Chương 30: Bầu Bạn
黎簇吃惊的看着女孩,女孩则偷偷地朝他吐了吐舌头,然后眼睛瞟了瞟那边钓鱼的人。
Lê Thốc giật mình nhìn cô bé, cô lại len lén lè lưỡi với nó, sau đó khẽ liếc sang người đang câu cá bên kia.
黎簇顺着她的眼神,瞄了过去,他开始以为是那个钓鱼的人有什么奇怪之处,但女孩又摇摇头,似乎是否定了这个想法。
Lê Thốc theo ánh mắt của cô mà nhìn sang đó, nó bắt đầu cho là người đang câu cá đó có chỗ nào kỳ quái, nhưng cô bé lại lắc đầu, dường như muốn phủ nhận suy nghĩ này.
黎簇更加摸不着头脑了,这里离钓鱼的那人还有一些距离,有什么事情不能说要递纸条呢?难道说这是女孩子写给自己的情书,不方便说出来?
Lê Thốc lại càng nghĩ không ra, chỗ này cách người kia còn một khoảng kha khá, có chuyện gì không thể nói trực tiếp lại phải đưa giấy cho nó? Lẽ nào là thư tình cô bé này chuyển cho mình nên mới thấy khó nói ra?
那这个女孩的品味还真够奇怪的,自己是毁容加残疾加颅骨缺损,要喜欢上这样的自己也真是有点难度,况且大家还只不过是萍水相逢,更准确来说是掉到一个坑里的两个可怜人而已。
Nếu vậy thì khiếu thưởng thức của cô bé này cũng quá quái đản rồi, bản thân là một kẻ có chút dung mạo cũng đã bị hủy, một thân tàn phế lại thêm xương sọ sứt mẻ, phải thích một người như thế chính bản thân nó cũng thấy thật khó khăn. Huống chi hai người cũng chỉ mới quen biết, hay nói đúng hơn thì là hai kẻ đáng thương cùng rơi vào một cái hố mà thôi.
"回去好好看看。"女孩子向他眨了眨眼睛。
"Khi nào về nhớ phải xem kỹ một chút." Cô bé nháy mắt với nómột cái.
黎簇条件反射的就想问问题,但女孩子立即做了一个不要出声的手势:"聊别的。"
Lê Thốc phản xạ có điều kiện mà lập tức muốn hỏi lại, nhưng cô bé đã vội ra dấu yên lặng cho nó: "Nói chuyện khác đi."
黎簇看着她,一刹那觉得自己为什么要听你的,但是随即想到自己之前的这种念头给自己带来的后果,竟然立即就压抑了下去。他觉得对方这么做一定是有自己道理的,没有必要做带给大家麻烦的事情。
Lê Thốc nhìn cô, bỗng nghĩ tại sao tôi phải nghe cậu, thế nhưng lập tức đã nghĩ đến hậu quả mà loại ý nghĩ này đã mang đến cho mình trước đây, vội vàng kiềm chế lại . Nó nghĩ đối phương làm như vậy nhất định là có lý do riêng, nó cũng không nên gây phiền phức gì cho người ta.
看来逆反这种事情也不是不能改造的,不能改造只不过后果不够惨而已。而且他忽然意识到,自己的这种逆反毫无道理,对方只是一个女孩子,自己逆反了她又能如何。
Xem ra loại tâm tình chống đối này cũng không phải không thể sửa đổi, nhất quyết không chịu thay đổi cũng chỉ vì hậu quả chưa đủ thảm mà thôi. Hơn nữa nó bỗng nhiên ý thức được, loại tâm tình đối nghịch này của nó vốn dĩ chẳng hề có lí lẽ, người ta chỉ là một cô bé, cũng đâu thể nào có ý chống đối gì với nó.
看来逆反这种事情也不是不能改造的,不能改造只不过后果不够惨而已。而且他忽然意识到,自己的这种逆反毫无道理,对方只是一个女孩子,自己逆反了她又能如何。
Vì sao bản thân nó luôn có sự căm ghét đối với những lời yêu cầu của người khác? Là bởi sợ hãi bản thân không đáp ứng được những yêu cầu đó sao.
黎簇点了点头就顺着刚才的话题和这个女孩又聊了几句,他仍旧没有放下防备。特别是当女孩问起关于他鼻子的事情时。
Lê Thốc gật đầu, lại tiếp tục dùng đề tài mới nãy để trò chuyện với cô bé, nhưng đồng thời cũng vẫn luôn mang tâm thế phòng bị như cũ. Đặc biệt khi cô bé hỏi đến chuyện về cái mũi của nó.
不过他告诉了女孩,自己其实也不太了解自己鼻子的事情。
Có điều nó vẫn nói với cô, bản thân nó cũng không nắm rõ chuyện về cái mũi của mình.
女孩小嘟起嘴巴看着他,"如果不是你的语气那么淡定,我真觉得你是在敷衍我。不过我相信你,你也许真的什么也不知道。"
Cô nàng khẽ trề môi nhìn nó, "Nếu như giọng nói của cậu không bình tĩnh đến vậy, tôi đã nghĩ rằng cậu nhất định là định lừa gạt tôi. Có điều dù sao thì tôi vẫn tin cậu, cậu có lẽ cũng thực sự là không biết gì."
"我可没有力气骗人。"黎簇摊了摊手说道。
"Tôi có muốn cũng chẳng còn hơi sức đâu mà đi gạt người khác." Lê Thốc nói.
两个人沉默了片刻,似乎在这个女孩子塞完字条之后,就没什么话想对黎簇说了,这让黎簇觉得,这个女孩子找自己,并不是想了解自己或者和自己做朋友,可能只是想传达一些信息给自己,当字条塞给他之后,她也不知道自己要继续和黎簇聊些什么。
Hai người trầm mặc trong giây lát, dường như sau khi cô bé bỏ mảnh giấy vào, cũng không thể nào nói thêm gì với Lê Thốc. Việc này khiến Lê Thốc nghĩ, việc mà cô bé muốn cũng không phải là làm bạn với nó mà có thể chỉ là muốn gửi cho nó chút tin tức.Thế nên sau khi đã lén đưa mảnh giấy cho nó, cô bé cũng không biết phải tiếp tục trò chuyện với Lê Thốc như thế nào.
"你叫什么名字?"黎簇把目光投向湖面,他也不是很擅长找话题的人,这种尴尬会让他觉得自己有些无能。他回忆了女孩刚才说的话,挑了一个话题丟了回去。
"Cậu tên gì thế?" Lê Thốc nhìn về phía mặt hồ, nó cũng không phải là người am hiểu mấy loại chuyện trò ong bướm này cho lắm, thứ cảm giác xấu hổ này khiến nó có chút cảm giác vô dụng. Nó nhớ lại những lời cô bé kia vừa mới nói, chọn một đề tài đã qua để tiếp tục.
"我叫汪小媛。"女孩子说道:"很普通的名字,没有你的'黎咕噜'来的有来历,你爸爸在你出生的时候还是很爱你的。"
"Tôi là Uông Tiểu Viện." Cô bé nói: "Một cái tên rất bình thường, không có lai lịch như cái tên "Lê Cô Lỗ" của cậu, cha cậu lúc cậu ra đời vẫn còn rất thương cậu đấy."
汪小媛。
Uông Tiểu Viện.
确实很普通,但是听着很亲切,因为这才像是人的名字,比什么霍道夫正常多了。不过,他还是有些意外,他觉得这些人那么厉害,至少也应该叫个什么西门吹雪之类的。
Quả thực rất tầm thường, thế nhưng nghe ra lại rất thân thiết, bởi vì đó mới chính là cái tên của một người, so với những cái tên Hoắc Đạo Phu từng nói thì bình thường hơn nhiều. Có điều, nó vẫn khá bất ngờ, nó nghĩ những người này lợi hại như vậy, chí ít cũng có thể gọi như kiểu Tây Môn Xuy Tuyết các loại gì đó.
而且他从女孩的话里,似乎感觉到一种对自己很熟悉的感觉,甚至于她的口气,像是一个长辈在对晚辈说话,但是她才多大点?
Hơn nữa nó từ trong lời của cô bé, bỗng như thấy được một loại cảm giác rất quen thuộc, thậm chí giọng điệu của cô cũng chẳng khác nào là của bề trên nói với bề dưới, thế nhưng cô nàng cũng chỉ mới có chút tuổi thôi mà?
黎簇摇摇头,并没有就自己突然来的敏感往下纠缠,"这和爱不爱没关系吧,只是他想让别人知道自己的人生经历很丰富而已。"
Lê Thốc khẽ lắc đầu, cũng không tiếp tục dây dưa với sự nhạy cảm đột ngột của bản thân, "Cái đó cũng đâu có quan hệ gì với việc có yêu hay không, ông ấy cũng chỉ vì muốn để người khác biết ông ta là một kẻ từng trải mà thôi."
"名字和经历有什么关系?这么说你是觉得从我的名字可以看出我父母的经历了?"
"Tên và kinh nghiệm thì liên quan gì? Nói như vậy cậu nghĩ từ cái tên của tôi cũng có thể biết được những gì cha mẹ tôi đã trải qua?"
黎簇并没有顺着她的话往下说,反而把皮球丢了回去,"听你的话,你似乎对你的父母有点不满意。"?
Lê Thốc cũng không trả lời cô, lại đẩy vấn đề trở lại, "Nghe lời cậu nói, có vẻ cậu có đôi chút bất mãn với cha mẹ mình nhỉ?"
汪小媛看了看黎簇,张了张嘴巴,欲言又止。
Uông Tiểu Viện liếc qua Lê Thốc, vốn há miệng muốn nói lại thôi.
随即她站起来,开始把黎簇往回推去,说道:"普通的名字是为了不引起注意。在任何会出现你名字的地方,你的名字不会让其他人的目光停留。所以,你有可能会被他们改个名字。"
Cô lập tức đứng lên, bắt đầu đẩy Lê Thốc trở về, nói: "Một cái tên bình thường là để không gây nên chú ý. Tên cậu cho dù là xuất hiện ở nơi đâu cũng không được để cho bất kỳ ánh mắt kẻ nào lưu lại. Thế cho nên, cậu rất có thể sẽ bị bọn họ đổi cho một cái tên khác đấy."
我?
Tôi ư?
黎簇叹了口气,黎姓本来很少,这个姓本身就有一些识别度,叫什么才能让自己显得很普通呢?黎明?
Lê Thốc thở dài, họ Lê vốn đã rất hiếm, cái họ này bản thân nó đã khá gây chú ý rồi, rốt cuộc là cái tên như thế nào mới có thể khiến mình trở nên rất bình thường đây? Lê Minh?
也许连姓也会一起换掉。姓什么好呢?自己的妈妈姓郭,郭小明?
Hay là ngay cả họ cũng sẽ bị bỏ đi. Họ gì mới tốt đây? Mẹ mình họ Quách, Quách Tiểu Minh?
黎簇摇摇头,这些人难道是在这里培养特工的不成?连名字都要弄成最普通的,他可是看过不少电影里说,做特工最重要的一条就是长得一副在一群人里怎么都看不见的面孔。
Lê Thốc lắc đầu, những người này chẳng lẽ là đang bồi dưỡng đặc công trong này chăng? Ngay cả cái tên cũng phải trở nên tầm thường nhất có thể, nó đã xem qua không ít phim ảnh, điều quan trọng nhất để trở thành một đặc công là khi ở lẫn vào trong đám đông thì không kẻ nào có thể nhận ra nổi.
"我会努力思考的,如果你要换名字,我会争取帮你起个和我的名字连起来念感觉比较好听的名字。"汪小媛笑了笑说道。"比如说,汪小媛大美人之类的。"
"Tôi sẽ cố nghĩ thử xem, nếu như cậu phải đổi tên, tôi sẽ giúp cậu đặt một cái tên khá dễ nghe như tên tôi vậy." Uông Tiểu Viện khẽ cười, nói. "Thí dụ như, Uông Tiểu Viện đại mỹ nhân chẳng hạn."
黎簇知道她在开玩笑,汪小媛又说道:"如果你想抽烟的话,我有办法。我明天给你带烟来,你喜欢抽什么?"
Lê Thốc biết cô bé đang nói đùa, Uông Tiểu Viện còn nói thêm: "Nếu như cậu muốn hút thuốc lá, tôi cũng có cách đó. Ngày mai tôi sẽ mang thuốc tới, cậu thích hút loại nào?"
黎簇又惊讶了一下,汪小媛把头俯到他的耳朵边:"不过如果你被抓到,不能说是我给你的。"
Lê Thốc thấy khá kinh ngạc, Uông Tiểu Viện cúi người thấp xuống bên cạnh lỗ tai của nó: "Có điều nếu như cậu bị bắt được, nhất định không thể nói là của tôi đưa cho đâu đấy."
黎簇回头,她笑的很得意,似乎是抓着黎簇的命脉一样。
Lê Thốc quay đầu lại, cô nàng cười rất đắc ý, tựa như đang có thể nắm giữ mạch máu của Lê Thốc vậy.
但她不知道,黎簇其实并没有烟瘾,抽烟只是一种心理上的依赖,自己不想起来,可以几个月都不抽一根,不过吸烟确实对于他很多决策和思考强度都有帮助。
Nhưng cô bé lại không biết, Lê Thốc thực ra cũng không nghiện thuốc lá, hút thuốc chỉ là một cách để nó giải tỏa cảm xúc, nếu như bản thân không nhớ tới, có khi cả mấy tháng cũng không hút lấy một điếu, có điều hút thuốc quả thực đối với nhiều quyết định và suy tính của nó có sự trợ giúp rất lớn.
他想了想,对汪小媛说:"中南海。"
Nó suy nghĩ một lát mới bảo với Uông Tiểu Viện: "Trung Nam Hải."
汪小媛点了点头,似乎对这个答案并不感到意外,两个人走的很慢,汪小媛慢慢地推着黎簇,又聊了一些关于爱好的话题,比如喜欢的电影啊之类在黎簇看来比较奇怪的话题。
Uông Tiểu Viện gật đầu, dường như cô cũng không có chút gì ngoài ý muốn với đáp án của nó, hai người đi rất chậm, Uông Tiểu Viện chậm rãi đẩy Lê Thốc, lại tiếp tục hàn huyên mấy loại chuyện về sở thích linh tinh, như là phim điện ảnh yêu thích các loại khiến Lê Thốc bỗng cảm thấy trọng tâm câu chuyện trở nên có chút kì quái.
黎簇对足球比较熟悉,勉为其难的把话题转过去,东扯西扯,才好不容易回到了病房。
Lê Thốc chỉ thích đá bóng, cố gắng xoay đi xoay lại mấy đề tài, thứ này một chút thứ kia một chút, thật khó nhọc mới về đến được phòng bệnh.
他没让汪小媛进去,他不想汪小媛看到自己吃力上床的样子,两个人道别,汪小媛又俯下身子,在他身边叮嘱他一定要仔细看那张纸条。
Nó không để Uông Tiểu Viện đi vào, bởi không muốn để cô bé thấy bộ dạng lên giường trầy trật của nó, hai người nói lời tạm biệt, Uông Tiểu Viện lại cúi người xuống, dặn nó nhất định phải xem kỹ những gì cô đã ghi trong tờ giấy kia.
进门之后,黎簇看汪小媛走了,就靠在门口,迫不及待从袜子里取出了那张纸条。
Sau khi vào cửa, Lê Thốc thấy Uông Tiểu Viện đã đi, lập tức tựa vào cửa , vội vã lấy tờ giấy từ trong bít tất ra.
一看他就惊呆了,上面密密麻麻写了很多字,最显眼的是最上方的几个大字:"选搭伴的时候,一定要选我。"
Vừa đọc được vài chữ nó đã sợ đến ngây người, trên mặt giấy chằng chịt những nét chữ, dễ thấy nhất chính là mấy chữ lớn phía đầu trang: "Lúc chọn người đi chung, nhất định phải chọn tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip