Chương 62 (H)
Nguỵ Vô Tiện há hốc mồm, chớp mắt nhìn về phía Lam Vong Cơ, có một quầng sáng mờ nhạt trong vành mắt, ngay sau đó, một vật cứng ngắc nóng bỏng đã chống vào chỗ thịt mềm giữa hai cánh mông, bàn tay đè lên ngực Lam Vong Cơ chỉ kịp đẩy lung tung hai cái, hạ thân đã bị một phần đầu nấm nặng trịch đẩy vào.
Trong sự hoảng loạn, khắp đầu óc chỉ còn lại: Không đúng! Khoan đã! Tiểu cũ kỷ nhà hắn học cách coi thường gia quy từ khi nào vậy?!
"Tiểu ... khoan đã ... tiểu cũ kỷ, đây chính là gia ... gia quy nhà các ngươi đó ... Ngươi, ngươi lúc trước ... không phải, không phải trân trọng nó nhất hay sao ... A!"
...........................
...........................
(Đọc đầy đủ ở http://nmkl.site)
"... Lam, Lam Trạm, ngươi nhanh kết thúc một chút, chúng ta làm giữa ban ngày ban mặt thế này, thúc phụ ngươi bên kia nghe được, không bị tức chết luôn rồi chứ?"
Lam Vong Cơ cực kỳ bận rộn vẫn liếc nhìn hắn một cái, thô lỗ nói: "Không nghe thấy".
Nguỵ Vô Tiện cả kinh ngây người. Lúc trước chỉ cần hắn đưa Lam Khải Nhân ra, tiểu cũ kỷ này của hắn sẽ xấu hổ đến mức rớt cả một tầng da, bây giờ không chỉ không hề tỏ ra xấu hổ, còn học được cách bịt tai trộm chuông, thật sự là quá tiến bộ!
Sự tiến bộ này đến chỗ Nguỵ Vô Tiện, không biết là cảm xúc gì, mông hắn giống như một cái chuông khổng lồ, sớm đã bị cái cây chày của Lam Vong Cơ gõ kêu vang không ngừng, cả người rúng động đến sắp sửa bủn rủn tan thành từng mảnh, còn không biết phải chịu đựng bao lâu.
Hàng đêm điên loan đảo phượng thế này, Lam Vong Cơ đã tích luỹ kinh nghiệm, biết khống chế tiết tấu ở chỗ nào, hết sức từ tốn làm Nguỵ Vô Tiện đến mức hai chân run rẩy, không thể chống đỡ nổi, Nguỵ Vô Tiện cũng biết chỗ nhược điểm của Lam Vong Cơ.
...........................
...........................
Nguỵ Vô Tiện lặng lẽ phác thảo từng phản ứng nhỏ của Lam Vong Cơ dưới ánh mắt mê man, lông mi khẽ run rẩy như cọng lông vũ, hai mắt đẫm lệ, một bộ thái độ chìm đắm trong dục vọng, giọng nói càng lúc càng khàn khàn mơ mơ hồ hồ, rên rỉ kêu la không ngừng, "Nhị ca ca, ngươi! Ngươi quá lợi hại rồi! ... Tha, tha cho ta đi ... Nóng! Nóng quá, ngươi, ngươi đừng làm chỗ đó nữa, a!"
"Nguỵ Anh, ngươi ...!" Ánh mắt tối tăm của Lam Vong Cơ đảo quanh đôi mắt đen láy của Nguỵ Vô Tiện, những lời dâm đãng nghe như van xin buông tha rơi vào tai thật sự là ngọn gió thổi bùng ngọn lửa, cơn nóng dâng trào ở hạ thân, gian nan vùng vẫy ra một tia lý trí, mơ hồ cảm thấy không thích hợp: "Ngươi, đừng kêu nữa ...!"
Quả thực chẳng bao lâu, Lam Vong Cơ đã chịu đựng không nổi.
...........................
...........................
Một lúc lâu sau, tình triều ổn định, Nguỵ Vô Tiện hôn lên mái tóc nóng hầm hập của Lam Vong Cơ, thì thào: "Lam Trạm vừa rồi ngươi thật sự là lợi hại ..."
Lam Vong Cơ sau khi đáp lại bằng mấy nụ hôn lên má hắn, lại rất không hiểu phong tình nhấc vai Nguỵ Vô Tiện và đứng dậy, Nguỵ Vô Tiện chỉ nghĩ là y xấu hổ, tràn đầy ý xấu mỉm cười.
...........................
Khoé mắt Lam Vong Cơ hơi giật giật, hai khuỷu tay Nguỵ Vô Tiện thoáng chống cơ thể lên, sẵn tay nhặt một mảnh vải rách lau sạch, đột nhiên bị Lam Vong Cơ cúi người tới trước hôn lên.
...........................
"Lam, Lam Trạm ...?"
Một làn sóng không khí nặng nề hừng hực của sấm chớp trước cơn giông bão mơn trớn tai hắn, một giọng nói trầm thấp từ tính đè nén chui vào trong tai.
"Không đủ".
"....."
".... Hả?"
Cánh môi Lam Vong Cơ hơi khép mở, lặp lại lần nữa: "Không đủ".
Nửa người Nguỵ Vô Tiện lập tức tê rần, ánh mắt sững sờ nhìn chằm chằm gương mặt không thể bắt bẻ kia một hồi, "Ngươi ..."
Trong đầu thiên quân vạn mã lao nhanh qua.
Nguỵ Vô Tiện cuối cùng đã hiểu được suy nghĩ vất vả của tổ tiên Lam gia, quy định một tuần hai lần, đúng là tổ tiên biết rõ di truyền của nhà mình ở một khía cạnh nào đó là thiên phú dị bẩm, để phòng con cháu đời sau mặt người dạ thú bắt nạt đạo lữ á!
"Ô ô ô ... Lam Trạm ngươi buông ra ....!"
"Chúng ta ầm ĩ lớn như vậy, thúc phụ cầm giới tiên sắp chạy đến mắng ta và ngươi bây giờ, nếu ngươi không muốn ông ấy đánh cho mông nở hoa thì ngươi ... Ô ....!"
"Cứu mạng! ... Lam tiên sinh cứu mạng a!"
Tiếng thở dốc nặng nề của Lam Vong Cơ chôn trên người hắn, nghe vậy, không thể nhịn được nữa cắn một miếng lên mạch đập nóng rực trên cổ hắn.
"A!" Nguỵ Vô Tiện khóc váng lên, "Tiểu cũ kỷ ngươi thay đổi rồi, lúc ta mới quen biết ngươi, ngươi không phải thế này!"
Lam Vong Cơ để lại mấy dấu vết trên người hắn, lồng ngực hơi hơi chấn động, giọng nói trầm thấp ngưng tụ thành một câu ngắn gọn mạnh mẽ: "Mạt ngạch là ngươi tháo xuống".
Nguỵ Vô Tiện túm lấy một cánh tay của y, bị lời này làm cho ngây ngốc, ".... Hả?"
Môi Lam Vong Cơ phà ra một hơi thở nặng nề chậm chạp, nhẹ nhàng cắn một cái lên cằm Nguỵ Vô Tiện, ngẩng đầu tìm đôi mắt hắn, hôn lên giọt lệ nơi khoé mắt hắn.
Chiếm trọn tầm nhìn lờ mờ của hắn, thâm trầm nói ra từng câu từng chữ rõ ràng: "Lúc trước vừa gặp gỡ, đã tháo mạt ngạch của ta xuống, chắc hẳn là đoán được sẽ xảy chuyện như vậy".
"....."
"Đây là ta sau khi tháo mạt ngạch xuống".
Trong tay Nguỵ Vô Tiện còn nắm một nhúm tóc đen trên vai Lam Vong Cơ, nghe vậy, hoảng loạn tìm kiếm xung quanh, rốt cuộc tìm ra mảnh vải rách nát chết tiệt kia, vui sướng như điên khều lấy, vừa định cột lên cho y, bị Lam Vong Cơ cướp lấy, ném sang một bên.
Nguỵ Vô Tiện kinh sợ, chớp chớp mắt: "Ta mang lên cho ngươi cũng không được sao?"
Lam Vong Cơ dõng dạc kết luận: "Tháo xuống chính là tháo xuống, không được đổi ý".
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip