tra tới kiểm tra lui, tôi đứng một bên nhìn họ nâng tay lật chân xác chết, xem ra không có vẻ gì là nguy hiểm, lo lắng canh cánh trong lòng mới dần dần dịu đi, hỏi: "Nếu tháo Ngọc Dũng này ra không biết người đó sẽ thế nào?"
胖子倒也没想到这一点,说:"那胖爷我倒真不知道,大不了就灰飞烟灭呗。"
Bàn Tử dường như chưa nghĩ tới điểm này, nói: "Bàn Gia ta cũng cóc biết, cùng lắm thì tan thành cát bụi thôi."
我说:"那他本来活的好好的,我们这样不是变谋杀了吗?"
Tôi bảo: "Hơ, người ta vốn đang sống khỏe, chúng ta làm như vậy không phải mưu sát sao?"
胖子听了几乎要笑趴下了,说道:"小同志,倒斗的要有你这思想觉悟,那啥都不用干了,这古代的王公贵族,哪个不是满手血腥,就算揪出来也得枪毙。你还担心这个,吃饱撑的你。"
Bàn Tử nghe xong cười lăn cười bò ra đất, nói: "Tiểu đồng chí, đi đổ dấu mà tư tưởng giác ngộ sâu sắc như cậu thì khỏi đụng chạm vào thứ gì luôn. Thời cổ đại, mấy tên Vương công quý tộc kẻ nào bàn tay không vấy máu, dù có bắt được cũng phải bắn chết ngay. Cậu còn lo lắng cho chúng nó thì đúng là ăn no rửng mỡ."
我一想也对,看他们忙上忙下的,也不好闲着,就去检查棺材,看看陪葬品里还有没有什么好东西,棺底上是厚厚的一层鳞片状的东西,里面一层一层都是些叫不出名字的明器,我抓了一把这些鳞片,问:"这些是什么东西?"
Tôi ngẫm thấy đúng, nhìn hai người bận bận rộn rộn cũng không muốn ngồi chơi xơi nước, nên cũng tới kiểm tra quan tài, tính lục lọi mấy thứ đồ bồi táng xem có gì đáng giá hay không. Đáy quan tài là một tầng thật dày những mảng gì đó nhìn giống như lớp vảy, phía dưới xếp từng lớp từng lớp minh khí mà tôi cũng chẳng biết tên. Tôi thử nhặt lên một lớp vảy là lạ, hỏi: "Cái này là cái gì đây?"
三叔心不在焉,闻了一下就说:"这是他脱落下来的人皮。"我一阵恶心,马上把东西扔掉,骂了句:"娘的,这鲁殇王是不是得了皮肤病,掉这么多皮。"
Chú Ba bồn chồn không yên, vừa nghe hết câu hỏi đã trả lời: "Đó là lớp da lão ta lột ra". Tôi ghê tởm muốn ói, lập tức ném cái thứ chết tiệt trên tay xuống. Mắng: "Má nó, tên Lỗ Thương Vương này có phải mắc bệnh ngoài da không, tróc lở hàng đống da thế này".
三叔说:"你别瞎扯,那是他脱下来的老皮,每脱一次就年轻一点,看这皮量,总脱了有五六层皮了。"
Chú Ba nói: "Mày đừng có tào lao, đó là lớp da hắn lột ra, mỗi lần thay da là một lần trẻ thêm ít tuổi. Xem lượng da này tổng cộng khoảng năm sáu lần."
我看这些东西太恶心,像蛇皮一样,也没有兴致,这个时候,那胖子叫了一声:"有门!"
Tôi thấy mấy lớp da này thật ghê tởm, da người mà lột được giống da rắn, nên hứng thú cũng bay biến bằng sạch. Phía sau, Bàn Tử đột nhiên kêu một tiếng: "Có cách rồi!"
我们围过去一看,只见玉俑掖窝里有一块玉上的金丝多了个头,我纳闷:"我说,死胖子,你他娘的眼睛也太尖了,这里多个线头也能看得出来。"
Chúng tôi bước lại xem thì thấy trong nách áo ngọc kia có một khối ngọc buộc vào mấy đầu dây tơ vàng, tôi cáu gắt: "Tôi bảo này, Bàn Tử chết toi, mẹ nó mắt anh đúng là sắc như cú vọ, mấy đầu sợi tơ mảnh như thế mà cũng nhìn ra được"
胖子白了我一眼,在那里嘀咕:"你们这些南派的同志,杀心太重,倒什么墓都是连锅端,这倒斗是细致的手艺,看到没,今天要没你们家胖爷我,你们得把这尸体溶了才能把这玉俑脱出来。"
Bàn Tử trợn mắt nhìn tôi, thầm thì: "Các đồng chí theo Nam phái sát tâm quá nặng, đổ đấu nào là chỉ biết vét sạch trơn đấu đó. Cái nghề đổ đấu này cần tinh tế tỉ mỉ, để xem, hôm nay không có Bàn ia ta ở đây, mấy người làm cách nào tháo được áo ngọc khỏi cái xác này!"
三叔面子上下不来,骂道:"去你的,还不知道是不是呢,说不定本来这里就多了条线头。"
Chú Ba sượng trân, mắng: "Đi chết đi, còn chưa biết đúng hay sai đâu, nói không chừng ở đây còn có nhiều đầu mối chỉ nữa".
胖子哈哈一笑,说:"你他娘的还别不信邪。"说着就去扯那线头,手才伸到一半,就听"呼"一声,我就觉得眼前什么东西闪过,那是电光火石一般,三叔反应超快,一脚把胖子踢了出去,胖子刚让开,一把黑刀就"梆"一声钉到树上,没进去大半截。我吓了一大跳,要不是三叔那一脚,胖子的脑袋已经被插穿了。
Bàn Tử cười ha ha, nói: "Má nó ông vẫn chưa tin hả", dứt lời liền rút đầu sợi kia, tay mới vươn tới một nửa chợt nghe "vù" một tiếng, trước mắt tôi chỉ thấy một đạo quang vút qua như chớp lóe. May chú Ba phản ứng cực nhanh, một cước đá Bàn Tử lệch sang một bên nên hắc đao kia chỉ "bụp" mốt tiếng cắm phân nửa vào thân cây. Tôi bị một phen sợ muốn rớt tim, nếu không nhờ một đạp kia của chú Ba đảm bảo đầu Bàn Tử đã bị cắt rời.
我们回头一看,只见闷油瓶站在台阶下面,浑身是血,身上不知道时候出现一只青色的麒麟文身,他的左手还保持着甩出刀后的动作,右手提着一个奇怪的东西,等我们看清楚,全部都倒吸了一口冷气。
Tất cả quay lại nhìn, chỉ thấy Muộn Du Bình đang đứng ở bậc thang phía dưới, toàn thân vấy máu, trên người không biết tự lúc nào xuất hiện một hình xăm kỳ lân màu xanh. Tay trái hắn vẫn giữ nguyên động tác vung đao, tay phải thì cầm một thứ gì đó hình dạng kỳ quái, chờ đến khi chúng tôi nhìn rõ thì ai nấy đều hít một hơi khí lạnh.
他右手上提的,竟然是那具血尸的头颅。
Không ngờ trên tay phải hắn chính là đầu của huyết thi kia.
闷油瓶看着我们,有点蹒跚地走上台阶,他呼吸非常沉重,看样子情况很不妙,从他满身的伤痕来看,应该是一场恶战,他先看看了那只棺材,然后对我们摆了摆手,轻声说:"让开。"
Muộn Du Bình nhìn cả đám, chân tập tễnh nhẹ nhàng bước lên bậc thang. Nhìn hơi thở nặng nề của hắn, tình hình có lẽ không ổn, nhất là những vết thương chằng chịt khắp người, xem ra vừa trải qua một trận ác chiến. Đầu tiên hắn nhìn qua cỗ quan tài, sau đó khoát tay, nhẹ giọng nói: "Tránh ra!"
胖子脑门上青筋都爆了出来,怎么可能买他的账,跳起来就大骂道:"你他娘的刚才干什么!"
Bàn Tử ót nổi đầy gân xanh, làm sao chịu yên cho nổi, nhảy dựng lên mắng to: "Con mẹ nhà ngươi vừa rồi làm gì đó!"
闷油瓶转过头,冷冷地瞪了他一眼,说:"杀你。"
Muộn Du Bình quay đầu, lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, nói: "Giết anh!"
胖子大怒,挽起袖子就要冲上去,大奎忙一把把他抱住,三叔一看气氛不对,这胖子也不是个善类,忙打圆场说:"别慌,小哥做事情肯定有理由在的,咱们先听个清楚,他这一路也没少救你命对吧,悠着点先。"
Bàn Tử nổi giận, xắn tay áo muốn nhào vô, Đại Khuê vội vàng giữ chặt hắn lại. Chú Ba thấy sự việc có phần không ổn, cái tên Bàn Tử cũng chẳng phải dạng người ngoan ngoãn dễ bắt nạt gì, vội vàng xoa dịu: "Đừng nóng, Tiểu Ca làm việc gì cũng có lý do, chúng ta trước hết bình tĩnh nghe cậu ấy nói. Trên đường cậu ta từng cứu anh không ít lần rồi đúng không, hãy nhịn một chút đi."
胖子一想,也对,也不好再动手,挣脱大奎,愤然地坐到地上,说道:"你们娘的人多,胖爷我一拳难敌四手,没办法,你们怎么说怎么是。"
Bàn Tử nghĩ cũng thấy có lý, không gây sự nữa, giãy khỏi vòng tay Đại Khuê, giận dữ ngồi phịch xuống đất, nói: "Các người ỷ đông người, Bàn ia ta cũng không lấy một chọi bốn được, hừ, đành chấp nhận, các người muốn thế nào thì cứ thế".
闷油瓶把手里的血尸头放到玉床上,咳嗽了一声,说:"这具血尸就是这玉俑的上一个主人,鲁殇王倒斗的时候发现他,把玉俑脱了下来,他才变成现在这个样子。进这个玉俑,每五百年脱一次皮,脱皮的时候才能够将玉俑脱下,不然,就会变成血尸。现在你们面前这具活尸已经三千多年了,你刚才只要一拉线头,里面的马上起尸,我们全部要死在这里。"
Muộn Du Bình vung tay ném đầu huyết thi lên giường ngọc, ho khan một tiếng, nói: "Huyết thi này chính là kẻ đã từng là chủ nhân áo ngọc. Khi Lỗ Thương Vương đổ đấu phát hiện ra hắn, bỏ áo ngọc ra, hắn mới biến thành cái dạng đó. Mặc áo ngọc này 500 năm sẽ thay da một lần, phải đợi đúng lúc thay da mới được tháo áo ngọc, bằng không sẽ biến thành huyết thi. Hiện cái xác sống trước mặt các người đã được hơn ba nghìn năm, vừa rồi anh chỉ cần kéo đầu dây thôi thì xác chết lập tức sống dậy, tất cả chúng ta sẽ phải chết ở đây".
他说完又咳嗽了几声,我看到他的嘴角开始有血渗出来,心说不好,可能已经伤到内脏了。
Hắn nói xong lại ho khan vài tiếng, tôi thấy khóe miệng hắn bắt đầu rỉ máu, thầm than không ổn rồi, có lẽ đã bị nội thương.
潘子本来已经难受地靠在一边,一直没说话,这个时候突然说道:"小哥,我潘子嘴巴直,你不要见怪,你知道的也太多了,如果方便,不妨说个明白,您到底是哪路神仙,你救了我一命,如果我有命出去,也好登门去拜个谢。"
Phan Tử nãy giờ vẫn im lặng, yếu ớt dựa một bên, bỗng đột ngột lên tiếng: "Tiểu Ca, thứ cho Phan Tử này nói thẳng, cậu nghe xong cũng đừng để bụng. Hình như cậu biết quá nhiều, nếu tiện, có thể nói cho tôi biết rốt cuộc cậu là thần thánh phương nào không? Cậu đã cứu tôi một mạng, nếu tôi giữ được cái mạng này mà rời khỏi đây thì còn biết đường đến bái tạ".
潘子这话说的很巧,我想闷油瓶他怎么也敷衍不掉了,但是没想到他还是一声不吭,好像根本没想过要去理我们,他走到鲁殇王的尸体面前,厌恶地打量了他一眼,眼里突然寒光一闪,我还没看见他的动作,他的手已经卡住那尸体的脖子,将他提出了棺材,那尸体的喉咙里发出一声尖叫,竟然不停地抖动起来。这一切发生的太快了,我根本无法反应,闷油瓶对着那尸体冷冷地说了一句:"你活的够久了,可以死了。"手上青筋一爆,一声骨头的爆裂,那尸体四肢不停地颤抖,最后一蹬腿,皮肤迅速变成了黑色。
Phan Tử nói những câu này cũng thật khôn ngoan, tôi đã nghĩ Muộn Du Bình phen này không trả lời không xong. Nào ngờ hắn không thèm nói một lời, giống như từ đầu đã không để chúng tôi vào mắt. Hắn tới trước thi thể Lỗ Thương Vương, khinh bỉ liếc mắt một cái, một tia hàn quang chợt lóe lên trong mắt. Tôi còn chưa kịp nhìn rõ động tác của hắn thì tay hắn đã bóp chặt cổ thi thể, lôi ra khỏi quan tài, từ cổ họng thi thể đó phát ra tiếng thét chói lói, run rẩy không ngớt. Chuyện xảy ra quá nhanh khiến tôi không kịp phản ứng, Muộn Du Bình lạnh lùng nói với thi thể một câu: "Ngươi sống đã đủ lâu, chết đi được rồi". Chỉ thấy gân xanh trên tay hắn nổi lên, một tiếng xương cốt gãy rời, thi thể nọ tứ chi run rẩy một hồi cuối cùng xụi lơ, làn da nhanh chóng biến thành màu đen.
我们全部目瞪口呆地看着他,一时间谁也不知道该说什么,只见他将尸体往地上一扔,好像那玉俑根本是个垃圾,不值一提,我一把抓住他,"你到底是什么人!你和这鲁殇王有什么深仇大恨?"
Chúng tôi trợn mắt há miệng nhìn hắn, nhất thời không ai biết phải nói sao cho phải. Lại thấy hắn ném thi thể xuống đất, tựa hồ áo ngọc kia cũng chỉ là rác rưởi, không đáng để tâm. Tôi giữ tay hắn lại: "Anh rốt cuộc là ai! Anh và Lỗ Thương Vương này có thâm thù đại hận gì?"
闷油瓶看着我,看了好一会儿,说:"知道了又能怎么样?"
Muộn Du Bình nhìn tôi, nhìn lâu thật lâu mới nói: "Biết để làm gì?"
胖子不服气地说道:"这是什么道理,我们辛辛苦苦下到这个墓里来,好不容易开了这个棺材,你二话不说就把尸体掐死,你他妈的至少也应该给我们交代一声!"
Bàn Tử không phục, tức tối nói: "Cái thứ đạo lý chết toi gì thế? Chúng ta khổ cực lắm mới xuống tới tận đây, mở được quan tài này cũng chẳng dễ dàng gì. Cậu một lời không nói liền bóp chết thi thể, cậu, con mẹ nhà cậu ít nhất cũng phải giải thích cho chúng tôi một tiếng!"
闷油瓶子转过头,看着放在玉床上的血尸头颅,表情非常悲凉,他指了指那彩绘漆棺后部的一只紫玉匣子,说:"你们要知道的一切,都在那匣子里。"
Muộn Du Bình quay đầu, nhìn cái đầu huyết thi trên giường ngọc, nét mặt vô cùng mệt mỏi. Hắn chỉ chỉ vào quan tài trang trí hoa văn, phía sau quan tài có một chiếc hộp tử ngọc, nói: "Mọi thứ các người muốn biết đều ở trong hộp ngọc đó."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip