Chương 8

在吃饭的过程中,黎簇一直在听梁湾和王盟聊天,王盟很有耐心,没有问黎簇任何问题,只是和梁湾有一搭没一搭的聊着。听着他们的对话,黎簇越来越疑惑。

Trong quá trình dùng bữa, Lê Thốc vẫn luôn nghe Lương Loan và Vương Minh nói chuyện. Vương Minh rất kiên nhẫn, không hỏi Lê Thốc bất kỳ câu hỏi nào, chỉ cùng Lương Loan nói chuyện câu được câu chăng. Nghe đối thoại của bọn họ Lê Thốc càng ngày càng nghi hoặc.

最初的时候,黎簇判断这个王盟可能是精神病院的职员,要不然怎么会有这么一个变态的同事;又或者就是什么黑道里的人,也许因为有什么不可告人的事情,所以要堵住他的嘴巴。

Lúc ban đầu Lê Thốc phán đoán người tên Vương Minh này có khả năng là nhân viên trong bệnh viện tâm thần, bằng không sao lại có thể có đồng nghiệp biến thái như thế, hoặc có khi còn là xã hội đen, Hoàng Nghiêm có khả năng liên quan đến vụ buôn bán xấu xa nào đó, Vương Minh là đồng bọn của hắn, hiện tại muốn dùng tiền để chặn miệng mình. 

但是听着听着,黎簇又发现不对,从这家伙零碎的话语里,越来越让人感觉他像一个做小买卖的。

Tuy nhiên nghe tiếp, Lê Thốc lại phát hiện không đúng, từ những lời nói vụn vặt của người này càng lúc càng làm cho cậu cảm giác được hắn chỉ là một người buôn bán nhỏ. 

因为王盟满篇的对话里,提到的都是货物,铺子,老板这些琐碎的词语。

Bởi vì trong lúc nói chuyện, Vương Minh nhiều lần nhắc tới những từ ngữ như "hàng hóa", "cửa hàng", "ông chủ",... cảm giác như bán bánh ngọt hay hoa quả khô ven đường. 

但是,黎簇自己认为自己还是很会看人的,虽说是做小买卖,但是这人的小买卖肯定和其他人不一样,因为从举手投足之间黎簇能察觉到,王盟的气场和普通人是完全不同的。

Tuy nhiên, Lê Thốc cho là mình rất biết nhìn người, tuy nói là buôn bán nhỏ nhưng chắc cái gọi là buôn bán nhỏ của hắn không giống với những người khác, bởi vì trong cách ứng xử, khí chất của Vương Minh hoàn toàn không giống người bình thường.

那是一种距离感,让人感觉,这人说出来的事情,全部都是无关紧要的,真正的秘密被深深的压在他的心里,他永远也不会说出来。

Có một cảm giác về khoảng cách, làm cho người ta cảm thấy, những chuyện người này nói ra, toàn bộ đều không quan trọng, bí mật thật sự để ở sâu trong lòng hắn, hắn sẽ vĩnh viễn không hé răng nửa lời.

这种感觉和谁很像呢?

Cảm giác này rất giống với một người nào đó.

黎簇想起了一个人,这个人是他的朋友,对这个人来说,自己可能是唯一的朋友了。不过,他的那种感觉,和眼前的这个王盟来唉唉还是差了很大一截。

Lê Thốc nghĩ đến một người, người này là bạn của cậu, đối với người này mà nói, cậu chính là người bạn duy nhất rồi. Tuy nhiên, cảm giác của người đó tạo ra vẫn khá khác so với Vương Minh trước mặt.

从他们的对话里,黎簇还能听出来一件事情,似乎这个王盟的老板,是一个十分厉害的人物。

Từ cuộc đối thoại của bọn họ, Lê Thốc còn nghe được một việc, có vẻ như ông chủ của Vương Minh là một nhân vật quan trọng và hết sức lợi hại.

"他和一年前相比变了很多。"王盟经常用这句话来形容他的老板,除此之外便不愿透漏更多了。

"Anh ấy đã thay đổi rất nhiều so với một năm trước." Vương Minh hay dùng những lời này để hình dung ông chủ của hắn, trừ những chi tiết này ra cũng chẳng để lộ thêm điều gì.

梁湾似乎对王盟的老板很有兴趣,经常有意无意的把话题绕到这个上面来,但是王盟总是能轻描淡写的挡开。梁湾确实是个极品花痴女,竟然完全没意识到这个男人一直在敷衍。

Lương Loan giống như rất có hứng thú với ông chủ của Vương Minh, thường vô tình hay cố ý đem câu chuyện hướng tới chủ đề này, thế nhưng Vương Minh luôn có thể nhẹ nhàng gạt đi. Lương Loan thực sự đã đổ nghiêng đổ ngả, không ý thức được người đàn ông này chỉ đang trả lời lấy lệ.

当然,多年后黎簇想起这个场面,才明白并不是梁湾花痴,只是自己看人的段位还远远不够而已。

Đương nhiên, nhiều năm sau Lê Thốc nhớ lại tình huống này, mới hiểu được Lương Loan căn bản không phải mê trai, chỉ là khả năng nhìn người của mình khi đó còn kém mà thôi.

吃完饭便去对面的宾馆,这样的组合确实奇怪,一男一女带着一个高中生,高中生还穿着医院的病号服。好在这个社会只要有钱就会少遇到很多问题,所以这奇怪的组合倒也没遇到任何麻烦。

Cơm nước xong bọn họ đi tới khách sạn đối diện. Tổ hợp như thế này quả thật rất kỳ quái, một nam một nữ mang theo một học sinh trung học, học sinh trung học còn mặc quần áo bệnh nhân của bệnh viện. Cái tốt là trong xã hội này chỉ cần có tiền thì sẽ không gặp phải vấn đề gì mấy, vì vậy, tổ hợp kỳ quái này ngược lại cũng không gặp phải phiền phức gì.

王盟订了一个豪华套房,黎簇走进里面像是刘姥姥进大观园一样。当他看到套房客厅里摆的大沙发,被惊的说不出话来。

Vương Minh đặt một căn phòng sang trọng, Lê Thốc giống như Lưu Mỗ Mỗ tiến vào đại quan viên. Khi cậu bị cái sofa lớn trong phòng khách làm cho kinh ngạc đến không nói nên lời.

而梁湾则从包里掏出之前给黎簇看的那个信封,丢到沙发上,对王盟道:"你们快点啊。"

Mà Lương Loan lấy tập hồ sơ đã cho Lê Thốc xem từ trong túi xách ra, ném xuống ghế sofa, nói với Vương Minh: "Các anh nhanh lên một chút."

刚说完,王盟已经从口袋里掏出一只刮胡刀一样的东西,一下刺到梁湾的后背上,拿东西发出一连串电击的声音,梁湾惊叫一声,一下瘫倒在沙发上。

Vừa nói xong, Vương Minh đã lấy từ trong túi ra vật gì đó giống như dao díp, đâm tới sau lưng Lương Loan, vật đó liên tiếp phát ra thanh âm xẹt xẹt như giật điện, Lương Loan sợ hãi kêu lên một tiếng, tê liệt ngã xuống sofa.

"电击枪。"王盟看着黎簇解释到,蹲了下来摸了摸梁湾的脖子,梁湾还在不停的发抖。说着他就朝黎簇走了过来:"不要怕,我的同事在你背上留了一个东西,我要拿回来,这些钱就是你的,这个女人我不想让她知道的太多。"

"Máy kích điện." Vương Minh giải thích với Lê Thốc, ngồi xổm xuống sờ cổ Lương Loan, Lương Loan vẫn đang run rẩy không ngừng. Nói xong hắn đi tới chỗ Lê Thốc: "Đừng sợ, đồng nghiệp của tôi để lại trên lưng cậu một thứ, tôi muốn lấy về, số tiền này sẽ là của cậu. Tôi không muốn cô gái này biết quá nhiều."

黎簇目瞪口呆,一摸自己的后背,后面的疤痕全部是被缝起来的,怎么可能有什么东西,心说他妈的,你果然是来完成你同事未竟的变态事业的。果然,这家伙说什么铺子,难道都是暗语,他就是黑社会的?

Lê Thốc trợn mắt chữ O mồm chữ A, sờ sau lưng mình một cái, phía trên đều đã được bác sĩ khâu lại, sao có thể còn vật gì được, thầm gào lên:《Mẹ nó, quả nhiên ngươi tới là để hoàn thành công việc biến thái của đồng sự hắn, còn nữa, "cửa hàng" trong lời người này, chẳng lẽ là tiệm bánh bao nhân thịt người?》

不过这种情况下,再做更多的猜测也没任何意义,黎簇立即后退。

Nhưng trong tình huống này có suy đoán nhiều hơn cũng chẳng có tác dụng, Lê Thốc lập tức lùi về sau.

"别害怕。"王盟继续说道。拿着电击枪一步一步的朝他靠近,黎簇知道要糟了,他在网络上看过这东西的威力。人给电上一下,估计连小便都会失禁。不过,黎簇多年和他老爹在房里追打的经验让他此时倒也不慌,眼睛条件反射的四处瞄着,想找逃脱的方向。

"Đừng sợ." Vương Minh tiếp tục nói, cầm kích điện từng bước tiến tới chỗ cậu. Lê Thốc biết là nguy rồi, cậu đã xem qua uy lực của thứ này trên mạng. Người bị kích điện giật một chút sẽ không thể khống chế được tiểu tiện. Tuy nhiên Lê Thốc ngược lại cũng không hoảng hốt, kinh nghiệm nhiều lần cậu với cha cậu đuổi nhau trong phòng đủ để cậu có thể kéo dài thời gian một lúc. Phản xạ có điều kiện, ánh mắt cậu liếc xung quanh, muốn tìm một phương hướng chạy trốn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #dmbk#kinhdi